Bàn Nhi suy nghĩ một lát, sau đó thì đi ngủ.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, là bị người khác gọi dậy.
“Dậy đi dậy đi, đã là lúc nào rồi mà còn ngủ, vẫn còn cho rằng được một lần thị tẩm thì chính là Vương Tử rồi sao?”
Bàn Nhi dụi dụi đôi mắt rồi ngồi dậy, rõ ràng cả người đau nhức, nhưng vẫn nhanh chóng xuống giường.
Cầm Nhi đảo mắt xem xét nàng, ánh mắt đảo lại trên người nàng.
Thấy nàng tỉnh lại giống như mộng xuân hai má hồng hào, mơ hồ mang theo sắc xuân, đến cả lúc xuống giường cách đi đứng vô lực của Bàn Nhi suýt chút nữa ngã, ở trong mắt Cầm Nhi chính là vì đã được Thái Tử Gia rất yêu thương, nên mới có thể như vậy.
Sự ghen tị của Cầm Nhi không thể che giấu được mà hiện lên khuôn mặt.
Phú Xuân, Phú Hạ và bốn đại cung nữ tướng mạo bình thường không có gì nổi bật, các cung nữ bên dưới sớm đã suy đoán người Thái Tử Phi sẽ đề bạt chắc chắn là chọn một trong những người bọn họ. Ai mà nghĩ nhà mẹ Thái Tử Phi lại đưa tới một người như vậy, không trọng dụng thì không nói, hành vi cử chỉ cũng không đủ hào phóng, chính là một tên gia tử keo kiệt.
Nếu như nói thứ duy nhất có thể nhìn, chính là khuôn mặt đó đi và cả thái độ điềm đạm đáng yêu trên người nàng.
Thấy Bàn Nhi vẫn luôn bị Thái Tử Phi áp chế, thực ra Cầm Nhi bọn họ vẫn khá là vui mừng, thầm nghĩ rằng Thái Tử Phi chắc chắn là thấy nàng không có tác dụng, mới bỏ qua nàng mà không cần đến nữa, ai mà nghĩ Thái Tử Phi có thai, vẫn tiếp tục đề cử nàng.
Cho nên Cầm Nhi sao có thể nhìn nàng thuận mắt được?
“Ngươi thật sự có khả năng à, Thái Tử Phi đã gọi ngươi dậy mà ngươi vẫn còn ngủ, lẽ nào còn tính để cho Thái Tử Phi đến mời ngươi dậy hay sao? Đừng trách ta không có gọi ngươi, Thái Tử Phi đã gọi ngươi mấy lần rồi đó, cẩn thận lại bị quở trách.” Cầm Nhi vừa nói, ánh mắt vừa quan sát trên giường.
“Đây là cái gì?” nàng ta chìa tay ra cầm lấy trái lựu bên cạnh cái gối, còn chưa kịp nhìn thấy rõ là đồ gì thì đã lập tức bị Bàn Nhi giành lại.
“Đây là đồ của ta.” Bàn Nhi mạnh mẽ ôm chặt trái lựu vào trong lòng.
Cầm Nhi trừng mắt nhìn nàng, tức giận cười nói: “Chẳng qua chỉ là một trái lựu, ai mà thích?”
Cũng không phải đồ quý hiếm gì, hàm ý của cây lựu là có nhiều phúc, nếu nói Thái Tử Phi mang trái lựu trong đình viện tặng cho mấy viện khác, chẳng qua là xuất phát từ sĩ diện, nên cũng tặng cho Bàn Nhi một quả.
Chuyện này cũng là nói ở trước mặt Thái Tử Gia, vừa mới nói câu này xong, thì Bàn Nhi lại may mắn gặp được Thái Tử Gia, vậy nên cái ý tứ kia cũng không cần hiểu nữa.
Thái Tử Phi cũng cảm thấy con trai nối dõi Đông Cung quá ít, không muốn Hồ Lương Đệ sinh, mà muốn cân nhắc người bên cạnh mình sinh.
Nghĩ lại, Bàn Nhi là người của Kế Đức Đường, sinh con trai cũng là con Thái Tử Phi, đương nhiên sau này sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Đại Hoàng Tử.
