Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 59

Bàn Nhi ngắm nhìn trời mưa bên ngoài.

Mưa rơi làm cho lá chuối bên ngoài cửa sổ tách tách vang lên, chợt nghe qua âm thanh rất hỗn tạp, nhưng nghe kỹ lại có thể nghe thấy những âm điệu khá đặc biệt.

Nàng đưa tay ra một chút, nước mưa lạnh lẽo làm ướt đôi bàn tay, khiến nàng vô thức co rút lại một chút, nhưng vẫn đưa tay ra, Tình Cô Cô vội vàng đi lại, nói với nàng tính cách vẫn như một đứa trẻ, muốn đi đóng cửa sổ lại, nhưng nàng cản lại không cho.

Lúc này Thái Tử vừa đi vào.

“Điện Hạ.” Bàn Nhi xoay người nói, ra vẻ muốn đứng lên, lúc này Thái Tử đã đi đến trước, giữ nàng lại.

“Đang làm cái gì vậy?”

Thấy trên tay nàng còn đọng lại những giọt mưa, lại nhớ lại cảnh tượng thấy được vừa nãy khi vừa mới bước vào, Thái Tử nhận lấy cái khăn trong tay Hương Bồ lau khô cho nàng, lại chà xát tay nàng cho ấm.

“Nàng lại không phải là trẻ con nữa.”

“Thiếp chính là trẻ con nha.” Nàng khí thế hùng hồ nói, xoa thắt lưng, hơi ưỡn bụng dưới lên, cái mũi còn nhíu lại, lại chọc cười Thái Tử, hoàn toàn có một loại ảo giác bản thân đang chăm sóc một đứa con gái.

“Được rồi, nàng là một đứa trẻ con.” Hắn lưu ý nói với Tình Cô Cô: “Không phải sắp dùng bữa rồi sao, truyền lệnh sai người mang lên.” Sau đó đi vào thay một bộ y phục thường ngày, hai người mới cùng nhau đi ra ngoài.

Bữa tối vẫn như trước rất phong phú.

Bốn món nguội bốn món chay sáu món nóng, còn có bốn món chính, một nồi canh.

Bàn Nhi nhìn xem, móng dê kho, gan ngỗng ngâm muối, ngỗng quay mật ong, gân chân kho tàu, mề vịt xào rượu, nấm thái lát dầu mè, gân hầm thập cẩm, măng ngâm dầu đỏ, củ sen thái lát nhồi nếp, thịt ba chỉ sốt mật ong, thịt bò quay rượu, bồ câu nướng muối ớt, cá hầm tương.

Hơn một nửa đều là món ăn Hoài Dương, cũng đều là món nàng thích ăn, có thể bởi vì hôm nay trời mưa không khí lành lạnh, còn có một nồi lẩu.

Cái gọi là nồi lẩu, chính là một cái nồi canh, cái món này không có tiêu chuẩn nhất định phải cho cái gì vào món này, cũng là tùy ý lựa chọn. Hơn nữa đầu bếp ở Giang Gia làm rất tinh tế, cái món này trước đây Bàn Nhi đã từng ăn hai lần, ở trong có gà có vịt có cá viên, thịt viên, chim bồ câu, có thể còn có một số thứ mà nàng không biết.

Nói chung là nấu thành một nồi, nấu cho mềm nước canh có màu trắng sữa, sau khi nồi nấu ổn rồi, thì cho mấy loại rau tươi vào, nấm núi, mì sợi, măng thái lát, gà thái sợi, ba chỉ hun khói. Nước súp vô cùng thơm, đồ ăn cũng tươi, Bàn Nhi có thể húp hai chén canh, còn có thể dùng nước canh ăn một chén cơm nữa.

Có lần Thái Tử thấy nàng ăn như vậy, có chút ghét bỏ, nói chỉ có con chó con mèo mới ăn cơm như vậy. Nhưng mà không ngăn nổi Bàn Nhi cứ thích ăn như vậy. Đây là lần thứ hai, Thái Tử cũng không nói nữa, thì biết nói cũng không có tác dụng gì.

