Tông Đạt và Tông Việt cùng nhau rời kinh.
Đều cùng hướng nam, nhưng lại là hai nơi khác nhau.
Tống Minh cũng đi cùng Tống Đạt, lần này Uyển Xu không gây ầm ĩ nữa, dù sao ngoài mặt không náo loạn, nhưng bên trong có náo loạn hay không thì Bàn Nhi không có khả năng biết được.
Ba đứa trẻ đều liên tiếp rời đi, cho dù từ trước đến nay Bàn Nhi lòng có lớn cũng không tránh khỏi có chút cảm thấy cô đơn.
May mắn là còn có Uyển Cẩn và Tông Cự, lại làm cho Bàn Nhi không tránh được có chút suy nghĩ, nếu chờ thêm một năm nữa, đợi Uyển Cẩn và Tông Cự đều lớn, đến lúc đó nàng nên làm cái gì bây giờ?
Không biết như thế nào lại nghĩ đến lúc mười sáu tuổi.
Nàng vẫn luôn nghĩ đến tuổi mười sáu ở kiếp trước, lúc đấy con cái thực sự nhiều, mấy năm nay nàng vẫn luôn uống thuốc tránh thai của Đổng thái y.
Ý tứ của Tông Tông cũng là không muốn nàng lại sinh tiếp, tránh tổn thương thân thể, bây giờ nàng không ngừng nghĩ đến việc có nên ngừng việc uống thuốc tránh thai hay không.
Đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ, cuối cùng thì cũng đã cách lúc nàng mười sáu đã nhiều năm rồi, từ lúc ngoài mười sáu, nàng cũng không có ý định sinh thêm con cái.
Đặc biệt bọn nhỏ mỗi năm lại lớn thêm một tuổi, các con gái cũng không còn quá gần gũi nương nữa, đã có cuộc sống thuộc về chính mình. Rồi cũng có một ngày chim non sẽ rời khỏi chim mẹ, bây giờ Bàn Nhi chính là có loại cảm giác này. Giống như một phần của trái tim bị chia ra một chút, nhiều lắm thì nàng chỉ có thể giữ Uyển Cẩn và Tông Cự đến lúc mười sáu, sau đó thì bất lực.
Hạ đi thu đến, thu đi đông cũng về, một ngày Đông chí Bàn Nhi nhận được một phong thư của Tông Việt.
Một ít tin tức nói chuyện hắn nhìn thấy nghe thấy khi đi Dương Châu, giọng điệu nhẹ nhàng là chính, từ đồ ăn của Hoài Dương đến phong cảnh của Dương Châu, rồi chính mắt thấy lái buôn đi buôn bán muối lậu.
Tuy rằng ở trong thư hắn không nhắc đến một chuyện nguy hiểm gì, nhưng Bàn Nhi vẫn có thể từ trong đấy hiểu được quá trình cũng không đơn giản.
Nhưng nàng tin tưởng Tông Việt, kiếp trước trong hoàn cảnh như vậy nó cũng có thể tự tiếp nhận được cơ nghiệp, một đời này giống thế cũng có thể làm được.
Mấy năm nay Bàn Nhi nhận được rất nhiều thư từ, nhiều nhất là từ Bì Đảo gửi về kinh thành.
Có Tông Kiềm, có Uyển Chu, có đôi khi thư của hai người sẽ cùng đưa về, giống như là bỗng nhiên nhớ nương, nghĩ cái gì thì nói cái đấy rồi nhắc đến đệ đệ, đúng lúc cứ trao đổi thư từ như thế này thường xuyên, làm Bàn Nhi cảm thấy hai đứa con cách mình cũng không xa.
Nàng cũng tạo thành thói quen mà hồi âm.
Mỗi phong thư đều sẽ nghiêm túc nói chuyện, cùng bọn nhỏ nói chuyện ở kinh thành, rồi hôm nay ăn cái gì, phụ hoàng mấy đứa như thế nào, nói đến việc trong Ngự hoa viên, thậm chí với Uyển Chu còn sẽ nói chuyện riêng tư mà chỉ hai mẹ con nàng mới có thể nói.
Đương nhiên bọn họ ngẫu nhiên gửi thư, cũng không chỉ gửi cho Bàn Nhi, Phụ hoàng cũng sẽ có, còn có Tông Cự và Uyển Cẩn.
Dù sao theo Bàn Nhi biết, Uyển Chu và Uyên Cẩn cũng có thư từ ở giữa hai tỷ muội, nội dung cụ thể nàng cũng không biết. Uyển Cẩn là đứa trẻ tinh ranh, muốn nhìn thư của Đại tỷ gửi cho nương nhưng nương không cho xem, đứa nhỏ cũng tạo ra bí mật nhỏ giữa nàng và Đại tỷ mà nương không biết.
Cho nên Bàn Nhi sau khi đọc xong thư của Tông Việt, lại nghĩ bây giờ cũng không có việc gì, nên lập tức đến thư phòng, để cho bọn Bạch Thuật mài mực, nàng viết thư.
