Chờ đến khi tin tức Phó Khánh muốn rời khỏi kinh thành, Bàn Nhi vẫn đang trong thời kì bận rộn.
Tông Cự và Uyển Ngọc cũng đã tròn một tuổi, tập tục của nơi đây là khi trẻ con vừa đầy tháng sẽ làm lễ chọn đồ vật đoán tương lại, vì để tránh cho Tông Cự và Uyển Ngọc náo loạn nên trò cười gì ở lễ chọn đồ vật, gần đây Bàn Nhi nước đến chân mới nhảy dự định dạy dỗ hai đứa nhỏ.
Con trai đương nhiên sẽ chọn sách, con dấu, tương đối phù hợp với thương đao búa kiếm, còn con gái sẽ là thêu dệt gì gì đó, đương nhiên sách cũng rất tốt.
Vì để hai đứa nhỏ cầm nắm dễ dàng nhưng lại không làm chúng bị thương, Bàn Nhi đã yêu cầu Nội Vụ cục làm ra mấy thanh đao kiếm nhỏ, khung thêu, khi không có chuyện gì thì ôm hai đứa nhỏ lên giường lò, dụ dỗ bọn nó bò qua lấy thứ gì đó. Chỉ tiếc là tiến độ không quá nhanh.
Cũng có thể là vì có hai đứa, một trong hai luôn có thể dễ dàng bị phân tâm bởi đứa còn lại, đến nỗi mà hai đứa trẻ loạn thành một vòng, hoặc là giữa đường bị những đồ vật khác thu hút.
“Cường nhi, con nhìn xem trong tay của mẹ có cái gì này?” Bàn Nhi cầm lấy một thanh kiếm nhỏ lắc lắc, nói với tiểu Tông Cự đang ngồi ở chân giường lò.
Tiểu Tông Cự mặc một chiếc khố vừa vặn với người, đôi chân mũm mĩm bắt chéo, nhìn thấy mẹ đang cười xán lạn với nó, thằng bé vội vàng bò tới bằng cả tay và chân.
Uyển Ngọc nhìn thấy ca ca đang bò, con bé cũng bắt chước bò lên phía trước.
Tông Cự vừa quay đầu nhìn muội muội, vừa bò, dường như không chịu thua cái tiểu gia hỏa kia lại bò nhanh hơn mình, nó kêu lên hai tiếng, di chuyển đến bên cửa sổ, dựa vào tường chống đỡ bản thân lên.
Con bé cũng muốn đứng lên, thực ra nó cũng có thể đứng được, không phải vì nó còn nhỏ sao, cũng biết đi tìm một chỗ dựa vững chắc, chỉ là cảm thấy được chỗ ca ca đang đứng là cột nhà, con bé tiện tay bò qua lôi kéo Tông Cự.
Một lần, rồi lại hai lần, con bé vẫn chưa đứng lên được, ngược lại nó còn kéo cả Tông Cự xuống.
Tông Cự òa khóc, Uyển Ngọc bị ca ca đè lên người, cũng bật khóc theo.
Bàn Nhi đỡ trán, nghĩ thầm đây là chuyện gì chứ, mỗi lần không phải là không hứng thú không quan tâm nàng, thì chính là hai đứa nhỏ này lăn qua lăn lại, nói chung là cũng sẽ có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra.
Nàng tức giận ném thanh kiếm gỗ trong tay sang một bên, lúc này Tông Cự mới nín khóc, nó nhanh chóng chạy đến nhặt thanh kiếm gỗ lên chơi, lại còn lắc lắc về phía mẫu thân, dường như muốn nói là con cầm rồi nè.
Bàn Nhi bực mình túm lấy thằng bé, vỗ vào cái mông nhỏ mấy cái, rồi lại cắn cắn mấy cái vào má núng nính của thằng bé.
“Thằng nhóc thối!”
“Sao nàng lại đánh Tông Cự rồi?” Cha của thằng bé đi vào.
Có lẽ Tông Tông vừa mới bãi triều, cho nên vẫn còn mặc long bào và đeo mão.
Bàn Nhi khó chịu liếc hắn: “Chàng chỉ thấy thiếp đánh nó thôi, thằng nhóc thối này có ý chọc tức thiếp.”
