Trong khi Thái Tử đang suy nghĩ sâu xa, Bàn Nhi cũng đang suy nghĩ về một vấn đề, nàng rốt cuộc có nên nói thêm vài câu hay không. Nàng biết Thái Tử sẽ cải trang đi tuần tra ở Dương Châu, đương nhiên cũng có mục đích khác.
Mục đích đó là gì?
Ở Dương Châu ngoài muối ra, có lẽ là không có thứ gì đáng để đường đường là một vị Thái Tử lại đi quan tâm cả.
Bàn Nhi không biết kiếp trước Kiến Bình Đế bắt đầu chấn chỉnh các vụ việc liên quan đến muối từ bao giờ, nhưng nàng biết rằng việc này đến năm hơn năm mươi tuổi hắn mới tìm được thời cơ thích hợp để ra tay, hắn đã bày ra một ván cờ lớn, trong đó liên lụy rộng rãi đến mức khiến nàng tự ngộ nhận mình là người có tầm nhìn hạn hẹp, nhưng chuyện này còn liên lụy đến cả con trai lớn của nàng là Ngụy Vương Tông Việt.
Ngụy vương nhờ vào việc cải cách muối mới quen biết được Ngụy Vương Phi tương lai, con dâu của nàng là Phương Phụng Sênh, thậm chí cả việc Thái Tử mà Trần Hoàng Hậu hoài thai rớt đài, cũng là bởi vì chuyện này. Mặc dù chuyện này không quá liên quan đến Ngụy Vương, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ một đạo lý kéo một sợi tóc động đến cả người.
Nếu như nàng nhúng tay trong thời điểm này, hấp dẫn Thái Tử đối với chính sách muối của Lương Hoài, sẽ có thể thay đổi kết cục ở tương lai không?
Vậy đến khi đó con trai và con dâu của nàng, còn có cả hai đứa cháu trai cháu gái đáng yêu, vẫn có thể xuất hiện chăng? Thái Tử mà Trần Hoàng Hậu sinh ra có thể rớt đài hay không, con trai của nàng còn có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế hay không?
Tất cả những chuyện này thật sự là quá xa vời, ít nhất Bàn Nhi trước mắt không thể đưa ra được quyết định gì.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một thanh niên có vẻ mặt chán chường từ trong góc cách đó không xa bước ra, hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu xanh, nhưng lại bị quấn xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là bị ai đó kéo đi, hắn ta cứ khập khiễng bước ra ngoài, quay đầu lại khạc một bãi đồng thời lẩm bẩm cái gì đó.
Có một người vô tình ngẩng đầu lên nhìn, sau đó hắn ta nhìn về hướng này, theo bản năng mà sững sờ, hét lên một tiếng, thế nhưng người bên kia dường như không nghe thấy, bóng người biến mất sau đoàn người vô cùng nhanh.
Bàn Nhi quay đầu lại nhìn.
Thái Tử hỏi: “Làm sao vậy?”
Bàn Nhi lắc đầu nói: “Đi thôi.”
Dường như mới nghe thấy có tiếng người gọi mình, thế nhưng nàng đã ăn mặc thành như thế này, là ai có thể nhận ra được nàng chứ. Tất nhiên cũng không phải là không có ai nhận ra được, tuy nhiên mấy người có thể nhận ra được đều ở thành Bắc cả rồi, bình thường căn bản bọn họ không thể đến một nơi thế này được.
Bởi vì chỗ ở cách đây không xa, nên hai người đã đi bộ trở về.
Tưởng Dịch mang theo một vài người đàn ông cường tráng đi theo phía sau, lại nhìn Trương Lai Thuận thở hổn hển vì bị kiệt sức, cũng như Thái Tử ăn mặc như một tên thư sinh rách nát đi phía trước, còn có Tô Phụng Nghi ăn mặc như một cô vợ nhỏ đi theo bên cạnh, vẻ mặt kì quái cũng coi là lđiều duy nhất hắn ta thấy ở kiếp này.
