Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 197

Một quả, hai quả, ba quả…

“Thật sự cho rằng mình là chủ tử sao? Chẳng qua cũng chỉ là nô tỳ giống chúng ta mà thôi…” Ở bên ngoài bình phong, Cầm Nhi vừa lau chùi đồ trong Đa Bảo Các vừa nhỏ giọng oán giận.

Nhưng âm thanh này lại truyền vào tai của Bàn Nhi cực kỳ rõ ràng.

Nàng ngồi ở trên giường, kéo rèm qua một bên, rồi lẳng lặng nhìn ba quả lựu tròn xoe được đặt trước mặt mình.

“Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn ngủ, người này quả thật là không giống người hầu mà…”

Thật ra trước kia Cầm Nhi không phải như thế, nhưng khi đi theo Thái Tử Gia đến tìm nàng lần thứ hai, rồi lần thứ ba, Cầm Nhi bỗng thay đổi thái độ chua ngoa trước kia của mình, mà trở nên nịnh nọt hơn, mấy ngày nay nàng cũng thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cầm Nhi.

Nhưng đột nhiên nàng ta lại trở nên xấu xa đi.

So với trước kia thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, rồi dường như là bị người nào chỉ điểm cho, về phần hầu hạ thì nàng ta khiến cho người ta không thể bắt lỗi được, duy chỉ có cái miệng là có hơi “linh tinh” một chút.

Ngoài một số lời lẽ chua ngoa ra thì vẫn còn một số lời nói mỉa mai nữa.

Thực ra Bàn Nhi đã thấy Phú Thu đến tìm Cầm Nhi nói chuyện, kể từ đó thái độ của Cầm Nhi thay đổi rất nhiều, còn có gì mà không rõ ràng nữa chứ.

Thái độ của Cầm Nhi hoàn toàn phản ánh thái độ của Phú Thu, mà Phú Thu là người đại diện cho Thái Tử Phi.

Là bởi vì Thái Tử Gia mấy lần đến tìm nàng hay sao?

Một quả, hai quả, ba quả…

Bàn Nhi đếm lại một lần nữa những quả lựu ở trước mặt, trừ quả mà Thái Tử Gia thưởng cho nàng lần đầu tiên, về sau Thái Tử Gia lại tiếp tục cho nàng, nàng đều giữ lại không ăn.

Tại sao Thái Tử Gia lại tặng quả lựu cho nàng? Hắn cũng biết ý nghĩa của quả lựu sao?

Mấy ngày nay Bàn Nhi đã suy nghĩ rất nhiều đáp án, nhưng đều cảm thấy có chút hoang đường vô lý, Thái Tử Gia không thể nào biết nàng thích ăn lựu, điều duy nhất có thể khẳng định chính là mấy quả lựu này đều là do Thái Tử tự tay đưa cho nàng.

Thái Tử Gia thật sự là một người dịu dàng, mặc dù hắn vẫn không nói chuyện với nàng nhiều trong mấy ngày này, nhưng hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều so với lần đầu tiên.

Có lẽ Thái Tử Gia thật sự biết ý nghĩa của quả lựu, nếu tự tay cho nàng thì chính là muốn thưởng cho nàng, cũng có thể do nàng là nô tỳ của Thái Tử Phi, công khai thưởng cho nàng rất chướng mắt cho nên bèn đổi sang cách như vậy?

Nếu như Thái Tử Gia thưởng cho nàng vàng bạc châu báu, ngược lại lại không khiến cho Bàn Nhi ngạc nhiên bằng mấy quả lựu này.

Bởi vì như này sẽ khiến cho nàng cảm thấy đây là bí mật thuộc về nàng và Thái Tử Gia.

“Rốt cuộc ngươi còn ngủ muốn bao lâu nữa hả? Cơm trưa cũng không định ăn à? Đừng để đến lúc bị đói rồi mệt mỏi mà nhiễm bệnh, sau đó thì lại oán trách bọn ta hầu hạ không tốt…”

Nghe thấy được tiếng bước chân, Bàn Nhi vội nhét mấy quả lựu vào dưới gối, chải chải tóc cho thẳng rồi mới vén màn xuống giường.

“Cuối cùng cũng dậy rồi à?” Cầm Nhi liếc nhìn nàng một cái, cười lạnh một tiếng, sau đó thì giơ tay ném chiếc giẻ lau trong tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh: “Vậy chờ đó đi, ta đi lấy cơm trưa cho ngươi.”

