Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 179

Mấy tên tiểu thái giám vừa nhìn thấy mặt Ngũ Hoàng Tử, bỗng hô một tiếng rồi tản đi hết.

Tông Giản mím chặt môi, không nói gì.

Tứ Hỉ lặng lẽ nhìn nét mặt của tiểu chủ tử một chút rồi nhỏ giọng nói: "Chủ tử, người đừng nghe bọn họ nói lung tung."

Trên thực tế thì Tông Giản đã sớm biết mình không phải là cỏnuột của mẫu phi, hắn đã từng nghĩ như thế, nhưng mẫu phi lại không hề giấu giếm hắn, lúc hắn hiểu chuyện thì đã nói cho hắn biết, mẹ ruột của hắn thật ra là một người khác.

Chỉ là đã qua đời vì bệnh, phụ hoàng bèn đưa hắn cho mẫu phi nuôi nấng, nàng ta sẽ thương yêu hắnnhư con ruột.

Khi vừa mới biết chuyện ấy, hắn cực kỳ khó chịu, nhưng mẫu phi đối xử với hắn tốt vô cùng nên dần dần hắn cũng không còn nghĩ về chuyện này nữa. Mấy năm nay, Tông Giản cũng nghe thấy không ít lời nói bóng nói gió, nói hắn không phải là con ruột của Hiền Phi, nhưng những lời như thế này lại là lần đầu tiên nghe thấy.

"...Năm đó vị kia chết có chút kì lạ..."

"...Bệ hạ vừa đi chân trước, chân sau người đã không chịu được nữa, vốn khỏe mạnh..."

"...Lý Tần và Triệu Tần đã không ít lần đánh nhau vỡ đầu chỉ vì Ngũ Hoàng Tử, đến bây giờ hai người vẫn đối đầu, chính là vì chuyện này..."

"...Hồi đó đều đoán rằng Ngũ Hoàng Tử sẽ được nuôi dưới danh của Lý Tần... Thế mà lại lọt vào tay nàng ta..."

Thế mà, nàng ta?

Tông Giản làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi về tới Nam Tam Sở lại ngồi ngây người trước bàn rất lâu.

Trước đây hắn không như vậy, bởi vì đại ca và nhị ca học hành rất giỏi nên hắn cũng hi vọng sẽ có một ngày có thể được như hai ca ca, thế nên mỗi ngày sau khi từ Thượng Thư Phòng về cũng sẽ một mình yên lặng đọc sách.

Tứ Hỉ nhìn xem sắc trời ở bên ngoài, muốn nói lại thôi: "Chủ tử, có phải nên đến Diên Hi cung dùng bữa tối rồi không?"

"Tứ Hỉ, ngươi nói xem vì sao người lại chết?"

Từ "người" này không cần nói cũng biết là đang nhắc đến Chung Lương Viện, người mà còn chưa chờ được đến ngày bệ hạ đăng cơ.

Tứ Hỉ bị dọa run lên, vội hỏi: "Tiểu chủ tử của ta ơi, người tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện này nữa, là đám người kia nói năng bậy bạ, bọn họ mới bao nhiêu tuổi đâu, làm sao biết được chuyện năm đó? Nương nương đối xử với người rất tốt, người cũng không phải là không nhìn thấy, nương nương xem người như con ruột."

Tông Giản im lặng suy nghĩ rồi nói: "Ta biết, mọi người đều nói mẫu phi đưa đại tỷ đi hòa thân là bởi vì ta. Trách sao hai năm trước khi đi, đại tỷ chẳng chịu nói chuyện với ta, ta còn tưởng là đại tỷ bận."

Hôm nay Tông Giản nói rất nhiều lời mà mọi người không ngờ tới, Tứ Hỉ bị dọa không ít, không muốn nghe cũng không dám tiếp tục nghe nữa, vội đến dìu hắn nói: "Những chuyện này đều do người suy nghĩ nhiều thôi, chủ tử, thật không thể đến Diên Hi cung trễ hơn nữa rồi."

Nhưng cuối cùng vẫn là đến muộn, lúc Tông Giản đến đó, Từ Hiền Phi đang ngồi chờ trước bàn ăn.

Thấy hắn đã đến, Hiền Phi cũng thật không có nghĩ gì nhiều.

"Có phải hôm nay đọc sách quên giờ không? Mẫu phi cũng đã nói với con cho dù có đọc sách cũng phải chú ý thân thể."

"Con biết, không phải do con đọc sách quên giờ, là..."

"Là gì?" Hiền Phi đang cho người bày món ăn chú ý đến hỏi.

Tông Giản nhìn nàng ta một cái lại lắc đầu: "Không có gì."

Phản ứng khác lạ của hắn, Hiền Phi đương nhiên nhìn thấy và để trong lòng, chỉ là bây giờ sắp phải dùng cơm nên cũng không hỏi nhiều.

