Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 137

Bất chợt, Trần hoàng hậu cũng hiểu được rằng Tông Đạt đã bảy tuổi, có thể hiểu được rất nhiều chuyện, nàng ta còn bày đặt che giấu không cho nó biết, rốt cuộc nó không sợ bất kỳ điều gì, còn chẳng sợ bị người ta nói đến

Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng ta có vô vàn suy tính, chất chứa rất nhiều cảm xúc, bi phẫn có bất đắc dĩ có ngay cả ủy khuất cũng có, nhưng chung quy tất cả những điều này không nên xuất hiện trước mặt nhi tử.

Nàng ta thu hồi cảm xúc, thở ra một hơi, đỡ vai Tông Đạt nói: “Đạt Nhi, con phải biết rằng con chính là con của vợ cả, chỉ cần mẫu hậu còn ngồi ở trên vị trí Hoàng Hậu này một ngày, ai cũng đều không thể vượt qua được con. Con cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, phụ hoàng con nghĩ như thế nào không quan trọng, dù sao việc lập trữ chính là việc lớn của đất nước, có nhiều triều thần để ý như vậy. Hơn nữa con còn có ngoại tổ đứng đằng sau, chỉ cần con có thể làm tốt việc của mình, khiến người khác không có cơ hội, những việc còn lại đã có mẫu hậu và ngoại tổ chuẩn bị cho con.”

“Nhưng lần trước bà ngoại mới gây ra chuyện mất mặt như vậy, bây giờ mọi người đều đang chê cười Trần gia, có phải lần này nhi tử không được lập làm Thái Tử có quan hệ với chuyện này đúng không?”

Trần Hoàng Hậu đơ ra, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, nghĩ đến những lời nói được lưu truyền ở ngoài cung, nàng ta nói: “Người Tô gia cố ý gây khó dễ với bà ngoại con, bà ngoại con cũng đã tới cửa xin lỗi, nhưng người Tô gia vẫn luôn trốn không muốn gặp bà ấy.”

Sự việc như này đã xảy ra, hậu quả cũng đã tạo thành, nếu nói không có ảnh hưởng khẳng định là nói xạo, rốt cuộc bởi vì việc này, danh dự của người Trần gia ở trong cũng bị tổn hại.

Tông Đạt không nói gì, đối với trấn an của mẫu thân cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

Nó luôn nghe lời mẫu thân, phải bảo vệ tốt phẩm chất con vợ cả của nó, phải chăm chỉ học hành để trở nên xuất chúng, những chuyện khác nó cũng không cần phải xen vào

Nhưng kết quả thì sao?

Kết quả còn không bằng một câu của Tô Quý phi, không bằng Tông Việt ở trước mặt phụ hoàng nịnh nọt, không bằng Tông Kiềm giả vờ tỏ vẻ dễ thương, thậm chí ngay cả Uyển Chu nó cũng không bằng.

Nhị tỷ nói đúng, những vất vả mà bọn nó phải chịu phụ hoàng đều không hề nhìn tới, bởi vì phụ hoàng đều đi đến chỗ của Tô Quý phi, số lần nhìn thấy bọn Tông Việt nhiều hơn, khó tránh khỏi sẽ có thiên vị.

Ngược lại, phụ hoàng dường như không bao giờ đi đến Khôn Ninh Cung, bởi vì như thế mà đã bị đối xử lạnh nhạt.

Nếu lúc này, bọn họ vẫn mãi như trước đây cố gắng giữ lấy cái gọi là mặt mũi của con vợ cả, thì tình cảnh chỉ trở nên càng ngày càng xấu hổ thôi.

Lúc này Tông Đạt không thể nói ra bất kỳ lời nào oán trách mẫu hậu, nhưng tâm thái đã dần dần có sự thay đổi, tuy thay đổi này là rất nhỏ, nhưng cứ tích lũy từ ngày này sang ngày khác chắc chắn sẽ trở nên nhiều.

Nó không thể nhịn được mà suy nghĩ rằng, nếu như mẫu hậu cũng được phụ hoàng sủng ái giống như Tô Quý phi, thì có phải tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra hay không?

