Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 198

Sau khi hôn sự của Tông Việt được xác định, tất nhiên trong cung cũng trở nên bận rộn hơn để lo cho việc kết hôn của Thái tử.

Cùng lúc đó, Bàn Nhi phát hiện tâm trạng của Tông Tông cũng đột nhiên khá hơn, hoàn toàn thay đổi, không còn tối tăm và trầm thấp như trước nữa.

Khi Bàn Nhi phát hiện tâm trạng của Tông Tông không tốt, từng âm thầm chú ý đến, gần nhất là trong triều và ngoài triều đều không có chuyện gì, cải cách diêm chính ở Lưỡng Hoài đang tiến triển rất tốt, một hai năm gần đây biên quan đều không có chiến sự gì bởi vì đã có Bì đảo kiềm chế, Duệ Vương ở vùng duyên hải cũng có tiến triển mới.

Hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt, thật sự không có việc gì có thể khiến hắn không vui.

Bàn Nhi đang lẩm nhẩm trong lòng, suy nghĩ có nên chọn lúc rảnh tìm cớ khuyên hay an ủi hắn một chút, thuận tiện hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ đột nhiên tâm trạng Tông Tông chuyển biến tốt như trời đang râm bỗng chuyển nắng.

Tất nhiên là nàng rất tò mò rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng mỗi lần nàng cố ý hay vô tình dò hỏi, Tông Tông đều cười mà không đáp.

Ánh mắt hắn lại có vẻ kỳ quái, khiến nàng càng thêm tò mò.

Tiếc là gần đây nàng thật sự quá bận, Tông Việt đã qua hai mươi tuổi từ lâu nhưng vẫn chưa kết hôn, bởi vì thế, có không ít đại thần trong triều đều đã đưa ra lời dị nghị.

Quả thật nhốn nháo không thua gì năm đó khi Tông Tông vừa mới đăng cơ, các đại thần kiến nghị hắn thu thêm nhiều người vào hậu cung. Thái Hậu cũng nóng vội không thôi. Nếu mọi người đều đã vội vã thúc giục, tất nhiên việc kết hôn này nên làm sớm thì tốt hơn.

Mọi người âm thầm đều biết Thái tử phi tương lai là “Phương Phượng Phủ” là phụ tá bên người Thái tử, nhưng ngoài mặt lại không thể có lệ. May mắn Phương Ngạn đi theo bên người Chu Quảng Thụy, cống hiến không ít sức lực cho việc cải cách diêm chính, cũng coi như là đã lập được công lớn.

Càng không phải nói đến, lúc trước làm tri huyện Thái Châu, hiện tại lại được thăng lên làm Diêm vận sử tư.

Dù lớn hay nhỏ cũng là một chức quan, tuy rằng so với quan lớn trong kinh thành này thì không coi là gì, nhưng ít ra cũng là viên chức.

Tứ hôn thánh chỉ vừa được ban, Phương gia xuất hiện một vị Thái tử phi bèn trở thành nơi khiến mọi người vô cùng chú ý.

Lại nghĩ tới lúc trước Thái tử vài lần xuống Giang Nam, nơi đến đúng là vùng Lưỡng Hoài, còn có cái gì không rõ?

Khẳng định là khi Thái tử đi Dương Châu làm việc đã ngẫu nhiên gặp được con gái của vị quan nhỏ kia, khả năng trong thời gian này đã xảy ra một câu chuyện tình yêu.

Nói tóm lại là, Phương gia ở Thiệu Hưng này quả thật là may mắn được ông bà tổ tiên phù hộ.

Phải biết rằng từ sau khi Thái tử lên thành niên, đã có không ít nhà nhòm ngó vị trí Thái tử phi kia, ai mà nghĩ tới tự dưng lại có con bé từ trên trời rơi xuống cướp mất vị trí đó.

Cho dù là thế nào đi chăng nữa, thánh chỉ cũng đã ban xuống, sự tình đã trở thành kết cục không thể thay đổi.

Vị trí Thái tử phi là không cần suy nghĩ đến nữa, thế nhưng còn vị trí lương đệ, lương viện của Thái tử, có phải có thể suy nghĩ một chút được hay không?

Đương nhiên loại suy nghĩ này đều là âm thầm trong lòng không lộ ra ngoài, tạm thời không nói tới.

Đời này là đời mà Bàn Nhi lần đầu tiên có con dâu và trở thành mẹ chồng, tất nhiên sẽ lo lắng mọi chuyện từ nhỏ đến lớn.

Nhưng ngược lại, Tông Tông, người cha là hoàng đế này lại có vẻ có chút ăn không ngồi rồi, tất nhiên “ăn không ngồi rồi” này là suy nghĩ trong lòng Bàn Nhi.