Thế nhưng sự kinh ngạc mà hắn ta nhận được vào ngày hôm nay, cũng là sự kinh ngạc duy nhất trong cuộc đời hắn ta.
Về đến chỗ ở, Bàn Nhi hào hứng bắt mọi người xách mấy đồ nàng mua vào phòng bếp.
Khả năng nấu nướng của Tình cô cô rất tốt, bất cứ đồ ăn gì cũng có thể nấu được vài món, nhưng món mà bà ta thành thạo nhất chính là món ăn miền Nam. Bà ta lục lọi trong cái gùi, trong lòng đã quyết định buổi trưa nên ăn món gì rồi, dù sao thì cũng chỉ có hai người là Bàn Nhi và Thái Tử, khi ra ngoài cung thì mọi thứ chỉ nên đơn giản, bốn món và một món canh là đủ rồi.
Bàn Nhi nói rằng muốn làm món súp thịt cừu, thịt cừu ngon nhưng không dễ làm chút nào, cả Tình cô cô và Bàn Nhi vẫn chưa từng rửa qua, cuối cùng vẫn là Hương Bồ mang thịt cừu xuống giếng để rửa, Thanh Đại thì giúp nàng ấy nấu nước nóng, Bàn Nhi chạy đến rồi lăn qua lăn lại cái nồi đất nàng vừa mới mua.
Người dân ở Dương Châu có thói quen ăn súp thịt cừu vào mùa đông, một bát súp thịt cừu đậm đặc, bên trên rắc một vài cọng rau mùi, vừa uống ngon vừa loại bỏ được khí lạnh, khi đưa lên bếp sẽ được hầm trong một cái nồi đất, cho nên Bàn Nhi đã đặc biệt mua một cái nồi đất.
Không chỉ có nồi đất, mà còn mua về mấy cái bát bằng đất, có cả lớn cũng có cả nhỏ, dùng để đựng món ăn hay đựng canh đều rất ổn. Tình cô cô nhìn thấy, nói đùa rằng nàng kiếm đâu ra mấy thứ thú vui dân dã này.
Tuy nhiên đời người chầm chậm dài dằng dặc, nếu tự mình không tự kiếm niềm vui cho bản thân, vậy thì có còn ý nghĩa nào nữa.
Bởi vì nồi canh cừu này và một số nồi đất hay bát đất khác, nên Bàn Nhi đã bận rộn cả một buổi sáng, các đồ làm bằng đá phải ngâm trong dầu trước khi sử dụng. Biện pháp này chính là do Hương Bồ nói cho nàng biết, đồ gốm thông thường chắc chắn sẽ không hợp để làm như vậy, nhưng ai bảo Bàn Nhi cầm chơi cho vui.
Bữa trưa đã chuẩn bị xong, đều là những món ăn của gia đình bình thường.
Một miếng thịt kho Đông Pha, một món thịt lợn xào với giao bạch, một món cải thìa xào đậu phụ, một món thịt cừu hầm củ cải, còn có món cá sạo hấp. Ở giữa là một tô lớn màu trắng đặc sệt, ở bên trên canh thịt cừu rắc một ít rau mùi thái nhỏ. Thái tử nhìn chằm chằm vào mấy đồ dùng bằng gốm ở trên bàn, hắn ngay lập tức nghĩ đến mấy món được Bàn Nhi mua lần trước. Hắn còn tưởng nàng mua về một cái để chơi, nhưng không ngờ lại mang nó ra sử dụng như vậy.
“Canh này là do thiếp làm, chàng nhớ ăn hai bát nhé,” Bàn Nhi chỉ vào bát canh thịt cừu, lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào bát đồ ăn và bát cơm không chịu động đũa, “Những cái bát này dùng để đựng cơm, đựng thức ăn đều rất tốt, chàng đừng nhìn thấy nó không đẹp, thực sự đã rửa sạch rồi, thiếp ngồi chà rửa cả buổi sáng đấy.”
