“Còn cần đến bọn họ sao? Chàng đã đồng ý rồi mà, hôm nay cải trang tư tuần, chúng ta tự mình đi mua đi. Ây, đằng kia có bán giỏ tre kìa, chúng ta đi mua một cái giỏ đi.”
Thái Tử còn chưa kịp nói, Bàn Nhi đã lập tức đi đến đó, hắn chỉ có thể đi qua chung với nàng.
Trương Lai Thuận thì dẫn Hương Bồ đi ở phía sau.
Khắp nơi đều là người, với tư cách là Hoàng Thái Tử, cho dù Thái Tử ở cùng phụ mẫu thân sinh cũng rất ít khi có khoảng cách gần như vậy. Hơn nữa nhiều người như vậy, mùi vị lẫn lộn, mùi bùn đất, mùi máu tươi, mùi gà mùi vịt, hắn lấy ra cái khăn che mũi, cố gắng hết sức tránh những người đi ngang qua.
Đợi khi hắn đi đến, Bàn Nhi đã chọn được một món yêu thích nên vui đến quên cả trời đất.
Người bán những cái giỏ đan bằng tay là một ông lão, nhìn da dẻ trắng sáng cùng với cách ăn mặc hình như là một người ở vùng nông thôn gần đây. Tay nghề của ông rất tốt, trước mắt bày đủ các loại giỏ tre và sọt tre lớn nhỏ, cái nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, cái lớn lại có thể vừa với một người chui vào cũng không có vấn đề gì.
Bàn Nhi cầm lên một cái giỏ thích hợp để dùng mua đồ ăn trước, cảm thấy những cái giỏ này được đan khéo léo rất dễ thương, màu sắc cũng tươi mới, màu hồng màu xanh lục, màu xanh lam đều có, dùng để cắm hoa hay đựng một số đồ linh tinh cũng khá tốt.
Nàng thấy cái này cũng thích, thấy cái kia cũng không tệ, trong tay cầm được mấy cái, thì hỏi giá ông lão.
“Cái nhỏ năm đồng, cái lớn mười đồng, mua năm cái nhỏ, có thể được tặng thêm một cái nhỏ, cái lớn thì không thể tặng.” Nhìn không ra, ông lão này khá là biết kinh doanh buôn bán.
Rất nhanh, Bàn Nhi bị những cái giá rẻ như vậy làm cho giật mình.
Để nàng tính thử xem, một lượng bạc ước chừng có thể đổi hơn chín trăm đồng tiền, cũng chính là nói mua cái lớn là đã có thể mua hơn chín mươi cái, cái nhỏ thì có thể mua hai trăm cái rồi. Một cái sạp hàng này, có thể có hai trăm cái không?
Nàng đại khái xem thử, cũng chính là nói cái sạp hàng còn bán không tới một lượng bạc.
“Ông lão, cái đồ này ông bán rẻ như vậy, có lời không? Có phải có hơi rẻ rồi không?”
Ông lão dùng ánh mắt rất lạ nhìn nàng, nhưng vẫn là cười ha ha một tiếng: “Không có gì lời hay không lời, chẳng qua là nhân lúc mùa đông nông dân chúng tôi rảnh rỗi đan đồ mang ra ngoài bán, giúp ích cho chi phí sinh hoạt trong nhà. Màu sắc trên giỏ này đều là dùng phương pháp thủ công của quê chúng tôi, nhìn màu sắc hơi đơn điệu một chút, nhưng mà sẽ không bị phai màu, những cành cây này đều là chặt ở trong núi, không đáng tiền gì đâu, cũng chỉ là tốn một chút thời gian công sức mà thôi.”
Thật là một người chất phác thật thà!
Bàn Nhi vốn cảm thấy bản thân đã lấy nhiều rồi, nên hiện tại quyết định mua hết chúng, nàng vô thức muốn đi lấy ngân lượng, mới phát hiện bản thân căn bản không có đem theo ngân lượng, quay đầu muốn tìm Hương Bồ, thế nhưng lại không tìm thấy Hương Bồ, ngược lại thì nhìn thấy Thái Tử.