Đêm hôm nay, ngủ tới nửa đêm, Bàn Nhi đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra bèn thấy người bên cạnh nở nụ cười kỳ dị.

“Chàng rốt cuộc làm sao vậy? Nửa đêm không ngủ mà cười cái gì? Ngày mai không cần lên triều ư?”

Tông Tông vội ra vẻ nghiêm túc, khụ một tiếng, nói: “Trẫm cũng là đột nhiên bừng tỉnh.”

Bàn Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chàng: “Chàng nói thật đi, có phải chàng có chuyện gì giấu ta hay không, hơn nữa việc này còn có liên quan tới ta?”

Dù thế nào cũng đã cùng chung chăn gối với nhau nhiều năm như vậy, hai người đều cực kỳ hiểu biết lẫn nhau, đặc biệt là Bàn Nhi xưa nay tâm tư vô cùng nhạy bén.

“Không, làm gì có chuyện gì.”

Nhưng vừa lúc biểu hiện của Tông Tông như vậy càng là chứng thực cho suy đoán của Bàn Nhi.

Nàng dứt khoát không nằm ngủ nữa, mà xoay người một cái đã cưỡi lên trên eo hắn.

Không nói hai lời, tay lập tức thò tới bên hông của Tông Tông.

Đừng nhìn Tông Tông ngày thường rất hay thể hiện vẻ uy nghiêm của hoàng đế, kỳ thật không ai biết hắn đặc biệt sợ ngứa, đặc biệt chỗ nào đó bên trên hông chính là “tử huyệt”, khẽ véo là sợ.

Hắn nở nụ cười, “Nàng cần thận đứa bé trong bụng…”

Bàn Nhi còn đang “bức cung”: “Rốt cuộc chàng có nói hay không?”

Bên ngoài bình phong truyền tới một tiếng bước chân rất nhỏ, giọng nói của cung nữ gác đêm truyền vào: “Nương nương?”

“Không có việc gì, đi xuống.”

“Được rồi được rồi, mau xuống đi, đừng náo loạn nữa, để người khác biết được thì nàng làm gì còn vẻ uy nghiêm của Hoàng Hậu?”

Tông Tông cười khụ, một bên dùng tay giữ lấy tay của Bàn Nhi.

Bàn tay của Bàn Nhi vừa nhỏ xinh vừa mềm mại, cực kỳ linh hoạt: “Vậy chàng mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tông Tông thấy không giữ được tay nàng, giữ được một tay thì còn một cái tay khác, bèn kéo nàng vào trong lòng ngự.c, có chút cảm thán nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là gần đây trẫm mơ một giấc mơ.”

“Gần đây nằm mơ sao?”

Lời này không tầm thường. Khi người bình thường nói ra lời như này, đều nói là lần trước nằm mơ, hoặc là ngày hôm qua hay ngày hôm kia, đều có thời gian xác thực.

“Gần đây”?

Tức là gần đây mỗi ngày đều nằm mơ?

Hiển nhiên việc này quá hoang đường vô lý, chẳng qua Bàn Nhi vẫn nhẫn nại chờ hắn giải đáp.

“Có một giấc mơ mà ta đã nằm mơ rất nhiều ngày rồi.”

“Còn có việc như này ư?”

Bất chợt, Bàn Nhi lại nói: “Giấc mơ này có liên quan tới ta sao?”

Ánh mắt Tông Tông trầm xuống, gật đầu.

Hắn cũng không giấu Bàn Nhi, kể lại đại khái giấc mơ một lần, cũng không phát hiện sắc mặt của Bàn Nhi đang dựa vào trong lòng ng.ực hắn cực kỳ quái dị.

“Trẫm cảm thấy Thái tử kia là bản thân, cũng cảm thấy Bàn Nhi kia chính là nàng, nàng nói xem chuyện này có kỳ quái hay không? Thật là trời đất to lớn, việc lạ gì cũng có, đây cũng coi như là một đoạn duyên phận kỳ lạ của trẫm.”

“Vậy vừa nãy bệ hạ đang ngủ, bỗng nhiên nở nụ cười, cũng là bởi vì việc này sao?”

Tông Tông vô cớ cảm thấy xấu hổ, che giấu mà khụ một tiếng, nói: “Trẫm thấy người nọ xưa nay bình tĩnh tự chủ, hiếm khi làm ra chuyện mất kiểm soát khỏi ý định của hắn, nên cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.”

