Ấn tượng của người mới đến này ngược lại làm Tông Việt hứng thú với Thiệu Hưng.
Mấy ngày sau, hắn lập dừng chân ở tòa tửu lâu này, nhàn hạ dạo xem khắp nơi trong thành, càng quen thuộc với Thiệu Hưng hơn.
Thiệu Hưng nơi đây đất chật người đông, dân số và đất đai ở đây mất cân bằng nghiêm trọng khiến cuộc sống dân bản xứ ở Thiệu Hưng so với người vùng Chiết Giang càng khủng hoảng hơn.
Khả năng bọn họ sẽ dừng chân trên con đường thăng quan tiến chức là rất nhỏ, một khi không thành sẽ chừa đường lui khác.
Cái gì mới là đường lui khác?
Dạy học và kinh doanh là tầng thấp nhất, tầng cao hơn là làm kỹ nghệ, tìm đường thăng tiến.
Các Mạc chủ gần đây đều làm quan viên, kết giao với nhiều người quyền quý, nếu Mạc chủ một bước lên mây thì thân làm phụ tá hiển nhiên tiền đồ không nhỏ. Thứ hai, trước tiên có thể làm quen với công việc của nha môn, nếu một ngày nào đó đăng khoa trúng cử, dĩ nhiên sẽ làm rất nhiều công việc.
Bầu không khí văn học cường thịnh và hơn nữa là hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt, Tông Việt ở Thiệu Hưng đã nhiều ngày, thấy không ít những người không thi đậu viện thí đang tính toán đường lui.
Đa số đều là đồng hương, người thân, sư sinh dẫn dắt nhau cùng tiến, vì vậy Tông Việt không nghi ngờ lời mẫu hậu nói nữa, những người dạy học ở Thiệu Hưng thường xuyên ở bên cạnh bổ túc cho nhau.
Hắn bỗng nhiên nảy ra ý định bái sư.
Nếu đã là sư gia của hắn thì hiển nhiên phải là sư gia giỏi nhất ở Thiệu Hưng. Thiệu Hưng nơi này cũng khá kì quái, mấy ngày nay Tông Việt nghe không ít chuyện về gia tộc nào đó.
Đương nhiên gia tộc loại này trong tai con cháu hoàng tộc như Tông Việt thì nghe như một trò đùa, từ này ý chỉ cả gia tộc đều làm việc này nhiều năm và đã tạo được danh tiếng.
Ví dụ như gia tộc danh sư nổi tiếng nhất Thiệu Hưng có nhà họ Phương, Trình gia, Thịnh gia.
Tông Việt cũng không nghĩ gì nhiều, nên lập tức chọn tuyển người nhà họ Phương.
Hắn không nghĩ đến thế mà lại nhìn thấy người “Phương Phụng Sinh Hiền Đệ” kia, mà hắn ta lại là người nhà họ Phương.
Thật ra không phải Tông Việt xem thường việc làm sư gia này, có thể làm sư gia là những người không có tiến triển gì trong khoa cử, dạy học cùng lắm chỉ là đường lui khác của họ.
Một tên nhóc đứng đầu bảng mười ba tuổi, lại còn là con trai độc nhất của nhà họ Phương, có vẻ như thế hệ truyền thừa của nhà họ Phương sắp bị chặt đứt.
“Cha ta? Bây giờ cha ta không ở Thiệu Hưng, công tử nếu thật sự muốn thỉnh thầy dạy thì có thể xem xét một vài gương mặt ưu tú khác của nhà họ Phương ta, hay là để ta cho người dẫn một vài người đến cho ngươi xem.”
Tông Việt trầm ngâm, nói:”Nhạc mỗ chủ động tìm tới cửa là do nghe thanh danh của chi chính nhà họ Phương, nếu là người chi thứ…”
Lời còn lại Tông Việt không nói hết, nhưng mà Phương Phụng Sinh hiểu ý của hắn, ý là không coi trọng.
Phụng Sinh mới mười ba tuổi, vẫn có khí phách của tuổi này, nói thẳng:”Công tử còn chưa thấy qua, sao lại biết không thích hợp?”
Nàng thấy vị công tử này quần áo bình thường, nhưng hành vi cử chỉ lại xuất chúng, đã biết rằng xuất thân đối phương không đơn giản. Đối phương tự xưng là vô danh, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không có chức vị nhưng thật ra nàng cũng không tin.