Nó sẽ là nhi tử mà phụ hoàng yêu thương nhất , cũng sẽ là Thái Tử của Đại Chu, vinh quang, rạng rỡ, thể diện đều tập trung hết lên người nó, chứ không phải là cái danh con vợ cả để rồi nó phải nhịn nhục một cách miễn cưỡng.

Chỉ tiếc những phỏng đoán như vậy chắc chắn chẳng đem lại bất kỳ kết quả nào, mà Trần hoàng hậu trông thấy Tông Đạt cũng không thương tâm hay buồn bã như trong suy nghĩ của nàng ta, thì cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nhắc nhở nó chăm chỉ đọc sách, lại dặn dò đám người Hạ Niên phải hầu hạ nó cho tốt, nói xong nàng ta lập tức vội vàng rời đi.

Nàng ta muốn đi sắp xếp cho những ý kiến tiếp theo về việc lập Thái Tử, lần này không thành công thì còn có lần sau, chắc chắn sẽ có một ngày bệ hạ không chịu nổi áp lực, nhất định sẽ phong Đạt Nhi làm Thái Tử.

Lúc này nàng ta không hề biết rằng, trụ cột của Trần gia Trần Giám đang gặp phải tình cảnh khó xử

Tình cảnh khó xử này chính là với tuổi của hắn có cần phải cáo lão về hưu hay không.

Người của triều Hán luôn chú trọng đến việc quân vương và sĩ phu cùng nhau trị vì thiên hạ.

Tuy theo từng triều đại trôi qua điều này cũng có nhiều sự thay đổi, định nghĩa này đã bị hết thế hệ quân vương này đến thế hệ quân vương khác cố tình thay đổi, nhưng dù sao bề ngoài vẫn là như vậy.

Điều này chủ yếu được thể hiện qua việc vào các trường hợp quan trọng các đại thần cũng không cần phải vừa thấy quân vương đã lập tức quỳ xuống, cũng thể hiện ở việc các đế vương cũng không thể dễ dàng muốn giết là giết các đại thần, hay xét nhà hoặc lưu đày được, cho dù thế nào cũng phải cho các văn thần thể diện.

Ví dụ khác là, cho dù trong lòng đế vương không hề muốn nghe lời khuyên can của các đại thần, trên mặt vẫn phải biểu hiện ra vẻ nghe những lời can ngăn này như nước chảy mây trôi, cũng giống như Tông Tông cho dù có chán ghét loại quan viên cổ hủ giống như Diêm Bổn Thanh như thế nào, vẫn phải giữ ông ta lại. Điều này còn thể hiện ở việc một khi đại thần đã tới một độ tuổi nhất định, viết thư xin từ chức, thường thì đế vương vẫn luôn muốn để những đại thần này ở lại, nếu như không thể giữ lại được, lâu lâu hoàng thượng cũng sẽ thể hiện sự quan tâm, thậm chí còn ban thưởng một vài thứ.

Làm như vậy mới có thể hiện được cái gọi là quân thần hòa thuận, hơn nữa điều này cũng có nghĩa đế vương không phải là người qua cầu rút ván, là người không dùng nữa thì lập tức vứt bỏ.

Những tình huống như vậy hầu hết đều xảy ra dưới những tình huống có sự ăn ý của cả quân và thần, giống với thân phận hay thậm chí là địa vị của Trần Giám, lá thư xin về hưu đầu tiên của hắn, người làm hoàng đế như Tông Tông chắc chắn là không thể đáp ứng, mà phải nói vài lời có ý muốn giữ ông ta lại

Nếu như đây chỉ là do đại thần giả vờ, thì chỉ cần viết thư một lần là đủ, đế vương và đại thần đều có thể giữ được thể diện cho nhau, hai bên đều có lợi. Nhưng nếu như đại thần thật sự muốn về hưu, hay tuổi tác quá cao, nếu như còn không viết đơn từ chức thì sẽ vô cùng kỳ cục, nếu vậy thì sẽ viết lá thư từ chức thứ hai.