Lần này đúng như dự đoán, vừa mang lên Bàn Nhi đã bảo Hương Bồ bới cho nàng chén canh.

Uống một chén canh xong, cả người đều nóng lên.

Dù sao bản thân không thể ăn, mà để cho Thái Tử nhìn, nàng lại bảo Hương Bồ bới cho Thái Tử một chén, mà bị Thái Tử từ chối.

Thật sự mà nói nước canh làm khá ngon, đủ tươi, nhưng không ngăn được Thái Tử vừa nhìn thấy chén nước canh này, liền nhớ đến bộ dáng Bàn Nhi ăn cơm chan với canh.

“Thực ra ăn như vậy không có gì là không tốt, rất nhiều người Dương Châu đều ăn cơm chan với canh, ở đây chúng ta có món ăn gọi là Cửu Ti Thang, thật ra cách làm của món này với món Cửu Ti Thang cũng tương tự nhau, tức là canh cũng là một món ăn, món này kết hợp với cơm cũng không tệ nha.”

Cho dù Bàn Nhi nói cái gì cũng là ngụy biện, đây là gần đây Thái Tử mới phát hiện được.

Thì bởi vì động tác chọc cười của nàng, mà ăn cơm cũng không yên, lúc ăn cơm Thái Tử không nói chuyện đi ngủ cũng vậy mà hiện giờ cũng có chút thay đổi, lúc dùng cơm cũng không phải là không nói câu nào, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nàng nói vài câu món ăn này có ngon hay không.

Thấy bộ dáng khi nàng ăn đôi mắt to híp lại, nét mặt say mê, Thái Tử có chút hoài nghi có phải tài nghệ nấu ăn của Đông Cung không ngon hay sao, trong đầu có ý tưởng lúc đi sẽ để cho hai đầu bếp ở Giang Gia đi.

Xong một bữa cơm, Bàn Nhi lại được ăn no nê.

Nhưng mà hôm nay ngoài trời đang mưa, cũng không có nơi nào cho nàng đi tản bộ, chỉ có thể loay hoay ở trong phòng. Thái Tử đi uống trà xem công báo, nàng thì đi tới lui ở trong phòng, mà đi cũng không yên, thường mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Một lát nghe nàng nói với hạ nhân: “Trời mưa này cũng không biết khi nào mới tạnh.”

Một lát sau lại nghe nàng nói: “Cuối cùng mưa cũng tạnh rồi.”

Nhưng mà lúc này trời cũng đã tối rồi, đương nhiên cũng không thể đi ra ngoài, nàng đi tới đi lui lại đi may đồ trẻ con.

Giống như vậy, mấy ngày này Bàn Nhi lại tìm cho mình một công việc, may quần áo cho bé con.

Giang Gia mang tặng rất nhiều loại vải đến, nàng tỉ mỉ lựa chọn mấy ngày trời, cuối cùng vẫn là chọn mấy cuộn vải bông mịn không đáng kể nhất, rồi bảo Hương Bồ bọn họ giúp nàng cắt thành kích thước cỡ bằng lòng bàn tay, những tháng ngày đẹp đẽ này sẽ may quần áo cho bé con vẫn chưa sinh ra đời.

Đừng hỏi Thái Tử làm sao mà biết được, lúc Bàn Nhi đi qua đi lại giống như bây giờ hắn, ở một bên xem công báo thư mật. Hắn nhớ có một lần vừa mới bắt đầu nàng cắt ra rất nhiều vải, sau đó những tấm vải có hình thù kỳ quái này càng ngày càng ít đi, cuối cùng ở trong tay nàng chỉ còn dư mấy tấm.

Thế là Thái Tử đưa ra một cái kết luận, nàng không giỏi chuyện thêu thùa may vá.

Chẳng qua là chuyện này không ảnh hưởng gì, dù sao cũng không cần nàng thêu thùa may vá gì hết, rất nhiều người bên dưới sẽ làm. Lúc này Thái Tử khá bận rộn, vẫn sợ nàng ở trong sân vườn này quá buồn, bây giờ xem ra nàng đã tìm được công việc cho bản thân nàng làm rồi.