Đối với các Vương Tử này mà nói, chẳng qua là chuyện đề cử một người, nhưng đối với đám nô tài ở bên dưới mà nói, có thể sinh con trai nối dõi cho Thái Tử Gia, thế chính là một bước lên mây biến thành phượng hoàng.
Chả trách Cầm Nhi lại ghen tị thành thế này, lúc nói chuyện sắc mặt đều thay đổi.
Đương nhiên Bàn Nhi cũng rõ cái đạo lý này, nhưng mà nàng còn hiểu rõ tình hình của bản thân hơn, vì thế chỉ có thể duy trì thái độ không lên tiếng.
Cầm nhi mỉa mai hai câu, thấy Bàn Nhi cũng không có đáp lời, vì thế cũng không còn hứng thú nữa. Ánh mắt nàng ta dừng lại trên giường, tấm khăn trải giường có chút đỏ, ánh mắt nhất thời lại biến đổi.
Bàn Nhi cũng nhìn qua, lần này nàng không cho Cầm Nhi cơ hội nói chuyện, lập tức nói: “Ta sẽ thu dọn ở đây.”
Bình thường nàng cũng không có ở trong thiên điện này, mà là ở gian phòng phía sau, thực ra tối hôm qua quá mệt, lại không có người đến kêu nàng về, nên nàng ngủ ở đây.
Đương nhiên ga giường cũng không có thay, không ngờ lại bị Cầm Nhi trông thấy.
Cái thứ đồ đó bị nhìn thấy rồi, đương nhiên Bàn Nhi vừa xấu hổ vừa sốt ruột, nhưng ở trong mắt Cầm Nhi lại trở thành cái gai độc vô cùng chướng mắt nàng ta.
“Vẫn thật sự nghĩ rằng ta đến để hầu hạ ngươi sao? Ngươi là cái gì chứ? Một lần thị tẩm như vậy, không chừng Thái Tử Gia sẽ không đến lần thứ hai đâu, vẫn thật sự nghĩ rằng ngươi khác với bọn ta sao.” Cầm Nhi chính là cung nữ phụ trách quét dọn thiên điện ở Kế Đức Đường này, nên mới nói như vậy.
Nàng ta tức giận đi ra ngoài, cảm thấy Bàn Nhi đang ngăn cản con đường của mình, đẩy nàng qua một bên, vẫn chưa hả giận nên còn thuận tay véo tay Bàn Nhi.
“Ngươi đợi đó cho ta.” Tiếng của câu này rất nhỏ, nhưng vẫn có thể truyền vào tai của Bàn Nhi.
Nàng căn bản không để ý đến những thứ này, nên nhanh chóng thu dọn tấm khăn trải giường lại, rồi lén ôm về gian phòng phía sau nơi mình ở, sau đó thì vội vàng rửa mặt, tùy ý đổi một cái búi tóc khác, rồi thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó thì vội vàng đi về phía chính điện.
Nàng ở ngoài cầu kiến, nên có cung nữ đi vào báo tin.
Trải qua một lúc, người bên trong mới để nàng vào.
Từ tối hôm qua đến bây giờ Bàn Nhi còn chưa có ăn cái gì, lại trải qua một loạt chuyện tối qua, nên đã cạn kiệt hết tinh thần và sức lực, bụng sớm đã reo lên, lúc đi vào bên trong vẫn có chút khập khiễng.
Thái Tử Phi đang ngồi trên giường uống trà.
Bàn Nhi chỉ kịp liếc mắt nhìn xung quanh một cái, rồi nhanh chóng quỳ xuống.
“Sao lại dậy trễ như vậy?”
“Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ không cẩn thận mà ngủ trễ, nên mới làm chậm trễ thời gian.”
Nàng áp mặt xuống đất, chỉ nghe được bên trên tựa hồ truyền đến một tiếng cười nhẹ không thể nhận ra, sau đó thì nghe Thái Tử Phi tiếp tục nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi nhận được sủng ái, như vậy thì cũng bình thường, lúc trước Hồ Lương Đề vừa mới tiến vào Đông Cung, lần đầu tiên nhận sủng ái cũng không phải như thế này. Thật là đáng thương, Phú Thu ngươi còn không mau mang cái đòn ra đây, để nàng ngồi.”
