Theo lý mà nói, khán đài và rạp nhạc kịch cách nhau một khoảng, sẽ ảnh hưởng đến sự khuếch đại âm thanh.
Cũng không biết Thính Âm Các này xây dựng như thế nào, mà lại không ảnh hưởng một chút nào đến khuếch đại âm thanh cả, ngược lại còn có hiệu quả trong việc kết tụ âm thanh. Bàn Nhi vẫn xem một lát, thì mới nhìn ra, chỉ cảm thấy tì nữ kia giống như là đang ngâm nga hát ở bên tai.
Thái Tử dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, chỉ ở phía xa mặt nước bên kia cho nàng, Bàn Nhi cũng đã hiểu, hóa ra là mượn nước để khuếch đại kết tụ âm thanh, thật sự là ý tưởng tuyệt diệu.
Phải nói tác phẩm nhạc kịch, Bàn Nhi thật sự không hiểu, cũng xem như một sự náo nhiệt.
Nhưng Thái Tử cũng hiểu một chút, cho dù hiểu không hết toàn bộ, cũng hiểu rõ khi xem kịch phải xem chính là dáng vẻ của đào hát, nghệ thuật hát cùng với hóa trang. Dáng vẻ, nghệ thuật hát càng không cần đề cập đến, hóa trang không những là chỉ quần áo cách ăn mặc và cách trang điểm của đào hát, còn có cách bố trí của cả sân khấu kịch.
Những thứ này đều hao tốn nhiều ngân lượng nhất.
Còn có hoa sen nở rộ vào tháng hai này, ở trong Thủy Hạ này còn một cây tử đàn, không những là chỉ đồ dùng trong nhà, chỉ Thái Tử mới có thể nhìn thấy, ngay cả hàng rào gần hồ nước và mặt đất đều là dùng cây tử đàn mà làm nên, giá trị rất xa xỉ.
Không thể không nói, ở nơi này xem kịch là một loại hưởng thụ, vốn dĩ Bàn Nhi không có kiên nhẫn xem cái loại kịch nhàm chán này, nhưng ngược lại cũng xem rất là nhiệt tình.
Đặc biệt là người tì nữ đang diễn vai Đỗ Lệ Nương kia, có sức hấp dẫn đặc biệt với nàng.
Thái Tử thấy ánh mắt nàng đã dán chặt ở trên đó.
“Rất đẹp?”
“Cũng được thôi, trước đây thiếp chưa xem qua kịch, lần này vậy mà xem cũng hiểu được. Hơn nữa Gia chàng nhìn xem cách hóa trang của người Đỗ Lệ Nương này, thật sự rất đẹp, dáng vẻ này, còn có khuôn mặt này, ánh mắt ẩn chứa nước mắt mùa thu, nhưng lại kiều diễm thay vì xinh đẹp...”
“Hắn ta là một người đàn ông.”
Hả?
Được rồi, Bàn Nhi cũng mới phản ứng lại.
Nàng biết rất nhiều đào kép hát kịch đều là thế vai, cũng chính là đàn ông diễn vai phụ nữ, nàng còn biết có rất nhiều công tử ăn chơi trác táng bao đào hát, cái từ ‘Bao’ này không phải chỉ ý nghĩ trên mặt chứ, còn có ý chê bai những người đàn ông phong lưu.
Bất chợt nàng lại nhớ đến lời của Thái Tử là có ý gì? Nàng bới lông tìm vết đi xem xét hắn, ai mà biết hắn quay mặt lại, khiến nàng chỉ có thể nhìn được một bên mặt hắn.
Không phải là tức giận rồi đấy chứ?
Nàng nói thầm, nghĩ một chút, bỗng nhiên vẫy tay với Thái Tử, lại nở nụ cười sáng rực: “Điện Hạ, Gia...”
“Làm sao?” Thái Tử cuối cùng đồng ý thưởng cho nàng một cái nhìn chính diện.
“Chàng nhích qua đây một chút.”