Quý nhân làm việc đều thích che che giấu giấu, giấu giiếm thân phận tìm thầy như này Phương Phụng Sinh trước kia cũng đã gặp qua mấy lần, đương nhiên luyện được hỏa nhãn kim tinh.
Nàng cũng không cho Tông Việt cơ hội để từ chối, nghĩ đến thất phòng có một vị chất nhi tên Đại Hiền đang giữ đạo hiếu ở nhà. Đại hiền là người trầm ổn, đã có kinh nghiệm làm việc, đi theo vị công tử này có lẽ sẽ tìm được một công việc tốt hơn. Nàng lập tức phân phó người hầu mời ông ấy đến.
Không lâu sau, Phương Đại Hiền đã được mời tới.
Phương Phụng Sinh chắp tay thi lễ với Tông Việt rồi đi ra ngoài cửa nói chuyện với Phương Đại Hiền.
Nàng cho rằng khoảng cách đã đủ xa và âm thanh nói chuyện đã đủ thấp nhưng không nghĩ rằng Tông Việt từ nhỏ đã ở trong cung, người hoàng tộc đều có bí thuật, nên đều đã tự luyện ra bản lĩnh nhìn khẩu hình đoán chữ.
Kỳ thật nói trắng ra chỉ cần xuất thân là thái tử chính thống thì ít hay nhiều cũng sẽ có bản lĩnh này.
Vì sao?
Ngươi nghĩ xem, mỗi lần lâm triều hay hạ triều các đại thần ở bên dưới sẽ chen chúc, đôi khi âm thanh không đủ lớn hay các đại thần chụm đầu xì xào với nhau, hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng không nghi ngờ sao?
Lâu dần còn có thể xem hiểu chút khẩu ngữ.
Ví dụ như hiện tại, Phương Phụng Sinh đang nói chuyện gì vớiPhương Đại Hiền đều đã bị Tông Việt đọc được.
“... Người này xuất thân hẳn là không tồi, mặc dù hắn ta tự nhận mình là vô danh tiểu tốt... Người tuy có chút trẻ, nhưng trẻ tuổi cũng tốt, dễ đối phó… Đại Hiền chất nhi làm việc trầm ổn, chắc là không nói chơi... Chẳng qua là hắn hơi trẻ, nhưng cũng đừng mang tâm thái báo cáo cho có lệ, ngàn vạn lần không được làm hỏng thanh danh nhà họ Phương…”
Lúc Phương Phụng Sinh đang nói chuyện, thấy Tông Việt ngồi trong phòng, thỉnh thoảng quay ra nhìn thấy hắn ta cười cười nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng phân phó công việc cho Hiền chất nhi.
Tông Việt cổ quái nhìn thoáng qua tên lưu sĩ râu dê hơn bốn mươi tuổi một lần, tướng mạo trầm ổn, mặc một bộ trang phục văn sỹ câu nệ, rồi hắn lại nhìn qua ‘Phương Phụng Sinh hiền đệ’, rõ ràng cả người phấn nộn mà đứng trước mặt chất nhi.
Đặc biệt đừng nói, Đại Hiền chất nhi kia không bởi vì Phương Phụng Sinh tuổi còn nhỏ mà đối với nàng qua loa cho xong, bộ dáng vẫn rất tôn kính.
Đột nhiên Tông Việt có một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Trôi qua một lúc sau, hai người đi vào.
Phương Phụng Sinh là chủ nhà, đương nhiên phải đứng ra giới thiệu giữa hai bên cùng làm quen, Tông Việt cũng làm bộ làm tịch hỏi Phương Đại Hiền mấy câu.
Lúc sau thấy hắn ta không nói rõ, Phương Phụng Sinh đưa ánh mắt ra hiệu với Phương Đại Hiền, ý bảo hắn ta lui ra ngoài trước, rồi mới hỏi ý của Tông Việt như thế nào?
Hình như nhìn ra Tông Việt không nhìn trúng Phương Đại Hiền, nàng còn nói chút chuyện của Phương Đại Hiền trước kia ra, ví dụ như là cùng chủ nhân tiền nhiệm đã có bao nhiêu thành công.
Thật ra mấy chủ nhân của Phương Đại Hiền, cao nhất cũng chỉ là quan phủ tri châu ngũ phẩm, dùng ánh mắt của Tông Việt nhìn đến thật sự là không nhìn trúng ai.
