Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 57

Bàn nhi biết vì sao Thái Tử lại nói như vậy, bởi vì Thái Tử Phi sinh ra đại công tử thân thể không được tốt lắm.

Nghe nói là từ trong bụng mẹ sinh ra đã như vậy, đã mời thái y nhiều lần. Từ khi đại công tử sinh ra đến bây giờ trong kinh thành đã gửi thư đến vài lần, có một số là do Thái Tử Phi sai người đưa tới, cũng có vài lần do Phúc Lộc đưa tới.

Trong thư của Thái Tử Phi gửi phần lớn là báo hỷ không báo ưu, chỉ nói đại công tử đã lớn lên một chút và đã tăng cân trở lại, mà trong thư của Phúc Lộc đã bẩm báo lên tất cả các chuyện phát sinh gần đây ở Đông cung.

Tuy rằng không nói kỹ, nhưng Thái Tử đã biết rõ về thân thể của đại công tử. Đây là trưởng tử mà hắn chờ mong đã lâu, nhưng thân thể lại như vậy. Cảm xúc của Thái Tử từ trước đến nay đều không biểu hiện ra ngoài, nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng trên thực tế lại ẩn chứa một tầng sương mù khiến người ta nhìn không thấu.

Bàn Nhi không nhìn ra được Thái Tử có phải đau buồn thất vọng hay không, chỉ là mỗi lần nhận được thư, hắn đều sẽ ngồi một mình trong thư phòng thật lâu.

Mạnh khoẻ?

Đây có lẽ là điều duy nhất mà Thái Tử muốn lúc này.

"Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ sinh cho chàng một hài tử khỏe mạnh."

Lúc trước khi nàng sinh ra Tiểu Thập Lục, khi đó Bàn Nhi tuổi đã không còn trẻ, nàng đã cố hết khả năng, thậm chí Kiến Bình Đế cũng lệnh cho thái y viện cùng Hàm Phúc cung toàn lực chăm sóc, cho nên đối với việc an thai dưỡng thai coi như nàng cũng có kinh nghiệm, cũng không tin nàng sống lại một đời lại không thể sinh ra hai đứa nhỏ.

Trong lòng Bàn Nhi vốn còn có chút bất an, nhưng lúc này đã có chút tự tin hơn. Nói xong chuyện này, nàng lại nhớ tới chuyện Thái Tử làm sao có thể trở về.

"Không phải là chàng đang ở yến tiệc à, sao lại trở về?"

Việc này thì phải nói đến một thái giám tên là Tiểu Tiền Tử thuộc hạ của Trương Lai Thuận. Tình cô cô đưa Vương thái giám đi ra ngoài, khi hai người nói chuyện thì bị hắn nghe một lỗ tai. Hắn coi như là được chân truyền của Trương Lai Thuận, biết được khi nào thì các nô tài lấy lòng chủ tử là tốt nhất, vì vậy đã vội vàng chạy đến Thúy Vân Trúc báo hỷ cho Thái Tử.

Vừa nghe thấy chuyện này, Thái Tử cũng không ở lại yến tiệc nữa mà vội vàng trở về. Nhưng mà việc này Thái Tử sẽ không cho Bàn Nhi biết, miễn cho tổn hại thể diện của mình.

"Thật nhàm chán, ngoại trừ kiêu xa dâm dật*, nàng không thể nghĩ ra được lý do gì khác."

*骄奢淫逸 : có nghĩa là mô tả cuộc sống buông thả và xa hoa, ngông cuồng và đầy d.ục v.ọng.

Bàn Nhi cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như người của Giang gia lại làm xiêu lòng Thái Tử một lần nữa.

Sau đó hai người cùng dùng bữa, lại cùng nhau đi tản bộ để tiêu đồ ăn, đến buổi tối nghỉ ngơi, Bàn Nhi như không có chuyện gì xảy ra, an bài người chuẩn bị y phục để cho Thái Tử mặc sau khi tắm, còn cho người trải giường.

Nếu như Thái Tử vẫn hiểu được ý tứ của nàng thì hắn không cần sống nữa, nghĩ lại nàng tuổi còn nhỏ như vậy mà cơ thể đã mang thai, vốn là người nhát gan, ban đêm ngủ một mình còn sợ hãi, lại đi tới một nơi xa lạ như vậy, hắn đành ở cùng nàng thêm mấy ngày, dù sao cũng phải để cho nàng quen trước đã rồi mới phân phòng.

