Ở bên này hai người hiếm khi lén lút nói những lời đùa nhạt nhẽo như vậy, Bùi Vĩnh Xương ở bên kia lại hận không thể ăn tươi nuốt sống người của Giang gia.
Khi biết được lần này Bàn Nhi theo Thái Tử đi nam tuần, Bùi Vĩnh Xương lần thứ một trăm cảm thán rằng ánh mắt của mình thật tốt, vận khí của hắn ta từ nhỏ đã tốt, ngay cả cha hắn ta cũng phải thừa nhận.
Năm đó Bùi Tuấn gây ra đại họa, thiếu chút nữa thì làm mất cả xưởng muối mà Bùi gia dựa vào để sống, là Bùi Vĩnh Xương cơ duyên xảo hợp đã giải quyết được sự việc.
Từ đó về sau, Bùi Vĩnh Xương đã bộc lộ tài năng từ trong đám huynh đệ, dù có nuôi vợ bé thì thế nào, thương nhân muối chưa bao giờ chú ý đến phòng lớn nhỏ, người có năng lực thì ở lại. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, sau này đám huynh đệ của hắn đều phải dựa vào hắn ta để kiếm cơm ăn.
Có thể cưới được thứ nữ của Trần gia lại là một chuyện, người nào cũng đều nói hắn ta là vận khí vô cùng tốt, Bùi Vĩnh Xương cũng chỉ cười mà không nói.
Còn có lần này, lúc vừa mới bắt đầu Bùi Vĩnh Xương thật sự cũng không ôm nhiều kỳ vọng cho lắm, cảm thấy có cơ hội không lợi dụng một chút thì thật sự có lỗi với bản thân, người có không bằng ta, có một cái gối đầu thổi gió ở bên cạnh, so với hắn ta là con rể thứ xuất nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi sẽ tốt hơn nhiều.
Không nghĩ tới Tô Phụng Nghi kia lại thật sự có phúc lớn như vậy.
Nhưng vấn đề là hắn ta phải gặp được nhân tài, người của Giang gia đề phòng mấy nhà khác giống như đề phòng mèo hoang trộm cá ăn, Giang Viên bên kia không vào được, hắn ta cũng nghe nói gần đây Giang gia đang tổ chức các buổi họp mặt thanh lịch, nhưng mấu chốt là cho dù hắn ta biết, hắn ta cũng không gặp được người.
Không còn cách nào khác, Bùi Vĩnh Xương chỉ có thể đi đường vòng từ nơi khác.
Bùi Vĩnh Xương biết rõ về lai lịch của Bàn Nhi, từ kinh thành trở về hắn ta liền sai người điều tra qua, hắn ta không trực tiếp đến gặp người của Tô gia là bởi khi đó vẫn chưa cần thiết.
Hiện giờ Bùi Vĩnh Xương từ trong miệng của người hầu bên ngoài Giang Viên bị hắn ta mua chuộc biết được, Tô Phụng Nghi theo Thái Tử đi nam tuần hiện giờ vừa mang thai, nếu như không có gì ngoài ý muốn, đây chính là lối thoát lớn nhất sau này của hắn ta, người của Tô gia tự nhiên sẽ phải đề cập đến việc thương lượng.
Mặc dù bộ dạng của Bùi Vĩnh Xương có chút đơn giản lỗ mãng, nhưng làm việc cũng không hề đơn giản lỗ mãng, bằng không hắn cũng sẽ không có hôm nay.
Biết rằng thêu hoa trên gấm là dễ dàng, nhưng đưa than trong tuyết là người tốt nhất, cho nên ngay khi Tô gia cần nhất là đưa than trong tuyết thì hắn ta xuất hiện.
Gần đây Tô gia đang náo loạn vì việc phân chia gia sản, chính xác là Miêu Thúy Hương đang náo loạn.
Nàng ta đưa Thiết Đản cùng Mao Đản đều mang về nhà mẹ đẻ, còn nói những lời cay nghiệt, chỉ cần Tô gia một ngày không phân chia gia sản, thì nàng ta một ngày cũng sẽ không trở về.