Nàng viết đến nỗi không để ý cái gì, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Bạch Thuật rõ ràng mặc áo màu xanh nhạt, sao lại biến thành áo màu vàng, tay áo thì có lông chồn?
Nàng vừa ngẩng đầu, thì thấy Tông Tông.
Hắn giữ ống tay áo, cũng không biết đã mài mực cho nàng từ bao lâu.
“Chàng đến từ bao giờ thế?”
“Mới đến được một lúc.” Thấy mài cũng được nhiều mực, hắn buông thỏi mực nói.
Bàn Nhi theo ánh mắt của hắn nhìn qua, dừng ở trên bức thư mà nàng viết cho nhi tử, không ngăn hắn đọc mà liếc mắt nhìn một cái: “Chẳng lẽ Việt Nhi chưa viết cho phụ hoàng là chàng sao?”
Tất nhiên là có viết, nhưng mà là mật thư.
Trong mật thư sao lại có thể nói chuyện riêng được sao? Nhiều lắm là hỏi thăm sức khỏe mà thôi.
Có thể trong giới hạn của cha con còn có thân phận của quân thần, trời sinh là đợi bọn nhỏ khôn lớn, sẽ xa cách với phụ hoàng. Loại xa cách này cũng không có gì là lạ, chỉ là tuyệt đối không giống với loại xa cách với nương, có thể nói chuyện làm nũng, có thể cùng nương nói những chuyện phát sinh rất nhỏ ở bên người.
Tông Tông có thể nói rằng hắn có chút ghen tị sao?
Dù sao ghen tị cũng không phải mới một hai ngày, từ lúc Uyển Chu còn chưa xuất giá đã ghen tị, cảm thấy nữ nhi và nhi tử đều nuôi dưỡng phí công.
“Tông Việt nói cái gì với nàng?” Hắn xắn tay áo xuống, đi đến ngồi xuống một bên ghế.
Bàn Nhi cũng không nhúc nhích, chỉ là tốc độ hạ bút có chút nhanh hơn.
“Có thể nói cái gì. Nếu không chúng ta trao đổi xem thử?” Nàng vừa nói dứt câu vừa liếc mắt nhìn hắn một cái.
Rất nhanh hắn đã nhận ra được cái ánh mắt này, có chút ý đồ mà cười cười.
Thật ra lời này chẳng qua là lời nói đùa vui, hai người vô cùng ăn ý, giống như Tông Tông mặc dù hỏi Bàn Nhi nhưng chỉ là thuận miệng, Bàn Nhi cũng như thế.
Lại nói Tông Tông cũng không phải cố ý gạt nàng những chuyện có quan hệ với triều chính, mà nếu nói rõ ràng tất cả ra, lại động chạm đến lợi ích của rất nhiều người.
Trên đời này có rất nhiều người cực kỳ hung ác, vì tiền mà rất to gan lớn mật, xét nhà, diệt tộc, chém đầu đều không sợ, Tông Việt đi Dương Châu chắc chắn không quá thuận lợi, chuyện này Bàn Nhi đều biết được, chẳng qua chỉ là khiến nàng càng thêm lo lắng thôi.
Cho nên mật thư chính sự đưa đến Càn Thanh cung, còn những thư từ nói chuyện trong lòng mẫu hậu thì đưa đến Cảnh Nhân cung.
Bàn Nhi dùng ánh mắt cực nhanh mà nhìn thư trả lời một lần, suy nghĩ thêm một câu cuối rằng “nên đi Thiệu Hưng”, rồi mới buông bút.
Nàng đi đến bên người Tông Tông, thở dài nói: “Chỉ hy vọng tất cả đều thuận lợi.”
Hắn lôi kéo tay nàng vỗ vỗ: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Thật sự là cũng không có chuyện gì.
Ban đầu chính là cải trang để tuần tra, tin tức này trừ những người ở trong cung thì có rất ít người biết, rất nhiều người đều không biết Thái Tử đi đâu.
Đối với chuyện Duệ Vương rời kinh đi thăm thú một chút, coi như là vân du. Mà Thái Tử mất tích, vẫn phải qua một thời gian mới có người phát hiện.
Đối với chuyện này, Tông Tông không chủ động nói đến, dĩ nhiên cũng không có ai dám gặp mặt mà hỏi hắn.
Thế nên không thể thiếu việc lên tiếng ở chỗ Hoàng Hậu, Bàn Nhi cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói là từ trước đến nay Thái tử là người có chủ kiến riêng, nàng lúc nào cũng nhớ thương Tam Hoàng tử và Ngũ Công chúa, vì thế mà tự nhiên bị mọi người hiểu nhầm thành Thái Tử đi Bì Đảo.
Ở trong thư Bàn Nhi hỏi xem Tông Việt có đi Thiệu Hưng không, không nghĩ rằng lúc này Tông Việt lại đang ở Thiệu Hưng.