Thái Tử nhích gần qua bên này, nàng vẫn chê không đủ, tiếp tục vẫy tay. Thái Tử lại nghiêng qua bên này, nghiêng đến khi nàng nói đủ, mới nắm lấy tay áo của nàng kéo hắn về phía này, lại tiến đến kề bên tai hắn nói: “Gia, thiếp nhìn hắn ta là bởi vì hắn lớn lên rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn chàng, thiếp cho chút không phục. ở trong lòng Bàn Nhi, Điện Hạ mới là nam nhân tuấn tú nhất, tài giỏi nhất.”
Thái Tử bị nàng chọc cho cười, bất chợt trên khuôn mặt lại có chút thẹn thùng.
“Xem kịch thì xem kịch đi, ngồi xem, cũng không có phép tắc.”
Nàng lại nhanh chóng ngồi xuống, tư thế vô cùng đoan trang hiền thục.
Thái Tử thấy nàng như thế, lại mỉm cười.
Rất nhanh kịch đã kết thúc, sau khi Bàn Nhi xem xong còn có chút chưa thỏa mãn, thấy sắc trời bên ngoài tối dần, hai người rời khỏi Thính Âm Các.
Còn chưa ra đến cửa chính, thì thấy cách đó không xa có hai người đàn ông một già một trẻ, ông già có dáng người gầy, cách ăn mặc giống như một văn sỹ, còn người trẻ tuổi kia diện mạo bình thường, nhưng cách ăn mặc cũng là một thư sinh.
Có thể xuất hiện ở đây, còn là cách ăn mặc này, đương nhiên trừ khi cha con Giang Thành không còn cách nào khác.
Hai cha con đi đến trước mặt Thái Tử, cung kính hành lễ, lại hành lễ với Bàn Nhi. Bàn Nhi cũng không tránh, hoàn toàn tiếp nhận.
Giang Thành này mới nói: “Điện Hạ, ở Thúy Vân Trúc hạ quan đã mở yến tiệc, Điện Hạ có thể chuyển bước đi đến thưởng thức một chút?”
Thái Tử nghiêng mặt đi nhìn Bàn Nhi, Giang Thành vội nói: “Tiệc rượu cũng là vì Phụng Nghi Nương Nương mà chuẩn bị, cảnh sắc ở Thúy Vân Trúc tuyệt đẹp, dùng để ngắm trăng là cực tốt, lúc này đi qua đúng lúc có thể nhìn thấy ánh trăng chậm rãi mọc lên, màn đêm dần buông xuống, còn có một màn thú vị khác.”
Thái Tử nhíu mày, ý muốn hỏi.
Bàn Nhi lại lắc đầu, nói với hắn: “Thần thiếp vẫn không muốn đi, buổi chiều đi dạo khá lâu nên có chút mệt.”
Thái Tử gật đầu nói: “Thế nàng đi về trước đi, Vương thái y chắc cũng đến rồi, nàng sai người đi gọi ông ta đến bắt mạch cho nàng.”
Nhắc đến cái này, Bàn Nhi mới nhớ lại cái chuyện này, vội gật đầu trả lời, lại nói với Thái Tử đừng để hắn uống rượu, liền dẫn Hương Bồ Thanh Đại vội vàng rời đi.
Trước khi đi, ngay cả hành lễ cũng quên luôn.
Giang Phú âm thầm tặc lưỡi, không khỏi cảm thán vẫn là phụ thân làm việc thủ đoạn đa đoan, nếu hắn ta thật sự không nhận ra mà dâng lên hai mỹ nhân để hầu hạ, hơn nữa không cần nói người mới có thể nhận được sủng ái không, sợ rằng vị Tô Phụng Nghi này liền cho hắn một cái hậu quả khó lường, thấy cái dáng vẻ nàng ở chung với Thái Tử, nói là nhận được một chút sủng ái sợ rằng vẫn còn nhẹ.
Sau đó đoàn người đi đến Thúy Vân Trúc không hề đề cập đến nữa. Bàn Nhi trở về nơi ở, Tình Cô Cô đến bẩm báo nói Vương thái ý đợi một lát nữa.
Người được mau chóng gọi lên.