Trong lúc dùng bữa, nàng ta vẫn quan tâm Tông Giản đầy đủ như trước đây, còn không quên hỏi hắn xem ngày hôm nay có xảy ra chuyện gì ở thượng Thư Phòng hay không. Tông Giản đều trả lời tugừ câu một, lại thấy mẫu phi thân thiết với mình như vậy, trong lòng càng thêm xấu hổ vì hai câu phỏng đoán của mình.

Trẻ con còn nhỏ tuổi như vậy làm sao có thể giấu được chuyện gì, đặc biệt là ở trước mặt người như Hiền Phi. Tựa như dòng suối nhỏ trong vắt thấy đáy, nhìn qua một cái là có thể thấy rõ bên dưới có gì.

Chờ dùng bữa xong, Hiền phi bèn trái đưa phải đẩy hỏi xem cuối cùng thì Tông Giản đã gặp phải chuyện gì.

Ban đầu Tông Giản không chịu nói, đến khi bị Hiền Phi hỏi ép đến không chịu được nữa mới hỏi một câu: "Mẫu phi, tại sao mẹ con lại chết?"

Bấy giờ, lông mày của Hiền Phi cũng dựng lên.

Nàng ta hít sâu vào một hơi, mới cười hỏi: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

Tông Giản nhìn nàng ta một cái nhưng chỉ lắc đầu không nói gì.

Hiền Phi cuống lên, bảo Cẩm Bình đi gọi Tứ Hỉ vào.

Vốn Tứ Hỉ cũng không dám nói, nhưng Hiền Phi nói sẽ đánh hắn bằng gậy, nên mới nói rõ ra hết tất cả mọi chuyện.

Nghe xong, Hiền Phi tức đến run người, đứng dậy.

"Giỏi lắm, ngoài mặt thì bảo muốn kết minh, thực tế cũng chỉ muốn hãm hại ta, bây giờ lại sai người đến chia rẽ quan hệ của mẹ con ta. Trần Hoàng Hậu, ta với ngươi không đội trời chung!"

Nàng ta giận dữ vỗ tay xuống bàn, chợt thấy đau mới phát hiện móng tay bị gãy mất một đoạn.

Cẩm Bình vội bước đến xem xem tay của nàng ta có bị thương hay không, Tông Giản cũng có chút sốt ruột, cảm thấy là do mình bị người ta khiêu khích chia rẽ mới chọc cho mẫu phi nổi giận.

"Mẫu phi, mẫu phi đừng giận, đều là lỗi của con..."

"Giản Nhi, gần đây trên triều xảy ra chuyện gì, con ít nhiều cũng có nghe nói tới, đây đều là âm mưu của Hoàng Hậu, tất cả chỉ là vì muốn chia rẽ quan hệ của hai mẹ con ta. Năm đó, mẹ con ở Tử Cấm Thành, mẫu phi và những người khác đều hầu hạ bên cạnh phụ hoàng con ở tận Tây Uyển, vốn không có liên quan gì với nhau, mẫu phi nghe nói mẹ con mất rồi cũng rất bất ngờ, đau lòng, dù sao thì tính cách của Chung muội muội dịu dàng, là người rất tốt."

"Còn việc dưa con cho mẫu phi là quyết định của phụ hoàng con. Nếu muốn nói tới người thúc đẩy mẹ con mất sớm thì cũng là do Lý Tần và Triệu Tần ép bức quá đáng, bọn họ nhìn thấy mẹ con bệnh yếu nên cứ luôn muốn giành con về nuôi, đến cả Hoàng Hậu cũng có suy nghĩ này, thế mới khiến cho mẹ con vừa nóng ruột vừa tức giận mà đi. Mà người đứng sau lưng Triệu Tần không phải ai khác, chính là Hoàng Hậu. Quan hệ của Triệu Tần và Hoàng Hậu chắc con cũng biết đến?"

Hiền Phi vỗ vai Tông Giản, nhìn có vẻ gấp gáp, dường như rất sợ hắn vì lời nói dối của người khác mà hiểu lầm mình.

Tông Giản đương nhiên biết quan hệ giữa Hoàng hậu và Triệu Tần, hắn nhanh nhẹn gật đầu: "Mẫu phi, con đã biết, đều là lỗi của con nghe phải lời xíu giục của người ta."

Nói xong, hắn xấu hổ cúi đầu.

Hiền Phi ôm hắn vào lòng, nói nhỏ nhẹ: "Con trai ngốc, con mới bây lớn, làm sao biết được trong cung này có nhiều người mang ý xấu. Chỉ cần mẹ con ta sống tốt thì sẽ chẳng sợ người khác xúi giục."