“Thật ra Phương Phụng Sinh hiền đệ, ta cũng không gạt ngươi, ngươi nhìn ta mới có bằng này tuổi, lại nhìn tuổi tác của vị Đại Hiền chất nhi của ngươi, thật sự có chút không thích hợp. Ngươi xem như thế này đi, không biết Phương Phụng Sinh hiền đệ có thể tính toán một chút, không bằng đến làm phụ tá cho ta?”
“Ta? Phụ tá ngươi?”
Phương Phụng Sinh quá mức giật mình, thế cho nên có chút nghẹn họng nhìn trăn trối.
Không được, nàng mới có ngần này tuổi, hôm nay ra mặt tiếp đãi khách, chẳng qua vì cha nàng không ở đây, là ‘trưởng tử của nhà họ Phương’, có khách đến cửa, tất nhiên phải tiếp đãi.
Nhưng mà chính vì nàng còn ít tuổi như thế, nên nàng mới cảm thấy một người bình thường dù sao cũng sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu vớ vẩn nào như thế này.
“Làm sao vậy? Ngươi không muốn sao?” Tông Việt buồn cười mà nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, cái bộ dạng nghẹn họng trăn trối này cùng với bộ dáng ứng đối như thường của nàng trước đó hoàn toàn không giống nhau, lại có vài phần đáng yêu.
“Không phải, Nhạc công tử, tuổi của ta… hơn nữa…”
Tông Việt phe phẩy cây quạt: “Không sao, con người của ta chỉ chú ý có vừa mắt hay không, cảm thấy ngươi thích hợp thì chính là thích hợp, tuổi của ngươi còn nhỏ cũng không sao, Phương Phụng Sinh hiền đệ ngươi thân là đứng đầu bảng viện thí, sau này tiền đồ tất nhiên là vô hạn, coi như là kết cái thiện duyên trước.”
“Nhưng… Không phải, ta…”
“Phương Phụng Sinh hiền đệ, Nhạc mỗ tuy bất tài, nhưng cũng có chút thân phận, ngươi nếu có thể trở thành phụ tá của ta, về sau không nói tiền đồ vô lượng, ít nhất một cái chức quan ta có thể hứa sẽ cho ngươi.” Nói xong hắn thu quạt xếp trên tay lại, mặc dù vẫn mang ý cười, nhưng lại khiến Phương Phụng Sinh có một loại cảm giác, lời nói của hắn cũng không phải là nói cho vui.
Lại nhìn ra ngoài cửa, vị Nhạc công tử này có tận ba vị tùy tùng.
Một người trẻ tuổi gầy ốm, nhưng nhìn qua lại vô cùng giỏi giang, mà hai người khác vừa nhìn thấy chính là người biết võ, tư thế kia còn không phải người biết võ bình thường.
“Để ta suy nghĩ.” Không biết tại sao, Phương Phụng Sinh lại nói ra những lời này.
Sau khi tiễn Nhạc công tử đi, Phương Phụng Sinh không khỏi có loại cảm giác tinh thần bất lực.
Nàng đi đến hậu viện, nha hoàn trong phủ nếu đi lại ở bên trong, thấy nàng giả trang đều cúi đầu gọi một câu thiếu gia.
Thật ra Phương Phụng Sinh cũng không phải thiếu gia, mà là cô nương.
Chỉ là từ nhỏ nàng bị Phương Ngạn coi như nhi tử mà nuôi lớn, không nói văn thao võ lược, ít nhất ở phương diện đọc sách thì đều là Phương Ngạn cầm tay nàng dạy vỡ lòng. Thậm chí lớp học của gia tộc nhà họ Phương nàng cũng từng đi học qua một thời gian, chỉ là tuổi càng lớn, mặc dù người trong tộc đối với việc nàng nữ cải nam trang không nghi ngờ gì, nhưng cuối cùng nam nữ bảy tuổi cũng khác nhau, sau đó Phương Ngạn lại thường xuyên thích Tây tịch, nên ở trong nhà dạy nàng.
Trên thực tế Phương Xuân thật sự thiên tư thông tuệ, hơn hẳn người bình thường, bằng không cũng sẽ không phải tuổi còn nhỏ đã thi được cái công danh tú tài, còn đứng đầu bảng vàng.
Nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là nữ nhi trong nhà, nàng là Phương Xuân, Phương Phụng Sinh chẳng qua cũng chỉ là cái tên giả.
Nhưng mà tên tuổi của nàng ở Thiệu Hưng càng lúc càng vang danh, thường xuyên có người hỏi đến nhà họ Phương, người trong tộc có tộc trưởng con trai giả danh, dần dà biến thành Phương Ngạn có một trai một gái, tạo ra một đôi song sinh.
