Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 180

Từng đống lửa bùng lên, dấy vào trong ánh mắt, tỏa ra ánh sáng ấm áp trong đêm tối lờ mờ.

Rất nhiều người đã quấn quần áo nằm xuống bên cạnh đống lửa, nhưng phần lớn vẫn còn thức.

Mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, khi trời không lạnh thì đám tàn binh bọn họ còn có thể đi lung tung, nhưng khi trời lạnh thì chắc chắn không chịu được.

Vì thế nên mấy ngày nay, bọn họ đang thương lượng với nhau xem có nên tìm về hội hợp với đội ngũ lớn.

Thật ra người Thát Đát cũng không ngốc, bọn họ thà làm binh tàn tướng lạc cũng không muốn tập hợp với đội ngũ lớn, một phần nguyên nhân rất lớn là không muốn làm bia đỡ đạn.

Bộ lạc lớn có tướng lĩnh riêng, tướng lĩnh lại có chi chính của mình, còn người của bộ lạc nhỏ hoặc là người bị lạc khỏi bộ lạc của mình như bọn họ, một khi có chiến trận thì sẽ trở thành con tốt.

Không ai muốn mình làm con tốt, đương nhiên có thể ráng qua được ngày nào thì hay ngày đó, nhưng khi trời ngày càng lạnh giá, không có nguồn bổ sung, con mồi có thể bắt được cũng còn lại bao nhiêu, sớm muộn gì cũng có ngày phải tập hợp, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Bây giờ bọn họ đang thương lượng với nhau về vấn đề này, hay là cứ ráng kéo dài như vậy?

Tô Hải và Phó Khánh đã bàn với nhau trên đường đi.

Có điều con đường bọn họ phải đi xa hơn những người này nhiều, chắc chắn không thể trở về Tuyên Phủ, mặc dù không biết là ai đã đâm sau lưng bọn họ, nhưng rất rõ ràng là đang muốn lấy mạng bọn họ.

Nói đúng hơn là mạng của Tô Hải, Phó Khánh chỉ là bị liên lụy.

"Nếu để cho ông đây biết được là tên nào, xem ông có bóp nát cái đầu rùa củae nó không?" Tô Hải nhỏ giọng mắng. Hắn ta đã mắng câu này vô số lần, mỗi khi chịu khổ, mỗi khi đau đớn thì lại mắng một lần, dường như như thế là sẽ cho hắn nguồn động lực không giới hạn.

"Nếu như đến bây giờ mà ngươi còn không biết người muốn lấy mạng của ngươi là ai, thì dù có quay về cũng chỉ là một con đường chết."

Lời chửi rủa của Tô Hải lại bị nghẹn lại, một là bởi vì câu nói này, hai là bởi vì người nói ra câu này là Phó Khánh. Bình thường hắn mắng như thế không ít, nhưng cái tên nhóc ít nói nàychưa bao giờ tiếp lời của hắn, lần này là mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

"Lẽ nào ngươi biết?"

"Kẻ thù của ngươi, làm sao ta biết được."

"Vậy không phải là nói nhảm à, kẻ thù của ông đây nhiều như vậy, làm sao ta biết là ai?"

Có thể nói ra mấy lời trên trong hoàn cảnh như thế này thì cũng coi như là cực kỳ vô sỉ, trong lòng Phó Khánh làm sao cũng không thể tin nổi người đàn ông trước mắt mình đây là người một nhà với Nhị Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử và Ngũ Công Chúa, còn cả Hoàng Qúy Phi nữa.

"Có thể đặt bẫy hại ngươi ngay vào tình hình lúc đó, một là có thù lớn, hai là có thế lực không nhỏ ở Tuyên Phủ. Ngươi suy nghĩ tí đi, nói không chừng có thể nghĩ ra gì đó."

Tô Hải nghĩ một hồi lại nói: "Ông đây có nhiều kẻ thù ở Đại Đồng, nhưng ở Tuyên Phủ thì đúng là không có mấy người. Ai mà có thù oán lớn như vậy với ta chứ? Ông đây lớn nhoe gì cũng là Tổng Binh, còn có một muội muội là Hoàng Quý Phi, này là chẳng cần mạng "Nói không chừng là vì Hoàng Quý Phi nên đối phương mới xuống tay với ngươi."

Phó Khánh nói ra bỗng chốc làm cho Tô Hải có cảm giác như phá tan mây mù, lần này hắn ta cứ nghĩ về hướng của mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có tí manh mối, nhưng liên quan tới Hoàng Quý Phi thì có.

"Nhóc ngươi có mục tiêu à?" Tô Hải đụng hắn một cái rồi hỏi.