Bàn Nhi may vá một lát, liền ném đồ qua một bên, vốn dĩ không cần Thái Tử lo lắng mắt nàng sẽ tổn thương vì nhìn trong thời gian dài.

Nàng như nhiệt độ của một tách trà vậy, cũng là may vá không giỏi, làm tới làm lui thì chán nản, liền không muốn làm nữa, sau đó thì bỏ qua một bên.

Dựa theo lý do thoái thác của nàng là không cần nôn nóng, dù sao cách ngày bé con ra đời vẫn còn lâu như vậy, Thái Tử hoài nghi đợi đến lúc bé con sinh ra rồi, quần áo của nàng cũng chưa chắc có thể làm xong.

Bởi vì chuyện này, hắn còn đặc biệt dặn dò Trương Lai Thuận, bảo hắn ta đi nói với Tình Cô Cô, để mắt đến nàng một chút, đợi qua thời gian này hãy tìm hai bà nương may vá giỏi để cùng chuẩn bị, đừng nghe Tô Phụng Nghi, trông chờ vào nàng thì không được.

Thật ra không cần Trương Lai Thuận nhắc nhở, Tình Cô Cô cũng biết, Bàn Nhi là bà dạy dỗ ra, nha đầu này cái gì cũng biết một chút, duy nhất là máy vá thì không biết.

Bàn Nhi không có gì làm, liền chạy đến quấy rầy Thái Tử.

Chơi đánh cờ nàng không hợp, chơi Song Lục * là một trò chơi ở thời cổ đại nàng cũng đánh không thắng, gần đây nàng tìm được một thú vui mới là chơi cờ ngũ quân.

Cờ ngũ quân có nguồn gốc sớm hơn cờ vây, đáng tiếc bởi vì quá đơn giản, nên không có nhiều người chơi, rất nhiều gia đình đều lấy nó như một môn nhập để cho bọn trẻ học cờ vây. Nhưng nghe nói sau khi cờ ngũ quân truyền đến Uy Quốc, cũng rất thịnh hành ở đó, cả nước từ già trẻ trai gái đều biết chơi.

Cái này nghe nói là nàng ở kiếp trước đã nghe được.

Thật ra nếu là nghiêm túc chơi, thì có thể phát hiện cờ ngũ quân vô cùng thú vị. Thứ nhất nó đơn giản, nước đi tiếp theo không cần tính mười bước giống như cờ vây, đương nhiên cũng không phải là không cần tính, chỉ là không cần hao phí trí óc nhiều, thứ hai là rất nhanh thì có thể phân được thắng thua, không cần tính nhẫn nại lâu giống như cờ vây.

Bình thường Bàn Nhi đều muốn bản thân đi trước, sau đó Thái Tử mới đi, đợi nàng sau khi nàng nối đi được ba quân thì mới phát hiện đường đi của bản thân đều bị Thái Tử phá hỏng, nàng liền lấy chiêu cũ ra đi loạn xạ đánh chết lão sư phụ, nàng chơi một cách bừa bãi, chỉ lo chặn đường đi của Thái Tử, hạ sách thông thường này trong mười ván nàng có thể thắng được năm ván.

Hiệu suất thắng cao như vậy, nàng đương nhiên tràn đầy hứng thú.

Nhưng thông thường mà nói, trên thực tế là có người nhường nàng, chỉ là nàng không biết.

Bình thường khi đặt sai nước cờ nàng sẽ hồi cờ lại, vì thế Thái Tử đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, hồi cờ không phải là một quân tử thực sự, bình thường nàng đều dùng cách chơi xấu tỏ ra rất yếu thế.

Chơi xấu không được, liền giả bộ đáng thương, sau đó Thái Tử liền chịu thua, để nàng hồi cờ đi lại.

Thời gian cũng chầm chậm trôi qua như vậy, vào lúc này Bàn Nhi đang ngáp, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng đàn.

