Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 48

“Bàn Nhi!”

Bàn Nhi đang cúi đầu lựa chọn câu đối xuân ở sạp hàng, quay đầu lại thì nhìn thấy Tiết Đại Trí và Tô Hải đang đứng cách nàng một khoảng không xa ở sau lưng.

Nàng cau mày lại trong vô thức.

Hương Bồ ở bên cạnh tò mò nhìn xung quanh, không dám nói ra lời nào.

“Thật sự là muội rồi… Bàn Nhi.” Câu này có lẽ hơi giả dối, Tiết Đại Trí nói đến mức mất tự nhiên, còn vừa nói vừa gãi đầu.

Bàn Nhi biết hắn ta nhất định là đang nói dối.

Quả thật ngày hôm đó Tô Hải chỉ vô tình nói ra, nhưng người nghe lại hữu ý. Nên trong mấy ngày liền, ngày nào Tiết Đại Trí cũng đi khắp thành Dương Châu rồi lại lượn đến Đông Thành từ sáng sớm xong cứ cắm ở đó, chỉ để xem liệu có thể sẽ gặp được Bàn Nhi hay không.

Ai biết được lại đụng phải thật, tiếc rằng lúc này hắn ta không dám tiến lên. Nên là trong mấy ngày này, hắn ta phát hiện Bàn Nhi sẽ đến đây mua đồ vào mỗi buổi sáng, hôm nay hắn ta cố gắng kéo theo Tô Hải, thuận tiện ngồi đợi Bàn Nhi luôn.

“Hải này, không phải ngươi bảo muốn nói chuyện với Bàn Nhi sao, sao lại không nói gì?” Thấy Bàn Nhi nhìn hắn ta, Tiết Đại Trí hoảng hốt nên đã dùng cùi chỏ huých vào người Tô Hải.

Trong lòng Tô Hải thật sự muốn mắng một tiếng má nó, cũng không biết là kẻ nào muốn tìm Bàn Nhi nói chuyện, cũng không biết là kẻ nào muốn biết bây giờ Bàn Nhi sống có tốt hay không.

Hai nhà Tô và Tiết là hàng xóm của nhau, Tiết Đại Trí từ bé đã thích Bàn Nhi, tiếc rằng khi Bàn Nhi lên tám đã bị Diêu Kim Chi gửi đến nhà Triệu Ngô gia. Bề ngoài nói là để nuôi dưỡng, nhưng thực tế thì mọi người đều biết là làm cái gì, nhưng lúc đó Tiết Đại Trí mới chỉ là một thằng nhóc lưng chừng chưa lớn, làm sao mà hiểu rõ cái gì, chỉ nghĩ rằng Bàn Nhi thật sự đang được chăm sóc ở nhà người bà con.

Dù sao thì nhà Tô gia cũng không lớn, không có phòng trống cho Bàn Nhi ở, hắn ta biết điều đó.

Cho nên sau đó hắn ta vẫn hay đi kiếm Bàn Nhi. Mãi cho đến lúc lớn hắn ta mới hiểu nhưng lại không bỏ cuộc, hai người vẫn còn liên lạc với nhau, tuy rằng đó chỉ là quan hệ giữa anh trai hàng xóm và em gái kế bên.

Cho đến khi hắn ta nghe mẹ nói mới biết Tô gia đã bán Bàn Nhi đi, để thu về mấy đồng bạc bất chính, hắn ta hoàn toàn biến thành một tên ngốc luôn. Trong thâm tâm, hắn ta luôn dốc sức làm việc, chính là vì để dành dụm đủ tiền để tìm thím Diêu bàn chuyện cưới gả với Bàn Nhi, trong lòng Tiết Đại Trí, hắn vẫn không tin thím Diêu sẽ nhẫn tâm bán đi con gái của mình, Tô gia thiếu tiền, nếu như hắn ta có thể dành dụm được một lượng lớn của hồi môn, nói không chừng Tô gia sẽ đồng ý chuyện hôn sự giữa hắn ta và Bàn Nhi.

Tiếc rằng chưa đợi hắn ta tiết kiệm đủ tiền, người đẹp đã đi mất rồi.

