Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 138

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tông Đạt, Bàn Nhi lập tức cảm thấy xấu hổ.

Trên mặt vô cùng nóng, nàng cảm thấy chắc chắn mặt của mình đã đỏ lên rồi, vội vàng quay người lại, đồng thời không quên trừng Tông Tông một cái.

Kỳ thật Tông Tông cũng xấu hổ không ít, dù sao chuyện này lại bị hài tử bắt gặp.

Nhưng mà Bàn Nhi có thể trốn, hắn cũng không thể trốn theo được.

Hắn để một tay ở sau lưng, một tay nắm thành quyền để lên môi khụ hai tiếng, nói: “Mấy đứa đều tan học rồi sao?”

Tông Đạt trả lời một cách cung kính: “Vâng, phụ hoàng, Thượng Thư Phòng đã tan học. Con đi trên đường thì gặp phải nhị đệ và tam đệ, con trò chuyện với nhị đệ tam đệ vô cùng vui vẻ, mắt thấy đã tới trước cửa rồi Cảnh Nhân Cung, nên muốn tiến vào thỉnh an Tô nương nương một chút.”

Nó đứng đó nói gì cũng không hề quan trọng, sắc mặt của những người khác đều vô cùng kỳ lạ

Bàn Nhi cũng không nói gì, Đại hoàng tử tới đây để thỉnh an nàng sao?

Ngay cả Tông Việt, cũng vội cúi đầu xuống, che giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, đồng thời không quên âm thầm mà trừng Tông Kiềm một cái, Tông Đạt cũng không trò chuyện vui vẻ với nó, mà là trò chuyện vui vẻ với Tông Kiềm.

Biết Tông Kiềm đam mê võ thuật không thích đọc sách, nên Tông Đạt muốn nói chuyện với nó về việc cưỡi ngựa bắn cung gì đó, Tông Việt lại không tiện mở miệng đuổi người, không nghĩ tới thế nhưng để Tông Đạt theo tới tận Cảnh Nhân Cung.

“Vào đi, trẫm sẽ kiểm tra việc học của các con.” Nhớ đến việc đã lâu chưa kiểm tra việc học tập của bọn nhỏ, Tông Tông nói.

Đoàn người cùng nhau đi vào bên trong.

Bàn Nhi tránh sang chỗ khác, giả bộ nói rằng đi xem các cung nữ chuẩn bị trà bánh, nhưng thực tế là đi sang chỗ khác để nhường chỗ cho cha con bọn họ có thể nói chuyện. Hương Bồ cũng theo vào phòng trà, nhỏ giọng nói: “Tại sao Đại hoàng tử lại tới Cảnh Nhân Cung chứ?”

“Ta cũng muốn hỏi các ngươi câu này nè” Bàn Nhi nói.

“Nô tỳ cũng chẳng biết tại sao, nô tỳ vừa thấy ngài ấy đi vào cùng lúc với Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, nô tỳ đã dùng ánh mắt ra hiệu cho nương nương vài lần, nhưng nương nương cũng không thấy, nô tỳ còn đang định ra tiếng, Đại hoàng tử đã lên tiếng rồi.” Hương Bồ có hơi ủy khuất nói.

Bàn Nhi cũng biết việc này không thể trách Hương Bồ, muốn trách thì chỉ có thể trách người kia không đàng hoàng, ở trong sân mà dám trêu ghẹo nàng. Nhưng mà cũng không thể ngờ được chuyện này, Cảnh Nhân Cung này của nàng vẫn ít có người ngoài ghé thăm, không nghĩ tới thế nhưng hôm nay Đại hoàng tử lại tới đây, chuyện này cũng có chút không thể ngờ được.

“Chắc hẳn thằng bé đi theo bọn Việt Nhi nói chuyện một hồi nên quên mất, đến khi tới trước cửa mà lại đi về không khỏi có vẻ quá thất lễ, cho nên mới tiến vào thỉnh an.”

