Hai người náo loạn một lúc.
Hoàng Thượng lại nói: "Trẫm định chỉ thị Tống Minh đi. Để nó đi cùng với Duệ Vương đến Phúc Kiến."
Nghe thế, Bàn Nhi kinh ngạc nhìn hoàng thượng. Thấy hai đầu lông mày hắn nhăn lại, nghĩ đến gần đây chuyện này cũng bị Uyển Xu gây ầm ĩ đến tận trong hoàng cung. Nàng ta gây ầm ĩ ở phủ Định Viễn Hầu và phủ công chúa cũng thôi đi, lại còn chạy vào tận hoàng cung tìm Thái Hậu làm chủ.
Thái Hậu đã cao tuổi, có thêm bệnh đau đầu. Ngày thường ngay cả Hoàng Thượng còn cố gắng tận lực để Thái Hậu không phải bận tâm suy nghĩ. Vậy mà giờ đây bị Uyển Xu nháo tới ồn ào. Người ở Tây Uyển tránh nóng cũng không yên.
"Cũng là do Định Viễn Hầu phủ không yên ổn, bằng không Uyển Xu cũng không thay đổi thành người không hiểu chuyện như vậy." Bàn Nhi dịu dàng khuyên nhủ. Chẳng qua khi nói ra lời này nàng cũng cảm thấy xấu hổ, chính nàng còn thấy nó chẳng có tí thuyết phục nào.
"Nàng chính là gió chiều nào theo chiều ấy. Đều là do Trần Thị không biết dạy dỗ. Gả cho Tống Minh, là nó thấy bị gả thấp, trong lòng không cam tâm nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Đường đường là công chúa vậy mà lại nháo đến không ra thể thống gì.
Với cả, dù Định Viễn Hầu phủ có không yên ổn, cũng chẳng có ai dám đi trêu chọc nó cả. Tống Minh ở biên quan được mài giũa một trận, tương lai có thể tự mình đảm đương một phương. Nó lại kéo người về kinh thành. Chí nam nhi thân ở tứ phương. Nó lại nảy ra cái ý nghĩ muốn nhốt người vào lồng sắt. Tống Minh rời kinh thành cũng tốt, để hắn đi hỗ trợ Duệ Vương thì cũng đâu có gì đáng nói đâu.
Nghe lời này thì Bàn Nhi biết, Hoàng thượng đã nảy sinh bất mãn với công chúa Uyển Xu. Nhưng dù có bất mãn thì vẫn là con gái mình, có thể cường thế tới đâu chứ. Chỉ có thể tạm thời tính toán cho Tống Minh đi Phúc Kiến trước.
Bàn Nhi chỉ hi vọng, Uyển Xu không cần thiết lại làm ra chuyện gì xấu nữa. Tránh việc khiến cho Tông Tông tức giận phái Tống minh đến biên quan. Như vậy thì nàng ta mất nhiều hơn được.
Tông Việt và Tông Đạt đi ra từ Hàm Nguyên điện. Cả hai đều đang suy nghĩ những điều phụ hoàng nói trước đó. Mãi cho đến khi ra doanh đài, hai người sắp phải chia ra, Tông Việt đột nhiên nói:
"Đại ca, có chút khúc mắc về hồ sơ ở Phúc Kiến. Nếu không huynh cùng ta đi Tĩnh cốc, huynh lấy về xem đi."
Tông Việt là Thái tử, đối với một số việc triều chính Hoàng thượng không hề có tâm tư muốn giấu hắn. Cho nên đối với chuyện muối ở Lưỡng Hoài hay vấn đề ở vùng duyên hải hắn đã sớm biết. Ngày thường hắn cũng cử rất nhiều người thu thập hồ sơ tình báo những chuyện liên quan.
Nhưng Tông Đạt lần đầu tiếp xúc những chuyện này không có chuẩn bị. Chờ sau khi đến Phúc Kiến không chừng lại bị người ta che mắt. Tông Việt lúc này mang đồ vật mình thu được lấy ra, hiển nhiên là có ý tốt. Tông Đạt tự nhiên không cự tuyệt, mỉm cười gật đầu theo Tông Việt đi Tĩnh cốc.
