Khôn Ninh cung, sau khi tất cả mọi người rời khỏi, trong điện là một bầu không khí yên tĩnh.
Trần Hoàng hậu thu lại vẻ mặt lo lắng, nhìn Nhị phu nhân lúc này đang “hôn mê” nằm trên giường. Ban đầu Nhị phu nhân chẳng có động tĩnh gì, nhưng có lẽ cảm nhận được điều gì đó không đúng cho lắm, tròng mắt bà ta hơi động rồi bà ta tỉnh lại.
Vừa mở mặt ra đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của con gái, tim bà ta thật trống rỗng.
“Làm sao mà ta biết được chỉ mới nói có hai câu đã bị mụ đàn bà ngu dốt kia bắt gặp? Cho dù có nghe thấy, đáng lẽ bà ta nên bấm bụng chịu đựng mới phải, lúc sau bù lại ta cũng chẳng sợ bà ta, ai mà ngờ được bà ta không làm theo lẽ thường mà ra tay đánh cả ta.”
Nhị phu nhân càng nói càng tủi thân, những vết thương trên mặt rất đau, đau đến nỗi bà ta phải nghiến răng chịu đựng. Lại nghĩ đến ngày hôm nay làm loạn thành một chuyện cười lớn như vậy, có lẽ chẳng cần thời gian một ngày thì chuyện này đã truyền khắp cả kinh thành, lại càng lo lắng hơn.
“Con còn không mau hạ lệnh cho bọn chúng ngậm chặt miệng, miễn cho chuyện xấu mặt này bị truyền ra ngoài.”
“Người còn biết mất mặt sao? Đã náo loạn thành thế này, có thể bắt mọi người ngậm chặt miệng à? Có lẽ người không biết được rằng, chuyện này xảy ra chưa được bao lâu thì chúng phi tần ở những cung khác đã biết cả rồi, hiện tại không biết ở ngoài kia đã lan truyền thành cái gì rồi! Bình thường người gây chuyện ở trong phủ thì cũng thôi đi, tiến cung còn gây nên chuyện lớn như vậy nữa."
Vẻ mặt lạnh lùng cùng với những lời nói thất vọng của Trần Hoàng Hậu như kíc.h th.ích Nhị phu nhân.
“Lẽ nào mọi chuyện đều trách ta được sao? Trong nhà vì chuyện lập Đạt Nhi làm Thái Tử, cha ngươi tỏ thái độ vs ra, để di nương tát thẳng mặt ta, tiến cung dựa vào thế lực của con gái, lại bị kẻ khác làm cho nhục nhã! Ta cũng chỉ tủi thân giùm con, thay con bất bình, nếu không thì ta lấy gì để nói lại bà ta.”
Nhị phu nhân vừa nói vừa khóc: “Trước đó ta nhìn thấy một chiếc xe ngựa có kí hiệu Tô gia ở bên ngoài Thần Vũ Môn, thì mới đến hỏi thăm, ai ngờ đó là Tô gia của Tô Quý Phi, ta cũng chỉ lỡ miệng oán trách hai câu với Phỉ Thúy, làm sao biết được lại đúng lúc bị nghe thấy. Bây giờ con không thèm an ủi khi ta bị mất mặt, ngược lại còn trách ta sai, có đứa con gái nào như con sao…”
Thấy Nhị Phu nhân khóc thảm thương như vậy, Trần Hoàng Hậu cũng biết rằng chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là người Tô gia lại không làm theo lẽ thường tình, nếu không ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
“Ta cũng không có quở trách người, ta cũng đau lòng cho người mà, chỉ là người nói xem mọi chuyện xảy ra vào lúc này, mất mặt chỉ là thứ yếu, lỡ như ảnh hưởng đến việc lập Đạt nhi thành Thái tử thì phải làm sao?”