Từ trước đến giờ đều không vượt quá ba lần, nếu như vượt quá ba lần, trong lòng đế vương cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, ta đã cho ngươi vinh sủng, còn phối hợp diễn kịch với ngươi, mục đích không phải chỉ để cho ngươi thể diện, cho nên các đại thần cũng đều tính toán, nếu như thật sự nộp lá thư số ba lên, rất có khả năng sẽ phải về hưu thiệt

Thật ra trong suốt những triều đại chưa từng xảy ra việc như vậy, từng có đại thần ỷ vào sự sủng ái của hoàng đế, hoàng đế cho dù giận dữ cũng đồng ý cho hắn ở lại, khiến người này phải ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.

Vào lúc Tông Tông đăng cơ, Trần Giám đã từng gửi một lá thư từ chức, nhưng được Tông Tông giữ lại.

Ông ta thấy thời điểm trôi qua cũng đã lâu, năm nay lại gửi thêm một lần, theo lý thuyết đã đến lúc phải gửi lá thư thứ ba đi rồi, nhưng ông ta vẫn muốn kéo dài thời gian thêm chút nữa.

Nếu như ngày thường không có việc gì, cùng lắm ông ta chỉ cần trơ cái mặt già này tiếp tục ở lại, nhưng trước đó trên triều bệ hạ đã nói ra những lời như vậy, nếu ông ta cứ chần chừ kéo dài thời gian, thì trong mắt người ngoài ông ta sẽ trở thành loại người vì ham mê quyền lực mà không chịu từ chức, nếu vậy ông ta làm gì con mặt mũi mà tiếp tục đứng trong triều nữa?

Đặc biệt Uông các lão gần đây vẫn vô cùng nhiệt tình, bộ dạng chỉ chực chờ ông ta về hưu để lấy chức vị, hai lý do cùng xuất hiện, khiến tình cảnh của Trần thủ phụ trở nên vô cùng khó xử.

Nếu như gặp phải chuyện khó xử, ắt phải tự tìm cho mình một bậc thang để bước xuống.

Trần Giám trở về suy nghĩ, thương lượng với đại nhi tử Trần Bình Văn một chút, ngày hôm sau lập tức bịa ra chuyện thân thể ốm đau để cáo bệnh ở nhà.

Chuyện này hiển nhiên là cần phải bẩm báo với nội các, thậm chí ngay cả Càn Thanh cung cũng cần phải được báo tin, nếu không hoàng đế thấy ông ta không lên triều, sẽ đến tìm ông ta hỏi nguyên nhân tại sao.

Nhận được tin Trần thủ phụ bị bệnh ở nhà, Tông Tông không nói bất cứ điều gì, chỉ nói vài câu quan tâm, cũng chẳng phái thái y đến Trần phủ. Nếu như sai thái y tới, thì có nghĩa là hoàng đế đang thể hiện sự quan tâm, nếu đại thần chỉ giả bệnh để bảo vệ mặt mũi, thì cũng có bậc thang để bước xuống, mấy ngày sau hiển nhiên sẽ có tin tức được truyền ra y thuật của thái y cao siêu, vị đại nhân nào đó cũng đã được chữa khỏi bệnh.

Nhưng bệ hạ cũng không có phái thái y, tiếp theo phải diễn tiếp như thế nào đây, chẳng lẽ nói bản thân mình đã khỏe lại? Không cần thuốc thang cũng có thể lành bệnh? Vậy thì còn giả bệnh để làm gì nữa?

Chẳng những mặt mũi không thể bảo vệ được, mà ngay cả nội tâm cũng mất.

Trần Giám vừa tức giận vừa lo lắng, ông ta đã làm thủ phụ mấy năm nay, cho dù là tiên đế hay là các đại thần trong triều, chưa từng có người nào không nể mặt mũi của ông ta như vậy, việc Tông Tông qua cầu rút ván như vậy khiến ông ta hiếm khi mà cảm thấy thất thố như vậy

Thất thố thì thất thố, mọi chuyện dù sao cũng đã xảy rồi, vở kịch vẫn phải tiếp tục diễn, Trần thủ phụ chỉ có thể tiếp tục giả bệnh.

