Trên đường đi, Tình cô cô cũng có chút muốn nói lại thôi.
Lúc nãy bọn người Hương Bồ chờ ở ngoài điện, chỉ có mỗi mình bà ta đi theo vào điện hầu hạ, cho nên những lời Phó hoàng hậu nói, bà ta đều nghe thấy.
Mãi cho đến khi trở về đến viện tử, Bàn Nhi mới nói với Tình cô cô: "Được rồi, những lời đó nghe rồi thì thôi, quả thật đối với ta cũng có chỗ tốt, nhưng đừng quên điều kiện tiên quyết."
Đúng vậy, điều kiện tiên quyết là Bàn Nhi có thể sinh hạ cho thái tử một tiểu hoàng tôn khoẻ mạnh.
Phó hoàng hậu cũng là do có bệnh thì vái tứ phương, nôn nóng đến độ có chút thất thố. Bàn Nhi ẩn ẩn cảm thán.
"Những lời này đừng truyền ra ngoài, nếu không bên phía Kế Đức Đường e là không dễ đối phó, trong lòng chúng ta tự có tính toán là được, trước kia như thế nào, sau này vẫn như thế ấy."
Tình cô cô gật gật đầu, đạo lý này bà ta vẫn hiểu.
Còn về Bàn Nhi, kiếp trước thường gặp sóng to gió lớn, tất nhiên có thể bình chân như vại. Sống ở trong cung nhiều năm như vậy đã nói cho nàng biết, tâm thái được mất của con người không nên thái quá, có được là nhờ vận may của ta mất đi là do số mệnh của ta, không gì hơn thế.
Ban đêm Thái tử tới, sau khi đến thì nhìn Bàn Nhi mấy lần.
Lúc ấy đang dùng bữa, Bàn Nhi bị nhìn đến nỗi không hiểu ra sao, sờ so.ạng mặt mình đến mấy lần.
Làm sao vậy? Chẳng lẽ là nàng ăn mập lên rồi, hay là lại gầy rồi?
Không thể nào hiểu được, nàng nhìn trở lại, hai người ngồi trên bàn ăn dùng ánh mắt chàng nhìn ta ta nhìn chàng, các nô tài bên cạnh đều kinh hồn táng đảm, sợ xảy ra chuyện rắc rối gì, hai người kia trái lại một chút giác ngộ cũng không có.
Dùng bữa xong, lên giường ngồi xuống.
"Điện hạ nhìn ta làm gì?"
"Không phải là do nàng nhìn cô, nên cô mới nhìn nàng?"
Thấy nàng dường như sắp giận rồi, thái tử hắng giọng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, nghe nói hôm nay mẫu hậu triệu nàng đến nói chuyện?"
Bàn Nhi nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ hôm nay Thái tử đến đây rồi nhìn nàng, là bởi vì việc này?
"Hoàng hậu nương nương triệu thiếp thân đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn nhìn thiếp thân một chút."
Hiển nhiên nói như thế không thể nào giấu diếm được thái tử, hắn nhìn Bàn Nhi một cái, vuố.t ve phật châu trên cổ tay.
"Được rồi, thật ra Hoàng Hậu nương nương còn nói với thiếp thân một vài lời."
Thái tử nhíu mày.
Bàn Nhi nhìn Phúc Lộc một cái, Phúc Lộc vội vàng ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống.
Nàng xê dịch đến trước mặt thái tử, nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương nói với ta, nếu như ta có thể sinh cho điện hạ một tiểu hoàng tôn khoẻ mạnh, thì sẽ phong ta làm lương đệ."
Thái tử nhịn không được mà chậc một tiếng, là bởi vì Phó hoàng hậu, cũng là bởi vì Bàn Nhi cẩn thận từng li từng tí như thế này.
Nói thế nào đây, nàng như vậy giống như một đứa nhỏ muốn chia sẻ bí mật của mình cho bạn, nhất định phải tìm nơi không có người, còn phải thật thần bí.
Thật sự là người có thân phận thấp mà.
Đương nhiên, câu này cũng không phải là coi thường, dù sao Thái tử rất bất đắc dĩ, chính vì nàng có thân phận thấp như thế, bản thân không những không cảm thấy mình thấp kém, trái lại còn cảm thấy rất tốt, lại vì hành động có bệnh thì vái tứ phương của Phó hoàng hậu mà bất đắc dĩ.
