Trước khi ngủ, bởi vì hai người đều bị Tiểu Thạch Lựu quấy nhiễu, thế cho nên sau khi Tông Tông ngủ, bỗng nhiên mơ thấy một đống thạch lựu chồng chất, ngược lại có chút nực cười, trong lòng cũng hiểu ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ cái đấy.
Thạch lựu này lớn lên rất tốt, vỏ hồng hồng đỏ đỏ, to bằng một nắm tay.
Tông Tông đứng ở dưới nhìn lên trên đỉnh của cây thạch lựu, luôn có một cảm giác sợ thạch lựu này đột nhiên sẽ rơi xuống.
Trong lòng đang nghĩ đến, một đồ vật rơi xuống dưới, hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ được, quả nhiên là rơi xuống rồi.
Trong lòng hắn còn đang oán trách, Hoàng Hậu cũng thật là, ở trong vườn trồng một cây lựu lớn như thế làm cái gì, nhưng trong lòng hắn ẩn ẩn có cảm giác hắn nhớ rõ là cây lựu này ở trong vườn đã bị chặt rồi.
Tết trung thu năm ấy đột nhiên Kế Đức Đường xảy ra chuyện, có thái giám treo cổ ở trên cây lựu trong vườn này, thái tử phi cho người chặt đổ cây lựu này, sau đó nơi này liền đổi thành một vườn hoa.
Tông Tông cảm giác được có một loại hoảng loạn.
Hoàng Hậu chắc là Viên Viên, vì sao trong lòng hắn khi nhắc đến Hoàng Hậu lại nghĩ đến chuyện của Trần thị.
Hắn không khỏi nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người, cũng không có một động tĩnh gì.
Nơi này là Kế Đức Đường?
Đang suy nghĩ, hắn cảm giác có người đang nhìn mình, hắn đi qua nhìn theo, thế nhưng nhìn thấy lúc Viên Viên còn trẻ.
Chẳng qua so với Viên Viên nghịch ngợm, thích cười trong trí nhớ của hắn, cô nương có diện mạo giống với Viên Viên này nhìn qua hình như có chút nhút nhát sợ hãi.
Đặc biệt là đôi mắt kia, khiến Tông Tông không khỏi nghĩ đến một con hươu trong lần đi săn vào một năm kia.
Mày hắn nhíu lại, thật ra hắn không tự chủ được mày nhăn lại, không biết vì sao mày càng lúc càng nhăn. Hơn nữa trong lòng còn nghĩ, Trần thị lại gây ra chuyện xấu gì rồi, chẳng lẽ thái độ của hắn còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Nhưng rất nhanh hắn đã nhìn thấy cô nương có diện mạo giống Viên Viên kia đã trốn sau cột.
Là hắn nhăn mày nên dọa đến nàng rồi sao?
Tông Tông thực sự cảm giác được một loại cảm xúc kỳ dị, thế nên tiếp theo hắn
không tự chủ được cất bước đi đến hướng bên trong, căn bản không phải từ suy nghĩ của bản thân, ngược lại khiến cho hắn chấn kinh rồi.
Thái tử phi ưỡn bụng đi lên đón, thấy trong tay Thái Tử cầm một quả thạch lựu, có chút kinh ngạc.
“Điện hạ…”
Tông Tông cảm giác trong tay của mình cũng đang cầm thạch lực, một tay khác để ở sau người: “Bên ngoài có một cây nên nhặt được, vừa rồi thiếu chút nữa còn rơi lên cô.”
“Xảy ra chuyện đáng giận như thế sao? Cũng là do thiếp thân quá lười biếng, đã quên phân phó cho các nàng, thiếp thân cho người đi hái ngay.”
Tông Tông ngồi ở chính gian uống trà, thấy đám người Phú Xuân ôm mấy sọt thạch lựu đi vào.
Thạch lựu này lớn lên rất ngon, hắn nghĩ đến trước khi sắp ngủ Viên Viên làm nũng với mình, quấy nhiễu nói con sinh ra sẽ gọi là Tiểu Thạch Lựu.
Thạch lựu, ý là nhiều con nhiều phúc.
Hy vọng lớn nhất trong đời của Thái tử phi chính là sinh một đứa con trai, trước đây vẫn luôn luôn không mang thai được, không biết nàng ta cho người trồng cây lựu ở Kế Đức Đường từ lúc nào.
Bởi vì việc này, mẫu hậu còn từng đề cập với chính mình, nói Thái tử phi làm việc cũng quá lộ liễu rồi.