Nàng ngay lập tức giống như Đả Kê Huyết, phấn khởi hẳn lên. * chỉ hành vị đột nhiên phấn chấn của một sự vật sự việc nào đó thường mang nghĩa châm biếm

“Lại nữa rồi!”

Đến lúc này, Thái Tử lại có chút dở khóc dở cười, luôn cảm thấy đã hiểu biết thêm về nàng, những nét mặt biểu cảm của nàng, giống như đang đào một cái kho báu vậy bên trong cất giấu rất nhiều thứ quý giá, mỗi một cái xẻng đi xuống, luôn có những thứ kinh ngạc vui mừng hiện ra.

Cũng có thể nói là kinh sợ, nói cho cùng có những lúc phản ứng của Bàn Nhi có chút khác người bình thường, dù sao Thái Tử khá là lo lắng.

Chính là so với bây giờ.

Tiếng đàn này cũng không phải là lần đầu xuất hiện, đã xuất hiện sắp được nửa tháng rồi, nghe được tài nghệ của người đánh đàn rất cao siêu, cũng thuộc hàng đầu những gì mà Thái Tử đã từng nghe qua.

Người đánh đàn là ai thế? Ai mà rảnh rỗi không có chuyện làm buổi tối lại đánh đàn ở đây? Thái Tử không có tò mò gì, nhưng ngược lại là Bàn Nhi bảo Trương Lai Thuận đi kiểm tra, kết quả cuối cùng là con gái thứ sáu Giang Quỳnh của Giang Thành.

Nhắc đến nàng Giang Quỳnh này, dù sao dựa theo những gì Trương Lai Thuận thăm dò, từ trên xuống dưới ở Giang Gia đều khen ngợi nàng ta, nào là mỹ nữ đệ nhất Dương Châu, nào là tính cách dịu dàng, hiền lành khéo léo, đối đãi rộng lượng, dù sao cũng là một số từ ngợi khen, người người đều nói tốt.

Một thiên kim Đại Tiểu Thư như vậy, tối không ngủ được, ở trong cái đình gần đây đánh đàn, là muốn làm cái gì?

Thật ra mọi người đều biết, dựa theo lý mà nói Bàn Nhi chắc hẳn lại muốn ghen. Nhưng nàng chẳng những không ghen, mỗi lần nghe thấy tiếng đàn đều hứng thú hẳn lên, còn kéo Thái Tử đi xem xét thưởng thức nữa.

Phản ứng khác với những phu nhân bình thường.

Thậm chí Thái Tử hoài nghi trước đây nàng luôn mở cửa sổ ngắm nhìn mưa rơi bên ngoài có tạnh hay chưa, chính là đang đợi tiếng đàn này.

Hơn nữa không nhắc đến chuyện Giang Quỳnh chơi đánh đàn ở ngoài trong cái thời tiết trời mưa này còn là không khí lạnh vào đầu xuân nữa, bên này Bàn Nhi cũng phấn chấn lên một chút lại bắt đầu ngáp.

Cũng nên đi nghỉ ngơi một lát, thời tiết không lạnh cũng không nóng này đi ngủ là tốt nhất.

Hình như gần đây nàng có chút thèm ngủ. Thái Tử liếc nhìn nàng một cái thầm nghĩ.

Rửa mặt trên giường, Bàn Nhi ngoan ngoãn đi vào trong nằm, bên ngoài tiếng đàn khoan thai vẫn như trước, mơ hồ pha lẫn một chút hờn tủi, tựa như muốn nói tri âm tri kỷ khó mà tìm thấy.

Thái Tử rất hiếu kỳ, “Sao mà lần này bao dấm nhỏ lại không ghen?”

Bàn Nhi thì đợi câu nói này của Thái Tử, nàng đoán hắn nhất định sẽ không nhịn được.

“Tại sao thiếp phải ghen chứ?”

Nửa người Thái Tử dựa trên gối, liếc nhìn nàng một cái, dáng vẻ ‘Nàng đừng có giả vờ, Cô thì đang đợi nàng ghen’.