Lần này nghe Tô hải nói đã nhìn thấy Bàn Nhi, Tiết Đại Trí cũng thật lòng muốn biết Bàn Nhi sống có tốt hay không, dù sao trong mắt người dân bình thường ở trong thành, đã làm thiếp thì sẽ không thể có những ngày bình an, suốt ngày không phải là bị vợ cả đánh đập mắng mỏ sao.

Nếu như Bàn Nhi sống tốt, đương nhiên hắn ta sẽ thật lòng chúc phúc cho nàng, mặc dù điều này sẽ khiến hắn ta cảm thấy khó chịu. Nếu như sống không tốt…

Dù sao cũng đã cùng nhau lớn lên, Tô Hải cũng không muốn bắt bẻ Tiết Đại Trí trước mặt người khác, với lại hắn ta cũng muốn biết bây giờ Bàn Nhi sống như thế nào.

“À ừm… Mấy ngày trước thấy muội ở đây, ta có gọi muội một tiếng mà muội không nghe, dù sao ta cũng là nhị ca của muội, sao ta gọi mà muội không trả lời?” Lời nói còn chưa nói được, Tô Hải đã ngựa quen đường cũ bộc lộ ra cái tính cách ngày thường của mình.

Bàn Nhi không thích vị nhị ca này, trong lòng bạc bẽo, nhưng ngoài mặt lại nói: “Ta không có nghe thấy.”

“Là không nghe thấy, hay là cố tình không muốn nghe? Sao nào, sống với quý nhân lão gia, thì không thèm nhận người ca ca ruột này rồi ư?”

Nhìn thấy Tô Hải càng nói càng không coi ai ra gì, Tiết Đại Trí lập tức đẩy hắn sang một bên, nói: “Bàn Nhi muội đừng để ý đến Tô Hải, mồm miệng hắn ta không được nhanh nhẹn, thực sự thì nhị ca của muội rất quan tâm đến muội. Chúng ta đến đây tìm muội, thực ra thì cũng không có ý gì khác cả, chỉ muốn biết rằng muội sống có tốt hay không thôi?”

Nhìn thấy người thanh niên cao lớn da đen thui trước mặt này, tâm trạng Bàn Nhi có hơi dao động.

Nàng không phải là Tô Bàn Nhi thật, nàng là Ý An Hoàng Thái Hậu, nhưng nàng vẫn không quên thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ với nàng.

“Tô Bàn Nhi” cũng chưa từng quên, Bàn Nhi cảm thấy người thiếu niên trẻ tuổi này nhất định vẫn còn ảnh hưởng đến cái thân thể này của nàng, với tư cách là Ý An Hoàng Thái Hậu, theo lý mà nói sau khi nhìn thấy người này tâm trạng của nàng không thể bị dao động thành ra như vậy được, nhưng bây giờ lại đúng lúc biến thành như thế này.

“Anh Đại Trí…” danh xưng vừa được nói ra, Bàn Nhi đã sững sờ.

“Bàn Nhi!” Nhìn thấy Bàn Nhi vẫn gọi bản thân như lúc trước, Tiết Đại Trí vô cùng sung sướng.

Bàn Nhi hít một hơi thật sâu, cười nói: “Bây giờ muội sống rất tốt, cũng đã kết hôn rồi…”

Lúc đang nói, Thái Tử đã dắt theo Trương Lai Thuận ở kế bên đi ra ngoài.

“Đây là…”

Bàn Nhi vô thức hơi mông lung, có cảm giác mất tự nhiên như thấy người yêu cũ bị trượng phu bắt gặp, nhưng nàng phản ứng rất nhanh.

“Anh Tông, đây là hàng xóm ngày trước của thiếp, đây là nhị ca của thiếp,” Trả lời với Thái Tử xong rồi, nàng vội vàng nói với Tiết Đại Trí và Tô Hải, “Nhị ca, anh Đại Trí, muội sống rất tốt, đây là trượng… trượng phu của muội, làm ở phòng thu chi cho người khác.”

“Không phải muội bị quý nhân lão gia mu…” Tiết Đại Trí nhanh chóng đánh Tô Hải một cái, cắt ngang lời hắn ta đang nói.

“Muội sống tốt là được rồi, bọn ta còn có chuyện, nên đi trước nhé. Bây giờ muội sống ở đâu, ngày nào đó ta và Tô Hải sẽ đến thăm muội nhé?”

