Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 166

Từ lúc Phó Khánh rời khỏi kinh thành, Uyển Nhàn rơi vào tình trạng suy sụp suốt một khoảng thời gian.

Ngay cả Thái Hậu cũng nhận ra có sự khác thường, nhưng khi bà hỏi con bé là có chuyện gì đã xảy ra, Uyển Nhàn lại nói rằng không có chuyện gì cả, thực ra mọi người ai cũng đều hiểu được là có chuyện gì xảy ra rồi.

Từ Hiền Phi vẫn vô cùng trầm lặng, cả Diên Hi Cung cũng cực kỳ trầm mặc, giống như thể trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Từ Hiền Phi im lặng một khoảng thời gian, sau đó lại lập tức bắt tay vào việc lo tuyển phò mã cho Uyển Nhàn.

Bởi vì Hoàng Hậu không còn đóng cửa dưỡng bệnh trong cung của mình nữa, vì vậy lần này đương nhiên bà ta không thể cứ thế vượt mặt Hoàng Hậu để đến tìm Hoàng Quý Phi nữa.

Trước kia, Bàn Nhi vốn không muốn nhúng tay quá nhiều vào, dù sao đi nữa cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, nàng là Hoàng Quý Phi làm sao có thể nhúng tay vào chuyện hôn sự của Uyển Nhàn được, mẹ ruột của con bé vẫn còn sống sờ sờ đấy, cho nên việc chọn người đều là nhờ Từ Hiền Phi vội vàng lén mang tới cho nàng xem, nàng xem qua xong thì chọn lấy một vài người.

Nhưng bây giờ đã không còn giống như thế nữa, bây giờ có Hoàng Hậu thì đương nhiên còn phải tìm Hoàng Hậu để nàng ta quyết định, Từ Hiền Phi đi đến Khôn Ninh Cung, Trần Hoàng Hậu cũng chưa hề nói gì cả, chỉ bảo nàng ta để danh sách lại để xem xem, Từ Hiền Phi lập tức để danh sách lại cho nàng ta.

Nhưng Khôn Ninh Cung ở đây vẫn chưa hề có động tĩnh gì cả, không biết phải làm sao Từ Hiền Phi chỉ có thể lại tìm đến Khôn Ninh Cung, Trần Hoàng Hậu cũng chưa nói thêm gì cả, chỉ bảo rằng Đại Hoàng Tử dạo gần đây bị mắc chứng ho khan, nàng ta không lo lắng chăm sóc, mấy ngày nay đều không đến thăm hỏi xem sao, đến lúc đó lại khiến cho người khác chuyển lời đến Diên Hi Cung.

Từ Hiền Phi đành phải quay trở về.

Ai ngờ việc này trì hoãn một chút lại trì hoãn đến tận qua Tết, đúng lúc này lại có tin tức truyền ra rằng Hồ Thục Phi chọn phò mã cho Tam công chúa.

Nếu là như lúc bình thường, chuyện này cứ xảy ra như vậy đương nhiên là không hề có vấn đề gì cả, dù sao Uyển Thiền cũng đã mười bốn mười lăm tuổi rồi, nhưng lại là vào thời điểm này, hơn nữa kết hợp với việc Hoàng Hậu vốn dĩ đang đóng cửa phòng ở yên trong cung của mình đột nhiên lại bắt đầu xuất hiện đi lại trước mặt mọi người.

Những chuyện như xử xự trong cung này chưa bao giờ có thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà biết rõ được, nếu như từ sau sự kiện hôn sự của nhị công chúa Uyển Xu sau khi được ban hôn, dù thế nào nàng ta cũng không chịu xuất hiện trước mặt mọi người, gần đây, tính tình hay bất hòa với Hoàng Hậu của Hồ Thục Phi trước đây cũng đã thay đổi, nàng ta đã lui tới Khôn Ninh Cung mấy lần liền, dường như cũng không còn quá khó để đoán được ý đồ của Hoàng Hậu nữa.

Trần Hoàng Hậu rõ ràng là đang tính toán làm loạn việc hôn sự của Uyển Nhàn, ngươi đã hãm hại con gái của ta rồi, vậy thì ta hãm hại lại con gái của ngươi thì đã làm sao nào?