Trong cung nói chuyện, làm việc chú ý âm thầm không lộ, cũng không phải mẫu hậu oán trách Trần thị, chẳng qua ngươi mang suy nghĩ của mình lộ ra ngoài, khả năng sẽ trở thành sự uy hiếp trong mắt người khác, không duyên cớ gì sẽ bị người lợi dụng.
Chẳng qua sau khi trồng cây lựu này, thật ra Thái tử phi đã sinh được hạ đích trưởng tử cho Đông cung.
Tông Tông ngồi ở đấy hết sức suy nghĩ lung tung, lại nghe thấy Thái tử phi nói: “Năm nay thật sự kết được rất nhiều trái, vừa đúng lúc thiếp lại có thai, cũng coi nhưng là có một chút không khí vui mừng. Như vậy đi, đưa thạch lựu này cho mỗi viện một ít, cũng đưa cho Bàn Nhi mấy quả đi.”
Nói đến Bàn Nhi, Thái tử phi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thái tử.
Tông Tông thế mà lại tiếp nhận cái ánh mắt thật quỷ dị mà đầy ý vị thâm trường này, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ không vui, còn khiến cho hắn cũng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Bàn Nhi…
Trừ bỏ việc kinh ngạc về Bàn Nhi ra, càng kinh ngạc ám chỉ của Thái tử phi hơn, thế nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, Thái tử phi không nghĩ để cho Hồ lương đệ nhặt được của tốt, mới có thể sau khi bản thân có thai, mới đẩy người ở bên cạnh ra.
Người có diện mạo giống như Viên Viên kia, cũng gọi là cung nữ Bàn Nhi.
Đến tận bây giờ, cuối cùng Tông Tông cũng cảm giác được giấc mơ này có ý gì đó.
Thạch lựu bị Phú Thu đem xuống, bữa tối cũng được mang lên.
Theo cách bày trí thiện thường lệ, hầu thiện, một bữa cơm ăn đến lặng ngắt như tờ.
Sau đó các cung nữ đi lên hầu hạ Thái tử và Thái tử phi súc miệng rửa tay, trong lòng Tông Tông cũng hiểu ra, đêm nay hắn sẽ nghỉ ở Kế Đức Đường.
Gần đây Hồ Lương Đệ cũng không nhảy nhót lung tung, thân thể Thái tử phi lại đang mang thai, về tình về lý hắn nên làm ra chút tỏ vẻ.
Trước khi đối phó bên ngoài thì đầu tiên bên trong phải yên ổn.
Thái tử khẽ nhắm mắt, xoay xoay chuỗi Phật châu trên tay.
“Trời cũng không còn sớm, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Ngồi một lúc, Thái tử đứng lên.
Thái tử phi cũng vội vàng đứng lên theo: “Thiếp thân đã cho người thu dọn thiên điện thật tốt, nếu không thì để cho Bàn Nhi hầu hạ điện hạ nghỉ ngơi nhé?”
Tông Tông dùng đuôi mắt liếc nhìn, thấy ở đằng sau Thái tử phi, Phú Thu xô đẩy Bàn Nhi một cái, nàng vội vàng cúi đầu đi lên, đứng ở bên cạnh người Thái tử phi.
Hắn không nói gì, đi ra ngoài.
Không phủ nhận chính là đồng ý, Thái tử phi vội liếc mắt nhìn Bàn Nhi một cái, khiến nàng chạy nhanh theo sau.
Từ đầu đến cuối Phúc Lộc đều không nói chuyện, cúi đầu thật thấp, Tông Tông thấy bộ dáng này của hắn ta thì lập tức biết hắn ta khẳng định biết tâm trạng của ‘hắn’ không tốt.
Cái lão già thành tinh này, biết rõ nịnh bợ tránh hại, mỗi lúc tâm trạng của hắn không được tốt, ông ta sẽ thành thật giống như một con chim cút.
Thật ra tâm trạng của Tông Tông không có gì là không tốt, nhưng khối thân thể này tâm trạng của hắn lại không tốt.
Trải qua thời gian một lúc, Tông Tông cũng coi như đã hiểu, hắn giống như đang ở trong một giấc mơ, nhưng tất cả những chuyện trong mơ và hiện thực đều không quá giống nhau, mà trong mơ ‘hắn’ giống như có thực lực tự chủ bản thân.
Hắn có thể nhìn, có thể tưởng tượng bằng ý chí của mình, có năng lực nói đi làm, nhưng lại không có cách nào.
Giống như đang xem múa rối bóng, đơn giản là hắn ‘thân ở trong đó’, cũng có thể cảm thụ đủ thể loại cảm xúc của ‘hắn’, có thể tưởng tượng rằng đi quấy nhiễu việc múa rối bóng nhưng lại không làm được.