Thật ra trước khi đến trong lòng Thái tử đã có tính toán, chắc chắn mẫu hậu của hắn sẽ không vô duyên vô cớ giày vò mà gọi nàng đến đó. Nếu đã triệu đi, tất nhiên có nguyên nhân, chỉ e là cho nàng chỗ dựa trước mặt mọi người, cảnh cáo Kế Đức Đường là một lần, hứa hẹn lương đệ lại là một lần.
Chắc chắn mẫu hậu của hắn sợ rằng hắn cố kỵ thể diện của Kế Đức Đường, cho nên có một số việc bà không thể nói toạc ra, sợ thái tử phi biết rõ sự thật nhưng lại giả vờ hồ đồ mà làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, cho nên tình nguyện để bản thân mình làm một kẻ ác. Còn về chuyện có bệnh thì vái tứ phương này, thì cũng có liên quan đến tình cảnh của nhất hệ trung cung gần đây.
"Được rồi, nàng cũng không cần quá áp lực, mẫu hậu nói thì nàng nghe, đừng suy nghĩ nhiều, sinh con ra thật bình an, đến lúc đó thứ cô nên cho nàng thì nhất định sẽ cho nàng."
Đây là người làm mẹ hứa hẹn trước, người làm con trai đảm bảo sau?
Trong lòng Bàn Nhi rất vui vẻ, Phó hoàng hậu nói với nàng như vậy, nàng cũng không vui vẻ đến thế.
"Thật là một người không có tiền đồ." Thấy nàng vui đến như vậy, thái tử nhịn không được nói.
Bàn Nhi lườm hắn một cái.
Lườm xong, nàng cất giọng gọi Hương Bồ, bảo nàng ấy chuẩn bị nước tắm cho nàng.
Mặc dù đã vào tháng tám, nhưng trời vẫn oi bức, đặc biệt bây giờ nàng một cơ thể nhưng ba tính mạng, tùy tiện hoạt động một chút thì sẽ đổ mồ hôi khắp người.
"Điện hạ chàng ngồi ở đây một lát, ta đi tắm đã." Sau khi nước được chuẩn bị xong, Bàn Nhi bảo hạ nhân dìu mình đi.
Bây giờ Bàn Nhi như thế, nhiều lắm cũng chỉ có thể cởi y phục cho mình, những việc khác như cúi người duỗi tay, đều tương đối khó khăn. Mỗi lần khi tắm rửa, ít nhất phải có ba bốn người hầu hạ nàng, bây giờ nàng cũng không dùng thùng tắm nữa, mà dùng bồn tắm.
Một cái bồn tắm có bán kính hai mét, vành của bồn tắm rất thấp, ở giữa đặt một cái ghế nhỏ và thấp, Bàn Nhi ngồi ở bên trong, để hạ nhân múc nước dội lên người.
Tắm như vậy khá nhanh, dù sao bây giờ là mùa hè, cũng không cần ra vào thùng tắm, tránh khỏi việc trượt chân xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đi vào Thanh Đại đang pha trà, nên đổi Bạch Thuật.
Hương Bồ và Bạch Thuật giúp Bàn Nhi cởi y phục ra, khi từng món y phục được cởi xuống, lộ ra thân thể có chút béo phệ của Bàn Nhi.
Nhìn nàng bây giờ có vẻ như tay và chân không khác trước kia là mấy, cũng chỉ có eo là phình lên, thật ra không chỉ có thế, ngực cũng giống như bị thổi khí, trở nên lớn hơn rất nhiều.
Tình cô cô ngồi xổm xuống nhìn vào dưới bụng của nàng, lại đưa tay sờ lên, nói: "Nhuận cao mỗi ngày vẫn phải bôi, nếu như chủ tử cảm thấy bụng có chỗ nào ngứa, thì nhất định nhớ phải nói với các nô tì, bôi nhiều nhuận cao một chút, sau này khi sinh xong cũng không để lại vết hằn."
Bàn Nhi gật gật đầu, đưa tay cho Bạch Thuật, muốn để nàng ta đỡ nàng vào bồn tắm, ai ngờ Bạch Thuật lại không động đậy. Mãi đến khi nàng quay đầu, Bạch Thuật mới phản ứng được.