Tô Hải lại gây chuyện, thói quen xấu của hắn ta vẫn không thay đổi, lại ở trong sòng bạc nợ hai trăm lượng bạc, côn đồ đòi nợ trong sòng bạc đã kéo đến cửa rồi.
Nếu nói lần trước là bị người ta gài bẫy, lần này hoàn toàn là do hắn ta tự gây ra. Trong lòng hắn ta không phục những lần bị thua tiền trước đó, muốn một rửa sạch những sỉ nhục lúc trước, đem bạc bị lừa lúc trước thắng trở lại. Ai ngờ bạc không thắng lại được, mượn hai mươi lượng của Đại Trí cũng bị thua luôn, lại mượn của sòng bạc hai trăm lượng.
Hắn nói nhà cái của sòng bạc đã xuất thiên, vấn đề là chỉ cần chờ hắn há miệng, lại là ở địa bàn của người khác, không chỉ bị đánh một trận, mà nợ bạc cũng không cho thời gian để xoay sở, đám côn đồ đã trực tiếp kéo đến tới cửa đòi nợ.
出千: Xuất thiên?? Không hiểu cho lắm về thuật ngữ của việc chơi bạc.
Chưa nói đến người của Tô gia khiếp sợ như thế nào, Miêu Thúy Hương biết chuyện này đã bộc phát ngay tại chỗ, cãi nhau với Tô Giang một trận, sau lại nghe nói Diêu Kim Chi định bán nhà để cho Tô Hải trả nợ, liền ầm ĩ trở về nhà mẹ đẻ.
Nhưng cuối cùng Diêu Kim Chi vẫn bán căn nhà, cũng không thể trơ mắt nhìn Tô Hải bị người ta đánh chết.
Những người già ở Dương Châu đều biết những người trong sòng bạc không thể chọc vào, có mấy ai mở sòng bạc ở Dương Châu là không có người chống lưng, không phải dân chúng bình dân như bọn họ có thể chọc vào được, trừ phi ngươi muốn nhà tan cửa nát nhà.
Sau khi trả hết bạc cho sòng bạc, cả nhà lại chuyển về căn nhà cũ chỉ có ba gian phòng, phòng bếp cùng phòng của Tô Hải đều là xây thêm, căn phòng vừa rách nát trong căn nhà cũ.
Căn nhà này lúc trước Diêu Kim Chi định bán đi, đáng tiếc không có ai mua, cũng may không bán được, bằng không cả nhà ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Chính là lúc này Bùi Vĩnh Xương xuất hiện trước mặt Tô Hải.
Tô Hải khập khiễng với một cái chân bị què đang uống rượu trong một quán rượu nhỏ, Đại Trí ở một bên khuyên hắn ta.
"Hải tử, ngươi đừng uống nữa."
“... Đại Trí, có phải ngươi cũng cảm thấy ta vô dụng đúng không? Nương ta nói ta không có tiền đồ, nói tâm ta cao hơn so với trời, mệnh mỏng hơn so với giấy, mắt cao tay thấp,chú định cả đời này chỉ như vậy. Nhưng ta không phục, ta thật sự không phục, Tô Hải ta không ngốc hơn người khác, cũng không ngốc hơn so người khác, dựa vào cái gì mà người khác có thể làm được, ta lại không được..."
Cả người Tô Hải đầy mùi rượu, say như bãi bùn, vẫn không ngừng rót rượu vào miệng. Người khác là mượn rượu giải sầu, hắn ta càng uống lại càng thanh tỉnh, muốn giải sầu cũng không có cách nào khác.
Đại Trí thở dài: "Hải Tử, ta thừa nhận ngươi thông minh, đầu óc cũng linh động, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên, không nên dùng đầu óc vào cờ bạc, ngã một lần ngươi còn không nhớ lâu, việc này thật sự không thể trách được người khác."