Bàn Nhi luôn luôn suy nghĩ đến những chuyện tốt đẹp cũng bởi vì mặc kệ mối quan hệ của nàng và Hoàng Hậu như thế nào, đều không muốn nghĩ Tông Đạt, một đứa bé mới mấy tuổi đầu trở thành một người mưu mô.

Nhưng sự thật chứng minh nàng suy đoán có chút sớm quá, bởi vì không chỉ có mỗi Tông Đạt tới, mà Uyển Xu cũng đến.

Con bé đi cùng Uyển Chu tới, hai người đều đi từ trường học dành cho nữ nhi đến đây. Nếu nói Tông Đạt tới Khôn Ninh Cung là do đi theo bọn Tông Việt nên đi nhầm đường, nàng còn có thể tin được, nhưng Uyển Xu...

Bàn Nhi và Uyển Xu cũng không có tiếp xúc nhiều, nhưng cũng biết nữ hài này là người vô cùng khôn khéo. Đúng vậy, dùng từ khôn khéo để hình dung một đứa bé gái quả thật có chút không thích hợp, nhưng ngoại trừ từ này Bàn Nhi cũng không thể tìm được một từ khác tốt hơn để miêu tả nữa.

Từ khi Tông Tông đăng cơ, sự tồn tại của Đại công chúa Uyển Nhàn lập tức trở nên rất thấp, hoàn toàn khác với Uyển Xu đang dần dần bộc lộ tài năng, đương nhiên chuyện này nếu như giải thích rằng bởi vì Uyển Nhàn không muốn cùng con của vợ cả Uyển Xu tranh đua thiệt hơn thì cũng không phải là không hợp lý.

Uyển Xu đối xử rất tốt với các tỷ muội, có những lúc Uyển Chu và Uyển Thiền xảy ra mâu thuẫn, cũng đều là Uyển Xu ra mặt can ngăn, Bàn Nhi đã nghe Uyển Chu nhắc đến mấy lần, thậm chí đôi khi ngày thường trong cung có yến tiệc, Uyển Xu đã có thể đi theo bên cạnh Trần hoàng hậu giúp nàng ta xử lý một ít chuyện vặt.

Bàn Nhi đã nhìn thấy vài lần, đứa bé này làm việc cũng rất ổn thỏa, quả thực không giống một đứa bé chút nào.

Kỳ thật nó cũng không phải là một đứa bé nữa, dù sao cũng đã hơn mười tuổi, nếu tính tuổi mụ thì cũng đã mười một.

Không bàn tới những chuyện này nữa, chuyện Uyển Xu đến dường như khiến không khí vốn đang sinh động trở nên xấu hổ đi không ít, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nữ nhi, không giống với nhi tử không dám diễu võ giương oai trước mặt phụ hoàng, nhưng mà nữ nhi thì không cần phải kiêng kị như vậy, đôi khi cũng có thể để lộ một chút nhõng nhẽo đáng iu của nữ nhi, vui vẻ nói nói cười cười với Uyển Chu, cũng có thể làm long nhan của Tông Tông trở nên vui vẻ

Vốn dĩ thời gian cũng không còn sớm, đã sắp đến thời gian dùng bữa tối, hiển nhiên không thể đuổi hai đứa nhỏ vào lúc này được, chỉ có thể để bọn nhỏ ở lại dùng bữa.

Lời mời ở lại dùng bữa này là do Bàn Nhi nói, nếu như để Tông Tông đưa ra, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy có chút không ổn, không bằng để chính nàng chủ động nói ra một chút

Trong lúc dùng bữa, Tông Đạt và Uyển Xu trở nên vô cùng khách sao, có thể chủ yếu bởi vì tụi nó rất hiếm khi có thể cùng phụ hoàng ăn cùng một bàn ăn.

Hai đứa nhỏ không chỉ ăn ít mà một lời cũng không nói.