Thái y bắt mạch ở trong Cung đều có quy tắt riêng, nhưng mà ra bên ngoài cũng không có chú ý nhiều như vậy, cho nên Bàn Nhi cũng không bảo người kéo màn làm gì, chỉ là trên cổ tay có một cái khăn, liền để Vương thái y bước lên bắt mạch.
Vương thái y cung kính đứng khom nửa người, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng từ dưới mí mắt của ông ta cử động, có thể nhìn ra ông ta đang cẩn thận chẩn đoán bệnh.
Không bao lâu, ông ta lùi về sau một bước, chắp tay chúc mừng nói: “Chúc mừng Phụng Nghi, chúc mừng Phụng Nghi, đây là hoạt mạch”
Nếu là nữ tử chưa từng sinh đẻ, đương nhiên không hiểu hoạt mạch này là cái gì, nhưng mà ở kiếp trước Bàn Nhi đã từng sinh con, đương nhiên biết hoạt mạch này chính là hỉ mạch.
“Nhìn ra đã được khoảng bao lâu rồi?” vẻ mặt nàng lộ vẻ vui mừng nói.
“Trả lời câu hỏi Phụng Nghi, hơn một tháng, chưa đủ hai tháng, nhưng mà mạch tượng đã rất rõ ràng, hơn nữa...”
“Như thế nào?”
“Mặc dù vi thần có am hiểu về Đại Phương Mạch * là một thuật ngữ y học thời cổ đại là một trong mười ba khoa của thời Tống, nhưng y thuật gia truyền lại là phụ khoa, cho nên cũng có mấy loại bí truyền tuyệt kỹ. Mạch tượng của Phụng Nghi thật sự có lực, linh hoạt như viên bi, nói rõ thân thể người mẹ khỏe mạnh, thai nhi cũng rất ổn định. Nhưng vi thần sờ, lại không giống là có một đường kinh mạch, còn có một đường kinh mạch mặc dù không hiện rõ lực như đường kinh mạch này, nhưng lúc như ẩn như hiện, cho nên vi thần hoài nghi cái thai này của Phụng Nghi sợ là song thai.”
Vốn dĩ Bàn Nhi đang vịn trên cái bàn nhỏ, đột nhiên khuỷu tay bị trượt xuống, may mà nàng phản ứng nhanh, kịp thời tránh ra, nhưng cũng khiến cho Tình Cô Cô ở bên cạnh và Hương Bồ bọn họ bị không ít kinh hãi.
“Chủ Tử, người đã đụng phải?”
Bàn Nhi vô ý thức xoa cái khuỷu tay: “Không sao, không sao...”
Cũng có thể nhìn ra sắc mặt nàng có chút hoảng hốt, nhưng nếu như nói vẻ mặt vui mừng lại có chút miễn cưỡng. Tình Cô Cô không khỏi có chút lo lắng, nhưng Vương thái y còn đang ở đây, bà cũng không nên nói cái gì.
Qua một lúc, Bàn Nhi mới khôi phục lại bình tĩnh: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Vương thái ý có chút do dự, nhưng nhìn Bàn Nhi một cái, vẫn cúi đầu nói: “Phụng Nghi biết đó, những thái y chúng thần làm quan chức nhỏ ở trong Cung, rất nhiều lời cũng không dám nói quá toàn vẹn, chỉ sợ rằng dẫn đến tai họa. Nhưng mạch tượng của Phụng Nghi vi thần dám đảm bảo, có hơn tám mươi phần trăm. Chỉ là thời gian còn ngắn, khám không chính xác, đợi qua tháng nữa thì có thể có kết quả cuối cùng.”
“Thế được rồi, qua thời gian nữa ta lại gọi ngươi đến bắt mạch, cái chuyện này trước hết không được nói với bất kỳ người nào, vẫn là đợi sau khi chắc chắn rồi hãy nói, để tránh bị mừng hụt.”
“Vâng.”
Tình Cô Cô tiễn Vương thái y ra ngoài, thuận tiện hỏi một chút có cần kiêng cữ cái gì không, thật ra những chuyện này bà cũng hiểu, nhưng mà bà vẫn luôn cảm thấy bản thân chỉ là một kẻ có kiến thức nông cạn, tất nhiên hỏi thái ý mới là đáng tin nhất.
