Sau khi nghe xong những điều đó, Uyển Thiền không nói gì một lúc thật lâu.
Qua một lát, con bé mới nói: "Vậy thì con gái sẽ gả cho phò mã là được."
Hồ Thục Phi cười cười mắng đùa:
"Trông cái bộ dạng không muốn, không cam lòng của con kìa, con người của con thông minh nhiều thì không có, nhưng một chút thông minh như vậy là được rồi, con gả cho biểu ca của con rồi, con về sau sẽ không cần phải chịu tội gì cả, nương nương còn có thể hại còn thế nào được."
Uyển Thiền cúi đầu nói: "Con gái, con gái chỉ là cảm thấy biểu ca là một người không nóng không lạnh gì cả."
Những lời này bị hứng lấy sự khinh thường của Hồ Thục Phi: "Cái tính tình này của con, nếu như không tìm một người đàn ông không nóng không lạnh, không để ý đến tính tình của con thì sau này vợ chồng son ngày nào cũng cãi nhau mất. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai mẫu phi đi tìm Hoàng Hậu và Thái hậu, báo với họ những việc đã quyết định, đấy cũng là để tránh cho đêm dài lắm mộng."
Cũng trong lúc đó, Uyển Bùi nói.
"Nếu nói như thế thì không phải có nghĩa là đại tỷ sẽ phải đi kết giao hòa thân với nước khác sao?"
Những lời này lại làm cho Hồ Thục Phi vốn dĩ đang tỏ ra vô dùng dịu dàng nhỏ nhẹ trong khoảnh khắc lập tức quay ra nhìn, Uyển Thiền trong đầu còn nghĩ muốn véo cho muội muội một trận, nhưng vì mẫu phi ở đây nên không thể xuống tay được.
Sau một lúc lâu Hồ Thục Phi mới nói: "Vậy chẳng lẽ con muốn tỷ tỷ ruột của con gả đi nước khác để kết giao hòa thân hay sao?"
Uyển Bùi vội vàng lắc đầu, mặc dù hàng ngày tam tỷ đối với con bé lúc nào cũng hung dữ nóng nảy, nhưng thực ra lại rất quan tâm che chở nàng, điều đó con bé vẫn luôn hiểu rõ trong lòng.
"Nếu như không muốn để Uyển Thiền đi, vậy thì chỉ còn cách để Uyển Nhàn đi thay. Chuyện này hai người các con không cần phải để lộ ẩn ý ra bên ngoài để tránh trường hợp đến lúc đó Hiền phi có chuẩn bị từ trước, giữa chừng lại phá đám chuyện hôn sự của Uyển Thiền hay để nàng ta đưa Uyển Nhàn gả đi trước rồi, vậy thì sẽ khiến cho Hoàng Hậu tức giận vì điều đó, mọi chuyện sẽ lại rơi phải đầu của Uyển Bùi không chừng. Ở trong cung bây giờ, tự bảo vệ cho bản thân mình còn không xuể, lại làm sao còn có thể rảnh rỗi đi quan tâm người khác nữa, cũng bởi vì nương nương không được sủng, nếu như mẫu phi có được một phần ân sủng của Hoàng Quý Phi kia thì cũng không cần thiết phải để tâm mưu tính, tính toán chi li như vậy nữa." Nói xong, Hồ Thục Phi thở dài.
Uyển Thiền và Uyển Bùi lúc này mới phát hiện ra ở nơi khóe mắt của mẫu phi không biết từ bao giờ đã xuất hiện những nếp nhăn. Những nếp nhăn này có thể là có liên quan đến việc mẫu thân của họ thích cười, nhưng mà nó cũng chứng minh cho việc nàng ta cũng đã có tuổi rồi.
Chờ đến khi đi ra phía sau Thừa Càn Cung, Uyển Thiền mới nói chuyện với Uyển Bùi: "Muội có giàu lòng trắc ẩn nhưng tuyệt đối đừng có đem đi cho sai người đấy, muội nhìn nhị tỷ, Hiền phi nương nương và cả đại tỷ nữa, nếu như trong lòng bọn họ mà nghĩ ra biện pháp đối phó rồi, chỉ còn hai chúng ta tuổi cũng gần bằng nhau, nếu không phải có đại tỷ xếp ở phía trước, không phải tỷ thì chính là muội đó."