Mà ở bên kia, vì Thái Tử đột nhiên bị người khác mời đi, hai cha con Giang Thành rất xấu hổ. Nghe nói có liên quan đến Tô Phụng Nghi, lập tức sai người đi hỏi thăm tin tức.

Việc này cũng không khó điều tra, bởi vì vốn dĩ cũng không phải cố ý che giấu, vì thế phụ tử Giang Thành rất nhanh đã nhận được tin tức: "Thái y bắt mạch, chẩn đoán Tô Phụng Nghi đã có hỉ".

"Cha, cha xem việc này…" Giang Thành cau mày: "Thái Tử Gia không có nhiều con nối dõi, chỉ có một đại công tử mới sinh, nghe nói hình như thân thể không được tốt, nếu đứa con này của Tô Phụng Nghi có thể sinh ra là một hoàng tử..." Ông ta đột nhiên vỗ vỗ bả vai con trai, nói: "Lệnh cho người phía dưới hầu hạ cẩn thận, có thể cẩn thận bao nhiêu thì cẩn thận bấy nhiêu, nàng đưa ra yêu cầu gì cũng tận lực thỏa mãn, coi nàng như cha ngươi mà cung phụng đều được, về phần chuyện của Quỳnh Nhi, tạm thời coi như bỏ đi."

Giang Phú có chút giật mình: "Cha, Quỳnh Nhi chính là nữ nhi xuất sắc nhất của nhà chúng ta, nếu có thể đưa đến bên cạnh Thái Tử Gia, đợi nàng ta có tiền đồ rồi, về sau chúng ta sẽ không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy."

Giang Thành khoát tay áo, đứng lên, đi tới đi lui.

"Ngươi còn quá trẻ, còn không hiểu các lề lối trong này, vị chủ tử này tuy là đích tử của trung cung, nhưng cũng không được Vạn Tuế Gia yêu thích, Vạn Tuế Gia hiện giờ chẳng qua là năm tri mệnh, tương lai như thế nào còn chưa biết trước được."

"Nhưng rõ ràng cha nói với con, khả năng Thái Tử lên ngôi có thể là lớn nhất."

"Đều đã nói là có khả năng."

"Nhưng..." Giang Phú do dự một chút, nói: "Cha sợ rằng liên lụy quá nhiều, sau này nếu có chuyện gì, vậy vì sao lại hao tổn tâm kế để tiếp giá như vậy?" Giang Thành xoay người, nhìn con trai: " Tiếp giá là chuyện thuộc bổn phận, chúng ta nhận ra là Thái Tử của triều đình, mặc kệ là ai, chỉ cần hắn là Thái Tử thì chính là chủ tử của Giang gia chúng ta. Chuyện này bất luận là kẻ nào cũng không tìm ra sai lầm, nhưng nếu như có quan hệ thông gia, cũng không phải ngươi muốn xóa sạch là có thể xóa sạch, vốn dĩ đối với việc đưa Quỳnh Nhi lên, ta vẫn do dự, nếu không phải nương ngươi..."

Dừng một chút, ông ta lại nói: "Nương ngươi cũng là kiến thức của phụ nhân, Giang gia của chúng ta hiện tại vẫn là nên ổn thỏa là thích hợp"

Giang Phú có một phần không đồng ý: "Người khác đều đang vắt óc suy tính, một mình chúng ta vẫn cố thủ không tiến lên. Cha, có lẽ người không biết Tô Phụng Nghi kia là ai?"

Giang Thành sửng sốt hỏi: "Là ai?"

"Nàng là vị đại gia kia của Bùi gia, dựa theo quan hệ thông gia của Bùi gia cùng nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi được đưa đến Đông cung. Bùi gia kia chảng qua cưới một thứ nữ không được sủng ái của Trần gia, vẫn một mực ở thành Dương Châu diễu võ dương oai, cũng bởi vì việc này mà cha đối với Bùi gia cũng có chút dung nhượng, để Bùi gia chiếm bao nhiêu chỗ tốt? Đáng tiếc cho cha khi nuôi một con sói mắt trắng không ăn no, người ta không hé răng nói một câu mà tự mình tìm cho mình một con đường, lại cưới thứ nữ không được sủng ái nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi thì như thế nào, nhưng lại chịu không nổi người ta sẽ bám lấy mình."