Không lâu sau, cơm trưa đã được mang về.

Hai món ăn rất đơn giản, chỉ là cơm canh bình thường của cung nữ, thậm chí còn kém hơn cả cơm canh của mấy người Phú Xuân nữa. Nhưng mà Thái Tử Phi bên kia cố ý không dặn dò, phòng bếp nhỏ cũng không thể một mình sắp xếp bữa ăn cho Bàn Nhi được.

Đương nhiên, đây là việc ngoài quy củ.

Trên thực tế, làm gì có cung nữ nào hơi được yêu thích một chút mà không nhận được sự ưu ái của phòng bếp chứ? Lâu lâu còn có thêm một vài món ăn ngoài quy củ, điểm tâm trái cây chưa bao giờ thiếu, dù sao Bàn Nhi cũng chưa từng ở nơi này bao giờ.

Thậm chí cùng là cơm canh, nhưng của nàng lại kém hơn của những người khác một chút.

Bởi vì các cung nữ thái giám đều là ăn chung một nồi cơm to, thời gian đi đến sớm muộn cũng ảnh hưởng đến chất lượng thức ăn.

Thấy Bàn Nhi nhìn đồ ăn trước mặt, Cầm Nhi nói: “Không được phép ghét bỏ, ai bảo ngươi dậy muộn như vậy, chờ đến lúc ta đến phòng bếp thì đã không còn đồ ăn gì rồi, còn liên lụy ta cũng phải ăn đồ thừa nữa chứ.”

Bàn Nhi nhìn vết dầu trên miệng của nàng ta, không nói gì.

Nàng yên lặng cầm lấy chiếc đũa, ăn chút đồ ăn, lại ăn mấy miếng cơm, sau đó thì đặt đũa xuống.

Cầm Nhi đi tới, nhìn đồ ăn còn sót lại trên bàn, nói: “Thật đúng là phận cung nữ mang thai của chủ tử, kén cá chọn canh, nếu ngươi thật sự không thích thì đi nói chuyện với Thái Tử Phi đi, nói không chừng Thái Tử Phi thấy ngươi là người nhà mẹ đẻ đưa vào, sẽ cho ngươi vài phần ưu đãi.”

Nàng ta nở nụ cười trên môi nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy ác ý, dường như muốn chờ xem trò cười của Bàn Nhi.

Bàn Nhi làm sao mà không hiểu suy nghĩ của nàng ta, nên cứ tiếp tục giữ im lặng.

Lúc trời chập tối, Thái Tử đến.

Mỗi lần Thái Tử Gia đến Kế Đức Đường, bầu không khí đều rất khác biệt, âm thanh các cung nữ thái giám nói chuyện làm việc có thể nói là cực kỳ nhỏ, vì vậy ngay cả khi Bàn Nhi ở trong phòng cũng có thể biết được là Thái Tử Gia đến đây.

Cầm Nhi cũng trở thành một con chuột im lặng, Bàn Nhi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cuối cùng mình cũng được yên tĩnh một chút.

Bàn Nhi nghĩ thầm chắc chính điện bên kia sẽ không triệu mình qua hầu hạ, từ sau khi Thái Tử Gia tìm nàng vài lần, dường như đã khiến cho Thái Tử Phi chướng mắt, trước kia Thái Tử Gia đến Kế Đức Đường, còn thường hay gọi nàng qua hầu hạ, mấy ngày gần đây cũng không thấy gọi nữa.

Nàng vốn định sau khi dùng cơm chiều thì lại đi ngủ tiếp.

Ai ngờ bên này Cầm Nhi vừa mới đưa cơm chiều đến thì Phú Thu đã đến đây.

“Thái Tử Phi gọi ngươi qua hầu hạ.”

Bàn Nhi che giấu sự kinh ngạc trong đáy mắt, đã xảy ra chuyện gì? Hay là Hồ Lương Đệ làm ra chuyện gì khiến cho Thái Tử Phi cảm nhận được mối nguy?

Trước kia khi Bàn Nhi chưa được đưa đến ở phòng bên cạnh thiên điện, mặc dù phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong dãy nhà sau, nhưng bởi vì cung nữ và thái giám đều ở nơi đó nên cũng có thể nghe được không ít về chuyện của Đông cung. Nhưng hiện tại chuyển đến nơi này, tin tức đã bị chặn lại.

