Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 181

Chung phu nhân là mệnh phụ chính tứ phẩm, theo lý thuyết thì có thể xin gặp Hoàng Thái Hậu.

Đặc biệt bà còn có thêm một thân phận nữa là bà ngoại của Ngũ Hoàng Tử.

Chỉ là người Chung gia biết điều, không rêu rao việc này ra ngoài, hơn nữa còn có Hiền phi ở giữa, năm đó Hiền Phi đưa Ngũ Hoàng Tử về nuôi nấng bên người còn trước cả việc Kiến Bình Đế đăng cơ.

Sau khi đăng cơ, Ngũ Hoàng tử đã được nuôi bên Hiền Phi, lâu dần, nếu không phải là người cố tình để ý đến thì ở ngoài cung có cực ít người bết được chuyện này.

Nhưng Phó Thái Hậu biết, hơn nữa những sóng gió trong cung dạo gần đây bà cũng thấy rõ ràng, chỉ là đã lớn tuổi nên cũng lười quan tâm mấy chuyện này.

Mà chuyện Chung phu nhân đột nhiên đứng ra xin gặp, thực sự có vẻ hơi khác thường., vốn gần đây phượng thể của Thái Hậu không được khỏe lắm, không gặp muốn gặp mệnh phụ, nhưng hôm nay lại phá lệ gặp mặt Chung phu nhân.

Thâí Hậu cho ngồi, vốn Chung phu nhan đã ngồi xuống, rồi đến lúc nghe Thái Hậu bảo người dâng trà thì bà lại quỳ bụp xuống đất.

"Thái Hậu."

"Vạy là sao đây? Niệm Từ, mau đến đỡ Chung phu nhân dậy, có chuyện gì thì cứ nói, sao đột nhiên lại quỳ?"

Chung phu nhân quỳ rạp trên mặt đất, chưa nói đã ch.ảy nước mắt.

"Thật ra là vì lời thần phụ muốn nói rất khó mở miệng, Thái Hậu cứ để cho thần phụ quỳ nói đi."

Chung phu nhân giá nào cũng không chịu đứng dậy, Niệm Từ chỉ đành phải rút tay về, Phó Thái Hậu hít sâu một hơi, lùi ra sau ngồi tựa sát vào phượng tọa.

"Vậy ngươi cứ nói đi."

Chúng phu nhân dập đầu một cái mới từ từ nói ra.

"Thần phụ chỉ có một đứa con gái, họ Chung, tên Thục Ngọc, tuổi vừa mười sáu đã được tuyển vào Đông cung hầu hạ bên cạnh Thái Tử. Tính cách con bé dịu ngoan, vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong lại thông minh... Thật thì trước đó thần phụ không muốn cho con gái vào cungtuyển tú, thế nhưng có cha con bé cứ khăng khắng... ai ngờ con bé mệnh bạc, sau khi sinh Ngũ Hoàng Tử không bao lâu thì qua đời."

"Vì thế nên thần phụ đã không ít lần oán giận chồng mình, oán hắn vì sao phải để con gái tiến cung. Nhưng chuyện đã xảy ra, có thể kéo dài dòng dõi cho Thái Tử cũng là phần phước của con bé, chỉ là con bé bạc mệnh, không có phước để hưởng lấy phần phước này, dần dàn thần phụ cũng nguôi ngoai. Lại thương tiếc cho Ngũ Hoàng Tử cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng thấy điện hạ chọn Từ Lương Viện làm mẹ nuôi cho Ngũ Hoàng Tử, Hiền Phi có tiếng hiền đức, người ở trong hay ngoài cung đều biết một ít, dần dà thần phụ cũng yên tâm...

"Thần phụ nghĩ mẹ nuôi khó làm, lại sợ Ngũ Hoàng Tử nhớ nhung mẹ đẻ, làm mất tình cảm với mẹ nuôi, bình thường cho dù là gặp mặt lúc vào cung dự cung yến, nhiều lắm cũng chỉ yên lặng quan tâm, không dám bước lên bắt chuyện. Chỉ xem nhà ngoại của Ngũ Hoàng tử là Từ gia mà không phải là Chung gia, chỉ cần là tốt cho Ngũ Hoàng Tử, Chung gia thần không có một câu oán giận."

Đoạn lời này của Chung phu nhân cũng không dài, nhưng trật tự rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ đều là một tấm lòng thành khẩn, khiến người ta cảm động lây.