"Sao vậy?"
"Không có gì, nô tỳ có chút thất thần." Bạch Thuật nói, ánh mắt lại đặt trên cổ Bàn Nhi.
Nơi đó, đeo miếng ngọc giác mà Diêu Kim Chi cho Bàn Nhi.
Một thứ rất tầm thường, với thân phận của Bàn Nhi bây giờ đeo một thứ đồ như vậy, cũng khiến người khác có chút kinh ngạc.
Sau đó đợi Bàn Nhi ngồi vững, Bạch Thuật một mặt cầm gáo nước dội lên người nàng, một mặt nói: "Lúc trước hình như không nhìn thấy chủ tử đeo cái này."
Bàn Nhi cầm miếng ngọc giác kia lên, thờ ơ nói: "Đây là ta lúc về Dương Châu, mẹ ta cho ta, nói là khi còn bé ta thường xuyên đeo nó, ta thấy mặc dù chất lượng ngọc không tốt, nhưng suy cho cùng vẫn là một vật tưởng niệm, nên đeo nó lên."
Nàng nói, ánh mắt lại vô tình hay cố ý nhìn Bạch Thuật.
Bạch Thuật sững sờ, cúi đầu nói: "Nô tỳ nói lúc trước tại sao không thấy chủ tử đeo."
Sau khi tắm xong, Bàn Nhi nằm trên giường, để Tình cô cô giúp nàng bôi nhuận cao.
"Cô cô, lát nữa lui xuống, ngươi kêu Hương Bồ để ý Bạch Thuật nhiều hơn một chút, xem gần đây nàng ta có lui tới với ai không."
Lúc này Tình cô cô nghiêm mặt nói: "Người cảm thấy Bạch Thuật có vấn đề?"
"Cũng không phải thế, cô cô ngươi biết lai lịch của thứ này." Bàn Nhi cầm miếng ngọc giác trên cổ lên, trước đó lúc ở Dương Châu, Bàn Nhi đã nói chuyện này với Tình cô cô: "Lâu như vậy rồi, ngươi hẳn là hiểu rõ tính cách của Bạch Thuật, xưa nay nàng ta sẽ không có sự tò mò đối với chuyện dư thừa, nhưng đột nhiên hỏi miếng ngọc giác trên cổ ta, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Người không nói ta vẫn không cảm nhận được, nếu nói như vậy… Ý của người là nàng ta từng nhìn thấy miếng ngọc giác này?"
"Có lẽ là chưa từng nhìn thấy, nhưng nàng ta đã lưu ý tới miếng ngọc giác này, chắc chắn là có nguyên nhân, nói tóm lại sai người để ý trước, sau đó mới tìm kiếm xem có phải là có nguyên nhân khác ở phía sau hay không."
Thật ra hôm nay đột nhiên gọi Bạch Thuật vào hầu hạ tắm rửa, chính là do Bàn Nhi cố ý làm thế, kiếp trước nàng vẫn luôn có một suy đoán, đáng tiếc nàng còn chưa kịp xác minh, thì Bạch Thuật đã xuất cung rồi, từ đó về sau không gặp mặt nữa, tất nhiên sự việc cũng trở thành một điều bí ẩn.
"Nô tỳ biết rồi, nô tỳ sẽ bảo Thanh Đại và Hương Bồ để ý một chút."
"Để ý cái gì?" Thái tử đi từ bên ngoài vào.
Hắn đi mà không có một tiếng động nào, khi người đi vào rồi mới lên tiếng, dọa Bàn Nhi hết cả hồn. Nàng vội vàng kéo cái chăn bên cạnh qua, che mình lại. "Điện hạ, tại sao chàng vào rồi mà không nói chuyện?" Nàng la hét.
"Sao vậy? Nàng còn có chỗ nào không thể để cho người khác biết à?"
"Bây giờ thân thể của thiếp thân sưng như thế này, sao có thể cho chàng nhìn thấy." Nàng nói mà có chút ngượng ngùng.
Thái tử nhịn không được, bật cười hai tiếng. Đúng lúc này Tình cô cô cũng thấy tình thế không ổn nên lui ra, hắn đi đến trước giường rồi ngồi xuống, kéo Bàn Nhi đã quấn mình thành một cái kén tằm vào lòng.