Phú Thu mang cái đòn ra, Bàn Nhi lại không dám ngồi.
Tiến vào Đông Cung đến được bên cạnh Thái Tử Phi cũng đã được một thời gian, cho nên nàng đối với tính cách của Thái Tử Phi thậm chí những ẩn ý trong câu nói của nàng ta cũng có thể nghe hiểu ra được.
Lần đầu tiên Hồ Lương Đệ nhận sủng ái, ỷ vào ân sủng mà kiêu ngạo ngày hôm sau cũng không đến thỉnh an Thái Tử Phi, nên vì chuyện này mà Thái Tử Phi coi nàng ta như là cái gai ở trong mắt, cho nên lời này cùng với câu nàng nói là đáng thương, không bằng nói là đang cảnh cáo nàng.
Loại hình huống này, sao mà nàng dám ngồi.
“Mau nhìn đi, Bàn Nhi quả là một nha đầu nghe lời hiểu chuyện, các ngươi cũng không thể so được. Bình thường ta hơi hòa nhã với các ngươi, các ngươi lại lập tức lên mặt với ta, mau nhìn Bàn Nhi đi.” Thái Tử Phi mỉm cười nói.
Mấy người Phú Xuân liếc nhìn nhau, cười nói: “Còn không phải là Thái Tử Phi nuông chiều sao, bây giờ Thái Tử Phi lại khơi mào các lỗi của bọn nô tỳ, nếu hôm nay Thái Tử Phi nói, sau này bọn nô tỳ sẽ theo Bàn Nhi để học hỏi.”
“Nhìn cái giọng điệu này, vẫn còn oán trách người làm Vương Tử ta đây mà?”
Trong điện một tràn tiếng cười.
Bàn Nhi quỳ ở nơi đó, cũng chỉ có thể cười theo.
Sau khi Thái Tử Phi cười, ánh mắt quay lại trên người Bàn Nhi: “Ngươi là người của nhà mẹ ta đưa tới, trong những ngày ta sai người giam, ngươi quản ngươi, cũng là vì tốt cho ngươi, dẫu sao thì trong cung không giống với ngoài cung, phép tắc nhiều, một khi không cẩn thận phải mà phạm quy, ta bảo vệ ngươi hay là không bảo vệ đây?
“Không bảo vệ, nói đến ngươi là người của nhà mẹ ta đưa tới, bảo vệ sẽ bị người khác nói thiếu công bằng thiếu rộng lượng. Người người đều ngưỡng mộ vị trí Thái Tử Phi này của bổn cung, không nghĩ rằng cái vị trí này lại không dễ ngồi như vậy.”
“Những lời Thái Tử Phi nói, nô tỳ hiểu rõ.”
“Nếu ngươi đã hầu hạ Thái Tử Gia rồi, đương nhiên thân phận sẽ khác với những cung nữ bình thường, lại ở gian phòng phía sau cũng không còn thích hợp. Như thế này đi, sau này ngươi được chuyển đến nhĩ phòng của thiên điện ở, bổn cung lại sai một cung nữ đi hầu hạ ngươi...”
Lúc nói đến cung nữ, Thái Tử Phi nhìn về phía Phú Xuân.
Phú Xuân nghĩ một lát rồi nói: “Cầm Nhi phụ trách việc quét dọn thiên điện, không bằng để nàng ta đi?”
Thái Tử Phi gật đầu: “Thế thì chọn nàng ta đi. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi trung thành với bổn cung, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Vâng, Thái Tử Phi, đa tạ Thái Tử Phi.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Thái Tử Phi vẫy tay.
Sao khi đợi Bàn Nhi lui xuống, Phú Thu mới nói: “Thái Tử Phi, ngài như thế này là đang coi trọng nàng, nếu có thể tung hoành khắp nơi thì nàng sẽ kiêu ngạo mất? Nhìn hôm nay đi, vừa mới được thị tẩm một lần, vậy mà lại dám ngủ dậy trễ.”