Dẫu sao khi chuyện này truyền ra ngoài, thực sự là rất khó nghe, mẹ của Hoàng hậu và mẹ của Quý Phi đánh nhau ở Ngự hoa viên, bởi vì mẹ của Hoàng hậu nói rằng Quý Phi chỉ là một con chim trĩ, Tô gia là đồ sa cơ thất thế.
Chuyện cười này cũng đủ cho người dân trong kinh thành cười cợt vài tháng.
Cho dù có coi nhau là kẻ thù như thế nào, thì bề ngoài cũng phải tỏ ra vui vẻ, đây chính là tác phong làm việc trong giới quý tộc. Sự việc bị truyền ra ngoài, chẳng ai cười đùa gì Tô Quý Phi cả, chỉ nói rằng Thừa Ân hầu phu nhân làm việc không để ý, xúc phạm thể diện của quý phụ. Với lại mẹ đẻ của Hoàng hậu đã tỏ thái độ như vậy, thì thái độ của Hoàng Hậu sẽ như thế nào , không phải đã rõ ràng rồi sao?
Khi đó, nàng ta gặp người khác như thế nào, làm sao để duy trì hòa nhã với người phụ nữ họ Tô ở trước mặt kẻ khác đây?
Thật là trước mặt người ta thì nói chuyện dịu dàng, mọi người sẽ nói sự giả dối của nàng ta đều do tô vẽ mà thành, nhưng nếu như không nói chuyện hòa nhã, thanh danh Hoàng Hậu khoan dung độ lượng của nàng ta sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ thì hay rồi, nàng ta cũng chẳng còn thanh danh khoan dung độ lượng nữa. Làm đúng trăm lần không ai thấy, chỉ là làm sai một lần duy nhất, cũng đủ để đánh đổ cục diện mà nàng ta không dễ gì mới duy trì được.
Ngay khi vấn đề lập Thái tử được nhắc đến, Nhị phu nhân cũng chẳng hó hé thêm gì cả, chỉ nằm khóc thút thít.
Trần Hoàng Hậu cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể mệt mỏi đứng ở nơi đó, tận cho đến khi Phú Xuân vào báo rằng Thái y đã đến.
“Người vẫn nên cho Thái y khám đi, miễn cho để lại sẹo trên mặt.”
Ban đầu Nhị phu nhân không muốn Thái y khám, bà sợ bị xấu hổ trước mặt Thái y, vừa nghe thấy lời này, bà cũng chẳng quan tâm đến việc có mất mặt hay không, dù sao đối với phụ nữ các nàng mà nói, mặt vẫn là thứ quan trọng nhất.
Thái y vừa đưa thuốc cho Nhị phu nhân, vừa kê vài đơn thuốc thanh tâm khử hỏa để uống, Vương Đông Lai vội vàng bước vào bên trong.
“Hoàng Hậu nương nương, Bệ Hạ vừa mới ban chiếu chỉ sắc phong cho cha của Tô Quý Phi làm Vĩnh Thuận Bá.”
Trần Hoàng Hậu đang cầm chén trà để uống, nghe thấy như vậy, ly trà trong tay đột nhiên nghiêng ngả, cảm nhận được cả nước trà chảy ra bàn tay.
Trên đường trở về, Miêu Thúy Hương không dám nói chuyện với Diêu Quân Chí.
Mãi cho đến khi về Tô phủ, nhìn thấy người nhà.
“Mấy người làm sao vậy?” Nhìn thấy bộ dạng hai người như vậy, Tô Đại Điền... sững sờ.
“Bà đừng nói với ta là, bà cãi nhau với người khác ở trong cung nha?” Trượng phu không hổ là trượng phu, Tô Giang vẫn tương đối hiểu rõ bà vợ của mình.
Miêu Thúy Hương nhìn mẹ chồng, nói nhỏ: “Chuyện này không liên quan đến ta, không phải ta cũng chỉ vì giúp mẹ thôi sao.”