Duy nhất chỉ có một ngoại lệ, Tông Tông nhìn thạch lựu trong tay.
Đây là vừa rồi hắn mới làm thử, chủ động cầm ở trong tay, sau đó quả thạch lựu này vẫn luôn ở trong tay hắn.
“Điện hạ, nô tỳ hầu hạ người thay quần áo.” Đang trong lúc có ý đồ thông qua ý chí của mình đặt thạch lựu lến án kỳ, Tông Tông cuối cùng cũng thành công, hắn giống như một đứa bé lấy được đồ chơi của mình, không nhịn được lộ ra một chút ý cười.
Bàn Nhi đúng lúc nhìn thấy nụ cười này, không kiềm được mà sửng sốt một chút.
Sau đó nàng cũng không dám nhìn nhiều, cúi đầu xuống thay quần áo cho Thái tử.
Thay xong y phục là tắm gội, thiếu nữ không biết nghĩ đến cái gì, mắt nhìn giường, cắn môi tay nắm chặt vạt áo, cuối cùng cũng động đây.
Thật ra Tông Tông trước khi tiến vào gian tắm đã biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, bởi vì ‘hắn’ thực sự nghĩ như vậy, tránh cho Thái tử phi lại gây ra chuyện xấu gì.
Cho nên lúc sau thấy ở sau màn, e lệ ngượng ngùng, Bàn Nhi để lộ nửa vai, trong lòng Tông Tông dâng lên một loại cảm giác kỳ dị.
Hắn nghĩ nếu việc này mà để Viên Viên biết, chắc chắn sẽ gây ầm ĩ với hắn. Lại nghĩ ở trong mơ, hắn cũng không khống chế được, sau đó thì trơ mắt mà nhìn ‘chính mình’ giống như một cái đầu gỗ không hiểu phong tình, lập tức vào thẳng vào vấn đề, không chút âu yếm, thậm chí là màn dạo đầu cũng không.
Nhìn môi nàng bị cắn đến chảy máu, thấy nàng run lên bần bật, nghĩ nàng chắc chắn rất đau, hắn vốn muốn nghĩ duỗi tay ra trấn an nàng một chút, nhưng lại bất lực.
Hóa ra hắn mơ một giấc mơ hoang đường như vậy, chỉ là vì một giấc mơ xuân tình?
Trong lòng Tông Tông hiện lên một suy nghĩ vô cùng quỷ dị.
Xong việc, ‘hắn’ ngồi dậy, nhìn nàng một cái, lông mày anh tuấn hơi nhăn lại, giống như cảm giác được chính bản thân mình vừa mất không chế.
Lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, không nhịn được nói: “Cô khiến ngươi ướt hết rồi, ngươi đi nhà tắm tắm đi.”
Ngày thường là giọng nói ôn hòa, không biết vì sao hôm nay giọng nói có chút lạnh lùng.
Tông Tông nhìn thấy nàng co rúm lại một chút.
Đợi nàng đi ra từ nhà tắm, Thái tử đã ăn mặc chỉnh tề, giống như có ý định rời đi.
Tông Tông ở trong lòng đã phỉ nhổ ‘hắn’ vài cái từ sớm, nhưng trong đầu giống như lại có chút hiểu ra, đây mới chính là tính cách của hắn. Có lẽ ‘hắn’ vốn dĩ chính là hắn.
Thấy Thái tử cất bước rời đi, Bàn Nhi vội quỳ xuống: “Cung tiễn Thái tử điện hạ.”
Thân thể nàng rất đau, chân cũng mềm nhũn, lung lay giống như sắp đổ, trong lòng nghĩ hắn đi rồi cũng tốt, nàng có thể nghỉ ngơi một chút. Đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có một bóng đen, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, đập vào trong mắt chính là một quả thạch lựu.
Một quả thạch lựu vỏ mỏng nhiều nước, vỏ ngoài hồng hồng, thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên mặt.
Trước đó có cung nữ đưa cho nàng một quả, nói là Thái tử phi ban thưởng xuống dưới, Bàn Nhi ăn thử, rất ngọt, cũng rất nhiều nước. Một quả thạch lựu rất lớn, thế nhưng chỉ một lúc sau đã bị nàng ăn sạch.
Nàng không tự chủ được mà giơ tay nhận lấy, đôi mắt nhìn Tông Tông.
Đây là Thái tử thưởng cho nàng?
Thái tử xoay người rời đi, Bàn Nhi cầm thạch lựu yên lặng nghĩ.