Tông Tông cười vui vẻ nhìn nàng, không nói lời nào, chỉ nhìn thanh kiếm gỗ trong tay Tông Cự thì hắn liền biết nàng đang làm gì, trước đó hắn có nói với nàng rồi, bình thường thì không làm, cứ đợi đến khi nước đến chân mới nhảy là được, nhưng lại bị nàng quở trách một hồi.
Bên đây, hắn còn chưa kịp nói gì, Uyển Ngọc nhìn thấy phụ hoàng, vội vàng bò qua bên này, trong miệng cứ nói lên mấy tiếng cha.
Những giọt nước mặt vẫn còn đọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của con bé, được phụ hoàng ôm vào lòng, nó leo lên nắm lấy tà áo của hắn, chỉ chỉ tay về phía Bàn Nhi và Tông Cự.
“Sao thế? Là mẫu phi đánh con à, hay là thằng nhóc thối Tông Cự này bắt nạt con?”
Bởi vì cái câu trêu chọc “mẫu phi đánh con”, Bàn Nhi lại trợn tròn mắt lên nhìn hắn, ban đầu tính đưa ghế cho hắn ngồi, giờ thì không thèm nữa, Tông Tông chỉ có thể vừa ôm con gái vừa ngồi bên mép của giường lò.
Dường như Uyển Ngọc cũng có thể nghe hiểu được, lại tiếp tục chỉ tay vào ca ca, Tông Cự lúc này cũng không chơi cây kiếm gỗ nữa, dựa vào bả vai mẹ mà đứng lên, gọi một từ muội.
Con nhóc béo ú híp mắt cười, Uyển Ngọc cũng không tố cáo nữa, vỗ vỗ bàn tay và gọi ca.
Hai đứa nhỏ lại tụ tập lại cùng chơi đùa, Tông Tông nói chuyện với Bàn Nhi, nhắc về việc Phó Khánh muốn ra khỏi kinh.
Bàn Nhi nghe xong không phản đối gì, ngược lại là Tông Kiềm.
Có lẽ vì trong cung có rất ít người chơi được với Tông Kiềm, thằng bé lại vô cùng thích thú chơi với Phó Khánh, sau khi trở về, thằng bé cứ luôn miệng nói sẽ đến thăm Tấn Quốc Công phủ, Tông Tông cũng đã đồng ý.
Lần đầu tiên đến Tấn Quốc Công phủ và ở lại đó 2 đêm, nghe nói nó đã quấy rầy Phó Khánh dạy nó thuật sử dụng giáo, sau khi trở về thằng bé cứ nhắc đi nhắc lại cả ngày rằng sẽ đến tiếp, còn bảo muốn thuyết phục Phụ hoàng đồng ý cho Phó Khánh dạy nó võ công, chỉ là mãi vẫn chưa có kết quả.
Nếu như Tông Kiềm biết được tin tức này, chắc hẳn thằng bé sẽ thất vọng vô cùng.
Quả nhiên, sau khi Tông Kiềm biết được, tâm trạng của nó sa sút mấy ngày nay, thế nhưng thằng bé cũng đã chấp nhận sự thật, dù sao bây giờ nó cũng không còn nhỏ nữa, cũng biết rằng mỗi người đều có lý tưởng và hoài bão của riêng mình.
Chờ đến ngày Phó Khánh rời kinh, Tông Kiềm đã chuẩn bị sẵn sàng đưa tiễn hắn.
Không chỉ có nó, mà còn có Uyển Chu.
Uyển Chu đi cùng với hắn.
“Biểu thúc, người chờ ta, chờ ta lớn thêm một chút, ta sẽ ra biên quan tìm người.” Tông Kiềm nói một cách sắt son.
Phó Khánh cười cười, vỗ vỗ vào vai thằng bé: “Tốt lắm, ta chờ con.”
Khi nói ra câu này, ngay cả Phó Khánh cũng không tin rằng đây là sự thực, tuy nhiên không ngờ rằng vài năm sau câu nói này sẽ thành sự thật, mà Tông Kiềm cũng không phụ lòng mong đợi, nhiều năm sau thằng bé sẽ trở thành một Đại danh tướng, tên tuổi của “Chiến Thần” sẽ lan truyền khắp cả Đại Chu.