Huynh đệ hai người ở thư phòng hồi lâu, bữa tối cũng dùng luôn trong thư phòng. Hôm nay, phụ hoàng cùng bọn họ thành thật nói chuyện với nhau, ít nhất là thấy ở phía Tông Đạt là ủng hộ từ trong tâm.
Phụ Hoàng cũng không quên chính mình đã từng nói qua, dù cho hắn không phải thái tử thì vẫn là con của người, vẫn như cũ có thể vì phụ hoàng hoá giải phiền muộn, vì triều đình cống hiến sức lực. Bởi vì một phần nghe được như vậy, sau đó lại cùng nói chuyện với Tông Việt một phen, làm cho hắn có thật nhiều cảm xúc. Chính là bản thân mình thật sự không bằng Tông Việt. Đối với chuyện đi Phúc Kiến này, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút ý tưởng.
Mãi cho đến khuya, Đức Toàn mới đến nhắc nhở, hai người mới như ở trong mộng mà tỉnh lại, phục hồi tinh thần.
Tông Việt lại bật cười, nghiêm túc nhìn Tông Đạt nói: "Đại ca, tâm bệnh của phụ hoàng ở ba chỗ, một là biên quan, hai là Lưỡng Hoài, chỗ còn lại là vùng Duyên Hải. Vùng Duyên Hải tình thế phức tạp, sĩ tộc địa phương cùng thương gia đều đông đảo, quan viên cùng bọn họ có mối quan hệ rắc rối khó gỡ. Sau này huynh cần nhớ, ngàn vạn lần không được nóng vội. Muốn làm ở đâu thì phải chắc ở đó."
"Đệ yên tâm, ta hiểu mà."
"Hiện giờ tam đệ đi Bỳ Đảo, hiển nhiên chính hắn có khát vọng, còn lại hai nơi này cho chúng ta. Chỉ cần huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vì triều đình cắt đi cái u ác tính, vì Đại Chu mà gây dựng nên một thời thanh bình thịnh thế."
Tông Đạt thận trọng gật đầu. Tông Việt đứng lên ý muốn đưa tiễn hắn. Bỗng nhiên Tông Đạt lại xoay người, chắp tay thi lễ nói với Tông Việt: "Cảm ơn ngươi, nhị đệ."
Tông Việt vội đỡ lấy hắn: "Cảm tạ cái gì chứ, Đại ca ngàn vạn lần đừng nói vậy."
"Đại ca rất rõ ràng, thật ra đệ là đang giúp ta…"
Tông Việt cắt ngang lời của hắn, nói: "Chúng ta là huynh đệ."
"Đúng vậy, huynh đệ.”
Tông Đạt lẩm bẩm, bỗng nhiên bật cười, ngẩng đầu lên nhìn Tông Việt. Đôi mắt như tỏa sáng: "Đại ca hiểu rõ ý đệ. Đệ yên tâm, ta sẽ không làm phụ hoàng thất vọng, cũng sẽ không làm đệ thất vọng."
Ra khỏi cửa lớn của Tĩnh cốc thì trăng cũng đã lên, Tông Đạt đi thẳng một đường trở về.
Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, chưa bao giờ hắn rõ ràng con đường phía trước mình cần đi như bây giờ. Trên đời không phải chỉ có một con đường là trở thành Thái Tử. Không nên để việc đó chiếm cứ suy nghĩ của hắn. Đổi một con đường khác, một thân phận khác, hắn tin tưởng chính mình cũng có thể tìm ra một điều thuộc về hắn.
Bởi vì có rất nhiều ý tưởng và sự cổ vũ mạnh mẽ ở trong lòng, tâm trạng Tông Đạt cực kì tốt. Nhưng sau khi về phủ, nghe thái giám thân cận nói, Nhị công chúa lại tới tìm hắn, còn ngồi đợi một lúc lâu. Cho đến khi tính tình phát tác mới đi. Tông Đạt không kìm được mà thở dài, hai hàng mày tuấn tú cũng nhăn lại. Không ngoài dự kiến của Tông Đạt, ngày hôm sau Uyển Xu lại tới.