Giang Phú nói xong tâm tư có chút khó bình tĩnh, dựa theo bối phận mà tính, Bùi Vĩnh Xương tuy lớn hơn hắn ta gần mười tuổi, nhưng cũng xem như cùng thế hệ với hắn ta, thanh danh của hắn ta ở trong thành Dương Châu so với Bùi Vĩnh Xương tốt hơn, nhưng Bùi Vĩnh Xương có một người cha bất tài đều thể hiện trên người con trai.

Bùi gia không bằng Giang gia rất nhiều, nhưng mấy năm gần đây, gia thế của Bùi gia cũng không nhỏ hơn Giang gia. Nếu như còn chiếu theo suy nghĩ của cha hắn mà làm, chỉ sợ qua vài năm nữa vị trí tổng thương nhân của Giang gia sẽ thành của họ Bùi rồi.

"Việc này con cũng mới biết được lúc chiều, lúc trước Đại Trung đến bẩm báo người của Từ gia, Trần gia, Uông gia đều đến, nên đã bỏ sót chuyện này, sau đó Đại Trung đã nói với con một câu, con cảm thấy không đúng, liền sai người đi điều tra một chút. Tháng ba năm ngoái quả thật là Bùi Vĩnh Xương có đi kinh thành một chuyến, chính là lần đó đã đưa người vào Đông cung."

Thật ra Giang Phú vẫn chưa hoàn toàn nói thật, bởi vì lời nói của cha hắn lúc trưa, khiến hắn ta nổi lên lòng hiếu kỳ đối với vị Phụng Nghi họ Tô kia đã lập tức sai người đi điều tra lai lịch của đối phương, nghĩ rằng nói không chừng có thể đi theo con đường của vị Tô Phụng Nghi này. Người được phân phó vừa vặn là Đại Trung, Đại Trung đã thuận miệng nói chuyện của Bùi Vĩnh Xương lúc trước ở cửa phòng nói ra.

Nếu như vậy Giang Phú càng tò mò, ai ngờ điều tra này không thành vấn đề, mặc dù điều tra không quá cụ thể, nhưng chắc cũng không khác là mấy..

Giang Phú nghe Giang phu nhân nói xong, vốn là định đưa hai con ngựa gầy tới thử bản tính của Thái Tử, nếu là một con cá ngon, đến lúc đó sẽ để muội muội Giang Quỳnh lên sân khấu. Đáng tiếc liên tục bị cha hắn ta dội vài trận nước lạnh, khiến cho tâm tư hắn ta cũng không được bình tĩnh, lúc này mới ở đây chống đối lại cha hắn ta. Thật ra Giang Thành vẫn rất do dự, chỉ là muốn tâm tư ổn thỏa chiếm ưu thế, lúc này nghe con trai nói, thật sự là có chút động tâm tư, nhưng..."

Trước kia không phải là chúng ta chưa từng đưa người qua, ngươi xem hiện tại chẳng phải là có người ra mặt rồi sao? Trong cung không đơn giản như ngươi tưởng tượng, những người có thể sống sót ở trong cung, loại người giống như Quỳnh Nhi thật sự không thể là đối thủ của ai." Giang Thành vuốt râu nói, ngữ khí có chút lửng lơ.

Giang Phú cúi đầu, không nói gì.

"Thôi, dù sao cũng không thể nóng lòng nhất thời, vẫn nên xem xét kỹ một chút, qua mấy ngày nữa mới đưa ra quyết định cũng không muộn."

"Vâng cha." Giang Phú miệng thì đồng ý, trong lòng lại không cho là đúng.

Trong lòng Giang Thành cũng biết bản tính của con trai mình, ông ta thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời.

Lúc trước Bàn Nhi đã cảm thấy bản thân rất buồn ngủ, lượng thức ăn cũng lớn hơn trước một chút.

Lần này cuối cùng cũng tìm được lý do, ba tháng đầu không kiêng kỵ gì cả, hơn nữa đầu bếp của Giang gia quả thật không tệ, nàng ăn uống thoải mái cũng không sợ ăn nhiều sẽ mất dáng người.