Đương nhiên, chuyện này để sau hẵng nói.
Khi đến lượt Uyển Chu, con bé hiếm khi im lặng, mím chặt môi, nhìn Phó Khánh.
Phó Khánh nhìn tiểu nha đầu trước mặt, hắn vỗ vai Tông Kiềm như thế nào, cũng vỗ vai con bé như vậy, nói: “Hai năm nữa là trở thành con gái lớn rồi, Đại cô nương thì nên có dáng vẻ của một đại cô nương, sau này đừng có chạy theo Tông Kiềm đi chơi lung tung nữa.”
Nghe xong lời này, Uyển Chu có hơi khó chịu: “Thì ra trong lòng biểu thúc nghĩ ta là một người như vậy.”
Phó Khánh làm sao có thể nghĩ con bé như vậy, chỉ cảm thấy con gái nên điềm đạm nho nhã mới tốt, hắn sống ở ngoài cung, những lời đồn đại hắn nghe được rất nhiều, dĩ nhiên cũng có cả Ngũ công chúa.
Hắn cảm thấy Uyển Chu là một cô bé tốt, không nên bị người khác đem ra để bàn tán, thế nhưng để cho hắn nói Uyển Chu phải thay đổi tính tình thuận theo dân chúng, hắn cũng không thể nói được.
Đây không phải là lời hắn nên nói, hắn cũng không biết phải nói thế nào với Uyển Chu, hắn chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ này đã đích thân đến tiễn hắn, hắn vẫn là nên nói những lời chúc phúc.
Đáng tiếc hắn cũng không biết nói lời hay ý đẹp, chỉ có thể vỗ vai Uyển Chu, rồi quay lại đi cùng với Triệu Thần Tống Minh.
“Các con mau trở về đi, có lẽ chúng ta phải xuất phát rồi.”
Tông Kiềm gật gật đầu.
Uyển Chu không nói lời nào, mặt mày ủ rũ, mãi cho đến khi bóng dáng ba người cưỡi ngựa đi xa dần, con bé mới nói Tông Kiềm hồi cung.
Việc Phó Khánh rời kinh cũng không gợi lên bất kì cơn sóng nào trong kinh, mà ở trong cung lại càng là biển yên sóng lặng.
Chớp mắt đã đến ngày chọn đồ vật đoán tương lai của Tông Cự và Uyển Ngọc.
Lần trước Bàn Nhi đã chuẩn bị vô số đồ vật, lần chọn đồ vật đoán tương lai này không tính làm lớn trong cung, dù sao hôm đầy tháng đã tổ chức vô cùng lớn, nếu như lần này lại tổ chức lớn nữa, e rằng sẽ bị coi là huênh hoang quá đà.
Ngoại trừ Tông Tông, Thái hậu và các vị phi tần trong cung ra, cũng có mặt kha khá các vị Hoàng thân quốc thích, điều khiến Bàn Nhi không ngờ tới chính là Trần Hoàng Hậu cũng có mặt.
Cũng không ngờ mới chỉ nửa năm không gặp, bỗng có một loại cảm giác như đã cách một đời người.
Năm nay Trần Hoàng hậu cũng mới hơn ba mươi tuổi, thế nhưng lần này xuất hiện trước mặt người khác, nàng ta đã già nua hơn trước rất nhiều, tuy mái tóc vẫn còn đen nhánh bóng mượt, nhưng đã có những nếp nhăn nơi khóe mắt.
Nàng ta mặc một bộ phượng bào lớn, có thể thấy là nó vừa mới được làm, thế nhưng vẫn cảm thấy không được vừa vặn với người như cũ, lộ rõ sự trống rỗng. Bởi vì gầy đi, các góc cạnh trên khuôn mặt nàng ta trở nên rõ ràng hơn, sự uy nghiêm cùng với hùng hổ dọa người càng lộ rõ.
Trần Hoàng Hậu vuốt vuốt tóc mai: “Làm sao mà Hoàng Quý Phi lại nhìn bổn cung như vậy?”
Bàn Nhi cụp mắt xuống: “Đã lâu rồi chưa gặp Nương Nương, cho nên vô cùng kinh ngạc thôi.”