Nói trắng ra chính là cảm thấy vui sướng khi người khác xui xẻo, rốt cuộc năm đó Tông Tông làm không ít việc như vậy, lúc trước cảm thấy hoang mang, còn thậm chí bất an, lúc này lại thấy một “bản thân” khác cũng như vậy, không khỏi có loại cảm giác đang xem kịch.

Cho nên nói dù một người ngày thường nghiêm túc cỡ nào, cũng khó tránh khỏi có lúc rất hóng chuyện.

Thấy Bàn Nhi trầm mặc có chút dị thường, nên Tông Tông nhìn nàng một cái: “Làm sao vậy? Vì sao lại không nói lời nào?”

“Không có gì.”

Thông thường mà nói, “không có gì” chính là có cái gì, cái này không chỉ áp dụng cho Tông Tông, mà cũng áp dụng cho Bàn Nhi.

“Vừa nãy còn đang nói trẫm có chuyện gì giấu giếm nàng, hiện tại đến phiên nàng giấu trẫm?”

“Không có.”

Bàn Nhi giật mình.

Tông Tông hừ cười ra tiếng, liếc nàng.

Bàn Nhi có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi, nói: “Kỳ thật ta cũng từng nằm mơ một giấc mơ tương tự.”

Lần này đến lượt Tông Tông kinh ngạc.

Lúc trước hắn kể lại cảnh trong mơ, Bàn Nhi đã cảm thấy mỗi một hành động, mỗi một sự việc đều là ý trời. Nàng đã coi việc kia như bí mật, giấu giếm hơn nửa đời người, cũng từng suy xét có nên nói với hắn hay không, nhưng lại đều bị nàng phủ định.

Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, hai người vô cùng tin tưởng lẫn nhau, cơ hồ là không có bí mật gì, nhưng nàng lại cất giấu bí mật, thỉnh thoảng nhớ lại giấc mộng, khó tránh khỏi việc trong lòng sẽ cảm thấy nặng trĩu.

Hoàn toàn không nghĩ tới trời cao thế mà lại khiến cho hắn mơ một giấc mơ như thế. Mà giấc mơ này lại thần kỳ chuyển sang một kết quả khác hoàn toàn bởi vì có sự can thiệp của hắn.

Bắt đầu từ khi nàng trọng sinh, đến giấc mộng này, hết thảy đều thần kỳ khiến cho người ta có cảm giác vận mệnh đều do trời định ra, có loại cảm giác vô cớ hết lòng tin theo, cho nên Bàn Nhi cảm thấy có lẽ đây chính là thời điểm nói cho hắn chuyện này.

Nhưng nàng không nói thẳng, mà là lựa chọn phương thức giống như hắn, chính là nằm mơ, để Tông Tông biết được một chút sự việc của đời trước.

Càng khiến cho hắn có một loại cảm giác kỳ dị, nếu ở trong giấc mơ kia, hắn không dựa vào cái cớ quả lựu để nhúng tay sau lưng, có lẽ giấc mơ sẽ tiến triển giống như giấc mơ của Bàn Nhi.

Trong giấc mơ đó, Bàn Nhi sẽ trở thành nô tỳ của Thái tử phi, Uyển Chu sẽ chết khi còn là thai nhi ở trong bụng mẹ bởi vì Trần thị hãm hại, Bàn Nhi và Tông Việt cũng sẽ chịu đủ loại ủy khuất dưới tay Trần thị.

Đối với tất cả việc này, “hắn” trong giấc mơ đều không hiểu rõ.

Mà có lẽ, cho dù có biết được, hắn cũng sẽ mặc kệ không hỏi.

Hắn trời sinh tính tình cẩn thận, mà Bàn Nhi trong giấc mơ lại thẹn thùng nhát gan, nàng sợ Thái tử phi, cũng sợ hắn, cho nên làm sao dám chủ động tới gần.

Mà giữa hai người không tồn tại sự đặc thù thuộc riêng của cả hai, hắn không có khả năng quá mức quan tâm nàng, hơn nữa sẽ cảm thấy nàng là người của Thái tử phi, nếu hắn tùy tiện nhúng tay vào thì sẽ đánh vỡ sự bình tĩnh ở ngoài mặt, cho nên chỉ mặc kệ.

Bàn Nhi chỉ nói đến trong giấc mơ nàng được phong làm Lệ phi, sau đó thì đột nhiên dừng lại.

Mặc dù không gian rất yên tĩnh, cảm xúc của nàng cũng rất bình tĩnh, nhưng Tông Tông vẫn cảm nhận được sự mất bình tĩnh của nàng.