Phó Khánh nhận thấy sức lực của hắn ta, cảm thấy chắc là vết thương của hắn ta đã ổn rồi, có lẽ ngày mai có thể đi cướp một con ngựa về cho hắn ta chạy theo sau, cũng đỡ cho hắn phải thồ theo.

Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, mà là do Tô Hải lắm mồm, còn phiền hơn cả Tống Minh.

"Theo ta được biết, Từ Hiền Phi ở trong cung đến từ Từ gia ở Tuyên Hóa."

Tô Hải chợt hiểu ra tựa như có tia sét vừa đánh qua, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, rất nhanh đã xác định được mục tiêu đối tượng.

"Mụ nội nó, ta nói mà sao đám rùa con lúc nào cũng cố ý vô tình nhắm vào ta. Vốn nghĩ có phải hắn sợ ông đây giành công lao của hắn không, thì ra nguyên nhân nằm ở đây."

Cũng không phải Tô Hải phản ứng chậm hơn người ta nửa nhịp, hay là đầu óc không bằng Phó Khánh, mà xuất thân của hắn làm nền móng của hắn ta yếu kém, mấy năm gần đây hắn ta cũng cứ ở Đại Đồng làm ăn, cũng cực kỳ ít khi đến Tuyên Phủ, đương nhiên không bằng con cháu thế gia như Phó Khánh, khi còn rất nhỏ đã được người nhà bồi dưỡng.

Ví dụ như nhà nào với nhà nào có quan hệ thông gia, hay như nhà này có liên quan gì với nhà kia, từ lúc bọn họ bắt đầu hiểu chuyện là bắt buộc phải biết rõ những chuyện này. Hơn nữa là tin tức trong tay phủ Tấn Quốc Công không phải loại xuất thân như Tô Hải có thể so sánh.

Cho dù có thêm Bàn Nhi vào thì cũng đi sau hít bụi.

Quay lại nói, người Từ gia ở Tuyên Phủ cũng không phải là tướng lĩnh cao cấp gì, Tô Hải là Tổng Binh, gặp mặt tự nhiên đều là Tổng Binh, phó Tổng Binh các loại, làm gì mà ngó ngàng tới một tên tham tướng tham tướng nho nhỏ.

Lần này là điển hình của việc cọp bị sói cắn thương.

Không phải thua vì thực lực mà là chẳng hề đề phòng.

"Từ gia tung hoành ở Tuyên Hóa đã lâu, nói là cường hào một phương cũng không quá đáng, tuy rằng tướng lĩnh cao nhất chỉ là tham tướng, nhưng Từ gia cũng không phải chỉ có một tham tướng như vậy. Hơn nữa con cháu của Từ gia sau khi trưởng thành đa số đều tòng quân, phần lớn đều ở trong vùng Tuyên Hóa, ở đầy trong các doanh trại biên quan."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó phủ Tấn Quốc Công muốn kết thông gia với một gia tộc như Từ gia, bề ngoài thì không có gì bắt mắt, nhưng đã ăn sâu tới tận gốc rễ. Lúc trước chỉ cho là để lại một con đường lui, nhưng ngàn lần không ngờ tớicứ thế hơn mười năm, Từ gia lại quay đầu cắn ngược phủ tqc.

Đương nhiên Phó Khánh không phải là nguyên nhân chính, sợ là việc khiến Phó Khánh mất tích, người của Từ gia lúc này cũng đang ảo não vô cùng, mục tiêu của bọn họ chủ yếu vẫn là Tô Hải.

"Vậy nếu nói như thế thì không thể trở về Tuyên Phủ sao?"

Phó Khánh liếc hắn, không lên tiếng.

Bản mặt già của tô Hải hơi bối rối, hắn cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi, không thể trở về Tuyên Phủ là chuyện hai người đã biết rõ từ sớm.

"Vậy chúng ta đi Đại Đồng đi."

"Giờ ta sợ là bên Đại Đồng cũng đã xảy ra chuyện."

"Ý của ngươi là?" Tô Hải đột ngột ngồi xuống, khẽ đụng tới vết thương, làm cho hắn ta không nhịn được mà hít vào một hơi.

Tiếng động bên này dường như đã quấy rầy đến những người khác, trong một đám người ngồi vây quanh đống lửa to nhất có một người nhìn qua hỏi bằng tiếng Thát Đát: "Nỗ Mã Sát, làm sao thế?"

Phó khánh vội dùng tiếng Thát Đát trả lời: "Bạn của ta đụng trúng vết thương."

Bên kia truyền tới một trận cười ha ha, sau đó thì không để ý đến bên này nữa. Mà Tô Hải nhìn tình hình bên kia một lúc, mới vội la lên: "Ý của ngươi là..."