Cho nên nói Đại Trí thật sự không biết khuyên người khác cho lắm, lời này khiến người khác thật đau lòng.
"Ta biết không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chỉ có đánh bạc là nhanh nhất. Lần trước ta bị bọn họ hợp tác lừa gạt một phen, sau khi trở về chính mình cũng âm thầm cân nhắc qua...không sợ ngươi cười ta, ta còn vụng trộm luyện lắc xúc xắc, cảm thấy có thể làm được ta mới có thể đi, ai biết được…"
Ai biết được chung quy vẫn là non nớt một chút, sòng bạc kiếm được đầy chậu chẳng lẽ chỉ dựa vào xuất thiên? Nước bên trong sâu như vậy, chờ hắn phản ứng lại thì đã là thịt trên thớt rồi.
Đại Trí cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể khuyên: "Bạc của ta không cần trả lại gấp, ngươi đừng uống nữa, mau mau trở về chăm sóc chân cho tốt, có chút sức này, cũng sẽ không thiếu một miếng cơm ăn."
Trở về? Trở về đâu?
Tô Hải cười khổ, lại rót một ngụm rượu vào miệng.
"Được rồi, ta biết rồi."
Đại Trí vẫn lo lắng: "Hay là ta đưa ngươi trở về, chân của ngươi còn có vết thương, không thể uống như vậy!" Nói xong, Đại trí đi đoạt bình rượu trong tay Tô Hải, đặt ở trên bàn, muốn đỡ hắn ta đi. Ông chủ vội vàng tiến đến đòi tiền rượu.
Biết rõ Tô Hải hiện tại thân không một xu dính túi, Đại Trí bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong đai lưng lấy ra một góc bạc vụn trả tiền rượu giúp hắn ta.
Ra khỏi quán rượu, Tô Hải đẩy hắn ta một cái: "... Ngươi cũng đừng tiễn ta, cẩn thận bị nương ngươi nhìn thấy... ta bây giờ chính là một bãi phân chó thối, ai dính phải người đó thối, đừng để nương ngươi sau lưng lại nói ngươi, ta tự mình trở về..."
Lần này sau khi Tô Hải gặp chuyện không may, Đại Trí cũng có một chút trách nghiệm, Diêu Kim Chi có chút oán giận hắn ta không nên cho Tô Hải mượn bạc, không biết tại sao chuyện này đã bị nương của Tiết Đại Trí – Tiết thẩm biết được, hai người phụ nữ của hai nhà bởi vậy mà còn làm ầm lên một trận.
Đại Trí có chút lo lắng nhìn hắn ta: "Một mình ngươi có thể được không?"
"Có gì mà có thể với không thể được? Ngươi còn không biết tửu lượng của ta, mau đi đi, một mình ta từ từ trở về."
Đại Trí đi rồi, đi một đoạn đường lại quay lại: "Vẫn là để ta đỡ ngươi trở về."
"Sao ngươi lại giống mẹ chồng như vậy, giống hệt như các nương!"
Đại Trí chỉ đành bỏ đi.
Chân của Tô Hải bị thương, chỉ có thể khập khiễng rời đi, hắn ta như một mớ hỗn độn, từ ngày xảy ra chuyện đã chẳng thèm rửa mặt chải đầu nữa, trông vẫn còn tốt hơn ăn mày một chút.
Đi trên đường, thỉnh thoảng có người từ một bên đi ngang qua, dùng ánh mắt lấm lét nhìn hắn ta. Bên trong có kinh ngạc, có ghét bỏ, có chán ghét... dường như hắn ta thực sự là một bãi phân chó.
Tô Hải ngẩng đầu nhìn lên trời, vốn dĩ vẫn còn có chút ánh mặt trời, lúc này lại bị tầng mây thật dày bao phủ. Ngược lại hắn ta cảm thấy như vậy càng thoải mái, ánh mặt trời chói mắt luôn làm cho hắn ta có loại cảm giác hiện rõ ra cả lông tơ, hắn ta đặt mông ngồi xuống ven đường, chẳng nghĩ gì, cứ ngồi như vậy.