Cha nàng bất đắc dĩ chỉ có thể ở trong gia phả mà thêm một nét bút, tạo nên tên Phương Phụng Sinh giả, việc này cũng là nguyên nhân khiến cho nàng dám đi dự thi.
Nhưng cũng vì như thế, Phương Xuân bắt đầu chỉ nghĩ chứng minh bản thân mình không kém hơn nam nhi, nhưng từ sau khi nàng đứng đầu bảng các việc vặt xung quanh ngày càng tăng lên, cũng làm nàng ý thức được đây là một lần cuối cùng.
Phương Phụng Sinh sẽ không thể trở thành cử nhân, càng không thể trở thành tiến sĩ.
Nhưng…
Sao mà cam tâm?
Nàng đọc đủ các loại sách thánh hiền, không nói đến các loại văn thư lưu hành khác, cũng coi như là xuất sắc, nếu nàng thật sự giống như các nữ tử đương thời khác, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, không bằng bảo nàng chết đi cho rồi.
“Thiếu gia, thái thái gọi người đi qua.”
Phương Xuân thu hồi suy nghĩ lung tung rối loạn, đi đến chính viện.
Thân thể Hà thị yếu ớt, từ sau khi hạ sinh Phương Xuân, hầu hết thời gian đều đau ốm nằm trên giường, chẳng qua bà ấy đối với người con gái duy nhất vẫn rất quan tâm.
“Con lại đi ra khỏi cửa sao?” Vừa thấy cách ăn mặc của Phương Xuân, Hà thị có chút tức giận.
“Nương, con không có ra khỏi cửa, chẳng qua là trong nhà có khách đến, cha không ở nhà, con ra mặt đón tiếp một chút.”
“Cho dù có khách đến cửa, có thể cho đường gia gia, đường đại thúc, đường tam thúc bọn họ ra mặt tiếp đãi, làm sao lại cần một cô nương trong nhà như ngươi.”
“Người ta chính là muốn gặp người đứng đầu gia tộc của nhà họ Phương, sao có thể để cho mấy người đường đại thúc tiếp đãi, vậy không phải ý là nhất mạch chúng ta không có ai sao?”
Ai ngờ lời này lại khiến cho Hà thị suy nghĩ nhiều.
“Nói đến nói đi, thật ra là do ta, nếu ta có thể vì cha của con mà sinh được một người con trai, cũng không đến nỗi cha con không có ở nhà, thì không có người xử lý chuyện trong nhà. Là ta cần xin lỗi cha con, ông ấy là độc đinh, ta lại chỉ sinh mình con…”
Hà thị vừa nói vừa khóc lên, chỉ thấy thân thể bà mỏng manh, yếu đuối không tả được, vốn vẻ mặt là bị bệnh, cố tình lại khóc thành như thế làm cho người ta không nhịn được mà đồng cảm cùng bản thân.
Nhưng những lời này Phương Xuân đã nghe rất rất nhiều lần, đã không đếm nổi rồi. Đúng vậy, chính bởi vì nàng là nữ nhi, cho nên mẫu thân không thể vì phụ thân nối dõi tông đường mà ảo não, thế cho nên tích tụ trong lòng lâu ngày, bệnh càng lúc càng nặng. Đều bởi vì nàng là nữ nhi, thế cho nên chi thứ nhất của gia chủ nhà họ Phương rơi vào tình cảnh không có người kế thừa.
Cho dù nàng nỗ lực như thế nào, có bất phục như nào, cho dù đọc sách thật tốt, thi đỗ tú tài, chiếm được vị trí đầu bảng thì như thế nào, thân phận là nữ nhi đã trở thành gông xiềng giam cầm nàng khiến nàng cả đời không tránh thoát được.
Bỗng nhiên trong lòng Phương Xuân nảy ra một quyết định, một quyết định sẽ ảnh hưởng đến cả đời nàng.
“Nương, người đừng khóc, cha mấy hôm nữa sẽ từ Sơn Tây quay về, lần này Chu đại nhân và cha sẽ được điều đến Dương Châu làm người vận chuyển muối, Dương Châu cách Thiệu Hưng không xa, cha bảo con đi Dương Châu tìm người, thuận tiện cũng là để tránh đầu sóng ngọn gió.”