Nhưng thật ra chắc bởi vì có người ngoài ở đây, đám nhóc Tông Việt Tông Kiềm và Uyển Chu cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, nhưng dù sao Tông Kiềm cũng là một đứa bé hiếu động nghịch ngợm, còn là đứa nhóc tham ăn, làm sao có thể chú ý chuyện này chuyện nọ được, thường xuyên đòi Bàn Nhi gắp cho nó món ăn này kia.

Khi Bàn Nhi và Tông Tông dùng bữa với ba hài tử, đều không cần người hầu hạ, cánh tay của bọn nhỏ còn ngắn đôi khi không thể với tới đồ ăn được, nhưng đôi khi có Bàn Nhi và phụ hoàng giúp đỡ nên cũng không có vấn đề gì.

Lúc mới bắt đầu Tông Kiềm còn có chút ngại ngùng bởi vì ở đây còn có đại ca và Nhị tỷ, nhưng ăn được vài miếng đã quên mất tiêu, bắt đầu chỉ huy nương gắp đồ ăn cho mình. Tông Tông ngồi ở một bên, thấy nàng bị nhờ vả tới lui như vậy, nửa ngày cũng không ăn được miếng nào, lập tức duỗi bàn tay to ra gắp miếng măng to mà Tông Kiềm đang muốn ăn vào trong dĩa của nó

“Ngoan ngoãn dùng bữa đi, đừng làm phiền nương của con nữa.”

Sau khi gắp xong, dường như hắn cũng ý thức được điều gì đó, nhìn thấy Tông Đạt và Uyển Xu ở bên cạnh đang quá khách sáo, cũng duỗi tay gắp cho bọn hắn mỗi người một miếng, nhưng mà động tác cũng không phải quá tự nhiên như trước.

“Các ngươi cũng mau ăn cơm đi, đừng khách sáo quá.”

“Cảm ơn phụ hoàng.”

Hai người cúi đầu xuống, tuy vẫn yên lặng mà dùng bữa như cũ, nhưng thật ra đã ăn nhiều hơn so với trước đó.

Ăn cơm xong, sau khi súc miệng rửa tay, cũng đã tới lúc trở về.

Nếu như bọn nhỏ đã tới cùng nhau, hiển nhiên cũng muốn cùng nhau trở về, dù sao cũng trở về cùng một chỗ. Thời tiết lạnh, nên trời cũng nhanh tối, Bàn Nhi sai người cầm theo hai cái đèn lồng, lại dặn dò Tông Việt trở về phải lập tức nghỉ ngơi, đừng ham đọc sách lúc trời tối, còn dặn dò Tông Kiềm sau khi trở về không được quậy phá, bám lấy Tông Việt đòi chơi với nó

Cũng không quên phân phó Uyển Chu một lần, mới để cho tất cả bọn nó rời đi.

Buổi tối ở Tử Cấm Thành một chút cũng đều không có vẻ tráng lệ huy hoàng như ban ngày, ngược lại bởi vì tường cao đường xa mà có vẻ có chút âm trầm.

Một đám thái giám cung nữ che chở đám nhóc, bên cạnh còn mấy thị vệ đi theo.

Đi đến cổng lớn của Cảnh Nhân Cung, đám con gái Uyển Xu lập tức đường ai nấy đi với bọn Tông Việt, nhìn thấy hai bé gái đã đi xa, Tông Đạt và Tông Việt lại đi về phía trước.

“Tô nương nương đối xử với các ngươi thật tốt.” Tông Đạt nói.

Nó nghĩ đến tình cảnh lúc hắn rời khỏi cung của mẫu hậu gần đây, tuy rằng mẫu hậu cũng sẽ dặn dò nó, nhưng bộ dạng và giọng điệu hoàn toàn khác với dáng vẻ của Tô Quý phi khi dặn dò đám Tông Việt. Tông Đạt cũng không thể diễn tả được là không giống nhau chỗ nào, nó chỉ là cảm thấy không giống nhau thôi.