“Gia, chàng có mang theo ngân lượng không?”
Sắc mặt của Thái Tử có chút cứng đờ, hắn cũng là Chủ Tử nên bình thường không có đem theo ngân lượng bên người, cho dù là ban thưởng cho người khác đi nữa, thì vẫn còn có Phúc Lộc bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, đều có một loại xấu hổ thuộc về quý nhân.
May là Trương Lai Thuận dẫn Hương Bồ rất nhanh thì đã lách qua, sau khi Bàn Nhi thấy Hương Bồ, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Bình thường Hương Bồ đi theo bên cạnh nàng, trên người luôn mang theo mấy túi tiền để ban thưởng, nhất định sẽ có ngân lượng. Quả nhiên vẫn là Hương Bồ vạn năng, từ trong tay áo lấy ra vài túi tiền, lại từ trong túi tiền lấy ra thỏi bạc.
Những thỏi bạc này đều được làm trong nội cung, để cho các quý nhân cầm giữ, tạo hình thường có là hình hạt dưa hay hạt đậu phộng, còn để mừng thọ thì sẽ làm thành quả đào, đồ này cho dù đưa cho ông lão, ông lão dám nhận thì mới được.
Trong lúc nguy cấp, Trương Lai Thuận tiến đến cứu nguy.
Trương Lai Thuận một lần nữa khâm phục bản thân đầu óc nhanh nhẹn, thảo nào cha nuôi hắn ta lại quyết định chọn hắn ta làm con trai trong một đám tiểu thái giám.
Ở trong ánh mắt vui mừng nhẹ nhõm của Bàn Nhi và Hương Bồ, Trương Lai Thuận lấy ra một đồng bạc đưa cho ông lão, hắn ta cảm thấy được ánh mắt của Thái Tử Điện Hạ tán thưởng hắn, nhất thời cảm thấy kiếp này bản thân đã viên mãn rồi.
“Sao lại đưa bạc, giờ đã giữa sáng rồi, ta cũng không có làm mấy cái buôn bán gì, không có tiền thối.” Ông lão nhận ngân lượng, chân tay có chút lúng túng.
“Không cần thối, coi như thưởng cho ông.” Trương Lai Thuận rất hào phóng nói.
Lời vừa nói xong, nhận được ánh mắt không tán đồng của Bàn Nhi, Trương Lai Thuận khí thế vốn tăng cao thì lập tức chùng xuống, hắn ta không dám nhìn sang Thái Tử, sợ Chủ Tử chê hắn ngu ngốc.
Đã nói cải trang tư tuần, sao mà đem những lời nói thường dùng ở trong Cung nói ra chứ.
Bàn Nhi che miệng cười, cái giỏ ở trong tay cũng nhét vào ngực hắn, rồi đi.
Vẫn không quên kéo theo Thái Tử.
Trương Lai Thuận gõ đầu rồi đi theo ở phía sau. Hương Bồ ở một bên cười, vốn dĩ nàng ấy khá sợ những tên thái giám ở bên cạnh Thái Tử Điện Hạ, bây giờ mới phát hiện những người này thật ra so với bọn họ cũng không có gì khác nhau, đều có lúc phạm phải chút sai lầm ngu ngốc.
Bàn Nhi đi mua thịt dê, mua thêm một chút dê tạp, ngoài ra còn mua một chút đồ ăn có thể kết hợp cùng, tính trở về sẽ nấu một nồi súp thịt dê uống, còn có thể nướng thịt dê để ăn.
Trương Lai Thuận vẫn coi như là một người thông minh, trước khi đi khỏi sạp hàng đó, còn quay lại cầm cái sọt, ông lão đó không quan tâm việc hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Hiện giờ những cái giỏ lộn xộn kia được hắn ta gom lại bỏ vào trong một cái sọt, còn dư ra không ít chỗ, còn có thể mua rau để vào.