Thật ra Phương Xuân nói dối, Phương Ngạn biết được Phương Xuân dành được đầu bảng, cũng không phải không có chút suy nghĩ vui mừng, ở trong thư bảo Phương Xuân gần đây ở nhà không cần ra ngoài, mấy hôm nữa ông sẽ về nhà một chuyến.
“Cha con đã từ Sơn Tây về rồi sao? Ông ấy có thể về nhà hay không? Cũng thật là, ông ấy đi theo bên người quan nha, sao có thể nói về thì về nhà được, cũng là ta liên lụy cha con, nếu không phải ta là một bình thuốc, ông ấy cũng không cần phải đi xa bỏ quê hương, có nhà mà không thể về. Nếu con đi Dương Châu, nhớ dặn cha con lúc nào lạnh thì mặc thêm áo, thời tiết đang dần trở lạnh, chú ý thân thể một chút…”
Nhắc đến Phương Ngạn, Hà thị lập tức quên mất việc khóc thút thít, lải nhải nói mãi không ngừng với nữ nhi.
Trong lòng Phương Xuân có chút áy náy, nhưng nghĩ đến sau khi cha trở về có thể sẽ quản thúc chính mình, tí áy náy kia trong lòng nàng đã bị áp xuống.
Ngày tiếp theo, Phương Xuân đến nhà trọ mà Tông Việt đang ở, đồng ý mà làm việc cho hắn, nhưng có một điều kiện, chính là phải đưa theo cả Phương Đại Hiền.
Cuối cùng tuổi của nàng vẫn còn nhỏ, ra bên ngoài khỏi cửa nhà cũng khiến cho người nhà không quá yên tâm, bên cạnh có một người trong dòng họ cũng có thể để cho người nhà yên tâm một chút.
Tông Việt vui vẻ đồng ý.
Mà trước khi Phương Xuân rời đi, nàng còn đưa cho Vũ thúc quản gia ở bên cạnh gửi một bức thư cho Phương Ngạn, nói qua mọi chuyện một lần.
Vũ thúc từ nhỏ đến lớn đều thương nàng, chắc chắn ở một bên mà giúp nàng chu toàn mọi việc.
Chỉ là khiến cho Phương Xuân không ngờ đến, đó là địa điểm tiếp theo của vị Nhạc công tử kia vậy mà cũng là Dương Châu, thế cho nên cha con sau đó có thể hội ngộ ở Dương Châu.
Đương nhiên đây là về sau, không thể nói trước được.
Vẫn là hơn nửa năm sau Bàn Nhi mới nghe nói ở bên cạnh Thái tử có một vị phụ tá họ Phương tuổi chưa lớn.
Người này gọi là phụ tá Phương Phụng Sinh, nhìn thì tuổi còn trẻ, nhưng là người cơ trí lại có mưu lược, ngoài một tầng thân phận kia của hắn thì hắn còn là con trai của sư gia bên cạnh của quan viên vận chuyển muối Chu Quảng Thụy.
Bàn Nhi thế mới biết, có một số việc vẫn dựa theo quỹ đạo vốn có mà phát triển, chỉ là ở giữa xuất hiện một số việc ngoài ý muốn, nói thế Chu Quảng Thụy sẽ không bị vu oan mà chết, Phương Ngạn cũng sẽ không bị liên lụy mà chết theo, Phương Xuân cũng không cần tránh hoạn nạn mà bị Phương Ngạn vội vàng gả ra ngoài.
Thế cho nên một năm sau, Phương Ngạn chết thảm, Phương Xuân phẫn hận mà hòa ly với chồng, nữ cải nam trang lẻn vào quan trường để lật lại bản án, sau đó gặp gỡ với Tông Việt.
Quỹ đạo vận mệnh của một đời này so với kiếp trước đến sớm hơn, cũng tốt hơn so với kiếp trước, Bàn Nhi thậm chí đã có thể nhìn thấy đại hôn nhiều năm sau của con trai và tức phụ, cảnh tượng tiểu tôn tử và cháu gái nhỏ của nàng được sinh ra.
Cuối cùng Tông Việt có biết cái Phương Phụng Sinh hiền đệ này chính là một cô nương hay không?
Bàn Nhi quyết định vẫn không nên nói cho con trai biết, đợi chính nó tự phát hiện, nói thế đến lúc đấy cảnh tượng chắc chắn sẽ cực kỳ vi diệu.
“Đang cười cái gì vậy?”
Bàn Nhi cười không nói, chỉ nói với Tông Tông về người phụ tá họ Phương bên cạnh Thái tử kia.