“Muội…” Bàn Nhi vô ý liếc nhìn Thái Tử, nhìn thấy Thái Tử cũng không có biểu tình gì, nàng nói địa chỉ nơi nàng đang sống cho Tiết Đại Trí.

“Bọn muội cũng không biết sẽ sống ở đây trong bao lâu nữa, có thể sang năm sẽ chuyển đi.”

Tiết Đại Trí gật đầu, vội vội vàng vàng kéo Tô Hải rời đi.

Chờ sau khi hai người kia đi, Bàn Nhi mới nhìn Thái Tử.

“Không ngờ rằng lại gặp bọn họ ở đây, nhị ca của thiếp có hơi ham ăn biếng làm, cho nên thiếp mới nói với bọn họ người làm ở phòng thu chi…”

Đây cũng là do Bàn Nhi nhanh trí nghĩ ra, tuy rằng quần áo của Thái Tử cũng khá giống với một tên thư sinh bần hàn làm ở phòng thu chi cho kẻ khác.

Nhưng điều này không phải là điều mà Thái Tử muốn tìm hiểu kĩ.

“Vậy anh Đại Trí là ai?”

Bàn Nhi cảm thấy giọng nói của Thái Tử hơi kì cục, nhưng nhìn thấy mặt hắn vẫn như bình thường, nàng cũng không nghĩ nhiều làm gì, nói: “Hắn là Tiết Đại Trí, là con trai lớn của Tiết gia, hàng xóm của Tô gia, bởi vì hai nhà thường xuyên qua lại cho nên từ bé thiếp đã xem hắn như anh trai, còn giống anh trai hơn cả nhị ca của thiếp.”

Anh trai? Thái Tử không nói lời nào nghiền ngẫm, liếc nhìn Bàn Nhi một cái.

Ban nãy hắn vừa đi đến cửa hàng văn phòng tứ bảo xem bút mực, Bàn Nhi nhìn thấy có đèn lồng và câu đối xuân, nói rằng muốn mua hai cái đèn lồng đỏ để treo. Khi hắn đi ra từ cửa hàng văn phòng tứ bảo thì thấy trước mặt Bàn Nhi có hai tên con trai.

Với lại Thái Tử còn mới thấy ánh mắt Tiết Đại Trí nhìn Bàn Nhi, không giống như ánh mắt của một người anh trai lắm.

Thanh mai trúc mã?

Bởi vì xảy ra chuyện này, mấy người bọn họ không đi dạo mua sắm nữa mà quay trở về.

Bàn Nhi đau đầu về việc liệu Tô gia có tìm nàng hay không. May mắn nàng đã nhanh trí nói Thái Tử làm ở phòng thu chi, làm ở phòng thu chi của một nhà phú hộ giàu có, như thế là được rồi.

Nàng không biết Tô gia có đến tìm nàng hay không, nhưng nàng chắc chắn Tiết Đại Trí nhất định sẽ đến, ban đầu khi nàng bị bán đi, Tiết Đại Trí đã về quê rồi, từ đó hai người chưa từng gặp nhau lần nào nữa, cho dù người anh trai hàng xóm đã quan tâm nàng từ nhỏ này, chắc chắn cũng sẽ quan tâm đến cuộc sống mỗi ngày của nàng rốt cuộc sẽ như thế nào.

Nhất là hôm nay còn bị Tô Hải ngắt lời như thế, còn mấy lời muốn nói vẫn chưa nói xong.

Tính cách của Tiết Đại Trí chính là như vậy, thật thà, đôn hậu mà còn kiên trì, cũng có một chút gọi là cứng nhắc, hắn ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm hiểu xem cuộc sống sau khi ‘nàng bị bán đi’ có tốt hay không.

“Tô Bàn Nhi” không hiểu, Thái Hoàng Hậu Ý An ở kiếp trước cũng là sau này mới hiểu được, giữa nàng và anh Đại Trí ngoài cái gọi là thanh mai trúc mã ra, còn có một chút tình cảm nữa. Chỉ là lúc đó nàng còn quá nhỏ, còn chưa kịp nhận ra rõ ràng thì đã bị mang đi mất rồi, đợi đến khi thời gian trôi qua đã lâu, thứ tình cảm đó cũng đã tan biến.