Vài đứa trẻ kết bọn chạy tới, từ nơi này đi qua.
"Là tên ăn mày..."
"Mau đi mau đi..." Tô Hải rũ mi mắt xuống không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu.
"Ngươi là Tô Hải?"
Tô Hải mở đôi mắt say xỉn nhìn đối phương một cái.
"Ngươi nói ngươi có thể giúp ta trả nợ, còn có thể khiến cho ta đổi đời? Ngươi là người của Bùi gia à?"
Bùi gia ở Dương Châu cũng coi như rất có danh tiếng, nhắc tới dân chúng bình thường không biết rõ là điều đương nhiên, nhưng nói đến mười đại thương nhân muối ở Dương Châu, lại không có mấy người là không biết.
Mặc dù Bùi gia xếp ở thứ hạng cuối cùng, nhưng đối với người như Tô Hải mà nói đã xem như là trên đỉnh đầu rồi.
"Là ta uống say, hay là ta đang nằm mơ, hay là ngươi tới lừa gạt ta?" Tô Hải cười trào phúng, vẫn không hề có hình tượng mà ngồi ở chỗ đó.
Bùi Vĩnh Xương đứng ở trước mặt hắn ta, phía sau cách đó không xa là một chiếc xe ngựa thoạt nhìn có vẻ xa hoa.
"Ngươi có uống say hay không ta không biết, nhưng ngươi không có nằm mơ, ta cũng không có lừa gạt ngươi."
"Vậy thì chính là ngươi đang khoác lác rồi? Bùi gia? Người của Bùi gia tìm ta? Tìm ta làm gì?"
"Chỉ sợ ngươi còn không biết, ta chính là người đã mua muội muội của ngươi..." Bùi Vĩnh Xương nói qua một chút tình hình, nhấn mạnh rằng hắn ta coi trọng Bàn Nhi cỡ nào, lại làm sao có thể giúp nàng, hiện giờ Bàn Nhi được thăng tiến nhanh chóng, có chút việc nhỏ không nên làm phiền nàng, vì để cho nàng không lo lắng, hắn ta mới cố ý tới tìm Tô Hải.
Hắn ta cũng không nói điều gì thậm chí hiện tại đến ngay cả mặt của Bàn Nhi hắn ta cũng không được nhìn thấy, đừng nhìn Bùi Vĩnh Xương có thể khiêm tốn ở trước mặt quý nhân, nhưng ở trước mặt người như Tô Hải, hắn ta cũng có thể giữ được bộ dáng đoan chính.
"Ngươi thật đúng là khoác lác, ngươi nói muội muội của ta hiện tại trở thành thiếp thất của Thái Tử..." Tô Hải càng nói thanh âm càng thấp, nghĩ đến khí chất của cái tên Tông Tam kia.
Nhìn như có vẻ ôn hòa, nhưng hắn ta luôn cảm thấy có gì đó ngăn cách, tưởng chừng như rất gần, nhưng khi ngươi bước gần lại cảm thấy không thể đến gần, vĩnh viễn là khoảng cách như vậy. Cũng bởi vậy mỗi lần hắn ta nói chuyện với nam nhân này, luôn có một loại cảm giác chật chội mất tự nhiên, nhất là trong tình huống nói chuyện một mình.
Nhưng mỗi khi hắn ta nghĩ như vậy, cảm giác này lại không còn nữa, lần sau cũng vẫn như vậy, cho nên hắn ta có chút... sợ nam nhân đó.
Chữ sợ này, không tồn tại ở trong cuộc sống của Tô Hải, hắn ta cho rằng vô căn cứ, lúc này mới có một loại cảm giác lĩnh ngộ triệt để, liên tưởng khuôn mặt của nam nhân này cùng người áo vàng kia, lại không có chút bất hòa nào.