Sau khi đến nơi chính là một cơn oán giận. Nàng ta hỏi Tông Đạt hôm qua đi Tĩnh cốc làm cái gì, không lẽ còn cùng Thái tử hợp thành một phe.
Sau khi Uyển Xu xuất giá, Tông Đạt rời cung ra ngoài lập phủ. Phủ công chúa cùng Thụy Vương phủ đều ở kinh thành, mà Duệ Vương phủ không có vương phi, không tránh được Uyển Xu thường ghé qua, đối với những sự việc trong phủ khoa tay múa chân một chút.
Chính vì thế bọn Tiến Trung, đối với Nhị công chúa ngày càng bất mãn. Thái Tử đã lập, đại cục đã định, điện hạ giờ đã không còn như trước buồn bực không vui, mặt mày ủ rũ. Thật vất vả mới có việc để làm, tâm tình tốt lên, thân thể cũng tốt theo không ít. Nhưng mỗi lần công chúa đến đều sẽ phá hư tâm trạng tốt của điện hạ.
Tông Đạt cũng thấy tâm trạng của bọn Tiến Trung, lại không đành lòng trách bọ họ. Vốn là bọn Tiến Trung luôn trung thành chắc chắn không thể nghi ngờ. Nhị tỷ cũng là quan tâm hắn, chỉ là phương thức quan tâm của Nhị tỷ có chút không đúng mà thôi.
Hiện tại hắn không giống khi còn nhỏ, câu nào của người ta cũng đem để ở trong lòng. Mà cái gì hắn cho là không đúng thì bỏ ngoài tai. Cho nên Uyển Xu chất vấn, hắn chỉ cười cười không đáp lại.
Uyển Xu cũng không đem chuyện này làm lớn lên, rất nhanh mang đề tài chuyển dời đến việc không muốn cho Tống Minh đi biên quan. Hôm qua phụ hoàng đã lộ chút tiếng gió, sẽ để cho Tống Minh đi cùng hắn, rời khỏi kinh thành. Tông Đạt đối với những hành động gần đây của Uyển Xu cũng nắm rõ trong lòng, vốn định cùng nàng ta nói chuyện nghiêm túc. Hắn không giấu Uyển Xu, nói ra ý tứ của phụ hoàng.
Uyển Xu giật mình, muốn nói, ai dè Tông Đạt cắt ngang nói: "Nhị tỷ, theo lý thuyết chuyện của tỷ cùng tỷ phu ta không nên xen vào. Nhưng tỷ lại làm ầm ĩ như vậy, sợ sẽ là kết cục phu thê sụp đổ. Tỷ ghét bỏ tỷ phu có xuất thân không cao, nhưng tỷ phu không dựa vào ấm no của tổ tông mà tự mình đi lên từ một tướng quân nhỏ nhoi. Tỷ ghét Định Viễn Hầu phủ lục đục với nhau, tỷ phu cùng tỷ lại ở phủ công chúa, ngay cả Định Viễn Hầu phủ cũng không trở về. Tỷ nói đánh giặc không có tiền đồ lại nguy hiểm, bắt tỷ phu ở kinh thành lâu như vậy. Hắn cũng chưa nói cái gì. Tỷ phu vẫn luôn nhường nhịn tỷ, chiều theo ý của tỷ. Nhưng tỷ không tự nghĩ xem, có một ngày hắn không chiều chuộng tỷ nữa, tỷ sẽ thế nào?"
Chỉ nhìn vào Uyển Xu khí sắc hồng nhuận, dáng người mượt mà hơn trước khi xuất giá, thì thấy nàng sống cũng không quá kém. Nhưng kém hay không, không phải chỉ nhìn vào bề ngoài mà phải nhìn vào trong tâm.
Trong tâm không đủ an ổn, tự nhiên làm gì cũng không thấy hài lòng. Nhưng nếu trước mắt mỗi ngày đều không tốt, vậy suy nghĩ nhiều thì có tác dụng gì.