Nhưng ban nãy Bàn Nhi không phải không nhìn thấy ánh mắt của Tiết Đại Trí dành cho nàng.

Thực sự là đau đầu mà! Chuyện này mà để Thái Tử biết được…

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Một câu hỏi thình lình vang lên bên cạnh, Bàn Nhi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Thái Tử.

“Đâu, đâu có nghĩ gì đâu, thiếp đang đợi người treo lên mấy cái đèn lồng ban nãy thiếp mua thôi,” Nói xong, Bàn Nhi đứng lên “Gia, người xem đi, treo sớm như vậy nhìn giống như đang ăn mừng vậy.”

Cả người Bàn Nhi chỉ thiếu chút nữa là viết mấy chữ to lớn ‘Thiếp đang rất chột dạ’ trên mặt, khiến cho Thái Tử cứ nhìn bóng lưng nàng một hồi lâu.

Sau khi Bàn Nhi ra ngoài, nàng cũng nhận ra rằng, đáng lẽ cũng không có chuyện gì, nàng chột dạ cái gì chứ, điều này càng khiến cho người khác nghi ngờ hơn.

Nhưng khi nhận ra được thì cũng muộn rồi, Bàn Nhi còn phải nghĩ ra hàng đống lý do thoái thác để thuyết phục Thái Tử, muốn hắn diễn với nàng một vở kịch, cũng để ứng phó với anh Đại Trí và người Tô gia dễ dàng hơn.

Để chứng minh bản thân không có bất kì sự chột dạ nào, Bàn Nhi tràn đầy năng lượng hăng hái.

Đèn lồng bên ngoài được mấy tên hộ vệ treo lên, còn đèn lồng bên trong thì nàng gọi Trương Lai Thuận và Hương Bồ đến giúp treo lên, còn nàng thì ở bên dưới chỉ đạo.

Hương Bồ giữ thang, Trương Lai Thuận run run rẩy rẩy trèo lên thang.

Đã bao lâu rồi hắn ta không làm công việc này? Trong lòng hắn ta kêu mẹ, sợ rằng sơ ý một chút sẽ rơi xuống. Nhưng phía dưới có Tô Phụng Nghi đang nhìn, trong phòng còn có một vị Thái Tử đang ngồi, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng mà thôi.

“Phụng Nghi chủ tử, ngài xem đã được hay chưa?”

Thực ra ban nãy Trương Lai Thuận đã treo đèn lồng lên rồi, thế nhưng Bàn Nhi vẫn chưa vừa ý.

Bởi vì có một câu nói, hai người phải lý giải một hồi thật lâu mới hiểu rõ ý nghĩa trong đó.

Hóa ra Dương Châu có một điều cấm kỵ là không được nói những lời không may mắn vào tháng chạp, đặc biệt là khi dán câu đối xuân và treo đèn lồng, treo lệch cũng không được nói là treo lệch, treo thấp cũng không được nói là treo thấp, phải nói khác đi. Dù sao cũng phải nói những lời mang điềm lành, thực sự thì có vài lời khó có thể thay đổi được, nên đành phải nói một cách mập mờ.

Cho nên vừa nãy khi Trương Lai Thuận treo đèn lồng bị xiêu vẹo, Bàn Nhi không nói là bị lệch rồi, mà bảo là chưa được lắm. Nhưng Trương Trương Lai Thuận lại không hiểu chưa được lắm, rốt cuộc là chưa được chỗ nào?

“Được rồi, rất tốt.”

Nghe thấy câu nói này, Trương Lai Thuận thở phào một hơi, hai chân run rẩy leo xuống bậc thang.

Bàn Nhi bước vào trong phòng, cười dịu dàng với Thái Tử: “Gia, ban nãy thiếp thân vừa định mua câu đối xuân và chữ Phúc, nhưng chợt nghĩ đến chữ của ngài đẹp như vậy, nếu để kẻ khác chiếm cứ cửa nhà thì không hay cho lắm, hay là ngài viết vài chữ Phúc đi?” Thực ra nàng cũng có ý nịnh bợ, kiếp trước Kiến Bình Đế thích nhất là viết chữ Phúc để ban thưởng, cũng có thể gọi là ban Phúc.

“Viết câu đối xuân và chữ Phúc cần phải có giấy đỏ.”

“Thiếp thân đã mua giấy đỏ rồi.”