Diêu Quân Chí chỉnh lại tóc, có hơi thẹn quá hóa giận: “Cái gì mà làm sao hay không làm sao? Lão nương làm cái gì ở bên ngoài, còn cần phải nói cho mấy người à?”
“Thế nhưng lần này bà tiến cung…”
Tô Đại Điền thôi không nói nữa, vội vàng bảo Tô Giang đi tìm Tô Hải.
Bởi vì chuyện này, ông ta bị Diêu Quân Chí liếc mắt mấy cái, còn bảo ông ta đang làm quá lên.
Chờ Tô Hải đến, Diêu Quân Chí đã về phòng ngủ.
Ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chuyển ánh mắt đến chỗ Miêu Thúy Hương.
Miêu Thúy Hương so với sự nhếch nhác của Diêu Quân Chí, cũng không khá hơn là bao, thấy mọi người đều nhìn mình, bà ta vội vàng xua tay: “Mấy người đừng hỏi ta, mẹ không nói, làm sao ta dám nói được.”
Lúc này Diêu Quân Chí từ bên trong đi ra, đã thay quần áo thường ngày.
Bà ta nghiêm nghị nói: “Muốn biết cái gì, ta nói cho các người biết, thực ra cũng chẳng có gì…”
Sau khi nói thực ra cũng chẳng có gì, mang đến một tiếng sấm cực lớn nổ tung cả bầu trời.
“Mẹ người nói là, người đánh mẹ đẻ của Hoàng hậu là Thừa Ân Hầu phu nhân ở trong hoàng cung ư?” Ngay cả Tô Hải cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Diêu Quân Chí hơi thẹn quá hóa giận đôi chút, nhưng lại ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Nếu không phải do bà ta nói năng bậy bạ, ta nào dám đánh bà ta trong cung chứ?”
“Nhưng…”
Tô Hải đau đầu nhìn mẹ của hắn, đánh thì cũng đã đánh rồi, bây giờ chỉ còn cách nhìn xem mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, thậm chí hắn còn muốn tiến cung thương lượng với nương nương một chút, chuyện này nên làm thế nào mới tốt?
“Sao trông con lại thế này? Trời còn chưa sập! Bệ Hạ nói rằng nên quản chặt Thừa Ân hầu phu nhân, nương nương cũng nói là không có việc gì.” Nhìn thấy con trai có cái dáng vẻ như trời sắp sập xuống, Diêu Quân Chí bất mãn nói.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, lẽ nào lão nương còn phải lừa gạt ngươi sao?”
Thế nhưng trước đây không phải là mẹ hắn chưa từng có tiền án thế này, cho nên Tô Hải rất nghi ngờ mẹ hắn nói qua loa mọi chuyện như vậy.
Tô Giang và Tô Đại Điền cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ biết rằng chuyện này không hề nhỏ, xem như bây giờ đã trôi qua, nhưng không biết sẽ gây nên ảnh hưởng gì sau này.
“Chờ con tiến cung với nương nương…”
Tô Hải đang nói, một tiểu nha hoàn chạy vào.
“Nhị thiếu gia, trong cung, người trong cung đến.”
Sau khi Thánh chỉ truyền xuống, tất cả mọi người trong Tô gia đều sững sờ tại chỗ.
Làm sao lại gây rắc rối thế này, đánh người ta, trái lại còn được phong tước vị?
Tô Hải phản ứng lại đầu tiên, vội vàng chạy đến trước mặt thái giám Trương Lai Thuận tiếp chỉ, nói: “Làm phiền công công rồi.”
Hắn ta cũng chưa chuẩn bị trước, chỉ có thể móc trong túi ra một tấm ngân phiếu nhét vào trong tay Trương Lai Thuận.
Trương Lai Thuận nào dám nhận, hai người đẩy tới đẩy lui, nhưng vẫn không nhanh nhẹn bằng tay chân Tô Hải, trực tiếp nhét đồ vào trong túi hắn ta.