Chính vào lúc này Trần hoàng hậu lại truyền tin ra ngoài cung, như vậy cũng đã có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của Trần gia như thế nào,

Sau đó Trần Hoàng Hậu cũng biết được tình huống Trần gia, bây giờ chuyện quan trọng không phải là chuyện lập thái thử mà là chức thủ phụ của tổ phụ nàng ta còn có thể giữ được hay không, nếu như không thể giữ lại, bước tiếp theo phải giải quyết như thế nào đây.

Mà bởi vì Trần thủ phụ cáo bệnh mười mấy ngày liên tục, nội các không có thủ phụ chắc chắn khiến cho một số việc cũng phải chịu ảnh hưởng theo, Tông Tông cuối cùng hạ lệnh xuống để Uông phụ tạm thời quản lý mọi việc của nội các, đồng thời cũng giả bộ trước mặt triều đình nói rằng Trần thủ phụ vì triều đình cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy, quả thật vô cùng vất vả, công lao cũng vô cùng to lớn, bây giờ ông ấy bị bệnh ở nhà, trong lòng trẫm cảm thấy vô cùng lo lắng.

Tục ngữ có câu ý tại ngôn ngoại, nếu như còn không thể nghe được ẩn ý của thánh thượng, thì làm sao có thể làm đại thần trong triều nhiều năm như vậy được, vì vậy có rất nhiều người có thể lập tức hiểu được ý của bệ hạ.

Vì thế dần dần cũng có chút lời đồn truyền ra bên ngoài nói rằng, Trần thủ phụ bị bệnh, bệ hạ vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể bệnh thay.

Những lời này thoạt nghe thì không có bất kỳ vấn đề nào, nhưng tâm tư mỗi người khác nhau, hiển nhiên cũng nghe được ý tứ bên trong khác nhau.

Hoàng đế vì thần tử mà trở nên ưu phiền, thần tử còn có thể gánh nổi sao?

Dù sao nội các cũng có đến mấy người làm việc, một thủ phụ về hưu, lập tức sẽ có thứ phụ thay thế, hiển nhiên phía dưới lại càng không thể thiếu người. Có người muốn gia nhập Nội các, còn có những người đã ở trong nội các, muốn được thăng tiến thêm một bậc nữa, nhưng dù sao đây cũng chỉ là những cơn sóng ngầm ở bên trong.

Mà sau khi đông chí tế thiên diễn ra cổ sóng ngầm này, lập tức trở thành nước lũ, cố gắng tấn công vào sự kiên trì của Trần thủ phụ.

Hắn viết một lá thư từ chức đơn giản, đồng thời lén lút ra tay để đưa Trần Bình Văn gia nhập vào Nội các. Tất cả những chuyện này đều được diễn ra không nhanh không chậm, giống như gió êm biển lặng vậy, nhưng trên thực tế phong ba trên triều đình làm sao có thể chỉ khiến một người gục ngã được.

Đối với Bàn Nhi chỉ là một phi tần trong hậu cung mà nói, việc Trần thủ phủ phải về hưu dường như không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào,

Đương nhiên nàng không phải không biết được một chút gì, bởi vì có lời nói của Tông Tông, cộng với tin tức của Phùng Hải, cùng với việc trước đây Phùng Hải được giao việc mua tiệm sách ở trong kinh thành, tiệm sách đó nằm ở chỗ phố xá sầm uất, nên thu được rất nhiều tin tức nhỏ, tích tiểu thành đại, cũng giúp nàng có thể hiểu được sơ sơ sự việc được diễn ra như thế nào.

Lúc này Tông Tông cũng không thể hiện ý muốn giữ ông ta lại, mà thuận nước đẩy thuyền ân chuẩn thư từ chức của Trần thủ phụ. Vì để tỏ vẻ yêu mến, còn giữ lại chức nhất phẩm quang lộc đại phu tán giai cho Trần Giám, đại khái ý tứ chính là cho dù ngươi có về phu, vẫn sẽ được hưởng một phần bổng lộc của triều đình, để ngươi có thể sống hết quãng đời còn lại

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, chạng vạng ngày hôm đó Tông Tông đi tới Cảnh Nhân Cung.

Bàn Nhi thấy hắn tâm tình không tồi, trong lòng biết rõ là vì sao, nhưng lại chẳng biết phải nói như thế nào.