"Ý tứ của phụ hoàng bất kì ai cũng không thể dao động. Vừa hay, thời gian này tỷ cũng tỷ phu tách ra một chút. Tỷ ở kinh thành cũng nghĩ lại cho kỹ. Về sau nếu tỷ phu có chán ghét tỷ, thì liệu tỷ có chấp nhận nổi không?"
Hiển nhiên, lời nói của Tông Đạt đã đánh động đến tâm tư của Uyển Xu. Nàng ta rơi vào trầm mặc, sau đó bị Tông Đạt mời về. Chờ Uyển Xu đi rồi, thì Tiến Trung hỏi:
"Điện hạ, chúng ta sẽ đi Phúc Kiến thật sao?"
"Không chỉ mỗi Phúc Kiến, Chiết Giang, Quảng Châu chúng ta đều sẽ đi."
Bên này, Tông Việt bị Bàn Nhi gọi đến nói chuyện. Ngoài việc hỏi hắn tính toán thế nào sau khi tới Dương Châu, mà còn bảo hắn một số điều mình nghĩ ra.
“Con đi Dương Châu, vẫn nên học theo phụ hoàng con lúc trước cải trang vi hành, đừng để lộ thân phận. Bỏ thân phận Thái Tử của mình đi, thử làm một bá tánh bình dân đi xem Dương Châu. Chắc hẳn sẽ thấy một Dương Châu hoàn toàn khác."
"Có thể đi Thái Châu nhìn ‘Muối chi pháp’. Muối trong thiên hạ chia làm hai phần. Trong đó sản lượng muối của Lưỡng Hoài chiếm một nửa thiên hạ. Sau đó là Thái Châu, Thông Châu, Hoài An chiếm ba phần tư của nửa còn lại. Tất cả đều tập trung lại lấy Thái Châu làm đầu. Vì nơi này từng có lúc đạt đến năm sáu phần."
"Trừ bỏ ruộng muối ở Hoài Nam, còn có ở Hoài Bắc. Trước kia ruộng muối ở Hoài Bắc còn hơn cả ruộng muối ở Hoài Nam. Nhưng bởi vì lũ lụt tràn lan, tạo thành ngập úng khắp sông ngòi. Quan phủ thì vì nhiều nguyên nhân khơi thông thất bại, lâu dần dẫn đến ruộng muối ở Hoài Bắc xuống dốc. Mẫu hậu khi còn nhỏ từng nghe qua, ở Hoài Bắc có người có biện pháp phơi muối, cũng không biết vì nguyên nhân gì lại không thể mở rộng."
"Ở ruộng muối Lưỡng Hoài, có nhiều chuyện. Triều đình nhiều lần cấm tàng trữ muối. Nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách. Những thương lái buôn muối lại càng tinh ranh thông minh. Có nhiều lúc lại tạo thêm cho mình một lớp mặt nạ, đôi lúc còn cùng những người bán muối ở địa phương thông đồng làm bậy. Một số người còn là tay buôn muối lậu…"
Bàn Nhi nói rất nhiều, cứ nghĩ là giả nhưng tất cả đều là sự thật. Tông Việt giật mình, mẫu hậu thế nhưng lại hiểu biết nhiều như vậy. Thậm chí rất nhiều điều mẫu hậu nói hắn còn chưa từng nghe qua.
Từ nhỏ, mẫu hậu đã lớn lên ở Dương Châu. Bên ngoại là một nhà làm ở bến tàu Dương Châu, từ Nam đến Bắc, người qua lại nhiều. Thuyền chở muối đều từ đó mà đi nên sẽ nghe được một số chuyện. Tông Việt cũng biết rõ tính cách của mẫu hậu. Người sẽ không làm việc không có mục đích nên dĩ nhiên sẽ ghi nhớ những lời của người vào trong lòng. Không biết chừng sau này sẽ có tác dụng.
"Mẫu hậu yên tâm, nhi tử nhất định sẽ đem lời mẫu hậu ghi nhớ trong lòng."