Nhận được lợi ích từ người khác, Trương Lai Thuận cũng định bán cho người ta chỗ tốt, cười nói: “Tô tướng quân thật là quá khách khí. Bệ hạ còn ban một nơi ở cho Tô bá gia, chắc là ngày mai phủ nội vụ sẽ cử người đến, đưa bá gia đi xem thử chỗ ở. Nếu như không thích nơi đó, chỉ cần nói với phủ Nội vụ, để bọn họ điều chỉnh mua cái khác là được.”
Lời này không phải dành cho Tô Hải tiếp lời, mà là “Tô Bá gia”.
Tô Đại Điền đột nhiên trở thành Bá gia, chưa kịp phản ứng gì, Diêu Quân Chí âm thầm véo hắn một cái, Hắn mới vội vàng cười cười đi đến phía trước, nhưng chỉ gật đầu mà không biết nói gì.
Diêu Quân Chí không còn cách nào khác, cũng bước lên phía trước nói: “Đa tạ công công.”
"Bá phu nhân đừng nên khách sáo, y phục Mệnh phụ của người còn phải chờ thêm một thời gian nữa, dù sao người cũng biết, quần áo này không thể may vội được. Thế nhưng Bệ Hạ đã dặn dò rồi, tất cả sẽ được hoàn thành nhanh chóng, đợi đến khi yến tiệc Đông chí trong cung, người cũng có thể mặc để tiến cung."
Sau khi hỏi han thêm vài câu, Tô Hải ra ngoài tiễn Trương Lai Thuận.
Đợi đến khi hắn trở về, Tô Đại Điền vẫn đang cầm thánh chỉ đứng trong vườn.
"Cha, người còn đứng đó làm gì, mau đi vào đi."
Một nhà quây quần bên nhau, ngồi ở đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Diêu Quân Chí nói trước: "Ta đã nói là Bệ Hạ sẽ không... trách tội, nếu mà trách tội, có thể nào phong Bá gia cho lão đầu tử sao. Bá gia Bá gia, đây rốt cuộc là tước vị gì?"
Lúc này Tô Hải làm ra vẻ mặt gì cũng đều thừa thãi, năm đó khi hắn vào sâu trong lòng địch bị ba phía bọc đánh, cũng không nhận được nhiều khiếp sợ như ngày hôm nay.
Hắn cũng không nói nhảm, giải thích cho mọi người khái quát các tước vị ở Đại Chu.
Thật sự mà nói trắng ra thì, tước vị này được phong cho nhà bên ngoại, nâng cao địa vị nhà mẹ đẻ của phi tần, Tô Hải đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nhưng hắn không ngờ rằng Bệ Hạ lại phong cho tước vị Bá tước.
Phải biết rằng nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu chẳng qua chỉ là Hầu, Hầu và Bá chỉ kém nhau một bậc, thế nhưng cha của Hoàng Hậu vốn xuất thân là người Trần gia, trong người cũng là quan lại, việc phong Hầu cũng không khiến người khác phải ngạc nhiên, ngược lại Tô gia chỉ là dân đen, một khi triều đình phong tước, có thể gọi là một bước lên mây.
Tô Hải khó tránh khỏi có chút cảm giác khó chịu.
Không có hắn, hắn ta ở biên quan nhiều năm, nghe nhiều nên quen thuộc nhất là lời tự khích lệ của các đồng liêu trên chiến trường, nói là lập được nhiều chiến công, sau này nhất định sẽ được phong tước. Ai mà ngờ rằng, hắn chẳng lập được chiến công cuồn cuộn ngất trời nào, ngược lại cha hắn vô duyên vô cớ lại được phương tước vị.
Cái này thực sự được gọi là gà chó lên trời, cả họ được nhờ, bọn họ chính là dựa vào nương nương để phất lên.
Rốt cuộc đây chỉ là suy nghĩ linh tinh, người Tô gia bên kia đã sớm ngồi vào thảo luận.