“Giấc mơ này là ta nằm mơ trong lúc bệnh nặng trên đường vào kinh, trước khi tiến vào Đông Cung, thậm chí có chút cảnh tượng đều đã mơ hồ. Vốn dĩ ta cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, ai ngờ sau khi vào kinh thành tới Trần gia, có rất nhiều sự kiện lần lượt xảy ra y hệt trong mơ. Lúc ấy ta thật sự rất sợ, bèn thuyết phục Bùi Vĩnh Xương mượn tranh chấp bên trong Trần gia, để ta và Triệu Hi Nguyệt làm thiếp thấp kém nhất đưa vào Đông Cung, bệ hạ hẳn là cũng đều đã biết những việc sau này.”

“Đây là nguyên nhân tại sao những năm gần đây Triệu tần nhiều lần khiêu khích nàng mà nàng đều bỏ mặc?”

Rốt cuộc vẫn là thẹn trong lòng, nếu Bàn Nhi không thuyết phục Bùi Vĩnh Xương nhúng tay vào, có lẽ Triệu Hi Nguyệt cũng sẽ không vào cung, có lẽ nàng ta sẽ không phải chịu cảnh phòng không gối chiếc ở trong cung vài chục năm.

Vài chục năm đối với một người phụ nữ thì có nghĩa gì?

Chính là gần như là cả đời.

Sự khiêu khích thường xuyên này của nàng ta không là gì so với những điều này. Đương nhiên, cũng là bởi vì Bàn Nhi vốn đang ở địa vị cao, một người ở địa vị cao cần gì phải hùng hổ đe dọa một người đáng thương chứ.

Điều này có thể là đạo đức giả, nhưng chưa chắc không phải là một loại nhân từ mà nàng duy trì trong tâm.

“Không đúng, tại sao chàng biết việc này?”

Yên lặng trong chốc lát, Bàn Nhi đột nhiên tỉnh thần hỏi.

Cho tới khi tiếp xúc đến ánh mắt rất có hứng thú của Tông Tông, Bàn Nhi mới ý thức được mình hỏi một vấn đề hơi ngớ ngẩn.

Nếu là một người miệng lưỡi trơn tru, tất nhiên sẽ nói “ta biết hết tất cả việc của nàng”, nhưng dựa theo tính tình của Tông Tông, hiển nhiên hắn sẽ không nói như thế, chẳng qua là một ánh mắt của hắn cũng đủ để Bàn Nhi hiểu được ý tứ của hắn.

Nàng trong lòng ngọt ngào mà sát lại gần, lẳng lặng dựa vào trong lòng ng.ực hắn, nhỏ giọng nói: “Cho nên ta cảm thấy ta và Tông ca có thể gặp lại, khẳng định là trời cao đã định, chỉ hy vọng Tông ca và Bàn Nhi trong giấc mơ cũng có thể có kết cục tốt đẹp.”

Hắn không nói gì, chỉ xoa xoa đầu nàng vài cái, rồi lại vỗ nhẹ hai cái.

——

Sau khi Cầm Nhi lần trước làm ra việc không đứng đắn ở trước mặt Thái tử, bị Phúc Lộc xử lý ngay lập tức.

Ngày tiếp theo, Thái tử phi bèn đổi thành hai người cung nữ khác cho Bàn Nhi.

Hai người cung nữ này, một người tên là Bạch Truật, một người tên là Bạch Cập.

Bàn Nhi rất thích cung nữ tên là Bạch Thuật kia, cảm thấy nàng ta trầm ổn hiểu chuyện lại rất có năng lực, tuy rằng ít nói chuyện, nhưng làm việc rất có liên kết với nhau.

Từ khi Bạch Thuật tới, sinh hoạt của nàng đã khá hơn nhiều, không còn phải ăn những đồ cơm thừa canh cặn nữa.

Chẳng qua Bàn Nhi cũng biết, đây là bởi vì Thái tử gia.

Ngày ấy sau khi Thái tử gia hứa hẹn với nàng, ngày hôm sau bèn sai người tặng cho nàng một sọt quả lựu, mỗi quả đều đỏ rực mọng nước, nhìn qua đã biết là quả lựu ngon.

Bàn Nhi vừa vui mừng vừa sợ hãi.

Vui mừng vì có lẽ Thái tử gia nhớ kỹ nàng, sợ hãi vì sợ Thái tử phi ghen ghét chướng mắt.

May mắn là sau đó đã không xảy ra chuyện gì. Thái tử gia lại tới tìm nàng vài lần, cũng không thường xuyên, nhưng dường như cũng không quên nàng.