Bàn Nhi có phán đoán này dựa trên sự hiểu biết trước đây về tình thế của Đông cung.

Nàng đi theo Phú Thu vào chính điện, bên ngoài cửa điện có hơn chục thái giám đang cầm hộp đồ ăn, còn có mấy thái giám đang nhanh nhẹn mở hộp đưa đồ ăn vào bên trong.

Dù là vậy nhưng bên trong điện vẫn lặng ngắt như tờ.

Nàng lặng lẽ đi theo Phú Thu bước vào, tìm một chỗ đứng yên, không lâu sau bữa tối đã được dọn xong, một lát sau thì Thái Tử và Thái Tử Phi bước ra từ bên trong.

Hai người ngồi vào trước bàn ăn, Phúc Lộc dẫn theo bốn tên thái giám đứng ở phía sau Thái Tử hầu hạ bữa cơm, Phú Thu từ phía sau đẩy Bàn Nhi một cái, nàng vội vàng đi đến đứng sau lưng Thái Tử Phi, nhưng không dám ngẩng đầu.

Phú Xuân thì đứng ở bên trái Thái Tử Phi.

Thái Tử cầm lấy chiếc đũa, bữa ăn bắt đầu.

Bàn Nhi chỉ để ý hầu hạ bữa ăn cho Thái Tử Phi, không dám tham gia vào hầu hạ Thái Tử bên kia.

Thái Tử Phi và Thái Tử đều yên lặng dùng bữa, dù sao Bàn Nhi cũng rất bội phục bọn họ, vậy mà có thể dùng bữa một cách yên lặng không hề phát ra tiếng động nào như vậy.

Nàng đã từng lén thử làm, nhưng muốn làm được điều đó thì rất khó, dù sao tạm thời nàng cũng không làm được như vậy.

“Thịt vịt thái miếng này khá ngon, điện hạ nếm thử xem?” Thái Tử Phi cười nói, nhưng Thái Tử lại không nói chuyện, nàng ta lại nói: “Bàn Nhi.”

“Dạ.”

Bàn Nhi vội dùng một đôi đũa dài gắp một miếng thịt vịt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt, sau đó bưng đĩa nhỏ đi đến bên cạnh Thái Tử.

Thái Tử dừng lại, rồi gắp lên ăn.

Nụ cười của Thái Tử Phi lập tức càng sáng lạn, nói: “Điện hạ, hương vị thế nào?”

Thái Tử nâng mắt nhìn nàng một cái, rồi nhìn về phía Thái Tử Phi: “Cũng không tệ lắm.”

“Chỉ cần điện hạ thích là được, đây là món mới do nữ đầu bếp trong phòng bếp của Kế Đức Đường mới nghiên cứu ra, từ sau khi thần thiếp mang thai, khẩu vị vẫn không được tốt lắm, các nàng ấy đã nghĩ ra mọi cách để khiến thần thiếp ăn ngon miệng hơn, chấm thịt vịt vào nước tương rồi cuốn với bánh tráng lại ra một mùi vị rất khác biệt.”

Lần này Thái Tử không nói tiếp, Thái Tử Phi đương nhiên không thể tiếp tục, nên chỉ có thể tiếp tục dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bàn Nhi nhìn những giọt mồ hôi trên trán Phú Xuân bèn đoán rằng có thể nàng ta cũng đang căng thẳng.

Thái Tử và Thái Tử Phi chuyển sang uống trà, nàng di chuyển đôi chân hơi đau của mình để tiếp tục đứng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Phú Thu đột nhiên vội vàng đi tới, ngầm chọc Bàn Nhi một cái. Bàn Nhi chợt tỉnh rồi vội vàng đi theo, là vì Thái Tử đang chuẩn bị rời đi.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, không bằng điện hạ ở lại nghỉ ngơi trong thiên điện? Thần thiếp để Bàn Nhi hầu hạ người?” Thái Tử Phi đứng ở đằng sau Thái Tử nói.

Tuy rằng nàng ta đã kiềm chế, nhưng mọi người ở đây đều hiểu được ý mời ở lại trong miệng nàng ta. Bàn Nhi bởi vì bị tắc nghẽn tin tức cho nên không rõ ràng lắm, nhưng những người khác đều biết gần đây Tam Quận chúa bị bệnh, dựa vào việc này nên gần đây Hồ Lương Đệ đã ra tay cản đường không ít việc.