Quả nhiên, không bao lâu sau Trần Hoàng Hậu lập tức triệu tập tất cả các phi tần trong cung lại, trước mặt mọi người nhắc đến việc lựa chọn phò mã của hai vị công chúa, nàng ta còn nói chọn ngày không bằng đúng lúc đó, dứt khoát lựa chọn luôn đi.

Nàng ta còn nói những người khác nếu có ứng cử viên nào thích hợp thì không cần ngại cùng cứ đề xuất ra xem sao, không cần biết là xuất phát từ lý do muốn nịnh bợ Hồ Thục Phi, hay là lấy lòng Từ Hiền Phi hoặc là Hoàng Hậu đều được, quả nhiên cũng có mấy phi tần đưa ra vài cái tên, đều là trai tráng trẻ trung anh tuấn ở trong kinh thành.

Trần Hoàng Hậu mỉm cười, còn khen người Lý tần và Kiều Quý nhân, một lúc sau đám người đó cũng giải tán.

Sau đó vài ngày, Trần Hoàng Hậu tỏ ra vô cùng quan tâm đối với việc này, không chỉ cho người dò la hỏi thăm ở khắp trong kinh thành, còn lui tới Ninh Thọ Cung mấy lần liền chính là để thương lượng việc này Thái Hậu.

Vài ngày sau đó nữa, Trần Hoàng Hậu lại đưa ra hai cái danh sách mới, đưa cho hai người Từ Hiền Phi và Hồ Thục Phi.

Từ Hiền Phi vừa nhìn thấy danh sách, suýt chút nữa thì tức giận muốn nổ tung.

Không còn ai cả, những người nàng ta đã tuyển chọn lúc trước dường như đã bị loại ra hết một lượt, nàng ta đoán rằng nói không chừng bọn họ đều nằm trong danh sách trong tay Hồ Thục Phi rồi, nhưng nàng ta lại không thể liên quan đến hay xem được danh sách trong tay Hồ Thục Phi.

Về phần chất vấn trực tiếp trước mặt Trần Hoàng Hậu, điều này chưa bao giờ là phong cách của nàng ta, cho nên Từ Hiền Phi chỉ có thể cầm tập danh sách trở về trước đã.

Trở về cung, nàng suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấp thỏm tức giận không yên được, nàng liền cho người đến chỗ của công chúa gọi Uyển Nhàn đến đây.

Gần đây Uyển Nhàn gầy đi không ít, khuôn mặt nhỏ nhắm giờ chỉ còn to bằng một bàn tay người, trang phục cùng đã trở nên rộng hết cả.

Qua mười lăm tuổi con bé không còn đi học ở trường cho nữ nhân nữa, mỗi ngày đều buồn bã ở trong sân đọc sách hoặc ngồi ngẩn người ra đó hoặc làm mấy việc thêu thùa, càng ngày càng ít nói chuyện với người khác,Từ Hiền Phi nhìn thấy bộ dạng đó của con gái, trong lòng nàng ta càng thêm tức giận hơn nữa, vì vậy nàng ta cho tất cả cung nữ và thái giám lui hết xuống dưới, sau đó ném tập danh sách vào người con bé.

"Trước kia là ta cứ điên rồ, vốn tưởng rằng Phó Khánh là một tên không có cha, tiền đồ trong tương lai sẽ khó mà ổn định, nếu như con có thể gả cho hắn ta thì thứ nhất là có thể làm cho Thái Hậu cảm thấy vui vẻ, thứ hai đối với chúng ta cũng giúp ích được không ít, nhưng mà thật sự không thể ngờ rằng đi nửa đường lại giết được cái tên Tình Gia Kiên kia. Thế lực của Khôn Ninh Cung yếu ớt, Hoàng Hậu bị Hoàng Quý Phi ép đến mức ngay cả cửa cung cũng không bước ra ngoài, ở trong cung thì bó tay hết cách không thể làm được gì rồi, nhưng nếu như có thể liên kết tạo mối quan hệ với Phó gia thì một điều không thể nghi ngờ đó chính là bọn họ đường nhiên sẽ trở thành đồng minh của nhau, cũng sẽ có lợi cho Đại Hoàng Tử.

"Là do chúng ta tự mình sơ suất hết lần này đến lần khác, cũng bởi vì Hoàng Hậu suy nghĩ trù tính quá sâu, rốt cuộc lại đêm Uyển Xu ra, nhưng sự tình đã phát triển tới mức này rồi, thái độ của phụ hoàng con và ngay cả của Thái Hậu cũng đã quá rõ ràng rồi, Phó gia sẽ không lấy công chúa, Phó Khánh kia cũng đã rời kinh thành lâu như vậy rồi, ngày nào con cũng làm ra cái bộ dạng này là muốn để cho ai xem đây?"