Trong điện đã có vô số người đang đứng, duy chỉ có Tông Tông và Thái hậu là ngồi bên trên.
Vị trí chính giữa điện đặt một chiếc bàn dài to lớn được tạo thành từ hơn mười tấm ván ghép lại, bên trên đó để rất nhiều đồ chơi nhỏ, có bút mực, giấy, cái nghiên, tứ thư ngũ kinh, nữ giới nữ tắc thậm chí còn có cả đao thương gậy gộc, cung tên, son, bột nước, ấn chương, còn có cả một ít bánh ngọt, quả thật là đa dạng mẫu mã, rõ ràng là chuẩn bị vì Tông Cự và Uyển Ngọc.
Mà bây giờ lễ chọn đồ vật đoán tương lai vẫn chưa bắt đầu.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Trần Hoàng hậu mà trong điện bỗng dưng im bặt.
Dường như Trần Hoàng Hậu không để ý đến điều đó, nàng ta cười nói: “Dẫu sao thì hôm nay cũng là ngày vui của Tông Cự và Uyển Ngọc, ta chẳng qua chỉ bị bệnh thôi, cũng nên xuất hiện chứ.”
Nói xong, nàng ta đi qua Bàn Nhi, đi đến nơi chủ vị.
“Thái Hậu, Bệ Hạ.” Trần Hoàng Hậu cúi người hành lễ, từ dáng vẻ và lễ nghi cho thấy phong phạm thuộc về Hoàng hậu.
Tông Tông mím môi, không nói gì, chỉ có xoay xoay chuỗi hạt trên cổ tay.
Thái Hậu liếc mắt nhìn con trai, lại đi đến nhìn Trần Hoàng hậu, nói: “Nếu đã đến, thì ngồi đây dự lễ đi.”
Khi nói xong lời này, Thái hậu mới để ý rằng không có ghế ngồi cho Hoàng hậu.
Ở chủ vị đặt hai cái ghế, phía dưới Tông Tông là chỗ ngồi của Bàn Nhi, toàn bộ trong sảnh chỉ có ba người có chỗ ngồi, tất cả người khác đều là đứng dự lễ.
Niệm Thu nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nháy mắt sai người dời chỗ ngồi đến, đặt ở phía dưới Thái hậu. Thế nhưng bởi vì chỗ ngồi của Bàn Nhi được xếp trước, chỉ hơi nghiêng một chút về bên trái so với chỗ ngồi chủ vị, chỗ ngồi bên phải thuộc về Trần Hoàng hậu dù có sắp xếp như thế nào, cũng sẽ không xếp trên nàng.
Chỉ có thể đặt như vậy thôi, từ phía dưới nhìn lên, vị trí của hai người gần như là ngang hàng nhau, thành trạng thái song song.
Nếu như đây chỉ là một gia đình bình thường, căn bản là không có chuyện gì cả, tuy nhiên quy củ trong cung vô cùng nhiều, người nào ngồi ở đâu, vị trí phải đặt như thế nào, đều rất được coi trọng.
Chẳng hạn như Hoàng Quý Phi thấp hơn Hoàng hậu một phân vị, chỗ ngồi của nàng sẽ thấp hơn Hoàng hậu một cái đầu. Tuy nhiên lúc này mà dời đi chỗ ngồi của Hoàng Quý Phi khó tránh khỏi việc sẽ bị người khác chú ý.
Với lại tình thế này của Hoàng Quý Phi, kẻ nào lại dám liều lĩnh xúc phạm nàng?
Cho dù nơi đây là Vĩnh Thọ cung, chúng nô tài bên dưới không dám, Niệm Thu Niệm Từ lại có đủ tư cách, nhưng nếu các bà di chuyển, phần lớn sẽ là thể hiện thái độ của Thái Hậu.
Thái hậu có thể vô duyên vô cớ đánh vào mặt Hoàng Quý Phi trước mặt mọi người sao?
Dù sao trong chuyện này Hoàng Quý Phi cũng rất vô tội, trước đó Hoàng hậu đã bảo sẽ không đến, nhưng lại đột nhiên đến, không ai chuẩn bị kịp.
Cho nên chỉ có thể làm như vậy thôi.