Vì thế Thái Tử Phi đã không ít lần bị mất thể diện, bằng không lúc này nàng ta cũng sẽ không đẩy Bàn Nhi ra, người đã khiến nàng ta tức nghẹn họng đi, còn làm ra đủ loại cử chỉ thân mật với Thái Tử.

Thái Tử không nói gì, bước chân cũng không dừng lại, Thái Tử Phi liếc mắt nhìn Bàn Nhi một cái.

Đôi mắt Bàn Nhi lộ ra sự sốt ruột, cũng không dám mở miệng, Phú Thu lại từ phía sau chọc nàng một cái, khiến cho nàng không kịp phòng bị mà loạng choạng bước lên phía trước.

Đúng lúc này, bước chân của Thái Tử dừng lại, sau khi ra khỏi cửa, thay vì bước xuống bậc thang, hắn lại đi về phía hành lang bên phải.

Đây là hướng đi về phía thiên điện.

Sau khi Bàn Nhi sửng sốt, vội chống cự cái đẩy của Phú Thu rồi đi ra cửa. Đầu óc nàng có hơi bối rối, cũng có chút hoảng hốt, buồn bực nghĩ phải chạy nhanh theo sau, ai ngờ lại đụng phải người nào đó.

Lập tức bị choáng váng, nàng căn bản không thể phản ứng gì cả, cho đến khi có người kéo được nàng, rốt cuộc nàng mới đứng vững vàng lại.

“Đi đường cũng không nhìn sao?”

“Điện hạ, ta… nô tỳ…”

Thái Tử buông tay ra, rồi xoay người: “Mau theo ta.”

Bàn Nhi vội vàng đuổi theo.

Chờ sau khi vào phòng, Bàn Nhi mới phát hiện Thái Tử đi vào phòng nàng ở chứ không phải chính điện của thiên điện.

Nàng đang định nói gì đó để nhắc nhở Thái Tử Gia đã đi nhầm chỗ, nhưng sau khi Thái Tử nhìn xung quanh phòng một phen, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn tròn, cuối cùng thì ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Bàn Nhi có chút hoảng hốt, muốn tiến lên thu dọn bát đũa trên bàn nhưng lại không dám nhúc nhích.

Lúc này, Phúc Lộc lặng lẽ dẫn theo hai thái giám đi vào.

Một người thu dọn bàn, một người dâng trà, còn lão ta thì đứng bên cạnh.

“Ngươi còn chưa dùng bữa sao?”

Không chờ Bàn Nhi đáp lời, Thái Tử đã liếc mắt nhìn Phúc Lộc một cái, vậy nên Phúc Lộc vội đi ra ngoài.

Cũng không biết Phúc Lộc biến hóa từ đâu ra, Bàn Nhi cảm giác còn chưa được bao lâu, cũng chính là lúc nàng đang cân nhắc nói với Thái Tử mấy chuyện linh tinh thì Phúc Lộc bưng một cái khay đi vào.

Trên khay có một tô mì và hai bát thức ăn.

Lão ta đặt cái khay lên bàn, nhìn thấy tình hình trong phòng thì âm thầm thở dài trong lòng, cười nói với Bàn Nhi: “Bàn Nhi cô nương, mau tới ăn một chút đi, không thể không ăn bữa tối được, dù sao…”

Những lời còn lại lão ta chưa nói xong nhưng Bàn Nhi lại nghe hiểu ý của lão ta dù sao lát nữa còn phải hầu hạ điện hạ, không thể không ăn no được.

Nàng lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.

Một lát sau mới đi đến trước bàn rồi ngồi xuống.

Lúc này Thái Tử đã đến ngồi trên giường.

Gian phòng này cũng không lớn, hai gian trong ngoài được ngăn cách bằng một tấm vải ở giữa. Bên ngoài có một cái bàn tròn và mấy chiếc ghế tròn, bên trong có giường, một chiếc bàn trang điểm và một cái bình phong.

Bình thường chỉ cần buông tấm vải xuống là có thể ngăn cách, nhưng lúc này tấm vải vẫn đang được treo lên, điều đó có nghĩa là Bàn Nhi và Thái Tử vẫn đang ở trong cùng một gian phòng.

Họ có thể nhìn thấy nhau, cũng bởi vậy nên Bàn Nhi ngay cả cơm cũng không dám ăn.