"Cho nên cơ hội của Tô gia các ngươi đã tới, phải nói là cơ hội của Tô Hải ngươi, chắc hẳn ngươi không muốn vĩnh viễn cứ như thế này đi..." Bùi Vĩnh Xương tiếp tục nói, trong lúc đó Tô Hải vẫn liếc nhìn hắn ta, tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng vẫn khiến cho Tô Hải nhìn ra được một loại chán ghét.
Chắc hắn ta không biết, thật ra Tô Hải đã từng gặp Thái Tử, còn cùng nhau uống rượu ăn cơm... nghĩ tới đây, lại nhìn mặt Bùi Vĩnh Xương, từ trong mắt hắn ta nhìn ra được vẻ chán ghét rõ ràng, Tô Hải lại có một loại cảm giác vô cùng vui sướng.
"...Chỉ cần dựa vào muội muội của ngươi, chỉ cần Thái Tử Gia tùy tiện ban thưởng một ân huệ, cũng đủ cho ngươi hưởng cả đời không hết..."
Tô Hải cúi đầu nhìn một tảng đá nhỏ bên chân.
Bùi Vĩnh Xương đã mất kiên nhẫn đối với sự chậm chạp của hắn ta. Mơ hồ cảm thấy chỉ cần nhìn những hành động của Tô Hải làm ra, cho rằng hắn ta chắc không phải là người chậm chạp, hết lần này tới lần khác hắn ta nói cả nửa ngày như vậy, thế nhưng Tô Hải lại không có phản ứng gì, chính xác phải nói là phản ứng không giống như Bùi Vĩnh Xương nghĩ.
Tô Hải đột nhiên nhặt tảng đá lên, ném qua.
"Cút đi!"
"Ngươi..." Bùi Vĩnh Xương vô cùng ngạc nhiên, khiếp sợ, kinh ngạc thậm chí là không dám tin.
Nhìn biểu cảm của hắn ta, cảm giác vui sướng trong lòng Tô Hải càng nhiều, Tô Hải lại nói một câu cút.
"Ngươi…" sắc mặt của Bùi Vĩnh Xương lúc xanh lúc trắng, giống như mở phường nhuộm: "Ngươi đúng là không biết thức thời!"
"Nếu đã biết ta không biết thức thời, ngươi còn không cút đi!" Tô Hải đứng lên, hắn ta vốn dĩ sinh ra cao lớn cường tráng, lại làm công việc lao động chân tay, cơ bắp cũng có chút hơi dọa người, nhất là lộ ra thái độ cực kì hung dữ như vậy.
"Ai biết ngươi từ đâu đến luồn cúi, cho dù muội muội của ta phát đạt, ta muốn hưởng chút ánh sáng của nàng, chẳng lẽ còn dựa vào người ngoài như ngươi sao? Cút! Tưởng ông nội ngươi dễ bị lừa gạt phải không? Kẻ nào cũng muốn đến lừa gạt ông nội ngươi!"
Lần này Bùi Vĩnh Xương đi ra ngoài thể hiện sự bình dị gần gũi, nên chỉ mang theo phu xe cùng một tùy tùng, hơn nữa hắn ta cũng không có khả năng làm gì Tô Hải, chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa nói Tô Hải là không biết thức thời.
Hắn ta nhanh chóng ngồi xe rời đi, Tô Hải ngẩng đầu nhìn trời, lại đặt mông ngồi ở ven đường.
Hắn ta nhìn mặt đất lát đá xanh dưới chân, đột nhiên che mắt nở nụ cười, không biết là đang cười Bùi Vĩnh Xương, hay là cười chính mình.
Cười một lúc, hắn ta lại trở về vẻ mặt không chút biểu cảm, và ngồi dựa ở đó.
Trời bắt đầu mưa.
Mưa mùa xuân đắt như dầu, nhưng mưa trong khoảng thời gian này, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy thật tồi tệ.