Lúc này Tô Đại Điền mới biểu lộ rõ sự kinh ngạc vui mừng, liên tục nói bản thân là Bá gia hay sao? Tô Giang và Miêu Thúy Hương ngồi cạnh bên hoan hô chúc mừng, Diêu Quân Chí liếc mắt xem thường, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Đã là chuyện vui, dĩ nhiên là vui mừng.
Chưa hết hân hoan, Tô Hải đã dội cho một gáo nước lạnh: “Địa vị bây giờ đã khác xưa, sau này cha mẹ càng phải cẩn trọng trong lời nói và hành động hơn.”
Diêu Quân Chí cảm thấy trong lời nói của con trai có ý gì đó, hiếm khi chột dạ đến như vậy.
“Tước hiệu này Bệ hạ là vì thể diện của nương nương nên mới ban cho, nhằm nâng cao địa vị của nương nương và các hoàng tử công chúa, sau này cha mẹ đại ca đại tẩu khi làm chuyện gì, cũng phải nghĩ đến tình hình của nương nương, biết phải nên và không nên làm gì.”
Khi nhắc đến tình hình của Bàn Nhi, ngay cả Miêu Thúy Hương cũng tỏ ra nghiêm trọng.
Thừa Ân hầu phu nhân dám nói về nương nương như vậy ở trong cung, xem ra không chỉ là một vài lời bàn tán, nó còn cho thấy rõ ràng tình hình đang rất gay gắt.
“Hiện giờ Hoàng hậu và Trần gia vẫn luôn muốn lập Đại hoàng tử lên làm Thái tử, nhưng Bệ Hạ vẫn chưa tỏ rõ thái độ gì. Tuy nhiên chuyện này dù sớm hay muộn gì cũng có một ngày phải đem ra nói. Hiện tại rất nhiều người trong triều đoán rằng Bệ hạ không sắc phong cho Đại hoàng tử, là bởi vì yêu mến nương nương, Bệ hạ bị nghi ngờ là thiên vị con thứ, trong mắt những vị quan lễ này, bọn họ làm gì hay nói gì đều đại biểu cho nương nương. Cũng giống như Thừa Ân hầu phu nhân hôm nay, tưởng chừng chỉ là mâu thuẫn giữa mẹ và bà ta, thực tế lại sâu xa hơn thế rất nhiều, cũng có thể ảnh hưởng đến Hoàng Hậu thậm chí là cả Đại hoàng tử…”
Dường như Tô Hải đã kể rõ ràng cho người Tô gia, chỉ muốn để bọn họ có thể trong thời gian ngắn mà hiểu rõ tình hình vô cùng nghiêm trọng này.
Trước kia hắn bận rộn tiến cung, bận rộn thu xếp chuyện trong phủ, thế nhưng hắn không ngờ rằng Bệ Hạ sẽ phong tước vị, cho nên mỗi lần nhắc đến chuyện hoàng cung trong triều, hắn đều nói rất qua loa. Hiện tại nếu như vẫn như vậy thì sẽ không ổn, hắn chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất, đó chính là truyền bá tất cả vào trong đầu mọi người.
Buổi bàn luận của Tô gia diễn ra rất lâu, mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài tốt mịt mới kết thúc.
Nhưng Tô Hải nói rằng, ngày mai lại tiếp tục.
Tiếp theo bên này không nhắc đến, nhưng bên trong Cảnh Nhân cung là một bầu không khí vui mừng.
Không có gì khác, trước đó Thừa ân hầu phu nhân mắng nương nương như vậy, không phải là bởi vì nhà mẹ đẻ nương nương không hiển hách sao. Giờ thì hay rồi, Bệ Hạ truyền xuống phong tước vị, nương nương còn có một người anh trai đánh trận lập chiến công, thử xem sau này kẻ nào dám bới móc gia thế của nương nương nữa.
Người có biểu hiện rõ ràng nhất chính là Hương Bồ.