“Không phải là do không đẹp, mà là nhìn có hơi kì lạ.”
Thực sự là kì quái mà, những đồ vật được dùng trong cung tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, những lô hàng đầu tiên trong lò gạch được chuyển vào trong cung trước, Thái Tử vẫn chưa từng sử dụng loại bát bằng đá nào mà không có tráng men này. Khi chạm tay vào không có có cảm giác ấm áp, cũng chẳng có nhẵn nhụi mềm mại, mà là cảm giác vô cùng thô ráp.
Nghĩ đến bá tánh bình thường cũng dùng loại đồ vật này, Thái Tử cũng không bài xích nữa. Vừa nãy hắn mới suy ngẫm lại, cái hắn thiếu nhất bây giờ chính là sự hiểu biết về những tầng lớp bá tánh ở dưới. Bởi vì đứng quá cao và chỉ nhìn thấy những thứ vĩ đại mà hắn đã bỏ qua nơi cơ bản nhất dưới chân của mình.
Thái Tử bưng một bát lên rồi uống bát canh thịt cừu của Bàn Nhi làm trước.
Sau khi nếm thử, hương vị cũng coi như là khá ngon.
Dường như không bỏ thêm bất kì loại gia vị dư thừa nào, đương nhiên cũng không bỏ vào một vài dược liệu giống như ở trong cung, đến mức trong miệng ngập tràn toàn vị thuốc.
Nó chỉ có hương vị thuần túy của súp thịt cừu, nhưng đã được khử mùi, lại còn thêm một ít hạt tiêu nên đặc biệt thơm ngon.
“Có phải cảm thấy rất ngon không? Còn nhớ hai con cá nhỏ thiếp mua về chứ? Thiếp bỏ nó vào trong này hầm chung luôn. Có ai nói là, một miếng cá một miếng thịt cừu, kết hợp lại với nhau sẽ rất ngon không.”
Thái Tử bị nàng chọc cười, nói: “Nàng cũng ngồi xuống ăn đi.”
Trong bữa ăn này, hai người ăn vô cùng ngon miệng.
Thái Tử có lẽ là do tâm trạng, còn Bàn Nhi lại say sưa thưởng thức tài nghệ nấu ăn của bản thân cũng không tồi.
Tô Hải về đến nhà, thì thấy nha hoàn tiểu Hồng đang bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Một cái bàn bát tiên, ngồi ở vị trí chủ vị chính là chủ nhà của Tô gia - Tô Đại Điền, nữ chủ nhà là Diêu Kim Chi, còn có con trai trưởng là Tô Giang và con dâu trưởng - Miêu Thúy Hương, còn hai đứa nhỏ là Mao Đản và Thiết Đản.
Tô Hải vẫn chưa thành thân, ban đầu chuyện thành thân đã được bàn luận ổn thỏa rồi, sính lễ cũng đã đem qua, nhưng ai mà ngờ Tô gia xảy ra chuyện, gia đình bên vợ của Tô Hải đã hủy bỏ hôn ước.
Diêu Kim Chi mắng chửi đứa con trai thứ hai của mình thậm tệ, Tô Giang và Miêu Thúy Hương cũng tràn đầy oán hận, thế nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy thì có thể làm được gì, cũng không thể nhìn Tô Hải bị người ta đánh cho què giò. Tuy Tô gia dựa vào tiền bán con gái nhưng vừa cầm vào tay chưa được bao lâu thì cũng đã hết sạch.
Ban đầu những đồng tiền này Diêu Kim Chi phải nhờ bà con là Triệu Ngũ gia, phải tốn rất nhiều công sức mới có được, vì chuyện này mà bà ta đã không ngại ngần la lối om sòm lăn qua lăn lại với con dâu Tống Thị của Triệu Ngũ mấy ngày liền.