Tông Việt còn đang suy nghĩ xem phải trả lời nó như thế nào, Tông Kiềm đã chen vào nói trước.

“Nàng là mẫu phi là nương của tụi đệ, chắc chắn phải đối xử tốt với chúng ta rồi, chẳng lẽ mẫu hậu đối xử với đại ca không tốt sao?”

Câu hỏi này khiến Tông Đạt chẳng biết phải trả lời làm sao, nó nghĩ nghĩ, đúng vậy, mẫu hậu đối xử với hắn quả thật cũng khá tốt.

“Mẫu hậu đương nhiên là đối xử tốt với ta rồi”

Trong suốt quãng đường tiếp theo không còn tiếng động nào phát ra nữa cả, dường như bọn nó đều đang suy nghĩ đến tâm sự của những người còn lại. Khi bọn nó tách nhau ra trước cửa viện, sau khi nhìn theo Tông Việt dẫn Tông Kiềm vào cửa, Tông Đạt vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích

Mãi đến khi Hà Niên đứng ở bên cạnh kêu một tiếng Đại hoàng tử, nó mới lấy lại phản ứng, tiếp tục đi về hướng viện của mình

Vào phòng, cung nữ và bọn thái giám tới gần cởi áo choàng giúp nó, sau đó dùng nước ấm lau mặt và rửa tay rửa chân cho nó, nhân lúc chân còn chưa rửa xong, ma ma bưng tới một chén canh bổ cho nó.

Quả thật canh này cũng không khó uống, nhưng bởi vì người đưa canh chỉ mang tới chỉ một loại canh duy nhất, khiến Tông Đạt luôn có một loại cảm giác bài xích. Nhưng mà nó vẫn vô cùng ngoan ngoãn uống hết, nó biết nếu như nó không uống, ma ma sẽ lại bắt đầu lải nhải, hơn nữa Hà Niên chắc chắn cũng sẽ không để yên, không chừng ngày mai sẽ đem chuyện này nói cho mẫu hậu.

Dù sao thời tiết cũng trở lạnh, người hầu hạ bên cạnh nó sợ nó lại bị ho khan.

Suy nghĩ như vậy, nó không thể nhịn xuống tiếng ho nhẹ được nữa.

Quả nhiên sắc mặt của ma ma và Hà Niên đều thay đổi, ma ma hỏi một cách vô cùng cẩn thận: “Đại hoàng tử, trong người ngài có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không. Ma ma ngươi đi xuống đi, ta không có việc gì. đâu”

Ma ma cúi đầu, bưng khay đi xuống, nhưng Hà Niên vẫn chưa lui ra, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt lại mang theo tia lo lắng nhìn nó.

Sau đó chính là lúc lên giường nghỉ ngơi, bây giờ thời tiết lạnh lẽo, cũng không còn người nào bên cạnh bắt buộc nó phải đọc sách nữa.

Có lẽ bởi vì lo lắng nó có chỗ nào không thoải mái nhưng lại lừa gạt không nói ra, đêm nay Hà Niên phụ trách việc gác đêm, ngủ ở trên giường nhỏ bên ngoài bức bình phong. Trong phòng im ắng, chỉ có một ngọn đèn ở góc tường đang phát ra ánh sáng, ánh sáng chiếu được đến chỗ nó cũng vô cùng ít ỏi.

Tông Đạt trợn tròn mắt, nhìn chiếc rèm che ở trên nóc giường, trong đầu hiện lên cảnh tượng đã xảy ra ở Cảnh Nhân Cung.

Nó chưa bao giờ thấy phụ hoàng và mẫu hậu ở chung như vậy, cũng không bao giờ cười đùa trong viện, khi thấy cảnh đó nó cũng rất xấu hổ, lại cố kiềm chế để không lộ ra biểu tình kinh ngạc. Trong tưởng tượng của nó đó chính là cảnh tượng khi phu thê ở chung với nhau, những ánh mắt và biểu tình đó nó còn không thể nói rõ là khác chỗ nào, nhưng cảm thấy phải như vậy thì mới mang lại cảm giác hài hòa.