"Mẫu phi..."

"Mẫu phi vì con, chỉ còn thiếu mỗi một nước bỏ cả thể diện mặt mũi này với Hoàng Hậu nữa thôi. Con thì ngược lại, cả ngày mất hồn mất vía, bảo con tuyển chọn phò mã con cũng không muốn, vừa nói đến con lại lập tức khóc lóc sướt mướt, bây giờ thì tốt rồi, rõ ràng là chẳng cần phải tuyển chọn nữa, sau này con cứ việc ở lại trong cũng này đi, chờ một ngày nào đó phụ hoàng của con tùy tiện gả con cho một người nào đó."

Từ Hiền Phi nói xong, sau đó cầm chén trà lên uống, ai ngờ đâu trà đưa đến miệng rồi mới biết là trà lạnh, nàng ta hét lên một tiếng rồi ném luôn chén trà xuống dưới đất. Quả nhiên là chuyện lần này đã bào mòn tất hết tất cả sự kiên nhẫn còn sót lại của nàng ta, ngày thường nàng ta vô cùng hiếm khi bị mất kiên nhẫn đến mức như vậy.

Tà váy của Uyển Nhàn bị nước trà bắn tung tóe làm ướt mất, lúc đầu vốn dĩ là màu xanh nhạt bây giờ tà váy có vài chỗ đã bị nhuộm thành màu ố vàng. Con bé không nhúc nhích một chút nào, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.

Con bé cúi đầu xuống, từng giọt từng giọt nước mắt nhỏ xuống mặt đất.

Lúc này, từ bên ngoài cửa truyền đến một vài tiếng bước chân, còn có cả tiếng trẻ con nói chuyện nữa.

"Mẫu phi đâu rồi? Tại sao lại đóng cửa thế này chứ?"

Là Ngũ Hoàng Tử đi học về.

Từ Hiền Phi thấy thằng bé này đúng là tinh vi, bữa sáng mới ăn xong, bữa tối chắc chắn là lại muốn kéo đến Diên Hi ung để dùng bữa.

Cửa bị đẩy mở ra từ bên ngoài, khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, Tông Giản không khỏi sửng sốt.

"Mẫu phi, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mẫu phi lại nổi giận như thế?"

Từ Hiền Phi gượng cười cười, kéo thằng bé đến đứng trước mặt mình nói: "Mẫu phi không có tức giận chút nào hết, mẫu phi chỉ là đang nói chuyện cùng với tỷ tỷ của con thôi, với lại không cẩn thận làm rơi chén trà." Nàng ta vừa cười cười nói chuyện với Tống Giản vừa to tiếng dặn dò cung nữ: "Còn không mau cho người thu dọn chỗ này đi, sau đó còn đỡ công chúa đi thay một chiếc váy khác đi."

Cẩm Bình dẫn theo mấy cung nữ đi vào, để lại một vài người ở lại thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ, còn nàng ta thì đỡ Uyển Nhàn đi ra ngoài.

Đợi đến khi đã ra khỏi phòng, Cẩm Bình mới thở dài nói: "Đại công chúa cũng đừng trách móc nương nương, nương nương cũng chỉ là vì lo nghĩ chuyện của công chúa, dừng như cũng đã hao tổn hết cả tâm tư công sức, mấy người ở bên Khôn Ninh Cung kia đã nhiều lần gây chuyện khó dễ cho chúng ta, hôm nay lại xảy ra việc ầm ĩ này, trong lòng nương nương thật sự không cảm thấy thoải mái chút nào cả."

Là vì con bé hay sao?

Sau khi nghe thấy giọng nói ân cần hỏi han của Từ Hiền Phi đối với Tông Giản truyền ra từ trong điện, Uyển Nhàn không khỏi nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, đúng là không khỏi cười chua xót.

Con bé lấy một chiếc khăn nhỏ ra lau nước mắt, sau đó lại cúi người lau váy.

Cẩm Bình muốn lau giúp con bé nhưng con bé không không cho nàng ta động vào.