Tống Thị thấy người đàn bà này không dễ đối phó, cũng do gần đây chuyện làm ăn hay lui tới cửa, không muốn bị bà ta quấy rầy nên đã chia tiền cho bà ta một nửa. Trong khi đó Tống Thị giận dỗi cả mấy ngày mấy đêm không ngủ được, cảm thấy nuôi dưỡng Tô Bàn Nhi nhiều năm như vậy, cũng không nói kĩ càng.
Một khi Tô gia có tiền, có thể nói đây là một sự thay đổi lớn.
Mua nhà, mua nha hoàn, mua vợ, sắm sửa quần áo, trang sức cho con trai con gái trong nhà, tiêu tốn không hề ít. Ban đầu số tiền còn lại Diêu Kim Chi tính tìm một người tin cậy, tiết kiệm vào trong ngân hàng tư nhân để ăn tiền lãi, hoặc là làm buôn bán nhỏ gì đó, cũng có thể có chút tiền để người nhà sinh hoạt mỗi ngày, ai mà ngờ được là Tô Hải đánh bạc thiếu nợ, tất cả tiền đều đem trả cho người khác.
Tô Hải vốn là một tên nghiện cờ bạc, mới còn trẻ mà lại không cưới được vợ. Nhưng mà do lúc trước trong nhà còn nghèo nên hắn ta chỉ dám đánh bạc tam văn ngũ văn, cũng không dám chạy đến nơi đánh bạc, chỉ là mấy người quen biết rủ nhau chơi vài ván cho vui, thế nhưng ai mà biết được hắn ta muốn đến sòng bài để mở mang tầm mắt, thế nhưng cũng thắng được hai ngày, qua ngày hôm sau đã thua lỗ sạch trơn, lại còn đi vay nặng lãi thêm năm trăm lẻ hai đồng.
Lần này Tô gia phải bồi thường tiền, mới có thể đổi người trở về, số bạc trên tay đã không còn thì không nói, Diêu Kim Chi còn phải bán hết số trang sức mà bà ta đã mua cho mình và con dâu mới gom đủ số tiền. Đương nhiên cũng không thể nuôi nổi hạ nhân, bán đi hết, bây giờ trong nhà còn một bà lão đốt lửa nấu cơm và một tiểu nha đầu, có vẻ như vài năm sau cũng sẽ bị đem đi bán.
Cho nên khi Diêu Kim Chi nhìn thấy đứa con trai thứ hai bước vào, thì lập tức nổi giận. trong lòng nghĩ rằng lão nhị đi đánh bạc là cái chắc.
Vậy nên Tô Hải còn chưa kịp bưng tô cơm lên đã bị mẹ mắng cho té tát.
Mắng hắn ta không ngừng, khiến cho hai đứa nhỏ sợ đến mức khóc toáng cả lên, hắn ta ném đôi đũa xuống, hằm hằm nói: “Con không đi đánh bạc, không đi, vậy thì đi chỗ nào kiếm bạc đây.”
Tô Hải khó chịu, trái lại Diêu Kim Chi lại tỏ ra bình tĩnh, cầm bát lên ăn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy bà ta như vậy, đừng nhìn đến bộ dạng ngoan cố của Tô Hải, nhưng từ bé đến giờ hắn chưa bao giờ là đối thủ của mẹ.
“Mẹ, hình như hôm nay con nhìn thấy Bàn Nhi ở Đông Thành.”
“Bàn Nhi?” Ngay sau đó phản ứng của Diêu Kim Chi không phải đang hỏi con gái, mà là.. "Con đến thành Đông làm cái gì? Còn dám nói với ta con không đi đánh bạc à?”
“Con không đi thật mà, là Tiết Đại Trí bảo con đến giúp hắn đưa đồ, con đi ngang qua. À, mẹ, không phải người nói Bàn Nhi bị bán cho một lão gia giàu có sao, sao muội ấy lại ở Dương Châu?”