"Bùi gia có thể dùng, những năm gần đây Bùi Vĩnh Xương đối với mẫu hậu, thậm chí là với các con cũng cung cung kính kính. Dù có chút lòng xu nịnh nhưng là dùng thế nào, trong lòng con cũng tự tính toán. Bùi Vĩnh Xương là kẻ thông minh, không cẩn thận còn sẽ bị hắn cầm mũi dắt đi. Tự cân nhắc cho tốt. Còn có…"
Tông Việt đợi mẫu hậu dặn dò, không nghĩ tới trong lòng Bàn Nhi lúc này đang cân nhắc có nên mang suy nghĩ bảo con trai đến Thiệu Hưng một chuyến hay không.
Nếu nàng tính không sai, năm nay Phương Xuân cũng tầm 13-14 tuổi, lúc này con vẫn ở Thiệu Hưng hay Dương Châu?
Nàng đã từng điều tra qua, quan vận chuyển muốn bây giờ của Lưỡng Hoài không phải Chu Quảng Thuỵ. Cha của Phương Xuân là Phương Ngạn, là sư gia của Chu Quảng Thuỵ. Nếu Chu Quảng Thuỵ không phải quan vận chuyển muối của Lưỡng Hoài vậy Phương Ngạn vẫn đi theo bên hắn. Có phải, sẽ không giống kiếp trước bị cuốn vào án chuyển muối đổi bạc, sẽ không rơi vào kết cục chém đầu. Phương Xuân cũng sẽ không phải nữ giả nam trang lẻn vào quan trường để lật lại bản án.
Quá nhiều thứ không thể xác định nên Bàn Nhi không biết nói thế nào.
"Mẫu hậu, còn có cái gì, người cứ việc phân phó."
Bàn Nhi cười cười có ý giấu diếm: "Không có gì, mẫu hậu chỉ thấy Thiệu Hưng là một địa phương tốt. Sư gia Thiệu Hưng cũng nổi tiếng thiên hạ. Ta nhớ có một câu là không Thiệu không thành công. Vùng Chiết Giang có rất nhiều sư gia của quan lại đều có nguồn gốc từ Thiệu Hưng. Nếu con ở Dương Châu thiếu người dùng thì đi Thiệu Hưng. Tìm một sư gia tốt. Bọn họ có nhiều đồng hương, có nhiều tin tức sẽ nói cho nhau biết. Không biết chừng có thể có lợi cho con."
Tông Việt nhìn mẫu hậu bằng ánh mắt nghi hoặc. Hắn cảm thấy ngay cả việc này mẫu bậu cũng biết, không khỏi quá thần kỳ.
Có lẽ là phụ hoàng nói cho mẫu hậu biết? Tông Việt chỉ biết, phụ hoàng và mẫu hậu hình như không có gì giấu nhau. Có thể lúc phụ hoàng nói những điều này, mẫu hậu đã ghi tạc trong lòng rồi nói cho hắn biết. Tránh cho hắn về sau mỗi bước đều khó đi. Đây là một mảnh tâm tư yêu thương của người mẹ. Tông Việt sẽ không xem nhẹ.
Hắn làm con trai trưởng, không giống như Uyển Chu, là nữ nhi có thể làm nũng. Cũng không giống Tông Kiềm có thể thoải mái chơi đùa. Tính hắn cũng không phải là người có thể nói những lời tình cảm nên chỉ có thể cúi đầu, tay ôm quyền phía trước chào từ biệt.
"Mẫu hậu, nhi tử nhất định sẽ ghi nhớ những lời ngài nói."
Nghĩ đến ngày mai, con trai lớn cũng rời kinh, trong lòng Bàn Nhi không khỏi buồn phiền, đôi mắt nàng ngập nước nhưng lại cố nén.
"Chú ý an toàn, dù lần này sự tình không thành cũng không sao. Ảnh hưởng của chuyện quốc gia không phải ngày một, ngày hai là xử lý được. Lần này không được còn có lần sau."
"Nhi tử hiểu rõ."