Đương nhiên đây là Bàn Nhi đọc ra được từ trong nét mặt của Thái Tử, trong đó còn có thêm ý tưởng của nàng nữa, nhưng nàng chắc chắn sẽ không nói thật. Nàng cũng lấy lại tinh thần, ngồi dậy, hai chân bắt chéo, một bộ dạng muốn trò chuyện cùng với Thái Tử.

Thái Tử đi đến kéo nàng, bảo nàng nằm xuống, nàng có chút khó hiểu, Thái Tử liếc nhìn cái bụng nàng, Bàn Nhi thì có chút khó xử, bây giờ ở đâu đến chỗ nào rồi, bụng nàng cũng chưa hiện rõ, sao mà có thể có bụng được.

Nhưng mà Thái Tử quan tâm như vậy, nàng vẫn là vô cùng hưởng thụ, thuận thế dựa vào trong lòng hắn.

“Thiếp vẫn không hiểu, tại sao Điện Hạ lại cảm thấy thiếp sẽ ghen chứ?”

“Lẽ nào không phải sao?”

“Ngay cả nàng ta lớn lên có hình dáng gì Điện Hạ cũng chưa nhìn thấy, chỉ vì một tiếng đàn, tại sao thần thiếp phải ghen chứ? Đánh đàn rất hay sao? Kỹ năng đánh đàn của thần thiếp mặc dù không phải rất hay, nhưng mà cũng có thể đánh được mấy bản nhạc, thiếp nên đi ghen với nàng ta sao?”

Thái Tử không có nói, nhưng rõ ràng là ý đang nói chính là như vậy.

“Lại nói, mọi người đều nói tốt, bên trong nhất định có điều kỳ lạ. Liền lấy bản thân thần thiếp làm ví dụ so sánh, lúc nhỏ thiếp là một tiểu cô nương xinh đẹp nhất ở nơi bọn thiếp sống, không phải là thiếp tự khen mình, thiếp lớn lên xinh đẹp, cư xử với người ngoài lại lễ phép hiểu chuyện, những điều đó trước đây đại nương đại thẩm bọn họ đều khen thiếp giỏi.

“Nàng nói thế nào? Thật ra đó cũng là biểu hiện bên ngoài mặt, cũng không có ít người thầm nói thiếp lớn lên không giống cha thiếp, chắc chắn là mẹ thiếp quay về nhà mẹ thiếp lén sinh ra, còn có người nói mẹ thiếp lần quay về nhà mẹ thiếp đi lâu như vậy, chính là ghét bỏ cha thiếp không có bản lĩnh, chạy theo người khác, sau đó người ta lại không cần mẹ thiếp nữa, mẹ thiếp mới trở về.”

Bàn Nhi lấy hơi, tiếp tục nói: “Chàng xem, chỉ là phố xá nhân chúng bình thường, cũng có nhiều thị phi như vậy, không thể nói bản tính con người vốn xấu xa, chỉ có thể nói có những người vừa xem náo nhiệt vừa thích làm lớn mọi chuyện lên, dù cho tất cả không hợp với lý lẽ thông thường, đều có khiến bọn họ đoán ra được câu chuyện.

“Nơi mà trước đây gia đình thiếp sống, Điện Hạ chưa từng đi xem qua, là nơi tồi tàn nhất ở cả cái thành Dương Châu này, vừa bẩn thỉu vừa loạn lạc. Những người sống ở đó đều là những người dân thuộc tầng lớp thấp hèn ở trong cái thành này, cũng là những người làm những công việc khuân vác nặng nhọc, những người trong phòng tắm kỳ lưng cho người khác, đạo sĩ giả thần giả quỷ, những người thổi sáo gảy đàn cho người khác ở trong những chuyện ma chay cưới hỏi, những kẻ buôn bán lừa bịp ở khắp các hang cùng ngõ hẻm, những tên du côn lừa đảo, cũng chính là những người thấp kém nhất trong miệng người bình thường.