Bước chân của người đi đường đang vội vàng, nhìn thấy người này không nhúc nhích ngồi ở ven đường, đều liếc mắt nhìn một chút sau đó cũng vội vàng rời đi.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, dần dần làm ướt tóc và y phục của hắn ta. Tô Hải lau nước mưa trên mặt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Người đi trên đường càng ngày càng ít, dần dần không còn một bóng người, cả con đường dường như chỉ còn lại một mình
hắn ta.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến và dừng lại trước mặt hắn ta. Phía trên có một người đàn ông to lớn lao xuống kéo hắn lên xe, Tô Hải giãy dụa theo bản năng, nhưng căn bản không có sức lực để chống trả, cứ như vậy bị mang đi.
Không ai nói chuyện với hắn ta trên đường, và người đàn ông to lớn đó dường như là một người bằng gỗ.
Cũng không phải Tô Hải không hỏi hắn ta muốn làm cái gì, nhưng hắn ta lại không nói một lời nào.
Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe dừng lại, Tô Hải lại bị kéo xuống xe. Chân hắn ta bị thương, nhưng dường như đối phương không chút lưu tình, lôi hắn ta giống như lôi một con chó chết vậy, cho đến khi hắn ta bị đẩy vào căn phòng khô ráo và ấm áp kia.
Hắn ta thấy một người đàn ông hiền lành nhưng xa cách.
Hình như sau khi thay đổi trang phục, cả người đều thay đổi, lúc này cảm giác xa cách trên người đối phương càng ngày càng nặng, mơ hồ còn có một loại khí chất tôn quý bẩm sinh.
"Ngươi đem ta tới đây làm cái gì?" Lúc này đây Tô Hải không gọi muội phu, dường như câu muội phu kia chính là một chuyện cười.
"Ta nhìn xem ngươi có phải là một bãi bùn nhão hay không."
Tô Hải theo bản năng muốn mắng, nhưng tiếng mắng lại không thoát ra miệng được, chỉ có thể đổi thành châm biếm nhưng chẳng qua phần châm biếm này lại là đối với chính mình. Bên cạnh cửa truyền đến một trận động tĩnh, giống như có người nào đó tiến vào.
"Chuyện gì?"
"Phụng Nghi chủ tử hỏi ngài có muốn trở về dùng bữa tối." Giọng nói của người bẩm báo đặc biệt nhẹ, dường như cũng không phát hiện trong phòng có một người như Tô Hải.
Nhưng giọng nói của người này Tô Hải lại rất quen thuộc, ngày đó một người ngồi ở bàn bên cạnh uống rượu, lúc ấy hắn ta nghe xong giọng nói của người này, trong lòng còn nghĩ người này chắc cũng là nhất biểu nhân tài, nói như thế nào thấy có chút giống các nương.
Lúc này xem ra, thì ra là thái giám.
"Chờ lát nữa ta sẽ đi qua đó."
Người lại rời khỏi, từ đầu đến cuối Tô Hải không ngẩng đầu lên.
Hắn ta nghe được một tiếng bước chân cực kỳ nhẹ, thuận theo nhìn qua, hắn ta nhìn thấy một đôi chân mang giày màu đen, và những hoạ tiết tinh xảo được thêu trên gấu áo của nam tử. Đế giày có màu trắng như tuyết, loại màu sắc cực kỳ sạch sẽ này bình thường chẳng liên quan gì đến Tô Hải hay thậm chí là với người nhà họ Tô cũng chẳng có chút quan hệ. Mặt trên của chiếc giày được làm bằng nhung màu đen, một loại nhung đen có độ bóng cực tốt, mặt trên dùng kim tuyến điểm xuyết hoa văn rồng, dưới ánh đèn chiếu rọi sẽ phát ra một loại ánh sáng kim quang.
"Nàng có thai rồi."
"Cho dù ngươi là một bãi bùn nhão, ta nể mặt nàng, cũng nguyện ý cho ngươi một cơ hội. Về phần có phải là bùn hay không, tùy thuộc vào chính ngươi."
Bỏ lại lời này, nam tử liền rời đi, vạt áo giống như nước chảy lướt qua trước mắt Tô Hải.
Có người bước vào và đưa hắn ta đi.