Giọng nàng ta hiền hòa, đầy từ ái, nhưng ở nơi Tông Giản không nhìn thấy, ánh mắt nàng ta vừa tối vừa sâu.

Hoàng Hậu, ngươi đụng đến con ta thì đừng có trách sao ta đụng đến con ngươi.

Lúc này bên ngoài Trường Thành cách Kinh Thành vạn dặm xa xôi, Tô Hải đang cắn chặt hàm răng chịu đựng nổi khổ xốc nẩy của ngựa.

Hắn ta vốn đã bị thương, lại bị Phó Khánh vác trên lưng ngựa.

Khi con ngựa chạy như điên, không làm người nghiêng trái ngả phải thì đã tốt lắm rồi chớ nói gì đến chuyện dưỡng thương. Cũng không còn cách nào, người Thát Đát vốn cũng không coi mình là người, người của bọn họ bị thương cũng đều tự mình xử lý, trước giờ tướng lĩnh cũng sẽ không để tâm, nếu như không có Kim Sang Dược cũng chỉ có một con đường chết.

Bây giờ thì cuối cùng Tô Hải cũng hiểu được vì sao đám buôn lậu ở các trấn rìa biên quan cứ cấm mãi không hết, thứ được người thảo nguyên bên này hoan nghênh nhất ngoại trừ những đồ làm bằng sắt thì chính là các loại thuốc chữa thương.

Triều đình đưa ra sắc lệnh nghiêm cấm đưa những món đồ bằng sắt ra ngoài thảo nguyên, một khi bị quân đóng tại biên quan bắt được thì chặt đầu là kết cục tốt nhất. Còn về phần thuốc trị thương cũng không bị tra nghiêm như vậy, vì thế nên luôn có những người liều lĩnh bất chấp nguy hiểm mang một vài loại thuốc trị thương thấp kém mà Đại Chu sớm không cần nữa bán sang bên thảo nguyên.

Giá cựu kỳ đắt, mà trong số những người Thát Đát kia chỉ có những người cực kỳ giàu mới có thể mua được một hai bình để dành phòng thân.

Một khi thủ lĩnh bộ lạc triệu tập nhân mã tập kích biên quan thì ngựa tự chuẩn bị, thuốc tự mang theo, ngay cả lương khô cũng mang theo rất ít, đem theo nhiều nhất là túi nước và túi rượu, những thứ còn lại thì toàn dựa vào cướp giật.

Như hai tên Thát Đát bị Tô Hải và Phó Khánh đánh cướp này, ngoại trừ có hai con ngựa thì chỉ có hai miếng thịt khô đen thui to bằng lòng bàn tay để ăn thôi, mấy ngày nay bọn họ phải sống dựa vào hai miếng thịt khô này.

Tô Hải vừa nuốt bọt máu ngược vào trong vừa nghĩ thầm trong lòng, xem ra lại phải bất chấp nguy hiểm cướp thêm hai tên, hắn ta cảm thấy mình sắp chết đói rồi.

Tay còn không quên đấm vào eo Phó Khánh đang trên lưng ngựa, hô lên: "Ngươi chạy chậm một chút."

Gió thổi tan tiếng nói của hắn đi, người kia cũng không nghe rõ được hắn ta đang nói cái gì, ngoại trừ mấy tên người Thát Đát đang chạy vượt qua bọn họ, vừa cười nhạo, vừa huýt gió.

Người Thát Đát lúc bình thường thì khỏi nói, lúc bị triệu tập ra trận thì sẽ không có ai đi cứu giúp đồng bọn bị thương.

Bản thân bọn họ còn khó bảo đảm, còn không được cung cấp thuốc trị thương, nếu lại kéo về một đồng bọn bị thương thì kết quả sẽ là hại chết cả chính mình.

Lâu dần, nếu thật sự có đồng bọn bị thương nặng không thể lên ngựa chạy đi, bọn họ đều sẽ lạnh lùng rời đi, nhiều lắm cũng chỉ để lại một chút đồ ăn.

Vì thế khi nhìn thấy trên ngựa của tên Thát Đát do Phó Khánh giả dạng còn mang theo một người bị thương có vẻ như sắp chết, thì không một ai không ngạc nhiên. Trong lòng đều nghĩ, tên này chắc là con non, không chừng là lần đầu ra trận, nếu như đã ra trận vài lần thì ai lại làm ra cái chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

Khi màn đêm sắp sửa buông xuống, bọn họ chọn một nơi phía sau một gò đất nhỏ làm nơi nghỉ tạm đêm nay.

Đám người này chỉ chừng vài chục người, cách ăn mặc đa dạng, dường như cũng không phải là trong cùng một bộ lạc.

Thực ra mỗi lần Đại Hãn chiêu binh xuất chiến, cứ đánh vài trận thì người trong cũng một bộ lạc đa số đều bị phân tán ra. Đám du binh tán tướng như bọn họ đều là những người còn lại của đội quân trước đó bị đánh cho phân tán.