Chuyện này khiến cho Bàn Nhi khen hắn ta vài câu, bởi vì đi chậm rãi về phía trước, đồ nàng mua càng ngày càng nhiều. Nếu để nàng và Hương Bồ cầm, như vậy thì không thể, hai người cũng không có sức, Thái Tử thì cũng không cần nghĩ tới, vậy nên người duy nhất có thể cầm chính là Trương Lai Thuận.
Bàn Nhi dừng lại ở trước một sạp hàng nhỏ bán trứng gà.
“Trứng gà này trông rất tốt, chàng xem màu trắng tinh này, vừa nhìn thì đã biết còn mới.” Bàn Nhi nói với Thái Tử.
Chuyện này Thái Tử không có rành, dù sao từ lúc đi vào cái chợ rau này, hắn vẫn luôn duy trì vẻ mặt trầm mặc, nhìn Bàn Nhi giống như cá gặp nước, tung tăng vui vẻ khắp nơi, nhìn cái này cũng muốn mua cái kia cũng muốn mua.
Hắn nào biết được Bàn Nhi hình như xuất thân từ chợ. Thực tế thì kiếp trước đã trải qua cuộc đời mười mấy năm trong cung đình, đối với cái gọi là nhân gian này cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ, cùng với sự phấn kích của sự trùng phùng.
Thái Tử không đáp lời, nhưng người bán trứng gà lại đáp lời.
“Đại Nương Tử thật có mắt nhìn, đây là những quả trứng mới đẻ mấy ngày gần đây nhất đó, ta đã thu hoạch toàn bộ trứng ở trong thôn bọn ta, nhân còn tươi thì mang ra ngoài bán.”
Bàn Nhi mỉm cười, một bên đáp lời hắn, một bên lựa trứng: “Ông thật biết buôn bán, còn biết đem trứng ở trong thôn thu lại để bán, nhà ông nuôi mấy con gà thế, gà đẻ trứng đủ trong nhà ăn không? Một quả trứng này bao nhiêu văn tiền, có thể kiếm được tiền không?
“Trong nhà có thể nuôi bao nhiêu con gà, chẳng qua chỉ khoảng mười con mà thôi, mùa đông gà đẻ trứng ít, giá tiền cũng cao hơn mùa hạ một ít, nên cũng không nỡ ăn, đều đem ra ngoài bán, cũng có thể cho bà nhà đổi một ít đồ linh tinh ấy mà. Một quả trứng hai văn tiền, cô muốn mua bao nhiêu, ta chỉ tính cho cô ba quả năm văn tiền. Cô cứ yên tâm, cả cái chợ rau này trứng gà của ta là mới nhất, to nhất.”
Thái Tử đi đi trên đường nhìn qua, luôn cảm thấy Bàn Nhi nói nhiều hơn bình thường rất nhiều, tỉ mỉ nhìn xuống mới phát hiện có đôi khi lời nàng nói rất có thâm ý.
Giống như lúc này, chỉ thông qua cuộc trò chuyện ít ỏi này, thì đem hết hoàn cảnh nhà người ta và tình hình nơi ở của ông ta đều biết rõ ràng.
Ngay cả trứng cũng không nỡ ăn, chắc hẳn là hoàn cảnh gia đình không được coi là tốt, nhưng cuộc sống trải qua cũng không tệ, không nhìn thấy ông nông dân kia cười híp cả mắt sao?
Nhưng mà một quả trứng hai văn tiền, thật sự cũng coi là rẻ rồi. Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt của Thái Tử thay đổi có chút lạ, Bàn Nhi ở bên này còn đang nói chuyện cùng với lão nông.
“Hai văn tiền thật ra cũng không có mắc, nhưng mùa hạ một quả bán bao nhiêu văn tiền? Lẽ nào còn ít hơn hai văn tiền sao?”
“Mùa hạ trứng gà để không được, gà đẻ cũng nhiều, cho nên bán rẻ, hai quả ba văn tiền, một văn một quả cũng bán luôn.”
“Thế thật sự là quá rẻ rồi.”
Trong lúc đang nói chuyện, trứng đã mua được rồi, Bàn Nhi cũng không dám mua nhiều, chỉ mua hơn ba mươi quả, chỉ sợ Trương Lai Thuận không xách nổi, đợi trở về thì bể hết.