Bên này Hương Bồ và Thanh Đại đều vui đến phát ngốc, hai nha đầu ngốc này cười toe tóe cả nửa ngày cũng không có phát hiện vẻ mặt vui vẻ trên khuôn mặt Bàn Nhi cũng không nhiều lắm.
Thật ra chuyện này cũng không có nằm ngoài dự đoán của Bàn Nhi, chỉ là sau khi chuyện này thật sự xảy ra, nàng vẫn có chút giật mình.
Kiếp trước không có mấy người biết được, mang thai Tam Hoàng Tử lúc mang cái thai này, Bàn Nhi không phải mang một thai, mà là song thai.
Ngay cả bản thân nàng cũng không biết, vẫn là gần tới lúc sinh bị khó sinh, nàng mới biết bản thân mang song thai. Nhưng đến lúc đó đã là quá muộn, nàng bởi vì bụng quá to, lúc sinh lần đầu tốn quá nhiều thời gian, đợi sau khi đứa thứ nhất sinh ra, mới phát hiện trong bụng còn có một bé nữa, cuối cùng đứa thứ hai cũng được sinh ra, nhưng cũng không một tiếng khóc nào vang lên.
Nghe nhũ mẫu người đỡ đẻ nói, là đứa bé kẹt ở trong bụng quá lâu, cũng trong thời kỳ thai nhi nàng bồi bổ quá nhiều. Mang song thai kiêng kị nhất là tẩm bổ bừa bãi vào cơ thể, không cẩn thận thai nhi nuôi quá lớn, rất dễ xảy ra chuyện.
Nàng nhớ lại lúc nàng mới mang thai, sợ Thái Tử Phi biết nên đã cẩn thận che giấu, đồ ăn cũng không dám ăn cho mình, chỉ ăn đồ ăn của Bạch Thuật bọn họ.
Sau đó bụng cũng không thể giấu tiếp được, bị Thái Tử Phi biết được, nàng nhớ Thái Tử Phi chắc chắn sẽ không vui, vậy mà từ sau khi sinh Nhị Hoàng Tử ra thân thể vẫn không khỏe, lúc này nàng mang thai quả nhiên đã đâm vào trái tìm của nàng ta, may mắn thay không lâu sau Hồ Lương Đệ bên đó cũng mang thai, nàng mới thở phào một hơi.
Trong thời gian đó Thái Tử có đến thăm nàng một lần, cũng không biết Thái Tử nói cái gì với Thái Tử Phi, từ đó về sau đồ ăn hàng ngày của nàng liền được thay đổi rất đa dạng.
Theo cách nói của Phú Thu, thời kỳ Thái Tử Phi mang thai ăn cái gì, thì sẽ cho nàng ăn cái đó, để tránh cho bản thân người nào đó buôn chuyện, lại oán tránh Thái Tử Phi chúng ra bạc đãi nàng.
Nàng ăn trong thấp thỏm lo lắng, nhưng nhớ lại Thái Tử Phi chắc hẳn sẽ không làm cái gì nữa đâu, nàng ở trong Cung Thái Tử Phi có cái lợi cũng có cái hại, cái lợi này chính là hiện giờ nàng đang mang thai, đồ ăn lại do Thái Tử Phi chuẩn bị, nếu thật sự có nhỡ xảy ra chuyện, nàng ta cũng không thoát ra liên quan.
Cứ như vậy cho đến trước lúc sinh, trong lúc này nàng vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Sau đó mới biết ở trong Cung này muốn mạng của một nữ nhân không có quyền thế thật sự quá dễ dàng, cũng như là món ăn này, đơn giản lựa ra ai cũng không thể nói Thái Tử sai, còn phải nói sự chiêu đãi của nàng ta là thực lòng thực ý.
Nhưng cuối cùng lại là đứa trẻ quá to, chết một đứa, mặc dù nàng may mắn sinh hạ được một đứa, nhưng cơ thể vẫn bị tổn thương, sau này sẽ không có thể gặp được chuyện vui nữa. An dưỡng hơn hai mươi năm, bản thân cũng không nghĩ sẽ gặp chuyện vui này, nhưng ở cái bốn mươi tuổi này trai già lại sinh ngọc, lại thêm Thập Lục Hoàng Tử.