Có thể là năm sáu người, hoặc là bảy tám người, dần dần người gia nhập vào càng ngày càng nhiều.

Có thể tự mình đi đánh du kích, hoặc là theo sau đội ngũ lớn kiếm cơm ăn, cũng bởi vậy nên trong đám người bọn họ đây không có thủ lĩnh, thậm chí còn không quen biết nhau, đây cũng là lí do vì sao Tô Hải và Phó Khánh có thể trà trộn vào giữa đám người này.

Ngày ấy Tô Hải biị trúng mai phục gần như đã lâm vào cảnh ắt phải chết, hắn ta cho rằng lần này chắc chắn là về với ông bà luôn rồi, nhưng không ngờ lại được Phó Khánh cứu nguy.

Chờ đến khi hắn ta tỉnh lại thì chỉ thấy một người đang mặc quần áo người Thát Đát đang chở theo mình, hắn ta còn tưởng rằng mình bị bắt đi làm tù binh, nên phản ứng đầu tiên là đánh tới, nhưng không ngờ rằng lại va vào một cặp mắt lạnh.

Bão cát ở biên quan lớn, nguồn nước cũng ít, có đôi khi mấy tháng không tắm rửa cũng không phải là chuyện hiếm thấy.Ai cũng không sạch sẽ hơn ai, vì thế nên Tô Hải cũng chỉ nhìn thấy Phó Khánh bẩn thỉu đến nổi chỉ có thể nhìn rõ cặp mắt.

Bây giờ trên mặt Phó Khánh chỉ còn nhìn rõ một đôi mắt, những nới khác trên mặt đều bị râu mép che phủ.

Sau đó hắn ta mới hiểu được, sau khi Phó Khánh cứu được hắn ta, bởi vì tình hình lúc đó thực sự nguy cấp, hắn cũng để ý gì nhiều đành cướp ngựa và quần áo của một tên Thát Đát lại lột một bộ đồ trên người một xác chết ra thay cho hắn ta.

Cứ thế vừa đi vừa dừng, chạy theo một đám lính chạy lạc mất chỉ huy ra khỏi biên quan.

Bây giờ bọn họ cứ chạy theo đám người Thát Đát này, bởi vì Tô Hải ngoài bị trúng một tên ở ngực còn trúng thêm một tên trên đùi nên tạm thời không thể đi được, chỉ có thể bị Phó Khánh chở theo như chở cái xác.

Sau khi đì Tô hải xuống từ trên lưng ngựa, Phó khánh bèn đi tìm cỏ khô cho ngựa ăn.

Người Thát Đát là như thế, ngựa còn quan trọng hơn cả mình, đều là cho ngựa ăn trước rồi mới chuẩn bị cho mình ăn sau. Sau khi quay lại thì Phó Khánh móc miếng thịt khô từ trong túi ra đưa cho Tô Hải.

Nói là một miếng chứ thật ra cũng chỉ dài cỡ ngón tay, trong tay hắn cũng cầm một miếng, yên lặng ngồi ăn bên cạnh Tô Hải.

Tô Hải khó khăn căn nuốt từng miếng một, nhai kỹ rồi nuốt xuống, nhỏ giọng nói: "Ông đây chịu đủ cuộc sống này rồi, ông đây sắp chết đói rồi, ta thấy trong túi tên râu quai nón có không ít đồ ăn, không bằng tối nay đi cướp của hắn đi?"

Đa số nam nhân Thát Đát thành niên đều để râu quai nón, thế nhưng Phó Khánh biết người Tô Hải nói đến là ai.

Vị Tô Tổng Binh này bình thường ở trong quân doanh đều mang vẻ uy nghiêm bình tĩnh, không thể đụng đến, nhưng từ trong xương vẫn mang bản tính du côn, lưu manh.

Mấy ngày nay bọn họ đã cướp của không ít người, nơi này đương nhiên chỉ có mỗi người Thát Đát, đừng thấy Tô Hải không thể đi lại, nhưng ý đồ xấu xa cướp bóc của người nhiều đến nỗi làm cho Phó Khánh trợn mắt há mồm, thế nhưng là nhờ vậy, hai người một thương một tàn bọn họ mới có thể sống sót ở đây.

Phó Khánh cũng bị thương, chỉ là không nặng mà thôi.

Dối với lời đề nghị của Tô Hải, Phó Khánh cũng không có trả lời, chỉ yên lặng ăn hết thịt khô, sau đó lại nhóm lửa sưởi ấm.

Chênh lệch nhiệt độ trên thảo nguyên rất lớn, bọn họ cũng không có lều bạt, nếu như không có đống lửa để sưởi ấm thì không thể sống sót vào ban đêm.

Bình Luận (0)
Comment