Quả thật là thuộc như lòng bàn tay, giống như đối với người kia cực kỳ am hiểu, khiến cho Tông Tông không khỏi ghé mắt nhìn.
Vẫn là rất nhiều năm sau, lúc Tông Việt quay về báo cho phụ hoàng và mẫu hậu, muốn cưới một vị cô nương họ Phương làm Thái tử phi, mà người này không phải ai khác chính là người phụ tá họ Phương kia nữ cải nam trang.
Không biết vì sao, Tông Tông đến lúc đấy lại hiện lên nụ cười kia của Viên Viên.
“Có phải nàng đã sớm biết là Phương Phụng Sinh kia thật ra là một cô nương hay không?”
Bàn Nhi chớp chớp mắt.
Rõ ràng cũng đã gần bốn mươi tuổi nhưng đã nhiều năm trôi qua, Bàn Nhi một chút cũng không già, ngược lại hai bên tóc của Tông Tông đã có hoa râm, khiến hắn cảm thấy bản thân đã già mà nàng thì vẫn như một bông hoa nở rộ.
Đặc biệt là động tác chớp mắt này, có chút chột dạ lại có chút nghịch ngợm, nhìn giống như một tiểu cô nương.
Hết sức giống như năm đó nàng mới vào Đông cung, xinh đẹp tươi trẻ, khiến người yêu thích, phấn nộn như một viên ngọc xanh tươi.
“Không có, làm sao thiếp có thể biết được.”
“Còn giấu trẫm.” Tông Tông ngồi xuống, nhéo nhéo gương mặt của nàng. Nàng kháng cự không cho nhéo, sợ hắn nhéo nhiều sẽ tạo thành nếp nhăn.
Trước kia không có loại băn khoăn như thế này, nhưng tuổi càng lớn, nàng ngày càng chú trọng chuyện này. Thế nhưng Tông Tông lại cứ cố tình làm trái ý nàng, càng không cho nhéo, hắn càng tìm cách thỉnh thoảng nhéo một cái.
“Thiếp thật sự không biết, thiếp còn chưa gặp qua nó, sao có thể biết nó là một cô nương được?” Nàng ôm mặt nói.
“Vậy ý của nàng là gì?”
Nhắc đến chính sự, Bàn Nhi vội vàng ngồi thẳng, “Nếu Việt Nhi thích, vậy thì cứ để cho nó cưới người mà chính bản thân nó thích đi.”
Tông Tông cười hừ một tiếng, xem như đồng ý.
Thích?
Không biết vì sao, cái loại khả năng này xuất hiện liên tiếp từ những đại hôn hoặc xuất giá suốt mấy năm nay, Tông Tông mấy năm gần đây cũng có cảm giác năm tháng không buông tha ai, mà tâm trạng này trực tiếp thể hiện qua việc thích ngồi nhớ lại quá khứ đã qua.
“Vậy nàng nói cho trẫm, năm đó nàng chính là thích trẫm sao?”
Bàn Nhi nhướng mày, chuyện này không phải trước đây đã nói rồi sao, hơn nữa mấy năm gần đây hắn vẫn luôn thỉnh thoảng hỏi một câu, mỗi lần nàng đều trả lời, hắn còn muốn hỏi, bây giờ lại hỏi nữa.
“Chàng đoán xem.”
Lần này đến Tông Tông nhíu mày, “Loại chuyện như thế này làm sao trẫm đoán được.”
“Chàng không thử đoán, làm sao biết bản thân không đoán ra được? Đúng rồi, thiếp quên không nói với chàng một chuyện, thiếp hình như là có.”
“Có?” Trong nhất thời Tông Tông không kịp phản ứng lại, trong một lúc mới có chút khiếp sợ mà nhìn nàng.
Bàn Nhi gật gật đầu, trên mặt tràn đầy nét tươi cười: “Thiếp đã chọn cho nó một nhũ danh thật tốt, không bằng gọi là Thạch Lựu hoặc là Tiểu Thạch Lựu cũng được…”
Suy nghĩ của Tông Tông đã bị nàng làm cho mất trật tự, “Bây giờ con còn chưa sinh ra, còn chưa biết là nam hay nữ, nàng đã lấy nhũ danh là Thạch Lựu, nếu là Hoàng tử thì sao?”
“Nếu là Hoàng tử, vậy thì gọi là Thập Lục đi, tiểu Thập Lục, cái nhũ danh này cũng không tồi…”