Tông Tông và Thái hậu không ai nói gì, dường như Trần Hoàng hậu không để ý đến lời nói sắc bén trong đó, sau khi chỗ ngồi được sắp xếp thì nàng ta ngồi xuống. Nhìn thấy Trần Hoàng hậu ngồi xuống, Bàn Nhi cũng ngồi xuống chỗ ngồi của bản thân.
Những người bên dưới nhìn thấy tất cả những điều này, ánh mắt của bọn họ lóe lên, dường như trong lòng có vô vàn suy nghĩ, nhưng ngoài mặt lại không nhìn ra được suy nghĩ gì.
Hồ Thục Phi lên tiếng đánh tan bầu không khí yên ắng này.
“Không phải đã đến giờ lành tháng tốt rồi sao? Mau mau ôm Lục Hoàng tử và Thất công chúa lên, đừng bỏ lỡ giờ lành.”
Ngay khi âm thanh này cất lên, mấy người trong điện nên di chuyển cũng đã di chuyển.
Chưa đến một lúc sau, Tông Cự và Uyển Ngọc được nhũ nương ôm vào.
Hai đứa nhỏ lớn lên rất tốt, được nuôi khá tốt, mặc một bộ quần áo màu đỏ, giống như những đứa bé trong tranh tết. Nhìn thấy người quen, hai đứa nhỏ này gọi ra, nào là mẹ nào là cha, còn có cả bà nội.
Bà nội chính là gọi Phó Thái Hậu.
Nghe thấy mấy tiếng gọi bà nội, nhất thời Phó Thái hậu không khỏi phá vỡ hình tượng đoan trang nghiêm túc, cười lên.
Nhìn thấy bà nội cười, hai đứa nhỏ vươn tay ra đòi Thái Hậu ôm, nhũ nương nhỏ giọng dỗ dành bọn chúng cũng không nghe, thân thể bé nhỏ cứ vùng vẫy về chỗ Thái hậu.
Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, Bàn Nhi tính đứng dậy ngăn cản, Thái Hậu lại sai Niệm Thu Niệm Từ ôm hai đứa nhỏ qua chỗ bà.
Hai đứa nhỏ lần lượt được ôm, lúc này bọn nó mới hài lòng.
Tự nhiên có người nịnh nọt nói: “Thái Hậu, hai đứa trẻ này thật sự rất thông minh.”
“Còn không phải sao.” Mấy vị nữ gia quyến của Tông gia bên dưới đồng loạt phụ hoạt theo.
Thái Hậu mỉm cười phất tay: “Các ngươi đều thổi phồng, khuếch đại cả thôi.”
Sau khi trải qua lễ chọn đồ vật đoán tương lai mà không có chuyện gì xảy ra, khiến cho Bàn Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu nàng vẫn nghĩ rằng sẽ cam chịu số phận, dù cho hai đứa nhỏ có cầm lên cái gì, đều sẽ hết sức nghe theo thiên mệnh, nhưng có thể vì sự xuất hiện của Trần Hoàng hậu, nàng đột nhiên không muốn mất mặt trước đối phương.
Trong lòng nàng sợ rằng hai đứa nhỏ sẽ cầm sai đồ vật, gây nên chuyện cười cho mọi người, cũng may bình thường nàng ít khi nước đến chân mới nhảy, có lẽ vẫn sẽ có một chút công dụng, Uyển Ngọc cầm lên một đóa hoa, chắc hẳn tương lai sẽ có tướng mạo truyền khắp kinh thành, Tông Cự cầm lên một cuốn sách, nhận được lời nguyện cầu rằng sau này sẽ thông minh, học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú.
Đây đều là những điềm báo tốt đẹp.
Kết thúc buổi lễ, Thái hậu giữ lại một vài nữ gia quyến có quan hệ tương đối gần ở lại dùng bữa, những người khác tự mình đi ra.
Bàn Nhi mang hai đứa nhỏ xin cáo lui trước, Trần Hoàng hậu cũng ở lại không lâu, dường như lần xuất hiện nay của nàng ta giống như nàng ta đã từng nói, bởi vì hôm nay là ngày lành của Tông Cự và Uyển Ngọc, cho nên nàng ta mới đến.