Nhắc đến đứa con gái bị mình bán đi, Diêu Kim Chi có một chút không thoải mái, quát lên: “Lão gia nhà giàu đó không thể là người Dương Châu à? Với lại, bán thì cũng đã bán rồi, con nhắc đến nó làm cái gì?”
“Cũng không biết con có nhìn nhầm hay không, con thấy đồ của muội ấy không giống với người quý nhân lão gia kia, trái lại giống với người thanh niên nghèo hơn. Cái tên đi bên cạnh muội ấy, trông cũng được, chỉ là ăn mặc không được như con, giống bộ dạng của tên nhà nghèo hơn.”
Nghe đến đó, mấy người Tô gia nhìn nhau đầy ngơ ngác, Tô Đại Điền vẫn uống rượu của mình, trông vô cùng say sưa.
“Uống uống uống, ông chỉ biết uống thôi, một ngày không uống rượu vàng thì ông không thể sống nổi à?” Trong lòng Diêu Kim Chi vô cùng bực bội, nhìn thấy bộ dạng của Tô Đại Điền như thế, bỗng chốc nổi cơn điên.
“Mấy người nói thì mấy người cứ nói đi, liên quan gì đến ta, uống rượu còn không cho ta uống là như thế nào?” Tô Đại Điền trốn không kịp, vội vàng bưng đĩa lạc và bình rượu mà tránh đi.
Trải qua trận ầm ĩ này, chuyện ban nãy đương nhiên cũng tự nhiên mà kết thúc, Tô Hải nhìn ra mẹ không muốn nhắc đến chuyện này nên cũng không nói lại nữa, chỉ là trong lòng hắn ta vẫn hơi tiếc nuối.
“Người nói xem, ban đầu mẹ giữ người làm nương tử của con có phải tốt hơn không, tự dưng lại đem bán đi.”
Chân trước Diêu Kim Chi vừa ngồi xuống, chân sau bà ta đã nhảy dựng lên ghế.
“Cái thằng nhóc thối tha này, lão nương không tìm ngươi gây sự, ngươi lại nói đến lão nương. Ban đầu số bạc kia là một mình lão nương xài, chứ không phải là bị cái tên phá gia nhà người chơi hết toàn bộ à? Bây giờ chỉ còn mỗi căn nhà này, thua bạc đến sạch trơn rồi, ta nói cho ngươi biết, qua năm nay ngươi cút ra bến đò bán hàng đi, nếu còn tiếp tục đi đánh bạc, lão nương sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Một bữa ăn cơm lại biến thành tình cảnh gà bay chó sủa thế này, sau khi về phòng, Miêu Thúy Hương mới nói với Tô Giang, nếu như có thể phân gia thì tốt rồi, chứ ở chung với mẹ hắn ta như vậy, bà ta sẽ bị rút ngắn mười năm tuổi thọ mất.
Tô Giang không muốn nghe mấy lời này, mặc dù hắn ta cũng bực bội mẹ hắn ta thật, nhưng vì là con cái phải hiếu thuận, cha mẹ không muốn phân gia, với lại tuy lão nhị có hơi hồ đồ, nhưng dù sao cùng là đệ đệ ruột của hắn ta.
“Ngươi gả đến nhà của ta, nhà của ta như thế nào ngươi cũng biết rồi đó. Mặc dù hiện tại số bạc trong nhà đã bị lão nhị mang đi đánh bạc, nhưng dù sao vẫn còn căn nhà, lẽ nào căn nhà này vẫn không giữ chân được ngươi sao?”
Lúc này Miêu Thúy Hương không nói lời nào.
Tự mình ngồi một lúc, bà ta quay sang phía Tô Giang: “Ngươi xem lời của lão nhị là thật hay giả, lẽ nào tiểu muội không được quý nhân lão gia yêu thích, bị đem bán đi chỗ khác rồi?”
Vẻ mặt Tô Giang tối sầm lại: “Đừng có nói lung tung, nếu ngươi không muốn bị mẹ mắng, thì bớt nhắc lại chuyện này đi.”