"Tam tỷ, muội biết rồi mà."
Bọn họ che giấu không hề đề cập đến chuyện đó, quả nhiên giống như lời của Hồ Thục Phi nói vậy, không lâu sau đó đã tuyển chọn được người xong xuôi cả.
Bởi vì có sự ăn ý với Hoàng Hậu, ở bên Khôn Ninh Cung không hề xảy ra bất cứ chuyện rắc rối nào cả, bên Vĩnh Thọ Cung đương nhiên cũng không cần phải bàn cãi gì cả. Thái hậu vừa nghe là ở bên nhà mẹ đẻ của Hồ Thục Phi có người cháu trai, lại nghe Hồ Thục Phi bảo người này có tính tình ôn hòa điềm đạm, cũng có thể hiểu là rất xứng đôi với Uyển Thiền, vì vậy mọi chuyện cứ như vậy đã quyết định xong xuôi.
Vài ngày không lâu sau đó, chuyện Tam công chúa chọn được phò mã đã nhanh chóng lan truyền khắp Tử Cấm Thành.
Hoàng thất gả công chúa, quy củ lễ nghi đương nhiên cũng rất rườm rà, cũng không bao giờ xảy ra chuyện nhà trai tới cửa cầu hôn, thông thường thì chỉ có hoàng thượng chỉ định ban hôn mà thôi.
Nhưng mà sự việc đã rõ ràng đến nước này rồi mà Tông Tông tạm thời vẫn chưa ban thánh chỉ, cũng là bởi vì lo lắng còn có chuyện của Uyển Nhàn, trước đó đã nói là cùng nhau tuyển chọn phò mã, vì vậy vẫn nên chờ đến sau khi con bé quyết định chọn người nào xong đã, làm như vậy thì sẽ không bị nói rằng hai người muội muội nhỏ tuổi hơn đều đã chọn được phò mã mà đại tỷ còn chưa có động tĩnh gì cả.
Nhưng mà Hồ Thục Phi lại có hơi nóng vội, nàng ta suy nghĩ một hồi rồi hai ngày sau đến cầu xin ở Cảnh Nhân Cung.
"Việc này thần thiếp muốn nói rõ ràng với bệ hạ e là không tiện cho lắm, nhà mẹ đẻ của thần thiếp thực sự là đã nhìn trúng Uyển Thiền từ lâu lắm rồi, thần thiếp cũng đã nhìn trúng người cháu trai này, thực sự cảm thấy được hai đứa nó rất vừa lứa xứng đôi. Tuy rằng mọi việc đều đã quyết định rồi, nhưng mà bệ hạ vẫn còn chưa hạ thánh chỉ, thần thiếp cũng biết là bệ hạ chính là muốn chờ đến sau khi đại công chúa cũng quyết định xong xuôi rồi cùng hạ thánh chỉ, nhưng nương nương cũng biết rằng Từ Hiền Phi kia..."
Hồ Thục Phi dừng lại một chút, nàng ta không cần nói rõ Bàn Nhi đã nghĩ ngay đến những hành động của Trần Hoàng Hậu gây khó dễ cho Hiền phi.
"Chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn cho dù muốn quyết định cũng khó mà quyết định được, cho nên thần thiếp muốn nhờ vả nương nương nói một chút với bệ hạ giúp thần thiếp xem là có thể công khai việc đã quyết định của Uyển Thiền ra trước hay không, làm được như vậy người bên nhà mẹ đẻ của thần thiếp cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn, cũng có thể chuẩn bị lo liệu công việc hôn sự trước."
"Việc này..."
Vốn dĩ Bàn Nhi nghĩ rằng Trần Hoàng Hậu muốn mượn Thừa Càn Cung và Diên Hi Cung đẻ làm võ đài tranh đấu, nhưng không ngờ được rằng trong nháy mắt Hồ Thục Phi đã quyết định ổn thỏa việc hôn sự của Uyển Thiền rồi, cũng không hề xảy ra những chuyện kiểu như là cùng nhìn trúng một người, rõ ràng là trước đây nàng đã suy nghĩ không chính xác rồi.