“Kiêu ngạo sao, thậm chí nàng còn không dám, những ngày này lẽ nào các ngươi không nhìn ra sao? Nàng là một người nhát gan. Còn về việc ngủ dậy trễ, chắc hẳn tối hôm qua cũng đã chịu khổ, trải qua chuyện hôm nay, nhất định lần sau nàng sẽ không dám nữa.”
Còn về tại sao tối qua lại chịu khổ, sáng nay mới ngủ dậy trễ, mấy người Phú Xuân đều là khuê nữ mới lớn, mặc dù ít nhiều cũng biết một chút, nhưng vẫn còn chút ngây thơ, chẳng qua là Thái Tử Phi đã nói như vậy, đương nhiên bọn họ cũng không nghi ngờ nữa.
Mà một bên khác, Cầm Nhi nhận được mệnh lệnh, nói Thái Tử Phi để nàng ta sau này hầu hạ Bàn Nhi, cả người đều sắp nổ tung.
Đương nhiên đây chẳng qua là một từ để hình dung, chứ thực tế ở trong cung, cho dù là người có gan lớn hay là ngu ngốc, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, người nào có thể ức hiếp người nào không thể ức hiếp.
Cho nên Cầm Nhi cũng chỉ trong lúc giúp Bàn Nhi thu dọn phòng mà dám nhỏ tiếng oán trách vài câu.
Chẳng qua, cũng không biết Thái Tử Gia còn đến nữa không, Thái Tử Phi thậm chí còn coi trọng cái loại người này chứ.
Bàn Nhi ngồi ở trong phòng, im lặng lắng nghe những tiếng oán trách ở bên ngoài truyền tới, sờ sờ quả lựu màu đỏ tươi ở trong tay.
Nàng lột vỏ ra, bỏ vài hạt vào miệng.
Thật ngọt.
—
Bàn Nhi ngủ đến nửa đêm bởi vì nóng mà tỉnh dậy.
Nàng đưa tay sờ người bên cạnh, người Tông Tông rất nóng, còn ra mồ hôi nữa.
Nàng vội vàng ngồi dậy, lại đưa tay sờ trán hắn, phát hiện không có nóng, mồ hôi cũng lạnh, đang lúc nghĩ như thế, người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.
“Chàng làm sao thế? Sao ra nhiều mồ hôi như vậy?”
“Trẫm vừa mới mơ một giấc mơ.”
Bàn Nhi sững sờ: “Là giấc mơ gì?”
“Trẫm mơ thấy nàng.”
Ặc...
Đây là đang nói lời tỏ tình lúc nửa đêm sao?
Sau đó Tông Tông đi tắm, Bàn Nhi gọi người đến thay hết chăn trải giường, rồi mới ngồi trên giường nhớ đến chuyện này.
Tính cách Tông Tông vốn ít nói, những lời yêu thương được nói trong mấy năm nay cộng lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hắn chỉ âm thầm làm những chuyện mà ngươi quan tâm hay đối tốt với ngươi mà thôi, sao mà có thể nói những lời yêu thương sến súa như vậy.
Nhưng không ngờ lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.
Sau khi đợi hai người nằm xuống lại, nàng nhanh chóng ghé vào tai hắn nói: “Những lời chàng vừa mới nói là thật, thật sự là mơ thấy thiếp sao?”
Dung mạo nàng mềm mại, khóe mắt vẫn mang theo ý cười, vừa nhìn là biết đang rất vui mừng.
Tông Tông quay đầu, đã biết nàng đang nghĩ đến hướng nào. Nhưng thấy nàng yêu kiều như vậy, tâm tình cũng không tệ, xoa nhẹ gò má nàng rồi ừ một tiếng.
“Thế mơ thấy cái gì?”
Vừa nhắc đến cái này, Tông Tông không tự giác mà chau mày, nhưng Bàn Nhi tựa ở trong lòng hắn, đương nhiên cũng không nhìn thấy được biểu cảm này.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ mơ thấy Trần Thị khi dễ nàng.”
Trần Thị khi dễ nàng?
Sắc mặt Bàn Nhi khác lạ, nhịn không được chống dậy liếc nhìn khuôn mặt hắn một cái.