Con bé lau một cách vô cùng cẩn thận, nhưng vết ố vàng thì cuối cùng vẫn cứ ố vàng như thế, cho dù con bé ó lau như thế nào cũng không sạch hết được.

Con bé buông tà váy ra, đứng thẳng lưng mà nói: "Ta về trước đây, ngươi nói giúp ta với mẫu phi một tiếng, việc tuyển chọn cứ để cho mẫu phi làm chủ quyết định, con gái không có ý kiến phản đối gì cả."

Nói xong, con bé nhanh chóng rời đi.

Tay Cẩm Bình vươn ra định giữ con bé lại nhưng lại phải dừng giữa không trung.

Cùng lúc đó, trong Thừa Càn Cung cũng diễn ra một màn cảnh tượng mẫu phi và con gái cùng nhau trò chuyện qua lại.

Nhưng mà so sánh với bên này của Diên Hi Cung, không khí trong Thừa Càn Cung có vẻ tốt hơn rất nhiều.

"Mặc dù Tứ biểu ca của con không phải là con cả trong gia đình, về sau này cũng sẽ không được kế thừa chức tước, nhưng tính tình và cách đối nhân xử thế của hắn vô cùng ôn hòa, kết duyên cùng với con lại chính là hợp lý nhất, con đó, sau khi vào Hồ gia rồi cũng sẽ không lo lắng rằng sẽ bị người khác khinh thường, cậu mợ của con đối xử với con tốt như vậy chắc chắn sẽ xây dựng phủ công chúa cho con, đến lúc đó nếu con muốn ở trong phủ công chúa thì cứ ở trong phủ công chúa, nếu không muốn ở trong phủ công chúa nữa thì có thể về Hầu phủ, cuộc sống này nhất định là không hề tệ chút nào."

Hồ Thục Phi vừa vuốt nhè nhẹ tập danh sách cầm trong tay vừa nói, càng nó càng cảm thấy phấn khởi, trên mặt mở một nụ cười to mãn nguyện.

Uyển Thiền được nàng ta nói cho những điều đó xong thì có hơi xấu hổ, cúi đầu vặn vặn đầu ngón tay, do dự nói: "Những chuyện mẫu phi vừa nói đều là sự thật sao? Dù sao thì con gái vẫn cảm thấy bản thân chính mình còn chưa đến tuổi lấy chồng, cứ vội vội vàng vàng quyết định sẵn chuyện hôn sự như vậy, có phải hơi..."

Nhắc tới việc này, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt Hồ Thục Phi trong khoảnh khắc lập tức bị thu lại.

"Chuyện này chính là do người huynh đệ của cậu con uống máu ăn thề để lại trong bức thư, mẫu thân và vợ của người này cũng từng xem qua rồi, bọn họ cũng không phải là loại người ăn nói hành động không rõ ràng, nhà Đông Sơn và nhà Tây Sơn của An Nam chiến tranh đánh nhau không biết mấy năm trời rồi, nhà Đông Sơn không ngừng xin cứu viện từ triều đình, nhưng bởi vì chiến sự ở biên cương vô cùng tấp nập thường xuyên, triều đình cũng chỉ là những người nói suông để trấn an trong ngắn hạn chứ chưa từng thật sự làm một việc gì cả."

"Vì vậy cho nên năm ngoái nhà Đông Sơn đã bị diệt, nhà Tây Sơn chiếm lĩnh toàn bộ An Nam, mà vị trí của An Nam có vị trí trọng yếu như vậy, bây giờ An Nam lại nguyện dâng mình phục vụ cho Đại Chu làm chính quốc và còn muốn đến kinh thành để cống nạp, nếu như vào lúc này bọn họ ngỏ ý muốn cầu hôn công chúa, lấy tình hữu nghĩ giữa hai nước ra để mà nói, phụ hoàng của con thực sự có thể sẽ dùng một vị công chúa để giữ mối hòa hiếu kết giao này. Mặt khác là hiện tại tuổi tác của mấy vị công chúa đều chưa đủ lớn, chỉ có con hòa nhã dịu dàng lại đúng độ tuổi, chẳng lẽ con sẽ đồng ý đến An Nam để kết giao hòa hiếu hay sao? Nếu không phải là vì muốn giữ con để ở trong kinh thành, mẫu phi cần gì vì con mà làm mất lòng của Hiền phi, phải lấy lòng Hoàng Hậu thì mới được lợi."

Bình Luận (0)
Comment