Tác giả có vài lời muốn nói: "haha, tôi biết một số người sẽ phàn nàn rằng tôi lãng phí thời gian để viết về Tô Hải."
Thực ra ngay từ đầu mục đích thiết lập của nhân vật này thậm chí là người của Tô gia, chính là muốn cho Bàn Nhi những thứ mà kiếp trước nàng không có. Ví dụ, nàng cũng cần tình cảm gia đình..vv. Tuy rằng những người nhà này có chút kỳ quái, quan hệ trong gia đình cũng có chút kỳ quái, nhưng nói cho cùng, trên đời này không có tình yêu vô cớ, cũng không có người thập toàn thập mỹ. Tô Hải xem như là một ví dụ, hắn ta cẩu thả, vô trách nhiệm, làm việc bốc đồng không có đầu óc, cố đầu không để ý đuôi, còn có chút bản chất côn đồ vô lại, bạn có thể đem tất cả những từ không tốt đẹp nói hắn ta, nhưng hắn ta cũng có giới hạn của một bãi bùn và tôn nghiêm của mình. (Tôn nghiêm?) Bạn có chắc là hắn ta có nó chứ? )
Tôi không muốn viết một gia đình quá hoàn hảo cho nữ chính, ví dụ, trong một số cuốn truyện, nữ chính và con cái của và nữ chính, luôn luôn có một người anh (chú) bất khả chiến bại, che chắn gió và mưa cho họ, như là một chỗ dựa vững chắc. Nào có ai có thể sinh ra với một gia thế hoàn mỹ, ngoại hình xuất chúng, tính cách tốt, cái gì cũng trâu bò, chẳng lẽ không có ai từ trong bùn nhão đi ra? Sự ra đời của Tô Hải chính là dựa vào điều này. (ha ha, nói thẳng ra, chính là luôn muốn làm một điều gì đó bất thường có thể coi như là đi một con đường khác đi) Đương nhiên mọi người cũng có thể yên tâm, sau này người của Tô gia thậm chí cả Tô Hải cũng sẽ không xuất hiện nữa, nếu có xuất hiện chắc cũng sẽ là phải nhiều năm sau mới có trong truyện. Nữ chính mang thai, nam chính dựa vào chuyện này, tất nhiên sẽ cho nàng một chỗ dựa vào thậm chí là quyền lực(điều kiện tiên quyết là bùn nhão có thể trát được tường, không trát được tường cũng vô ích), đây là hành vi tất nhiên sẽ có của nam nhân sinh ra trong cung đình, dù sao hắn sẽ không có khả năng mọi chuyện đều nhìn nữ chính, cũng cần nữ chính tự mình phải mạnh mẽ.
Tiểu Tông Tông làm như vậy, có tính là biến hóa cực tốt không? Chứng tỏ hắn đã từng chút một đem Bàn Nhi đặt vào trong lòng?
Cho nên đừng nói về việc lãng phí thời gian viết về những nhân vật không cần thiết, tuy rằng tôi biết mình kéo đang trì hoãn và nói những điều vô nghĩa, thích dong dài viết một đống rắc rồi trong cốt truyện, nhưng tôi thật sự sẽ không viết ra nhân vật lãng phí vô ích. Bởi vì các bạn biết không, đối với một tác giả có tên xấu mà nói, tiền đề để sáng tạo ra một nhân vật chính là phải đặt tên cho hắn, đúng, đặt tên cho hắn. Viết tiểu sử của một nhân vật, cố gắng tìm hiểu nhân quả của tính cách hiện tại của nhân vật, khuynh hướng phát triển trong tương lai, thậm chí đi an bài tình tiết sao cho hợp lý, không đột ngột.
Bình thường đối với nhân vật vô dụng, mọi thứ đều được an bài như thế này -một ông già từ phương xa đi tới; một người đàn ông to lớn từ trên xe xuống; một tiểu cung nữ nhỏ bé bưng đồ đi tới... tôi lười với việc đặt tên cho họ. :)