Lão nông này lại là một người chu toàn, còn đưa một ít rơm cho bọn họ, nói là để lót trứng lên, cũng tránh bị bể.
Bàn Nhi đi lên phía trước vài bước, mới phát hiện Thái Tử không có đi chung, quay đầu lại nhìn, sắc mặt hắn lạ lạ, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
“Tam Gia?”
“Đã mua xong rồi? Đi thôi”
“Chàng làm sao vậy?”
Thái Tử lắc đầu, nói không có gì.
Thật ra hắn nhớ đến có một năm, cung Thân Vương bởi vì bị bệnh, những chuyện lặt vặt của Phủ Nội Vụ đều để cho hắn kiểm kê qua. Sổ sách ở bên dưới đưa cho hắn xem qua, hắn nhớ rõ trứng gà trong lúc đó là một trăm năm mươi văn tiền một quả.
Thái Tử cũng không phải là không biết tính toán, chỉ nhớ rõ là một Tiểu Lương Viên ở Đông Cung, mỗi ngày trong danh sách phân có mười quả trứng, có lẽ là phi tần phẩm cấp bình thường ở trong Cung nơi nào cũng có, một ngày tiêu tốn bao nhiêu, một tháng lại phải tiêu tốn bao nhiêu, trong Cung mỗi tháng chỉ một quả trứng, thì sẽ thu được không ít ngân lượng.
Hắn cảm thấy trứng gà này quá mắc.
Nhớ lúc đó cái người thái giám kia nói với hắn rằng gà đẻ trứng này được cho ăn bằng lúa thượng đẳng nhất, nước uống cũng phải là nước suối trong núi, đồ ăn phải là lương thực tốt nhất, vì để bổ sung cho các quý nhân, mỗi ngày còn phải ăn các dược liệu thượng đẳng, cho nên mới có cái giá này.
Lúc đó hắn không nghĩ quá nhiều, chỉ coi là như vậy, hiện giờ thấy trong cái chợ này một quả trứng không quá một lượng văn tiền, cũng chính là từ chính miệng dân chúng nói ra, chỉ nhớ đến bốn chữ Dân Chi Dân Cao, là chỉ mồ hôi xương máu của nhân dân.
Đương nhiên, Thái Tử cũng nhớ đến chuyện tham ô thối nát ở trong Cung, xưa nay trong Cung không thiếu những nô tài có chút lừa trên gạt dưới, gian lận lừa đảo, cấm cũng cấm không được, phủ nội vụ cấu kết tham ô, hắn cũng đã nghe thấy từ lâu, nhưng so với lần này thì hắn lại cảm thấy trực diện hơn.
Giá của quả trứng lại dám nói lên trên nhiều hơn gấp một trăm lần, thế những thứ khác thì sao?
Thái tử có một loại cảm giác lạnh lẽo toàn thân, trước mắt hiện trên một đoạn đường này, những quan địa phương tổ chức yến tiệc chiêu đãi hết sức xa hoa lãng phí, còn có tặng những bức thư họa cổ.
Một người quan huyện bỗng lộc một năm bất quá cũng hơn bảy mươi lượng, một quan Phủ Tứ Phẩm bổng lộc một năm bất quá ba trăm lượng, nhưng bọn họ tùy thích tặng một bức thư họa giá trị hơn ngàn kim.
Ngân lượng từ đâu đến?
Chẳng qua vẫn là từ mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Nhìn thấu trong chợ rau này đa số đều là tràn ngập những khuôn mặt tươi cười, bỗng nhiên Thái Tử có một loại cảm giác khó chịu, chỉ là giống như người trần như nhộng đang đứng ở trên con đường này.
Cũng vì vậy, hắn mới hiện ra vẻ trầm lặng khác thường.
Bàn Nhi quan sát được hết thảy, đột nhiên nhớ lại cũng là sau khi Kiến Bình Đế đăng cơ, mạnh mẽ chỉnh đốn chuyện phủ nội vụ tham ô, cho nên cũng coi như là trong lòng có sự thông minh sắc sảo đi.