Đáng lẽ ra mẫu hậu và phụ hoàng phải như vậy, nhưng phụ hoàng và mẫu hậu lại cố tình không phải như vậy.

Ngược lại phụ hoàng lại ở chung với Tô Quý phi như vậy.

Rốt cuộc Tông Đạt cũng có thể hiểu được một chút lý do vì sao Tô Quý phi lại có thể được sủng ái như vậy, vì sao phụ hoàng là một người kiềm chế thành thục như vậy, lại có thể ở trước mặt nàng ấy lộ ra một mặt như vậy

Tất cả đều bởi vì không giống nhau, nhưng rốt cuộc là không giống nhau chỗ nào, Tông Đạt vẫn như cũ không thể nói nên lời.

Thậm chí hôm nay phụ hoàng còn gắp đồ ăn cho nó.

Trong bóng đêm, đôi mắt của Tông Đạt sáng lấp lánh.

Có phải ngày thường khi phụ hoàng và bọn Tông Việt ở bên nhau, đều như vậy hay không?

Trong lòng nó cảm thấy có chút ghen tị, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân làm như vậy là đúng, chỉ cần nó cố gắng nỗ lực hơn nữa, phụ hoàng sẽ đối xử với nó giống như đối xử với bọn Tông Việt vậy.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, nó dần dần tiến vào mộng đẹp.

Cảnh Nhân Cung

Tông Tông và Bàn Nhi cũng nghỉ ngơi, nhưng mà hai người đều chưa ngủ.

Bàn Nhi suy nghĩ về chuyện hôm nay Tông Đạt và Uyển Xu đến đây, muốn biết Tông Tông đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần thấy hắn cứ cách một đoạn thời gian lại thở dài một tiếng, là có thể đoán được

Nàng cũng không nghĩ ra được lý do vì sao, nên chỉ có thể đứng dậy đi về phía hắn nhìn xem, vỗ vỗ ngực hắn nói: “Được rồi, ban ngày thở dài thì cũng thôi đi, vậy mà đến buổi tối bệ hạ cũng tiếp tục thở dài, không phải hôm nay người đang rất vui vẻ sao”

Tông Tông bắt lấy tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng ngực: “Trẫm chính là có chút cảm thán đối với hài tử Tông Đạt kia.”

Đối với việc này Bàn Nhi cũng không thích hợp để nói tới, nàng cũng đoán được rằng Tông Tông đang suy nghĩ đến Tông Đạt. Tông Đạt cũng ý thức được rằng nó chẳng biết phải nói gì trước mặt Bàn Nhi cả, chắc chắn rằng nàng cái gì cũng không dám nói, thở dài một hơi cũng không nói thêm lời nào nữa.

Một đêm không nói chuyện.

Kỳ thật nàng tưởng rằng chuyện này chẳng có tác dụng gì cả. Ngay khi mùa thu vừa đến, quần áo mùa đông đã được may xong, có đồ mặc bên ngoài, có đồ mặc bên trong, cả quần áo để mặc trong phòng cũng đã được hoàn thành, còn có áo choàng lớn bằng lông, mỗi hài tử đều có đến bốn năm bộ.

Nhưng Bàn Nhi vẫn cảm thấy không đủ, có thể bởi vì bọn nhỏ đều đang ở tuổi ăn tuổi lớn, phía trước mới làm quần áo, phía sau đã không thể mặc vừa, điều này khiến người làm nương cũng không tránh được cảm thấy lo lắng, nàng kêu Hương Bồ phái hai người đi nam tam sở và công chúa viện trông chừng, phải để cho các hoàng tử và công chúa ăn mặc đầy đủ ấm áp mới có thể ra cửa.

Một lát sau, người được sai đi đã trở lại, nói cả hai bên đều được an bài vô cùng thỏa đáng, nương nương đừng lo lắng.