Hơn nữa xem xét biểu hiện của Thục phi trong mấy năm nay, nàng ta ngược lại đóng chặt cửa cung một lòng một dạ tập trung nuôi lớn mấy đứa trẻ, nàng ta cũng không gây ra bất kỳ chuyện ồn ào nào cả. Tuy rằng bản tính thích xem những chuyện ồn ào náo nhiệt của nàng ta vẫn không hề thay đổi, nhưng ngược lại so với Hiền phi thì nàng ta vẫn còn tỏ ra an phận hơn đôi chút, từ chuyện nàng ta muốn đưa đưa Uyển Thiền về nhà mẹ để cũng có nhìn ra điều đó.
Nhưng chuyện này cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chỉ là bỏ ra một chút công sức để chuyển lời mà thôi, với tính cách của Tông Tông, không thể nào lại không đồng ý.
Nhưng mà xét một cách tổng thể Bàn Nhi lại cảm thấy có chút gì đó không thích hợp cho lắm, mà nàng lại không thể nghĩ ra không thích hợp ở đâu nên cuối cùng chỉ có thể rút ra một kết luận là có thể Hoàng Hậu muốn dụ dỗ Thục phi tranh đấu với Hiền phi, nhưng Thục phi không muốn dính dáng đến chuyện quấy nhiễu này, vì vậy đã dứt khoát quyết định sẵn chuyện hôn sự cho Uyển Thiền, cũng là để tránh phải xen vào những chuyện đó.
"Vậy thì như này đi, chờ đến khi bản cung gặp bệ hạ, bản cung sẽ nhắc đến vấn đề đó với bệ hạ, còn về phần bệ hạ có đồng ý hay không thì việc đó bản cung cũng không dám đảm bảo cHồ Thục Phi trước được."
"Không sao cả, không sao cả, chỉ cần nhờ nương nương thường xuyên nhắc đến với bệ hạ thì nhất định có thể, chỉ cần có mặt mũi của nương nương, bệ hạ nhất định sẽ đồng ý. Vậy thì thần thiếp xin cáo lui về chờ tin tốt của nương nương." Nói xong, Hồ Thục Phi lập tức vội vàng rời đi, bộ dạng nhìn giống như đang vô cùng phấn khởi, như là đã giải quyết được một gánh nặng lớn ở trong lòng vậy.
Bàn Nhi ngược lại cảm thấy hơi buồn cười.
Ai có thể ngờ rằng sau một khoảng thời gian chưa đến mười năm trời, có rất nhiều chuyện đã nảy sinh sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, nàng còn ngờ ngợ nhớ rõ năm đó lần đầu tiên đến Kế Đức Đường thỉnh an, nàng nhìn thấy Thục phi đang ngồi tựa phía bên trên, tay vuốt vuốt bụng, bộ dạng liếc xéo nàng và Triệu tần.
Lời nói của nàng ta kiều diễm xinh đẹp đến mức làm người ta cảm thấy ngộp thở, trông thì có vẻ như đang nhìn các nàng, nhưng thực ra là vốn dĩ không hề để các nàng vào trong mắt
Bây giờ thì ngược lại, Thục phi vì một chuyện nhỏ cỏn con lại không ngại tới cửa nói lời ngon ngọt nhờ vả nàng.
Đấy cũng đều là vì con gái của mình.
Cũng vì vậy mà chờ đến khi gặp Tông Tông, Bàn Nhi lập tức đem chuyện này nói với Tông Tông.
Dạo gần đây tâm tình của Tông Tông không tốt cho lắm, mới nhìn qua đất nước Đại Chu dường như là có nhiều loài hoa lộng lẫy tươi đẹp, nhưng thực tế cho thấy từ khi hắn chính thức ngồi lên vị trí này rồi mới phát hiện ra không ngừng xảy ra loạn trong giặc ngoài.
Ở phương Bắc có người Mông Cổ và nhà Kim, vùng duyên hải có bọn cướp biển, phương Nam có thêm cả nước Miến Điện nữa.
Bởi vì kinh thành ở phương Băc cho nên đối với triều đình mà nói thì bọn Mông Cổ và nhà Kim mới chính là mối nguy hại lớn nhất, vì vậy triều đình đã bố trí chín trấn quan trọng ở đường biên giới dùng để chống đỡ với sự xâm lấn của kẻ thù từ bên ngoài.