Không phải đã rõ rồi sao, dù sao thì tô Hải cũng đã mất tích lâu như vậy, nếu một Tổng Binh mất tích chắc chắn sẽ gây lên một cơn sóng lớn. Cho dù ý muốn ban đầu của Từ gia là muốn cho hắn ta chết, nhưng nếu như hắn ta mất tích, thì cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.

Hơn nữa là vừa hay mất tích mới dễ làm, chết rồi thì có xác, thế nào cũng có thể mang danh là vì nước mà chết trận. Nhưng nếu như bị mất tích thì có thể là phản quốc, cũng có thể là gian tế, đó chính là người khác muốn nói gì thì nói, muốn chụp mũ nào thì chụp.

Cứ như vậy, sợ bên Đại Đồng bị "gian tế" xúi giục, rất có khả năng là đã đổi hết tất cả các tướng lĩnh cao cấp, nói không chừng bên trong còn có người của đối phương, bọn họ trăm cay nghìn đắng chạy về Đại Đồng, nói không chừng lại có một cái bẫy chết đang chờ bọn họ.

"Theo như lời ngươi nói vậy chũng ta đây không đường lên trời cũng không cửa xuống đất rồi. Không đúng, chúng ta có thể đi Du Lâm." Hai mắt Tô Hải sáng quắc nhìn Phó Khánh, sao hắn ta lại quên mất thân phận của tên nhóc này được.

"Bên Du Lâm đang đánh trận, chưa chắc gì chúng ta có thể vào được."

Mấy năm nay cửa Du Lâm bị nhà họ Phó quản hệt như một cái thùng sắt, ra cửa thì dễ, vào cửa thì khó, đặc biệt là bọn họ còn mặc quần áo như thế này, còn chưa tới gần đã bị người ta bắn chết rồi.

Thêm vào bên đó có người Thát Đát và cả người Kim, bất chợt lại có hai người Thát Đát khong nghe theo lệnh chỉ huy chạy về phía cửa Du Lâm, không phải nói rõ rằng là gian tế à, người Thát đát cũng không tha cho bọn họ.

"Thế này không được, thế kia cũng không được, nói cách khác là muốn ngồi chờ chết hả?"

"Vẫn nên nhìn tình huống trước rồi mới tính lại sau."

Sau khi đám người ngồi vây quanh bên kia tản đi, bên này tự nhiên cũng không thể nói tiếp nữa, chỉ có thể tự mình nghỉ ngơi.

Trời càng lúc càng khuya, đến hơn nửa đêm lại thay người trực ca.

Ngủ đến nửa đêm lại bị đánh thức, có thể tưởng tượng được là người đang trong trạng thái như thế nào, chỉ chốc lát sau người gác đêm đã ngủ tại chỗ, nhưng lúc này lại có người hành động.

Sâu một tiếng vang nhỏ, đêm khuya vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Đến tận giờ khởi hành vào hôm sau mới phát hiện thiếu mất một người, mọi người phát hiện một tên râu quai nón bị đánh ngất xỉu trong một góc khuất.

Sau khi tên râu quai nón tỉnh lại thấy ngựa vẫn còn, đao vẫn còn, chỉ mất một ít đồ ăn đã tức giận tới chửi to quang quác một trận. Nhưng gã lại không dám kêu đi lục túi của người khác, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Thật ra chuyện tương tự như này rất thường xuyên xảy ra giữa đám người Thát Đát, người bị cướp chỉ có thể tự nhận xui xẻo hoặc là lại đi cướp của người khác.

Bỏ đi không nhắc tới nữa, bởi vì tên râu quai nón vẫn coi như là tiếng nói trong đám người này, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất theo sát phía sau đội ngũ lớn.

Sau khi tiến hành hợp nhất đơn giản, đám người kia đã đồng thời gia nhập vào đội ngũ lớn này, mà trong khoảng thời gian này vết thương của Tô Hải cũng lành lại cực nhanh, rất nhanh đã có thể tự mình cưỡi ngựa.

Có lẽ như suy đoán của Phó Khánh đã tạo cho hắn ta nguồn động lực vô tận.

Thật ra nghĩ cũng phải, mặc dù hai người chưa nói ra miệng, nhưng cũng biết Từ gia sẽ không vô duyên vô cớ đối phó Tô Hải, tất nhiên là có mục đích gì đó.

Vậy thì có thể là vì mục đích gì đây?

Đương nhiên là nhắm về phía Hoàng Quý Phi và ba vị Hoàng Tử rồi.

Nếu như Tô Hải thật sự bị chụp cho cái mũ gian tế phản quốc thì tình cảnh của Hoàng Quý Phi ở trong kinh cũng không quá tốt.

Tình hình của Bàn Nhi ở trong cung như thế nào thì không cần nói tới, gần đây vì Hoàng Hậu và Từ Hiền Phi đấu với nhau mà tên tung bây khắp phía.