Vào lúc buổi chiều, cuối cùng tuyết cũng ngừng, bên ngoài đọng lại một lớp tuyết rất dày.

Bàn Nhi quan tâm hạ nhân, dặn dò bọn họ tạm thời khoan ra ngoài dọn tuyết đã, chỉ cần dọn tuyết ở những con đường thường xuyên đi lại là được rồi, chờ tuyết ngừng hẳn lại dọn tiếp, cho nên lúc này mọi người đều đang ở trong viện dọn tuyết.

Đem tuyết gom lại thành từng đống dưới gốc cây, nếu như mặt đất đã đóng băng thì phải rắc muối khô lên nữa. Bàn Nhi khoác áo choàng lên người đi nhìn cá trong viện của nàng, thấy bốn phía của hồ nước vẫn còn tuyết đọng, nhưng nước trong ao vẫn chưa đóng băng, cá trong nước vẫn đang bơi lội vô cùng nhiệt tình, lập tức cũng buông xuống lo lắng

Hương Bồ nói: “Nương nương ngài đừng lo lắng, lúc trước khi xây cái ao này, người ta đã đặc biệt đào sâu hơn một tí, nước ngầm ở dưới sâu cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nên những con cá trong hồ lộ thiên đều có thể sống được, ở chỗ này chắc chắn cũng có thể sống. khỏe mạnh”

“Chỉ sợ rằng tụi nó không sống khỏe mạnh được, loại cá này là cá mà Phủ Nội Vụ thật vất vả mới kiếm được, không thể so sánh với những con đại cẩm lý kia được.”

“Phía dưới còn có đường hầm để làm ấm nữa, hơn nữa Tiểu Đông Tử còn đặc biệt tìm hai thái giám luân phiên trông chừng bọn nó."

Bàn Nhi duỗi tay sờ sờ nước trong ao, thấy nhiệt độ của nước quả thật không thấp, cuối cùng cũng nở nụ cười: “ Biện pháp này của Tiểu Đông Tử không tồi, chút nữa ngươi nhớ giúp ta thưởng cho hắn.”

Tiểu Đông Tử là thái giám chuyên môn phụ trách việc nuôi cá cho Bàn Nhi, mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, hắn lập tức nảy sinh một ý tưởng.

Loại cá vàng nhỏ này không giống với đại cẩm lý, sợ rằng đến khi thời tiết trở lạnh, cá sẽ lập tức bị đông chết. Nếu như cá chết, chắc chắn là do hắn không làm tốt việc của mình, khẳng định phải bị phạt, vì thế hắn lập tức nảy sinh một ý tưởng, ở phía dưới ao cá đào một cái đường hầm nhóm lửa ở bên ngoài, nhiệt khí theo đường hầm dưới đất theo vào là có thể bảo đảm nhiệt độ của nước.

Lúc ấy khi nhắc tới việc này, Bàn Nhi còn có chút không tin, dù sao thì cách nuôi cá như thế này nàng cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng mà cuối cùng vẫn đồng ý cho Tiểu Đông Tử đi làm, phải phí một ít công sức, cái đường hầm này mới có thể xây dựng tốt được. Thật ra xây dựng giường đất cũng không khó lắm, điểm quan trọng là phải xây dựng sao cho đẹp, không ảnh hưởng đến bố cục của viện, lại có thể để đường hầm phát huy được tác dụng lớn nhất.

Nhưng mà việc này cũng không làm khó được Phủ Nội Vụ, chỉ mới mấy ngày đường hầm đã được xây xong

Thấy cá vẫn sống vô cùng tốt, Bàn Nhi trở vào bên trong, ngồi xuống uống ly trà một lát, lại nhìn sách thêm một chút, đã nghe thấy bên ngoài có cung nữ thái giám nói rằng các hoàng tử đã trở lại.

Không chỉ có Tông Việt Tông Kiềm, mà còn có Tông Đạt.

Bình Luận (0)
Comment