Nhưng Phó Thái Hậu biết còn có phần sau, trên thực tế thì người ở đây đều có thể nghe ra, chắc chắn Chung phu nhân còn có lời sau muốn nói, mới có thể nói ra những lời như vậy.

" Con gái mất vào độ tuổi xuân thì, mấy năm nay đã thành tâm bệnh của thần phụ, nghe nói người này năm đó từng ở trong Đông cung hầu hạ con bé, bèn điều đến bên người, muốn nghe bà ta kể một ít chuyện của con bé khi ở trong cung. Cũng không biết người tên Thúy Liễu này bị lòng thương con của thần phụ làm cho cảm động hay là hổ thẹn trong lòng đã nói cho thần phụ một bí mật, mà bí mật này lại có liên quan đến chuyện con bé rời khỏi thế gian."

Phó Thái Hậu không khỏi hít sâu một hơi, mãi đến khi sờ tới chén trà, mới bình tĩnh lại một chút.

Dù sao thời gian cũng không bỏ qua ai, trước đây có chuyện gì mà bà chưa từng nhìn thấy, bây giờ còn phải mượn vật mới có thể che giấu tâm trạng phập phồng của mình.

Phó Thái Hậu nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Ngươi nói tiếp đi."

Mà lúc này Chung phu nhân cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kích động tràn đầy nước mắt.

"Chung gia có thể không nhận cháu ngoại, có thể cố nén không nhận máu mủ tình thân, nhưng Chung gia quyết không cho phép cháu ngoại nhận giặc làm mẹ. Năm đó, con bé rời xa trần thế không thoát khỏi liên quan với Hiền Phi nương nương, mà mục đích Hiền Phi nương nương muốn con bé chết chính là vì nuối nấng Ngũ Hoàng Tử. Bây giờ Thúy Liễu đang ở ngay bên ngoài Thần Võ môn, Thâí Hậu có thế cho truyền người đến hỏi rõ là sẽ hiểu thần phụ có mở miệng nói xấu Hiền Phi nương nương hay không."

Nói xong, bà ấy dập đầu bịch bịch xuống đất, rồi nằm rạp trên mặt đất không lên tiếng nữa.

Trong lòng Thâí Hậu đánh bộp một tiếng, không nhịn được xoa xoa thái dương: "Chung phu nhân đứng dậy trước đi, ai gia lập tức sai người cho truyền Thúy Liễu, nếu đúng như những gì ngươi nói, ai gia chắc chắn sẽ phân xử cho ngươi."

Thúy Liễu rất nhanh đã bị gọi vào trong Ninh Thọ cung, mà lúc này ở trong cung cũng không biết chuyện này đã xảy ra.

Ngay khgi cho truyền Thúy Liễu, đồng thời Thái Hậu cũng sai người đi phủ Nội Vụ điều tra danh sách những cung nhân đã hàu hạ ở Đông cung vào năm đó, chỉ cần tra một cái là biết, năm đó đại cung nữ hầu hạ bên người Chung Lượng Viện tên là Thúy Liễu.

Mà người này cũng là người tận mắt nhìn thấy Chung Lương Viện qua đời.

Sau khi Thúy Liễu được gọi vào Ninh Thọ cung, đầu tiên là một loạt các câu hỏi dò để xác nhận thân phận, sau khi trả lời đúng từng câu, Thúy Liễu mới khai báo rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

Bởi vì lúc trước nàng ta vội vàng xuất cung thành thân với trúc mã, nhưng khổ nỗi làm chưa đủ năm, trong tay lại không có tiền nên bị Từ Lương Viện mua chuộc, từ bên trong xúi giục, quạt gió thổi lửa làm tình trạng bệnh của Chung Lương Viện nặng thêm cho tới khi không chịu nổi gánh nặng mà qua đời.

"Ác có ác báo, dù dân phụ xuất cung thành thân, nhưng liên tục gặp trắc trở, sinh được bốn con, nhưng chỉ nuôi sống được một, cha mẹ cũng lần lượt qua đời vì bệnh, năm nay vì quê bị lũ nên chỉ đành phải xa xứ, thữ sự không sống nổi nữa mới phải tự bán thân.

"Nhưng không ngờ lại được Chung gia mua về. Lão gia và phu nhân đối xử nhân hậu với kẻ dưới, dân phụ không chịu nổi dằn vặt trong lòng nên mới nói ra sự thật, chỉ mong Thái Hậu có thể tha cho cái mạng nhỏ của dân phụ, thương xót cho đứa con nhỏ từ bé đã mang bệnh của dân phụ, đều là nghiệt do người làm mẹ là đan phụ đã tạo ra..."