Bên này nàng vui vẻ ăn uống, tiện thể cũng không quên thưởng thức phong cảnh trong vườn, thỉnh thoảng đi nghe một vở kịch, cuộc sống nhỏ trôi qua thảnh thơi. Không thể không nói, có tiền đúng là có chỗ tốt của kẻ có tiền, nàng muốn ăn cái gì, chỉ cần phân phó xuống, Giang gia đều có thể mang tới. Thính âm các kia cũng mở rộng đối với nàng, muốn nghe hí kịch gì, trực tiếp gọi là được, hiện giờ gánh hát của Giang gia sắp thành của một mình nàng rồi.

Cứ như vậy, Bàn Nhi lại cảm thấy có chỗ dựa thật tốt, chỗ dựa của Thái Tử chính là chỗ tốt, chỉ cần nàng bám chắc vị gia này thật tốt, không chỉ hiện tại có thể ỷ thế, mà sau này còn có thể để cho nàng ỷ vào mấy chục năm.

Từ khi sống lại tới nay, lần đầu tiên Bàn Nhi cảm thấy tương lai của mình vô cùng sáng lạn, tâm tình tốt, khí sắc là cũng tốt, không đến mấy ngày đã ăn mập lên một vòng.

Trước kia khuôn mặt của nàng là mặt trái xoan, hiện tại mặc dù vẫn là mặt trái xoan, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã tròn lên không ít. Mấy ngày nay Thái Tử có chút bận rộn, Giang gia liên tục dẫn đầu tổ chức các cuộc tụ họp nhã nhặn gì đó, Thái Tử mượn cơ hội này đã kết bạn với không ít tài tử, danh gia, đại nho thậm chí là sĩ thân địa phương vùng Giang Nam.

Hắn đi sớm về muộn, ngược lại cũng không chú ý đến điều này, đột nhiên phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàn Nhi tròn trịa, còn có chút kinh ngạc.

Sự kinh ngạc của hắn làm cho Bàn Nhi có chút mẫn cảm, theo bản năng liền nghĩ đến: "Chàng là chê ta ăn mập sao?"

Thái Tử cũng không chê nàng ăn mập, nhưng phản ứng của nàng ngược lại chọc cho Thái Tử bật cười.

Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lại đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, nghiêm túc nói: "Là mập một chút."

Chữ mập này cho tới bây giờ không dính lên người của Bàn Bhi, cho dù kiếp trước mang thai Tiểu Thập Lục, Kiến Bình Đế cũng luôn chê nàng quá gầy, nói nàng chỉ có bụng mà không có thịt, thân thể thoạt nhìn quá gầy, còn trách cứ ngự thiện phòng có phải là không tận tâm hay không.

Quả nhiên vẫn là lão phu lão thê tốt, trước kia chỉ có nàng chê hắn già, làm gì có chuyện hắn chê nàng, hiện tại đến phiên hắn chê nàng rồi.

Nhất thời Bàn Nhi có chút nản lòng, phụ nhân mang thai tâm tình vốn đã bị dao động, đây đại khái có lẽ là một loại tâm lý, biết mình có thai, liền cố ý buông thả. Lúc trước nàng không chắc chắn có phải là mang thai hay không, còn không phải nên thế nào thì như thế ấy, chỉ có thể nói đều là đã quen rồi.

Mà Thái Tử vừa thấy nàng không cười, cũng có chút không quen, liếc nàng một cái vội vàng thu hồi những lời nói đùa: "Ta thật không chê nàng, ngược lại trước kia cảm thấy nàng quá gầy rồi."

Cho nên nói người đều là quen rồi, ngươi không quen hắn, hắn cũng ưa rồi.

"Thật sao?"

"Thật." Để nhấn mạnh là thật, ngữ khí của Thái Tử cực kỳ kiên định, lại nói: "Ta thực sự thích nàng ăn mập lên một chút, trước kia ta còn lo lắng thân thể nàng quá yếu, sợ nuôi không được đứa bé, bây giờ như vậy ta cũng không phải lo lắng nữa."

Hiển nhiên cách nói của Thái Tử rất thuyết phục Bàn Nhi, có thể là do câu ‘thích’ kia, thần sắc của Bàn Nhi tốt hơn nhiều, lại trở nên có chút kiều diễm, kéo tay hắn mà thẹn thùng nói: "Thật ra ta cũng không có ăn bao nhiêu, có thể là do nước ở Giang Nam nuôi người tốt đi."

Xem ra nước Giang Nam thật sự là nuôi người rất tốt."

Bình Luận (0)
Comment