Nhưng đồng thời nàng cũng nhớ đến sau khi Kiến Bình Đế đăng cơ, bởi vì mạnh mẽ chỉnh đốn quan lại tham ô. Cho nên bị không ít người mắng lòng dạ nham hiểm, không hề có lòng thương xót. Trên đời này xưa nay giết người không thấy máu chính là nhân văn, mà vừa vặn cũng là giúp người làm quan này, cho nên dùng ngòi bút làm vũ khí hay chỉ đơn giản là một cây bút đều là do bọn họ.
Lúc Kiến Bình Đế còn trẻ, tiếng tăm cũng không tốt, vẫn là sau này tuổi tác dần lớn, thủ đoạn trở nên khôn khéo ngấm ngầm hơn, nên tất cả điều này mới dần dần có chút cải thiện.
Bởi vì chuyện này, đương nhiên cũng không đi dạo chợ rau nữa. Nhưng mà đồ cũng mua khá nhiều rồi, đoàn người đều đi về.
Bàn Nhi cười nói với Thái Tử: “Thật ra cuộc sống dân chúng bình thường ở phía nam cũng khá tốt, địa phương giàu có, dẫn đến cuộc sống dân chúng cũng tốt. Một năm có hai mùa lúa, nên có thể thu hoạch hai lần, cũng giống với lão nông ban nãy, cũng có lúc nông dân rảnh rỗi ra ngoài làm buôn bán nhỏ để trợ giúp được chi phí trong nhà, thu hoạch của một năm thêm những chuyện vặt này cũng đã đủ chi phí sinh hoạt.” Đây là nàng có ý giải thích cho hắn.
“Hai mùa lúa?”
“Mùa vụ thứ nhất là trồng vào tháng ba, sẽ thu hoạch vào ngày sáu, bảy, tám của tháng bảy, mùa vụ thứ hai sẽ trồng vào ngày hai mươi ba, hai mươi tư và hai mươi lăm của tháng bảy, sau đó sẽ thu hoạch vào tháng mười. Nhưng mà nghe nói hình như địa phương có khí hậu ấm áp mới có thể, phương bắc thì trồng không được, cho nên thiếp nghe nói cuộc sống dân chúng ở phương nam khá giả hơn nhiều so với dân ở phương bắc.”
Trong lúc Thái Tử rơi vào trầm tư.
Tất cả những điều này trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua, dân chúng sẽ sống như thế nào? Đương nhiên là trồng ruộng, nhưng làm sao trồng, hắn cũng không hiểu biết, hắn chỉ biết dân chúng trồng ruộng, là phải nộp thuế rất cao, triều đình chỉ quan tâm chuyện thu thuế, mà những thứ này đến trước mắt của hắn, lại là một con số.
Những con số này đã thay đổi như thế nào, tại sao đôi khi sẽ nhiều, đôi khi sẽ ít? Phía dưới báo lên năm nào nơi nào hạn hán nơi nào ngập lụt, phía trên chỉ quan tâm, vậy nên miễn thuế.
Nhưng từ đó đến giờ vẫn không có nghĩ qua, tại sao có vài nơi thu hoạch được mùa, có vài nơi lại mất mùa, tại sao mất mùa, nguyên nhân mất mùa là gì, có cách trợ giúp hay không?
Trước hôm nay, Thái Tử cũng có lòng tin bản thân sau này nếu như đăng cơ, nhất định có thể làm một vị Hoàng Đế tốt. Nhưng bây giờ hắn lại có chút do dự, hắn tự khoe khoang mình có học thức, hiểu biết nhiều, thông thạo nhiều thứ, thực tế lại có quá nhiều chỗ thiếu sót.
Nhưng đồng thời hắn cũng là người may mắn, bởi vì hắn đã phát hiện sớm, còn có cơ hội bổ sung cứu giúp.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy hôm nay người mua rau này không tệ, sau này có thể ra ngoài nhiều hơn mua đồ.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy đồ ăn hôm nay mua rất ngon, sau này có thể ra ngoài nhiều hơn để mua đồ ăn.