Bàn Nhi vẫn luôn cảm thấy có hơi huyền diệu, bởi vì nàng hiểu Trần Hoàng hậu rất rõ, Trần Hoàng hậu người này sẽ không bao giờ làm chuyện gì vô ích cả, cái này cũng có thể gọi là không có ích lợi không thể dậy sớm.
Cho nên phàm là những thứ nàng ta làm đều có lý do cả.
Vì thế cho nên mấy ngày nay nàng vẫn chú ý đến động tĩnh của Khôn Ninh cung bên kia, thế nhưng khoảng thời gian này Hoàng hậu cũng không bước ra khỏi cung nữa, nàng ta lại trở về trạng thái cấm cung trong nhà.
Mà ở bên này, bởi vì Phó Khánh rời khỏi kinh, cho nên tâm trạng Tông Kiềm vô cùng ủ rũ.
Bàn Nhi cũng không nói được gì, chỉ có thể an ủi thằng bé rằng mấy năm nữa Phó Khánh sẽ trở về.
Tông Tông tăng thêm cho thằng bé một người sư phụ, nghe nói năm đó ông ấy đã dạy Phó Khánh, điều này đã chuyển dời sự chú ý của Tông Kiềm, mỗi ngày thằng bé luyện võ ngày càng chăm chỉ hơn, cũng không còn thời gian nghĩ đến biểu thúc trẻ tuổi người khiến nó ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên kia nữa.
Thế nhưng những gì Phó Khánh đã từng nói với nó, nó sẽ luôn ghi nhớ trong lòng để biến điều đó thành động lực, rõ ràng là việc luyện võ vô cùng vất vả, tuy nhiên thằng bé lại chưa từng than khổ bao giờ.
Tông Tông nhìn thấy con trai có mục tiêu của mình, trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái, sau đó Tông Kiềm biểu hiện nên sự không quá thích đến thư phòng, muốn tập trung vào việc học võ và học binh pháp, hắn chỉ nói rằng nếu con muốn dụng binh pháp như thần, không tránh khỏi phải đọc tất cả các loại sách cổ, khi Phó Khánh luyện võ cũng chưa từng ngừng chuyện đọc sách.
Chỉ với câu nói này thôi đã xua tan ý niệm không muốn đọc sách trong đầu Tông Kiềm.
Đương nhiên đây chẳng qua chỉ là một ít chuyện vặt.
Ngày qua ngày cứ dần trôi qua, cuộc sống ở Cảnh Nhân cung bình bình lặng lặng, Bàn Nhi nuôi dưỡng hai đứa trẻ, ngày thường cũng không quá buồn chán.
Ngược lại với nàng, cuộc sống của Trần Hoàng Hậu lại sôi động hơn.
Sự sôi nổi của nàng ta càng được thể hiện rõ qua các loại yến tiệc ở trong cung, hễ là yến tiệc được tổ chức trong cung nàng ta nhất định sẽ không vắng mặt, sau khi kết thúc yến tiệc, nàng ta lại tiếp tục thái độ cấm cung trong nhà.
Tuy nhiên mỗi lần nàng ta xuất hiện, lại khiến thế cuộc trong cung tương đối lộ ra những đao kiếm vô hình.
Có vô số người âm thầm suy đoán, ngay cả Tông Tông còn phàn nàn mấy câu trước mặt Bàn Nhi rằng không biết Hoàng Hậu muốn làm cái gì, thậm chí là ngay cả đám nô tài bên dưới, tất cả đều cho rằng lần này Hoàng Hậu nhất định sẽ ra tay với Hoàng Quý Phi, ai ngờ được rằng Hoàng Hậu lại chẳng có hành động nào, bao gồm cả Nhị công chúa và Đại Hoàng tử cứ luôn điệu thấp đến lợi hại.
Mãi cho đến khi Bàn Nhi nghe tin Từ Hiền Phi hai ba lần lại đến Khôn Ninh cung, nàng lại nghe nói rằng Hồ Thục Phi đang có ý lựa chọn phò mã, nàng mới đột nhiên hiểu ra mưu đồ trong những hành động của Trần Hoàng Hậu nửa năm qua.
E rằng nói muốn đối phó với nàng chỉ là giả, nhằm vào Diên Hi cung mới là thật.