“Ta nhắc lại thì có làm sao?” Bà ta có hơi bực bội.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia có bộ dạng giống như không muốn nói với bà ta, Miêu Thúy Hương cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
Bên kia, Tô Hải đốt pháo của Diêu Kim Chi, nhưng không có rớt được.
Năm mới sắp qua, hắn ta bị đích thân Diêu Kim Chi mang ra bến tàu, để hắn đi theo mấy người lao động trên bến giúp người ta bốc vác hàng hóa.
Trước kia Tô Hải đã từng làm qua công việc này, thế nhưng đều là bữa đực bữa cái.
Hầu hết mọi người trong bến đò đều biết Tô gia làm ăn phát đạt trong gần nửa năm qua, nhưng đều là tiền làm ăn bất chính, ai mà ngờ được tên tiểu tử Tô Hải này lại gây tai họa, bây giờ lại phải ra bến đò gánh hàng. Mấy kẻ âm thầm cười nhạo hắn ta không hề ít , ban đầu là do một kẻ công nhân tên là Đại Vượng rủ Tô Hải đi vào sòng bạc, thấy Tô Hải thì hắn ta đã lập tức lân la đến hỏi buổi tối có còn đi đến sòng bạc hay không.
“Đi con mẹ nhà ngươi, lão tử không còn bạc thì đi đến sòng bài làm cái gì?”
Đại Vượng nháy mắt đầy mờ ám với hắn ta: “Không có bạc thì có thể đi mượn mà, ta có thể bảo đảm với ngươi…”
“Ngươi cút đi giùm ta, cút càng xa càng tốt!” Tô Hải quát lên, lại đá hắn ta một phát, Đại Vượng vội vàng chuồn đi. Một thanh niên cao gầy đen thui đi tới, nói: “Hải này, ngươi ít nói chuyện với tên Đại Vượng kia lại đi, bị ăn nhiều thiệt thòi vậy mà vẫn chưa chừa à?”
Tô Hải nhớ đến chuyện lần trước, cảm thấy choáng váng muốn phun máu, nhưng không có người nào oán trách cả, ai bảo hắn không quản được tay mình. Thế nhưng lần sau hắn sẽ không đi nữa, dù có đi cũng sẽ không đi chung với tên Đại Vượng kia.
“Đại Trí, chuyện này còn cần ngươi nói nữa sao, ta biết rồi mà.”
Người thanh niên tên Đại Trí kia gật đầu, vỗ vai hắn ta: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, làm ra làm, chơi ra chơi, cứ chăm chỉ làm việc, thì sẽ không bị thiếu ăn.”
Nhưng Tô Hải nghĩ đến số bạc hắn ta thua mà không cam tâm, cũng không muốn nói nhiều hơn với Đại Trí, Trước kia hai nhà là hàng xóm của nhau, ai biết được mẹ hắn có tìm Đại Trí để hỏi gì đó hay không, cho nên chuyện của bản thân Tô Hải cũng không muốn kể chi tiết với Đại Trí.
Hắn ta không khỏi không nghĩ đến chuyện đêm qua.
“Phải rồi ha, đêm qua ở thành Đông hình như ta nhìn thấy Bàn Nhi…”
“Bàn Nhi?” Đại Trí sững sờ.
Tô Hải gật đầu: “Cũng không biết là có nhận sai người không, nhưng chắc là không nhầm đâu, tuy rằng bộ dạng của nha đầu đó khác hồi xưa rất nhiều. Nói ra cũng thật là kì quái, ta nghe mẹ ta nói Bàn Nhi đã bị một lão gia nhà phú hộ mua, nhưng mà ta thấy quần áo muội ấy mặc cũng không được tốt cho lắm. tên đàn ông đi kế bên muội ấy ăn mặc cũng không được như ta, cũng không biết…”
Hắn ta cứ nói liên miên không ngừng, nhưng Tiết Đại Trí lại không nghe lọt tai một lời nào.