Hắn sao lại mơ thấy giấc mơ này? Là ban ngày nghĩ đến cái gì nên ban đêm mơ thấy cái đó sao?
Nhưng cũng không khỏi khiến nàng nhớ đến rất nhiều năm trước, cũng chính là những chuyện hồi lúc còn trẻ: “Chàng nói thật, năm đó có phải chàng đặc biệt sợ Thái Tử Phi ức hiếp thiếp phải không?”
Lần này đến phiên Tông Tông ngơ ngác.
Nghiêm túc suy nghĩ, quả thực là có.
Những chuyện này dựa trên sự hiểu biết của hắn về tính cách của Trần Thị, lúc đó quả thực hắn cảm thấy nếu thật sự tranh đấu, Viên Viên sẽ không phải là đối thủ của Trần Thị.
Thậm chí bây giờ để hắn nghĩ đến, hắn vẫn như trước đều cảm thấy như vậy.
Trái tim Viên Viên quá mềm yếu, cũng đã biết trước, lại coi trọng tình cảm, mà Trần Thị, không nhắc đến cũng thế thôi.
Sau khi thấy hắn ngầm thừa nhận, Bàn Nhi nhịn không được mà cười trộm. Vốn dĩ Tông Tông đang muốn tâm sự, thấy nàng cười trộm giống như con chuột trộm mỡ, nhịn không được nói: “Cười cái gì?”
“Không có gì.”
Mặc dù nói như vậy, tâm tình tốt của Bàn Nhi lại duy trì trong vài ngày tới, thậm chí làm cho nàng không phát hiện ra rằng mấy ngày nay lúc Tông Tông đang đối mặt với nàng, đặc biệt rất dễ dàng bị thất thần, thỉnh thoảng nhìn nàng bằng ánh mắt cũng khá kỳ lạ.
Tông tông vẫn luôn nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, mơ qua rồi thì không còn gì nữa, nhưng điều khiến hắn ngàn vạn không nghĩ đến là, hắn lại mơ tiếp cái giấc mơ này.
Mà Trần Thị cũng quả thực như lời hắn nói ức hiếp cái người ‘Bàn Nhi’ lớn lên giống với Viên Viên này, thậm chí hắn còn cảm thấy đây chính là Viên Viên, chỉ là tính cách có chút khác.
Nhưng cho dù là khuôn mặt này, cũng khiến cho Tông Tông vô cùng khó chịu.
Chuyện khiến hắn khó chấp nhận được là, rõ ràng ‘Hắn’ quan tâm Bàn Nhi có chút khác thường, ví dụ hắn đi tìm nàng liên tục hai lần, ví dụ hắn thường sẽ quan sát xung quanh Kế Đức Đường, đã thấy được nàng mà vẫn nhìn nàng thêm nhiều lần.
Tông Tông quá hiểu bản thân, cũng vì thế cũng hiểu ‘Hắn’, mặc dù những dấu hiệu này không quá rõ ràng, nhưng hoàn hoàn là một loại quan tâm.
Nhưng ‘Hắn’ lại mơ hồ hiểu được, Trần Thị sẽ không đối tốt với Bàn Nhi như ở ngoài mặt như vậy, thậm chí có thể sẽ khiển trách nàng nặng nề, nên mới giả bộ phớt lờ nàng.
Chỉ vì cái gọi là đại cục?
Không, thực ra ở dưới sự căm phẫn được biểu lộ bên ngoài, trong lòng Tông Tông cũng rất rõ, thực ra phớt lờ mới là bảo vệ.
Đương nhiên cũng là vì không yêu thương.
Đúng vậy, ‘Hắn’ trong cái giấc mơ này vẫn không quan tâm nàng giống với trong hiện thực, giống như việc không để nàng lại chịu bất kỳ sự ủy khuất nào.
Lần thứ ba mơ lại giấc mơ này, Tông Tông cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó.
Hắn lựa chọn trái lựu.
Lại một lần nữa ‘Hắn’ từ thiên điện rời đi, hắn cầm trái lựu đã chuẩn bị từ sớm, giống như là lần đầu tiên đưa cho Bàn Nhi.