Nàng đã cố gắng hết sức để bắt chước người ta ăn cơm mà không phát ra tiếng, nhưng mà thứ Phúc Lộc mang đến lại là mỳ.

Ăn mỳ như thế nào để không phát ra âm thanh chứ? Hơn nữa Bàn Nhi quả thật cũng đang rất đói bụng.

Cũng chỉ có thể chịu đựng việc bụng đói kêu vang, vừa nuốt nước miếng vừa dùng đũa cuốn mì thành từng miếng nhỏ để ăn. Trong lúc ăn, chiếc đũa và cái đĩa va chạm vào nhau phát ra âm thanh, nàng xấu hổ đến mức ngay cả đồ ăn cũng không dám ăn, chỉ ăn mỗi mì.

Khóe mắt của Thái Tử nhìn sang bên này, cũng không hiểu sao chỉ có một bữa cơm mà nàng lại xấu hổ như vậy?

Thật là rất dễ xấu hổ.

Trong đầu dường như xuất hiện cảnh tượng kiều diễm nào đó, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại.

Ngồi như vậy cũng không thoải mái, hắn nghiêng người sang một bên, ngả người ra sau, tựa vào chiếc gối mềm mại, chợt bên hông có một vật gì đó cộm lên.

Hắn thuận tay sờ soạng một phen, lấy ra một quả lựu, sau đó lại đưa tay vào lấy ra một quả lựu khác.

Bàn Nhi căn bản không kịp ngăn lại, thấy Thái Tử lấy ra ba quả lựu.

“Đây là…” Thái Tử cầm lấy một quả nhìn tỉ mỉ.

Bàn Nhi lao đến cướp lại quả lựu, đồng thời cũng lấy lại hai quả kia luôn, ôm chặt chúng vào trong ngực.

“Đây là cô đưa cho ngươi?”

Bàn Nhi cúi đầu không nói gì.

“Sao lại đặt ở chỗ này? Ngươi không ăn sao?”

“Ta… Nô tỳ…” Bàn Nhi xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cảm giác xấu hổ vì bị người ta phát hiện bí mật, vậy nên nàng căn bản nói không nên lời: “Nô tỳ… Nô tỳ… Cái này là để…”

Nàng còn chưa kịp nâng bước, cả người đã giống như trời đất quay cuồng, nhanh chóng rơi vào một lồng ng.ực ấm áp.

Ngước mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Thái Tử.

Hắn khẽ cau mày: “Cô hỏi ngươi đó, ngươi còn chưa trả lời.”

Bàn Nhi cảm thấy tim đập thình thịch, vất vả lắm mới bình tĩnh ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Đây là bảo bối của nô tỳ, nô tỳ không nỡ ăn.”

Ánh mắt của Thái Tử trầm xuống.

Vì sao lại cho nàng quả lựu, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được, chỉ là cho thôi, còn để cho Phúc Lộc đặc biệt chuẩn bị tốt rồi mới đưa đến cho nàng.

Có thể thấy được lúc đầu nàng còn khiếp sợ, sau đó lại vui mừng, thế nhưng không biết tại sao tâm trạng lại rất tốt.

Chỉ là một món ăn nhưng nàng lại cho rằng là bảo bối của mình. Nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy đồ ăn ở trên chiếc bàn tròn, mấy thứ kia ngay cả thái giám bên người hắn cũng không ăn, vậy mà Trần thị lại cho nàng ăn mấy cái này.

Còn có lúc nãy đi vào, trong phòng ngay cả một cung nữ nghênh đón cũng không có, tình cảnh của nàng không cần nói cũng biết.

Trần thị chính là như vậy, muốn thuê người hầu nhưng lại cực kỳ keo kiệt, muốn giả vờ rộng lượng hào phóng nhưng chỉ có thể làm được một nửa, chỉ được cái bên ngoài chứ bên trong rỗng tuếch, nàng ta hoàn toàn không biết là làm như vậy lại càng khiến cho người ta cảm thấy vô lý và buồn cười.

Đôi mắt to tròn trong trẻo tràn ngập vẻ lo lắng, ánh mắt của Thái Tử hạ xuống, vươn tay vu.ốt ve khuôn mặt của nàng.

“Nếu thích, ngày mai cô sẽ thưởng cho ngươi nhiều một chút, không cần phải luyến tiếc mà không ăn.”

Bình Luận (0)
Comment