Hắn ta đi từ Bắc đến Nam một chuyến, nhìn qua Dương Châu, cũng đi qua Thái Châu, thậm chí có những vấn đề hắn đều tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy không hiểu biết đến tận cùng như cũ, còn phải tìm hiểu sâu thêm một chút mới được, lại có một loại cảm giác không thể nào xuống tay, vì thế không thể tránh mà nghĩ đến lời nói của mẫu hậu, Thiệu Hưng là một địa phương tốt, sư gia của Thiệu Hưng lại có tác dụng lớn.
Thẳng một đường đi đến nơi này, hắn cũng nghe đến rất nhiều chuyện của sư gia Thiệu Hưng, cho nên mới có tâm tư đi Thiệu Hưng một chuyến.
Dù sao cũng không vội, coi như là đi dạo chơi khắp nơi đi.
Tông Việt đến thành Thiệu Hưng mất một ngày, trong thành Thiệu Hưng cực kỳ náo nhiệt.
Hắn không rõ nguyên nhân của sự náo nhiệt này, hỏi thăm một lúc thì mới biết được hôm nay là ngày yết bảng.
Xưa nay vùng Chiết Giang có văn phong cường thịnh, từ các đời trước đều là vùng có cử khoa, mà Chiết Giang nhiều tài tử, những người trong triều hay ngoài triều đều biết chuyện này.
Đặc biệt từ xưa đến nay vùng Thiệu Hưng hội tụ nhiều văn nhân, tài tử ở Chiết Giang có rất nhiều người đều đi ra từ Thiệu Hưng, tên tuổi vang danh thì có nhiều chỗ tốt, chỗ tốt chính là đi ra ngoài nhắc đến Thiệu Hưng, mọi người đều biết nơi này có nhiều tài tử, nhưng chỗ không tốt cũng là có quá nhiều tài tử.
Nghĩ đến khoa cử mỗi lần lấy nhiều người như thế, nếu mà có ngươi thì sẽ không có hắn, nếu không phải ở Thiệu Hưng, tùy tiện chọn một chỗ, tìm một người tú tài là chuyện rất dễ dàng, nhưng nếu như ở đây, chọn một tú tài lại thành rất khó.
Cũng vì thế, mỗi lần Viện Thí yết bảng, đều là lúc mà dân chúng ở trong thành Thiệu Hưng sôi nổi.
Phải biết, ở trong lòng bọn họ, có thể thi đỗ tú tài ở Thiệu Hưng, hay một người cử nhân từ thi hương tuyệt đối không phải nói chơi. Người dân bản xứ của Thiệu Hưng rất kính trọng tài tử, nhưng bọn họ kính trọng tài tử đều là những tài tử hơn tài tử.
Mà viện thí năm nay có người mới mười ba tuổi đã là tú tài, đây là lần đầu.
Toàn bộ thành Thiệu Hưng đều chấn động.
Cũng do Tông Việt tìm một chỗ tốt, tửu lâu hắn ở đúng lúc cách nha phủ không xa.
Bên này vừa mới hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện, đã thấy ở dưới lầu có một đám người đi đến, một bên còn có rất nhiều người qua đường chỉ trỏ.
Nhóm người này ăn mặc như thư sinh, mỗi người đều hào hoa phong nhã, những bước chân thì ưỡn ngực mà bước, thái độ rất hung hăng khí phách.
Tông Việt vừa nhìn qua, đã nghe thấy bên dưới có người nói nhóm người này chính là những tú tài mới được yết bảng.
“Phương Phụng Sinh hiền đệ, chúng ta ngồi chung, coi như là ăn mừng, làm sao ngươi lại mất hứng như thế?”
“Thật sự không phải ta mất hứng, mà đang đợi về nhà.”
“Phương Phụng Sinh hiền đệ lần này chính là người đứng đầu viện thí, ngươi đi rồi, chúng ta còn ăn mừng cái gì?”
“Đúng thế.”
“Đúng vậy.”
Bởi vì ở dưới lầu liên tục dây dưa, khiến cho Tông Việt phải nhìn vài lần.
Sau đó nhìn thấy người được gọi là Phương Phụng Sinh hiền đệ kia hóa ra là một thiếu niên văn nhã, nhìn bộ dáng hình như chưa lớn, vóc dáng cũng thấp hơn người khác một cái đầu, nhưng mặt mày lại rất thanh tú.
Đặc biệt là đôi lông mày kia, ở trong mắt người ta lại có một loại cảm giác cực kỳ đẹp mắt.
“Hôm nay trong nhà thật sự có việc, các vị hiền huynh đừng trách, hôm khác ta mời mọi người uống rượu được không?” Phương Phụng Sinh liên tục chắp tay thi lễ, sau đó lại thêm một nụ cười rồi xin tha, cuối cùng hắn mới rời đi được.
Mà bên này Tông Việt lại bật cười, mới có mười ba tuổi, cũng coi như là một kỳ tài ngút trời.