Thực ra thì cũng không phải chỉ mình nàng ấy, có thể là trên dưới Cảnh Nhân cung đều nghĩ như vậy, thế nhưng chỉ có mình nàng ấy không biết che giấu sự háo hức, đi qua đi lại trước mặt Bàn Nhi.
Nhìn thấy nàng ấy đi tới đi lui vui vẻ như vậy, Bàn Nhi không khỏi thở dài, con người vẫn coi trọng gia thế.
Nàng cô đơn một mình, cho dù có trèo cao thêm nữa, đều sẽ có những người không tin tưởng nàng, có thể chửi bới sỉ nhục nàng. Thực ra nghĩ cũng đúng, một vị sủng phi không có chỗ dựa vững chắc phía sau thì sẽ được sủng ái bao lâu?
Một năm, hai năm, hay mười năm?
Một khi đã thất sủng, trước kia trong cung không phải không có vụ phi tần đã sinh ra hoàng tử mà còn thất sủng sao, cho dù có tốt hơn những vị phi tần không có con cái kia một chút, nhưng tình cảnh cũng vô cùng gian khổ, ai cũng có thể giẫm đạp một chân lên đầu lên cổ, ngay cả con trai cũng phải cúi đầu làm người.
Tuy nhiên nếu nhà mẹ đẻ có gia thế thì lại khác, nếu bị thất sủng, cũng sẽ không bị xem thường, người khác muốn giẫm đạp lên, cũng phải cân nhắc kỹ càng. Với lại khi thế lực của bản thân đã đạt đến một trình độ nhất định, ngay cả Hoàng Đế cũng không thể tùy tiện đối đãi.
Trần Hoàng hậu chính là ví dụ đúng nhất.
Nhưng trong lòng Bàn Nhi không tránh được muốn đoán ý của Tông Tông.
Kiếp trước sống với hắn lâu như vậy, nàng cho rằng mình hiểu rất rõ tính cách của hắn, hắn ghét nhất là nhà mẹ đẻ quá quyền lực, thường sẽ áp dụng thủ đoạn áp chế, thế nhưng tại sao hắn lại coi trọng người Tô gia.
Còn nữa, hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm do Hoàng Hậu và Trần gia chờ mong sắc phong Thái tử, hắn làm thế này là để cho Trần gia và đám quan lại trong triều nhìn sao?
Nhưng bằng cách này, không phải rõ ràng là khiến cho mâu thuẫn càng thêm gay gắt à? Bên cạnh nàng cũng không có bất kỳ thế lực nào, dù sao thì Tô gia vừa mới đến, Tô Hải cũng chỉ là một tướng quân du kích nhỏ nhoi, hoàn toàn không thể gọi là có thế lực gì.
Thế nhưng thế lực Trần gia trong triều đã tồn tại rất lâu, có đám người phụ thuộc còn có cả tùy tùng, tất nhiên khi bị động chạm đến lợi ích, sẽ tìm cách chống lại bọn họ.
Bàn Nhi không biết quá nhiều về chuyện triều đình, thế nhưng bởi vì có Phùng Hải, ít nhiều gì nàng cũng hiểu sơ sơ bề mặt bên ngoài.
Mấy ngày nay Trần gia đã thúc đẩy việc lập Thái tử vài lần, nhưng vẫn có một ít triều thần không đồng ý, và bọn họ đều nói về việc Đại Hoàng tử vô cùng nhu nhược.
Về chuyện này, Tông Tông không tán thành, cũng chẳng bày tỏ thái độ gì.
Lúc này bất kể hắn có hành động gì cũng bị vài người có tâm cơ phân tích theo hướng khác, Bệ Hạ có ý coi trọng Nhị Hoàng tử có phải hay không, muốn đấu đá với Đại Hoàng tử sao?
Nếu cứ thế này, triều đình nhất định sẽ trở nên hỗn loạn, cái này không phù hợp với tính cách của hắn ta.