Bọn cướp biển ở vùng duyên hải bởi vì có Tĩnh Hải Hầu đóng giữ ở đó cho nên mấy năm nay cũng không trở mặt nổi dậy gay ra sóng gió gì cả, nhưng thật ra nước Miến Điện ở phương Nam lại không thực sự yên phận.
Triều đình cũng không phải là không điều quân đội hành quân xa nơi nước Miến Điện, trong thời kỳ xây dựng lực lượng đã hoàn thành hai cuộc hành quân xa đến đó. Nhưng mà thời tiết ở nước Miến Điện lại ẩm ướt, khí hậu nóng bức, vùng núi rừng bản địa lại có nhiều cây cối, vì vậy mà binh sĩ của Đại Chu căn bản không thể thích nghi với khí hậu và hoàn cảnh sống ở nơi đó, thêm nữa là vấn đề xâm nhập sâu vào để tác chiến thì con đường tiếp viện của ta quá xa, cả nhân lực lẫn vật lực đều bị hao mòn không nhỏ.
Tuy rằng đến cuối cùng có thắng trận, nhưng đó chỉ là ở vẻ bề ngoài mà thôi, trên thực tế lại chính là chiến thắng trong gang tấc, mà triều đình cũng không thể tái chiến thêm lần nữa. Dù sao Đại Chu cũng là một đất nước có lãnh thổ rộng lớn, lại còn có kẻ thù bên ngoài ở phương Bắc đang như hổ chờ rình mồi, làm sao có thể đem tất cả tinh lực dồn vào một đường đạn nhỏ bé chật hẹp như vậy được.
Nước Miến Điện cung phụng Đại Chu là chính quốc, nhưng mà cũng chỉ duy trì được có hơn mười năm, nước Miến Điện lập tức lại chứng nào tật nấy mà thôi, chúng đối với việc của Đại Chu chỉ làm qua loa cho xong chuyện, ngay cả lễ vật cống nạp cần có cũng chưa thấy đâu, thỉnh thoảng còn đem quân đánh một vài nước nhỏ ở xung quanh mà cũng là những nước nhỏ phụ thuộc vào Đại Chu, vì vậy những nước nhỏ đó liên tục tìm Đại Chu xin viện trợ.
Đại Chu mà hạ chỉ khiển trách chúng, nước Miến Điện cũng chỉ ra mặt cho có lệ, trên thực tế thì vẫn là bằng mặt không bằng lòng.
Kỳ thực nhìn một cách tổng quát vào lịch sử những triều đại gần đây, nước Miến Điện vẫn luôn luôn giữ một thái độ bất chấp đạo lý như bây giờ, ta đánh không thắng ngươi được, bị ngươi đánh bại xong thì ta sẽ cúi đầu xưng thần với ngươi, chờ thêm vài năm để ta nghỉ ngơi đủ lấy lại sức rồi thì sẽ lại bắt đầu đánh trên đánh dưới.
Chính vì vậy mà càng về sau này, Đại Chu không cũng dứt khoát không đánh nữa, Đại Chu quay sáng nâng đỡ những đất nước nhỏ ở xung quanh, việc các nước nhỏ này hoặc là chính quyền bị ngăn cách ngược lại làm cho tình hình ở biên giới phương Nam trở nên không ổn định chút nào.
Nhà Đông Sơn của An Nam cũng vì vậy mà được nâng đỡ nhiều, nhưng nước Miến Điện cũng không phải là không có biện pháp để đối phó với chuyện này, chính là chúng đã quay sang nâng đỡ một chính quyền khác của An Nam là nhà Tây Sơn. Cứ như vậy hai bên đã đánh qua đánh lại cũng đã đánh thiệt hại nhiều năm nay, nhà Đông Sơn cứ hễ gặp chuyện là lại chạy sang cầu viện Đại Chu.
Chuyện rắc rối như vậy có thể diễn ra trong nhiều năm như vậy là bởi vì Đại Chu căn bản không thực sự coi đó là vấn đề quan trọng, cũng bởi vì trong vài năm gần đây chiến tranh ở những vùng xung quanh xảy ra thường xuyên, Đại Chu căn bản không thể có đủ năng lực để phái binh lính trợ giúp toàn bộ, chính vì vậy mà nhà Đông Sơn mới bị tiêu diệt.