Thái tử phi rốt cuộc cũng thay đổi thái độ, bắt đầu lôi kéo nàng nói chút lời thân thiết và bảy tỏ thái độ trịnh trọng. Nhưng hiện tại Bàn Nhi đã không phải Bàn Nhi mới vừa vào Đông Cung, nàng nhận ra được ánh nhìn lạnh lẽo đằng sau vẻ tươi cười của Thái tử phi.

Trong lòng nàng càng đề phòng, rốt cuộc người bên ngoài có thể không hiểu biết một số thủ đoạn của Thái tử phi, nhưng người của Kế Đức Đường hoặc nhiều hoặc ít đều biết được, Bàn Nhi cũng có nghe phong phanh.

Thai của Thái tử phi càng lúc càng lớn, trạng thái lại không tốt lắm. Các thái y ra ra vào vào mấy ngày liền, Thái tử phi cuối cùng thì chuyển lực chú ý đến bụng của chính mình.

Mọi chuyện dường như cuối cùng đã lắng xuống, thế nhưng Bàn Nhi lại phát hiện Bạch Thuật qua lại với Phú Thu.

Có lẽ cũng không quá kinh ngạc, rốt cuộc Thái tử phi phái người tới bên cạnh nàng, sao có thể không sắp xếp nội gián, có nội gián cũng rất bình thường.

Nàng phát hiện kinh nguyệt của mình đến muộn, Bạch Truật và Bạch Cập dường như đều không phát hiện ra. Bàn Nhi thấp thỏm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ không biết.

Thời gian này, dường như Thái tử vẫn luôn vội vàng việc bên ngoài, cũng lâu rồi không đặt chân tới hậu viện. Cứ như vậy kéo dài hơn một tháng, trong lòng Bàn Nhi mơ hồ hiểu được nàng hình như đã có thai.

Kỳ thật trong lòng nàng rất sợ Bạch Truật và Bạch Cập biết, nhưng nàng cũng biết rất khó giấu được cung nữ bên người việc này. Nàng chỉ có thể tận lực giấu giếm được một ngày thì hay một ngày, kéo được thời gian càng lâu, cái thai càng ổn định.

Đúng lúc Bàn Nhi vô cùng lo lắng, thì Thái tử đột nhiên tới.

Hắn đi chính điện xem xét Thái tử phi, sau đó thì tới phòng Bàn Nhi.

Hiện giờ tuy Bàn Nhi còn ở trong nhị phòng, nhưng trong phòng đã thay đổi rất nhiều, gia cụ trang hoàng đều đã được thay đổi. Sau khi ngày ấy Thái tử tới phòng của Bàn Nhi một chuyến, Thái tử phi bèn sai người đổi hết đồ vật trong phòng nàng.

Sau khi Thái tử tới cũng không làm gì, dường như chỉ đơn thuần là đến nghỉ tạm, điều này cũng khiến cho Bàn Nhi thở phào nhẹ nhàng.

Nàng do dự trong lòng, không biết có nên nói việc mình có thai cho Thái tử gia hay không, lại sợ hắn sẽ không vui. Rốt cuộc sức khỏe thai nhi của Thái tử phi không tốt, bên chính điện lại đang bận rộn, hoàng hậu nương nương cũng thường phái người tới thăm rất nhiều lần. Mỗi lần Thái tử ngẫu nhiên tới Kế Đức Đường đều là vội vàng tới vội vàng đi.

Lúc Thái tử mới vào cửa thì lông mày nhăn lại.

Tâm trạng của hắn cũng không tốt, có lẽ là bởi vì chuyện Thái tử phi mang thai. Hiện tại nếu nàng nói, liệu hắn có thể cảm thấy là nàng có ý xấu với Thái tử phi hay không?

Cũng không biết như thế nào Bàn Nhi đột nhiên nghĩ tới một sọt quả lựu kia, nghĩ đến sự ngẫu nhiên thân mật giữa hai người, Thái tử gia là một người ôn nhu, có lẽ hắn sẽ không nghĩ như vậy.

“Điện hạ, nô tỳ, nô tỳ có một việc muốn, muốn nói cho ngài.”

Thái tử đang rơi vào trầm tư nâng mắt lên, nhìn về phía nàng.

Ánh nhìn này khiến cho Bàn Nhi cảm thấy rất khẩn trương, hai tay không tự giác quấn cùng một chỗ. Thái tử không nhịn được nhíu mày, kéo hai tay đang xoắn vặn bên nhau của nàng ra.

“Sao cứ khẩn trương thì lại xoắn tay? Chuyện gì?”

Bàn Nhi giấu tay ra phía sau, trên mu bàn tay vẫn còn độ ấm của tay hắn: “Chính là… Chính là… Hình như nô tỳ có…”

 

Bình Luận (0)
Comment