Chuyện này ngay cả Thái Tử cũng không biết, chỉ nhớ lúc đầu Phú Thu làm sao nói với nàng?
“Thái Tử Phi vừa mới mất Nhị Công Tử, tâm trạng vẫn luôn không vui, ngươi cũng biết Thái Tử Gia bọn họ khó mà có con trai nối dõi, hiện giờ Hoàng Hậu Nương Nương thân thể mang bệnh, trước đó vì đau buồn cho cái chết của Nhị Công Tử, hiện giờ bị bệnh ngay cả quyền cai quản Đông Cung, đều tạm giao cho Cao Quý Phi và Chu Hiền Phi tiếp quản, nếu như chuyện này lại truyền ra ngoài, Hoàng Hậu Nương Nương còn không biết sẽ chịu đả kích gì nữa, Đông Cung chúng ta hiện tại đang ở trên ngọn sóng lớn...”
Nàng biết đây là ý của Thái Tử Phi, vì để bảo toàn cho con trai, vậy mà nàng dại dột liền đồng ý. Thế cho nên đứa con gái đáng thương không danh không phận của nàng, đến cả hương hỏa cũng không có cách nào nhận được, chỉ ngoại trừ ngày giỗ nàng còn tự mình lén lút đốt chút tiền giấy.
Kiếp trước nàng vẫn luôn trốn tránh chuyện này, người bên cạnh biết cũng không có mấy người, sau này Bạch Thuật cũng được xuất cung, thì càng không có ai biết được. Dứt khoát không có ai nhắc đến, nàng liền quên mất đi, chỉ có mấy lần trằn trọc mơ thấy, mới thỉnh thoảng nhớ lại.
Nếu bàn luận về kiếp trước Bàn Nhi từ lúc nào đã bắt đầu hận Thái Tử Phi, chính là từ lúc này.
Nàng từ nhỏ thân phận thấp kém, tầm nhìn nông cạn, tính cách cũng đơn thuần yếu đuối, đại khái là người thấp kém đều có chung khuyết điểm, chính là quá dễ dàng hài lòng với tình trạng hiện tại, lúc nào cũng qua loa cho xong chuyện, có thể nhẫn nại, dễ dàng làm chỉ vì tham sống sợ chết.
Được Thái Tử Phi đối đãi như vậy, nàng không hận, bởi vì nàng cảm thấy bản thân vốn chính là một công cụ, thỉnh thoảng lúc nhận ân sủng trong lòng cũng sẽ không cam tâm, nhưng cảm thấy bản thân phải cam chịu số phận. Thái Tử nhưng lại không dám đến gần, nàng cũng không oán trách, nàng vốn là dựa vào Thái Tử Phi mới có thể đến được Tử Cấm Thành này, nàng có thể cướp đoạt sự nổi bật của bất kỳ người nào, duy nhất không thể cướp đoạt của Thái Tử Phi.
Nhưng chính từ lúc này, nàng bắt đầu hận, bắt đầu oán, bắt đầu không cam tâm, bắt đầu phản kháng...
Sau đó đợi bản thân cuối cùng có thể ở Cung Điện khác, nàng tự nhủ với bản thân vô số lần nếu sớm biết.
Sớm biết...
Trên đời này không có sớm biết được, vàng kim khó mua được thuốc hối hận.
Bây giờ sớm biết đến.
Bàn Nhi bước ra khỏi suy nghĩ này, lại không có phát hiện Thái Tử dự yến tiệc ở Thúy Vân Trúc vậy mà quay về. Cho đến khi Thái Tử đi đến trước mặt nàng, nàng mới phản ứng lại.
“Gia...”
Thái từ ừ một tiếng, muốn đi xoa đầu nàng, phát hiện nàng đang chải tóc, tay lại để ở trên vai nàng, phát hiện vỗ cũng không thích hợp, cuối cùng để xuống mu bàn tay nàng.
“Dưỡng thai thật tốt, sinh cho Cô một đứa... nhỏ khỏe mạnh.”