Thúy Liễu nằm trên mặt đất khóc không thành tiếng, Bàn Nhi ngồi ở bên cạnh tâm trạng u ám.

Trong danh sách điều tra trước đó đúng thật là có người tên Thúy Liễu, Phó Thái Hậu cũng bảo người cho mời Tông Tông đến, khi đó vừa lúc Tông Tông đang ở trong Cảnh Nhân cung thế nên Bàn Nhi cũng đi theo.

Không ngờ tới sẽ được xem một vở kịch lớn. Chỉ là thời gian trình diễn của vở kịch này có phần quá khéo rồi, vì thế nên tâm trạng của Bàn Nhi mới u ám.

Nàng thừa lúc yên lặng nhìn sang Tông Tông một cái.

Tông Tông nhíu chặt lông mày, rõ ràng cực kỳ không vui, dương như càm nhận được Bàn Nhi đang nhìn mình nên dời mắt sang nhìn lại nàng.

Bàn Nhi lại trừng mắt nhìn hắn.

Bây giờ giữa hai người gần như đã đến mức tâm ý tương thông, chỉ nhìn đối phương ra hiệu là có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người kia.

Vì thế nên Tông Tông tự nhiên thuận lợi hiểu được ý của nàng: "Ngươi thấy thế nào? Có âm mưu gì hay không đây?"

Hắn trả lại cho nàng một ánh mắt: "Nàng thấy sao?"

Bàn nhi lại trừng về: "Cảm thấy có chút lạ, nhưng lại là thật lòng thật dạ."

Không thấy Thâí Hậu cnxg xúc động sao?

Có điều lúc này Phó Thái Hậu cũng không rảnh để ýmấy lời giải thích của Thúy Liễu, Hoàng Đế đang ngồi bên cạnh bà, hắn lại "mắt qua mày lại" với Hoàng Quý Phi trước mặt bà, đương nhiên Thái Hậu cũng không bỏ sót.

Thái Hậu ho một tiếng: "Hoàng Đế, người thấy sao?"

Tông Tông nhanh chóng ngồi thẳng dậy, thuận tay nâng chén trà đang định đặt xuống lên, gạt gạt xác trà trong chén, rồi lại đặt xuống lần nữa.

"Ý của mẫu hậu là?"

"Đây là chuyện hậu cung của Hoàng Đế, đương nhiên là do Hoàng Đế quyết định."

"Không bằng như vầy đi, cho gọi Hiền Phi đến hỏi một chút?"

Nếu Hoàng Đế đã nói như vậy thì tự nhiên cứ thế mà làm.

Thế nhưng không chỉ có mỗi Hiền Phi, còn cả Trần Hoàng Hậu và Hồ Thục Phi.

"Nô tì thấy Hiền Phi vội vàng đi về phía Ninh Thọ cung còn ngỡ là Thái Hậu có chuyện gì nên cũng đến theo, mong rằng mãu hậu và bệ hạ không trách tội." Trần Hoàng Hậu vái chào rồi nói.

Hồ Thục Phi cười có chút ngượng ngùng: "Thiếp thân vừa lúc định đến Khôn Ninh cung nói chuyện với nương nương, đã gặp phải nên cùng theo tới."

"Nếu đến rồi thì ngồi đi." Thái Hậu nói.

Ở trong cung này có chuyện gì cũng không che giấu được, nhìn thấy Ninh Thọ cung trước cho gọi người ở Thần Võ môn, sau còn đi mời Hoàng Đế, thì đều biết chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Đúng là đã xảy ra chuyện, còn không phải là chuyện nhỏ.

Sau khi nghe xong lời Niệm Từ kể lại, Từ Hiền Phi lập tức rơi vào trong nỗi khiếp sợ.

Nàng ta lảo đảo lùi về sau, hô: "Oan quá, oan cho nô tì quá, mong bệ hạ và Thái Hậu phân xử cho nô tì, Năm đó thiếp thân đi theo hầu hạ bên người bệ hạ, người còn ở Tây Uyển, sao có thể bay tới sai khiến người ta ra tay với Chung Lương Viện được, mà cách làm người của nô tì, bệ hạ và Thái Hậu cũng biết, sao nô tì có thể làm ra chuyện như vậy được."

Bình Luận (0)
Comment