Sau khi biết được tin tức này, Đại Chu đương nhiên sẽ phải phái sứ thần đến khiển trách, thái độ của nhà Tây Sơn cũng rất thành khẩn, nói rằng sẽ nguyện ý để nước An Nam tiếp tục phụng sự cho Đại Chu là chính quốc giống như trước kia, lại còn lo liệu hộ tống cả sứ thần về kinh thành để mang theo vật cống nạp.
Trên thực tế người đứng đầu nhiệm kỳ trước của nhà Tây Sơn chính là người nước Miến Điện, hiện tại đã thống nhất được An Nam rồi, nói rằng vứt bỏ người đứng đầu nhiệm kỳ trước là liền vứt bỏ hay sao? Cho nên vật cống nạp lần này rốt cuộc có hàm ý gì, chỉ e là mỗi một người đều có thể hiểu rõ động cơ không bình thường ở trong đó.
Gần đây vấn đề mà Tông Tông và các bàn bạc nhiều nhất chính là về chuyện này, dựa vào cách nghĩ của Tông Tông thì cần lập tức phái binh đi trực tiếp đánh hạ bọn chúng cùng cả bọn nước Miến Điện nữa chính là biện pháp tốt nhất.
Nhưng có thể nghĩ ra phương pháp rồi thì chung quy vẫn chỉ là phương pháp mà thôi, hiện thực lại không ủng hộ phương pháp này cho lắm, vì vậy tâm tình của hắn có thể biết là đang trong tình trạng nào.
Đối với thỉnh cầu của Hồ Thục Phi, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao Thục phi cũng đã đến cầu xin trước mặt Bàn Nhi rồi, cho dù không để cHồ Thục Phi này chút mặt mũi thì cũng phải băn khoăn đến mặt mũi của Bàn Nhi chứ, vì vậy hắn cũng chỉ do dự một chút sau đó liền cho phép.
Bàn Nhi vốn dĩ còn muốn nói với hắn chuyện Hoàng Hậu cố ý kìm kẹp chuyện hôn sự của Uyển Nhàn, nhưng thấy tâm trạng của hắn không tốt lắm, vì vậy cũng không nhắc đến để tránh làm hắn phiền lòng thêm.
Ngược lại, Tông Tông lại than phiền với Bàn Nhi rất nhiều, hắn nói rằng làm hoàng đế thật là khó, vốn tưởng rằng làm được hoàng đế rồi thì có thể muốn làm gì thì làm, chờ đến lúc làm hoàng đế rồi mới phát hiện cách suy nghĩ như vậy là quá xa vời thực tế.
Ngay từ sau khi lên làm hoàng đế, gánh nặng trên vai càng ngày càng nhiều, băn khoăn lo lắng mới lại càng ngày càng nhiều hơn, bởi vì mỗi bước đi của mình hắn đều phải suy đi ngẫm lại xem làm như vậy rốt cục có đúng hay không, có làm ảnh hưởng tới chuyện đại cục hay không.
Chuyện muối Lưỡng Hoài đã như thế, chuyện của An Nam và Miến Điện cũng giống như vậy, còn có một số vùng miền nhỏ đã khiến hắn cảm thấy bất mãn từ lâu rồi, nhưng bởi vì rút dây động rừng nên hắn chỉ có thể cho đóng quân ở đó chứ chưa thể tiến quân đánh.
"Khi mà nhân lực còn yếu kém thì cho dù là Hoàng đế cũng không làm nên được chuyện gì, chuyện gì cũng không thể làm xong trong thoáng chốc được, cái gì cũng phải từ từ chậm rãi đã, một ngày nào đó nhất định sẽ xong thôi."
Nhìn thấy nàng còn đang mải tận lực suy nghĩ xem phải khuyên hắn như thế nào, Tông Tông ngược lại lại bật cười, nhích lại gần vào nơi lồng ng.ực nàng, lại còn nắm lấy bàn tay của nàng rồi nói: "Trẫm luôn luôn nói rằng sẽ không đem những việc này về đây làm phiền đến nàng rồi, không ngờ rằng lại không thể khống chế được."