“Những người lớn lo bận mưu sinh kiếm sống, khó tránh khỏi việc lơ là con cái, mấy đứa trẻ ở trong nhà không có mấy đứa thu dọn sạch sẽ. Giống như mẹ thiếp là một người có tính cách mạnh mẽ, nghèo thì có nghèo một chút, bọn trẻ trong nhà đều phải thu dọn sạch sẽ, bình thường mới thoải mái. Nhưng ở cái nơi đó, chàng mà sạch sẽ thì chàng sẽ không hòa nhập được với mọi người chàng sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, thêm nữa cha thiếp là một người chất phác, nói nghe tốt một chút gọi là thật thà không có nóng nảy, nói khó nghe một chút thì gọi là một người quá thật thà không dám nói chuyện.

“Nam nhân không giúp được, thì nữ nhân phải mạnh mẽ, bằng không một nhà lớn nhỏ ở đó đều sẽ bị người khác ức hiếp, cho nên những người lân cận đều đã ném qua sự lợi hại của mẹ thiếp. Hơn nữa thiếp và các anh thiếp, ở trong đám con nít được coi như là những người giỏi không đứng nhất thì cũng đứng nhì, mấy điều này cộng lại thì có mấy người vì chuyện này, mẹ thiếp mấy lần cãi nhau với mấy người vừa thích xem náo nhiệt lại thích làm lớn mọi chuyện lên. Chàng nói xem những lời bọn họ truyền với nhau không phải là cố ý khiêu khích sao, vì chuyện này, mẹ thiếp đánh nhau với mấy người phụ nữ, nói sẽ đánh vỡ mồm bọn họ.

Bàn Nhi hào hứng, khoe khoang một chút.

Nàng cũng ý thực được bản thân nói hơi nhiều, xấu hổ nghiêng đầu mỉm cười với Thái Tử, vội đi vào chủ đề chính: “Ý của thiếp là so với chuyện này, chính là nói như vậy mới là thái độ bình thường, giống như mọi thứ nó không thể thập toàn thập mỹ được, có người nói tốt, tất nhiên sẽ có người bởi lý do này lý do kia nói không tốt. Những người đều nói tốt thế những điều tốt đẹp đó là gì? Bây giờ bọn họ đang ở trong sân vườn của Giang Gia, những người từ trên xuống dưới đều mang họ Giang, cho nên có những lời nói không thể tin.

Thái Tử cũng hứng thú lên, nhìn nàng: “Nàng nói nhiều như vậy, chính là muốn nói con gái của Giang Gia không bằng với dáng vẻ mà Trương Lai Thuận nghe được, hiền thục rộng lượng, dịu dàng khéo léo, còn lớn lên cực kì xinh đẹp.”

Bàn Nhi rẽ hướng nói xấu người khác cũng rất đâu ra đó, gật đầu: “Nếu không khác biệt lắm thì chính là như vậy đó.”

Thái Tử bật cười, chỉ cười không có nói.

Nàng bị hắn cười mà tức giận, hờn dỗi nói: “Lẽ nào thiếp nói không đúng sao?”

“Đúng, sao mà không đúng được, Cô mới phát hiện nàng rất thông minh.”

“Thiếp vẫn luôn rất thông minh mà.”

Thấy Thái Tử lại không nói, nàng lại giận, “Lẽ nào không phải? Lẽ nào Điện Hạ không cảm thấy thiếp thông minh?”

“Có chút ranh ma.”

“Chỉ có chút ranh ma khôn vặt?”

Thái Tử cười nói: “Được rồi, còn nhiều hơn một chút với khôn vặt.”

“Chỉ có như thế sao?”

“Như thế lẽ nào vẫn còn không đủ? Nàng xem nàng kể câu chuyện dài như vậy, còn rẽ hướng nói rằng người khác giở bò bịp bợm, không tốt như người ta nói, “Thái Tử vốn dĩ đang thong thả nói, thấy nàng có dấu hiệu thẹn quá hóa giận, vội nói thêm: “Mấu chốt là Cô còn cảm thấy khá là có đạo lý, nàng nói nàng có phải khá thông minh không, như thế này vẫn không tệ, bình thường Cô cũng không có khen người khác như thế.”

Bình Luận (0)
Comment