Mặt ngoài thì hai người vẫn hòa thuận, trên thực tế thì nụ cười đã không còn che đậy được mũi dao trong mắt cả hai. Mỗi lần đi thỉnh an, Bàn Nhi theo lẽ thường không nói lời nào, nhưng Hồ Thục Phi lại cso vẻ như rất thích thú, bày ra vẻ đang xem kịch vui.

Nhưng chẳng phải là xem kịch vui.

Rõ là rét đậm sắp tới, nhưng trong cung vẫn nóng hơn bất kỳ lúc nào trước đây.

Bắt đầu nói từ phía Từ Hiền Phi trước đi, cái gọi là hai hổ tranh đấu thì ắt có tử thương.

Ngày ấy, sau khi Từ Hiền Phi biết được Hoàng Hậu ngấm ngầm giở trò mánh khóe nhằm làm rạn nứt tình cảm mẹ con của nàng ta và Ngũ Hoàng Tử, thì không tới mấy ngày sauđã trả về y hệt trên người của Đại Hoàng Tử Tông Đạc.

Tông Đạc vẫn luôn biết phụ hoàng không thích mẫu hậu, nhưng vì sao không thích thì hắn lại không biết.

Hắn vẫn luôn nghĩ là vì Hoàng Quý Phi, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho lòng hắn xoắn xuýt với Cảnh Nhân cung, biết rõ Hoàng Quý Phi là người tốt, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ là nàng đã đoạt mất phụ hoàng, mới làm cho phụ hoàng và mẫu hậu không hợp nhau.

Nhưng mấy ngày gần đây hắn lại nghe được rất nhiều chuyện hắn không biết từ những người bên cạnh hoặc là ở bên đường.

Một khi đã có mồi dẫn, đặc biệt là chuyện này đã quấy nhiễu hắn từ lâu, đương nhiên càng thêm muốn biết sự thật. Tông Đạc dù gì cũng là người của Khôn Ninh cung, là chỗ dựa duy nhất của Hoàng Hậu, có một số chuyện bí ẩn trong Khôn Ninh cung thậm chí đến cả những người cũ hầu hạ đã lâu, Tông Đạc đều biết rõ.

Sau vài lần hỏi dò, mặc dù tất cả mọi người đều ăn nói dè dặt, nhưng dựa vào dáng vẻ che che giấu giấu của các nàng, Tông Đạc gần như đã biết được sự thật.

Như bị sét đánh trúng!

Trông Đạc ngàn lần không thể tin được mẫu hậu lại là người như vậy, hắn biét ở trong cung này không có mấy ai là hoàn toàn sạch sẽ, có rất nhiều người làm chuyện trái lương tâm cũng chỉ vì bất đắc dĩ.

Lúc phụ hoàng còn là Thái Tử, phi tần có thai liên tiếp gặp phải thủ đoạn hiểm ác, hắn có thể hiểu là mẫu hậu cũng không dễ dàng gì, Nhưng năm đó Hoàng Quý Phi bị lạc, còn có ông ngoại bị nổ chết, bà ngoại tự sát thì phải trách ai?

Tông đạc không tìm được câu trả lời.

Trách sao sau khi ông bà ngoại lần lượt qua đời, mãu hậu lại đóng cửa lâu như vậy, nói là dưỡng bệnh, chỉ sợ là không còn mặt mũi gặp người nữa chứ gì?

Mà sự khác thường của Tông Đạc đương nhiên cũng bị Hoàng Hậu nhận ra, sau một hồi hỏi rõ đầu đuôi, sự thật cũng cứ thế mà lòi ra.

Chuyện này đã trực tiếp đụng vào vảy ngược của Hoàng Hậu.

Không có người mẹ nào hi vọng khuôn mặt xấu xí của mình bị bày ra trước mặt con nhỏ, cho dù tất cả mọi người trên đời này biết cũng không hề gì, nhưng khi đứa con dùng ánh mắt nghi vấn, không dám tin nhìn mình, đủ để khiến cho bất kỳ người mẹ nào cũng phải tan nát cõi lòng, cũng phải điên cuồng.

Vì thế nên sau đó, dù Từ Hiền Phi có cố sống cố chết canh phòng nhiêm ngặt thì cũng không ngăn được một số lời bàn tán lọt vào tai của Tông Giản.

Đến nỗi đã xảy ra một chuyện vào ngày hai mươi lăm tháng chạp, Chung phu nhân của Chung gia đột nhiên dâng thẻ tiến cung.

Không xin gặp bất cứ ai mà đi thẳng đến Ninh Thọ cung xin gặp mặt Hoàng Thái Hậu.

Bình Luận (0)
Comment