Bàn Nhi xoa bóp trán cho hắn, dịu dàng nói: "Bệ hạ đang mệt mỏi, vì mệt mỏi nên cần phải nghỉ ngơi một chút, đừng ép buộc bản thân mình quá mức, xe đến trước núi ắt có đường để đi, bệ hạ và nhóm các lão thần ngày nào cũng thảo luận bàn bạc ở trong cung như thế, lúc nào cũng phải đợi người tới kinh thành rồi thì mới biết được đối phương có ý đồ gì thì mới dề ra biện pháp được chứ. Dù sao thì cũng chỉ là một đất nước nhỏ bé chật hẹp mà thôi, nếu thực sự phạm vào quốc uy thì dù có xa thế nào cũng phải tiêu diệt cho bằng được."
"Nàng còn hiểu được cả những lời này." Tông Tông nở nụ cười tươi.
"Vì sao lại không thể hiểu chứ, bên hạ đang xem thường năng lực của phụ nữ người ta đấy nha."
Hai người ầm ĩ với nhau một trận, Bàn Nhi lại giữ hắn lại ngủ cùng, mãi cho đến buổi chiều, Tông Tông mới lấy lại được tinh thần rời khỏi Cảnh Nhân Cung.
Ngay sau hôm đó một ngày, thánh chỉ ban hôn cho Uyển Uyển đã được hạ chỉ, sau khi Hồ Thục Phi cầm được thánh chỉ trong tay rồi thì cuối cùng nàng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mà ở một nơi khác, Diên Hi Cung đằng kia lại trở nên lặng ngắt như tờ, Bàn Nhi vốn dĩ tưởng rằng là do Từ Hiền Phi coi chừng thái độ gây khó dễ của Hoàng Hậu nên không muốn gây ra mâu thuẫn với Hoàng Hậu, nhưng mà nàng không biết rằng trong chuyện này còn có lý do từ Uyển Nhàn nữa.
Ngày hôm ấy sau khi Uyển Nhàn rời đi, Cẩm Bình lập tức đem mọi chuyện truyền đạt lại cho Từ Hiền Phi biết.
Từ Hiền Phi nghe xong những lời này, nàng ta lập tức biết rằng Uyển Nhàn cũng đã bực bội đối với nàng ta. Nàng ta vốn dĩ đang vô cùng tức giận nên túc thì cũng gạt chuyện hôn sự sang một bên không nhắc đến nữa, hai mẹ con giận dỗi với nhau.
Lai qua đi thêm hơn một tháng nữa, sứ giả mang vật cống nạp của An Nam đã vào kinh thành.
Lần này An Nam dường như rất có thành ý, không chỉ có riêng sứ giả và một người em trai của vua đến mà đi theo hộ tống còn có hai vì hoàng tử.
Có chuyến viếng thăm của sứ giả từ nước ngoài, đương nhiên đây chính là một chuyện vui lớn của hoàng cung.
Cho dù là như thế nào đi nữa, phong độ của một nước lớn đương nhiên là vẫn phải có, trong cung đương nhiên cũng chuẩn bị yến tiệc để thiết đãi, còn Uyển Thiền cuối cùng cũng đã hiểu được nỗi lo lắng của mẫu phi.
Trước khi trong cung mở yến tiệc chào đón, con bé đã đặc biệt sai người đi lén điều tra về hai vị hoàng tử kia, cách ăn mặc kì quái quái đã không nói thì thôi, nhưng một người thì đen xì như người thân, một người thì lại béo như lợn vậy, nếu mà con bé phải kết duyên với người như vậy, con bé thà đâm đầu một phát cho chết luôn đi mất.
Uyển Thiền đã biết như vậy rồi, đương nhiên Uyển Bùi cũng sẽ biết.
Cũng bởi vậy mà buổi tối khi trong cung tổ chức yến tiệc, khi con bé nhìn thấy Uyển Nhàn, ánh mắt trở nên có đôi phần phức tạp.
"Đại tỷ."
"Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy tam tỷ từ phía trước đi tới, Uyển Bùi lại vội vàng lắc lắc đầu, gục đầu xuống nói: "Không có gì đâu."