Nàng gọi Thanh Đại mang giấy đỏ tới, lại vô cùng nhiệt tình dẫn Thái Tử vào trong thư phòng. Đến thư phòng, nàng ân cần vô cùng, trải giấy và mài mực, còn chuẩn bị cả bút lông đưa cho hắn, chờ Thái Tử hạ bút.

Bởi vì căn nhà này có bốn cổng lớn, cổng chính, cổng bên trái, cổng bên phải và cổng đằng sau, còn thêm cổng lớn ở nhà chính, cũng phải viết ít nhất là năm chữ Phúc lớn. Ngoài ra còn có phòng bếp và nhà kho, đây là nơi cần phải treo không ít câu đối xuân, ngụ ý tài lộc dồi dào và vụ mùa bội thu, cho nên còn cần hai chữ Phó nhỏ.

Chữ Phúc thì không cần phải nói, càng nhiều càng tốt.

Lúc này, Bàn Nhi cũng cảm thấy viết hơi nhiều thật, làm sao nàng có thể bắt Thái Tử làm loại chuyện này được? Nhưng cưỡi hổ thì khó xuống, chỉ đành đâm lao phải đành theo lao.

Vì thế nàng không dám nói số lượng chữ Phúc cần phải viết, chỉ bảo là cứ viết đại vài chữ tùy thích.

Bàn Nhi phụ trách việc cắt giấy, Thái Tử nhận nhiệm vụ viết chữ.

Sau khi cắt giấy xong, với sự trợ giúp của Thanh Đại, nàng cũng rất mệt mỏi.

Thái Tử viết hơn mười chữ Phúc, điều này khiến cho Bàn Nhi thở phào nhẹ nhõm. Đợi Thái Tử dừng bút, chìa tay ra tỏ ý muốn lấy khăn lau để lau tay, nàng vội vàng biết ý nên đem ra chiếc khăn đã chuẩn bị từ trước.

Quả thật là không khác gì hai người Trương Lai Thuận và Phúc Lộc hầu hạ lúc bình thường là bao. Sau khi đưa khăn qua, còn phải giả vờ thưởng thức một lúc, nói vài lời hay ý đẹp để khen ngợi. Tuy nhiên chữ viết của Thái Tử thực sự rất đẹp, mặc dù Bàn Nhi không thích luyện chữ, nhưng nàng đã từng xem qua không ít danh gia danh tác, biết được văn chương của Thái Tử có thể coi như là thượng phẩm.

Nàng không biết được rằng sau khi nàng và Thái Tử rời khỏi Dương Châu, sẽ có không ít người vì mến mộ mà đến thưởng thức mấy chữ Phúc được treo ngoài cổng này, thế nhưng do dùng giấy viết, không thể chịu được dầm mưa dãi nắng, cũng chưa được nửa năm mà đã phai màu, được người có tâm mang về, chỉ thiếu điều không đóng khung mang đi cung phụng mà thôi.

Khi làm xong tất cả mọi chuyện thì cũng đã đến buổi trưa.

Trong khi ăn cơm, Bàn Nhi vẫn còn rất ân cần, thiếu điều xem Thái Tử thành tổ tiên mà hầu hạ. Ban đầu Thái Tử vốn dĩ đang bực bội không vui, sau lại bị nàng pha trò như vậy, rồi Bàn Nhi muốn nói chuyện với hắn, hắn còn nhìn nàng với ánh mắt vô cùng khó hiểu.

“Thần thiếp muốn nói với ngài một chuyện, nếu như buổi sáng không tình cờ gặp nhị ca của thiếp, thần thiếp sợ rằng vào lúc nào đó hắn sẽ tìm đến cho nên mới giả bộ bảo Điện hạ làm ở phòng thu chi…”

Nghe Bàn Nhi nói một cách khó khăn mới xong, Thái Tử bảo: “Ý của nàng là nếu như bọn họ lại đến nữa, lúc đó ta với nàng sẽ diễn một vở kịch sao?”

Bàn Nhi gật đầu.

“Diễn cho anh Đại Trí xem, hay là cho nhị ca của nàng xem?”

Nàng không ngờ rằng hắn sẽ hỏi một câu như vậy, nên vô cùng sửng sốt.

Bình Luận (0)
Comment