Tâm trạng của hắn vô cùng tốt, còn giúp Bàn Nhi cho cá trong cung ăn, Bàn Nhi đứng ở hành lang nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng thảnh thơi hiếm khi có được của hắn, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Không đánh mà thắng, khiến cho thủ phụ đã sừng sững đứng vững ở trong triều nhiều năm phải cáo lão từ chức, còn không phải chính là phúc hắc sao. Bàn Nhi thậm chí còn đoán rằng trước đây hắn không phản ứng với việc lập Thái Tử, chính là để chờ chuyện này xảy ra trước

Mệt nàng còn phải lo lắng đến việc ảnh hưởng triều chính gì đó, phi, đúng là tốn công lo lắng quá đi.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng thật ra trong lòng Bàn Nhi cũng vô cùng vui vẻ, đi qua, từ trong tay hắn nhận lấy thức ăn cho cá, giận dỗi nói: “Chỉ có vài con cá, bệ hạ cứ cho ăn như vậy, đến lượt ta muốn cho tụi nó ăn, chúng nó sẽ chết hết mất. Một lần cũng không được cho cá ăn quá nhiều.”

Tông Tông sờ sờ mũi, cảm thấy hơi xấu hổ, lát sau bàn tay vung lên nói: “Cũng tại cái ao này nhỏ quá, do năm đầu tiên đăng cơ nên trẫm vẫn còn đang bận rộn chính vụ, chờ mùa hè năm sau chúng ta đi đến Tây Uyển, ở bên đó có nhiều cá, đến lúc đó nàng muốn cho ăn bao nhiêu thì cho ăn bấy nhiêu.”

“Hôm nay trông bệ hạ có vẻ rất vui vẻ nha?”

Tông Tông nhìn nàng một cái, thấy đôi mắt nàng có hơi sáng lên, hình như đang mang theo ý trêu chọc, chợt nghĩ đến những chuyện không ổn của mình, mặt già không khỏi cảm thấy xấu hổ. Dù sao cũng đang vui vẻ, lại còn đang ở trước mặt nàng, nên cũng nảy sinh ý tứ muốn đùa giỡn

Hắn giả bộ tỏ vẻ lo lắng, nói: “Bệnh của Trần thủ phụ khó chữa, bất đắc dĩ chỉ có thể cáo lão từ chức, trẫm đau đớn vì mất hiền tài, thì tâm trạng làm sao có thể vui được?”

Bàn Nhi cũng nhíu mi lại , bắt chước bộ dạng lo lắng của hắn: “Vậy tối nay bệ hạ còn muốn dùng bữa không? Hay ngài cố gắng ăn một chút đi, hôm nay thần thiếp đặc biệt phân phó Ngự Thiện Phòng làm vài món ăn mà bệ hạ thích. Cho dù Bệ hạ có vì lão thần mà lo lắng, cũng không nên ảnh hưởng đến việc dùng bữa, nếu không sẽ vô cùng đáng tiếc”

Những lời trước còn ổn, rốt cuộc lời cuối cùng được nói ra cũng mang theo vài ý tứ khác.

Hắn đưa người đến gần, dường như là mặt đối với mặt nói: “Tại sao lại đáng tiếc”

Nàng không ngừng giả bộ, nở nụ cười: “Đương nhiên là cảm thấy đáng tiếc bởi vì bệ hạ không thể ăn món ăn yêu thích rồi, nhưng mà chắc chắn Kiềm Nhi sẽ vô cùng vui vẻ, phụ hoàng ăn ít hơn một tí, thì nó lại có thể ăn nhiều thêm một tí…”

“Bướng bỉnh!” Hắn duỗi tay ôm lấy eo của nàng, nàng không cho hắn ôm, cố tình né tránh,

Bọn thái giám cung nữ hầu hạ ở bên cạnh lập tức tránh sang một bên, nếu trốn không được cũng dời ánh mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thấy quá nhiều.

Hai người đang cười đùa, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu phụ hoàng rất nhỏ.

Quay đầu nhìn, mới phát hiện là Tông Đạt.

Không chỉ có mỗi Tông Đạt, mà còn có Tông Việt và Tông Kiềm.

Bình Luận (0)
Comment