"Được rồi, nàng có chỗ nào mà ta chưa từng nhìn thấy, mau dậy đi, đừng đè lên bụng."
Bàn Nhi lề mà lề mề ngồi dậy, mặt ửng hồng: "Vậy chàng đi ra ngoài trước, chờ ta mặc y phục xong hãy vào." Nói rồi, nàng lại sai thái tử đi vào trong phòng tắm lấy cho nàng bộ áo ngủ mà bọn người Hương Bồ đã chuẩn bị sẵn.
Thái tử đi đến phía sau tấm bình phong, không bao lâu cầm y phục ra, đưa cho Bàn Nhi.
Bàn Nhi vẫn đẩy hắn: "Vậy chàng đi ra bên ngoài tấm màn, chờ ta mặc xong rồi vào."
Thái tử chỉ có thể đi ra bên ngoài tấm màn, rất bất đắc dĩ.
Không bao lâu, bên trong truyền tới một câu nói ta mặc xong rồi, thái tử vén tấm màn đi vào, suýt chút nữa khiến hắn kinh ngạc mà lùi trở về.
Cũng chẳng có gì to tác, chỉ là y phục Bàn Nhi mặc có chút không đúng.
Từ sau khi mang thai, áo ngủ của Bàn Nhi đã thay đổi toàn bộ mấy lần, trước kia đều là bó eo, bây giờ được đổi thành y phục thả lỏng ở phần eo.
Có lẽ áo ngủ này mới làm, dù sao lúc trước thái tử cũng chưa từng thấy Bàn Nhi mặc nó.
Áo mỏng màu tím khói, nhưng không thấu, kiểu dáng có chút giả cổ thời nhà Đường.
Tay áo rộng rãi, váy theo kiểu chiết ngực, từ ngực trở xuống đều rộng rãi, nhưng trên ngực lại được quấn chặt, lộ ra một đường rãnh không nông, bên ngoài che lên một lớp lụa mỏng màu tím nhạt.
Thái tử ho nhẹ hai tiếng: "Nàng làm bộ này y phục này khi nào?"
"Đẹp không? Lúc ở Hàng Châu đã làm xong rồi, chỉ là ta không mặc." Y phục kiểu này tất nhiên có tác dụng đặc biệt, lúc bình thường làm sao có thể lấy ra.
"Rất, khụ, rất đẹp. Đúng rồi, cô nhớ thư phòng còn có chút việc…"
Lời còn chưa nói hết, nàng đã giả vờ ra dáng vẻ lã chã chực khóc: "Đêm nay điện hạ không ở lại sao? Nhưng mà Viện Viện không nỡ để chàng đi."
Thái tử dừng chân một chút, bất đắc dĩ lại trở lại trước giường, đặt tay nàng trong tay rồi v.uốt ve: "Nàng đúng thật là một yêu tinh thích giày vò người khác, cô còn không phải… Bỏ đi, cô đi tắm rửa trước."
Chờ thái tử tắm rửa ra, Bàn Nhi đã nằm yên ổn rồi, đang chờ hắn thôi.
Bây giờ bụng của nàng quá lớn, không thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm nghiêng.
Bộ y phục này rất tốt, nó che bụng của nàng đi mất, nếu như không nhìn kỹ, còn tưởng là một mỹ nhân tuyệt thế đang chờ người đến hái.
Tất nhiên là suy nghĩ nhiều rồi, cho dù thái tử có háo sắc, cũng không đến mức háo sắc đến thế, cho nên sau khi hai người nằm xuống, vẫn lấy nói chuyện làm chủ đạo.
Bàn Nhi cũng không giấu diếm thái tử, nói chuyện Bạch Thuật hỏi nàng về miếng ngọc giác cho thái tử nghe, chỉ lướt qua chuyện của kiếp trước, chỉ là nàng cảm thấy có chút tò mò, tò mò tại sao Bạch Thuật lại hỏi chuyện này.
"Cũng có thể là do ta suy nghĩ nhiều, nói không chừng nàng ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng dù sao cũng không có chuyện làm, xưa nay Bạch Thuật ít đi ra ngoài, kêu bọn người Hương Bồ để ý cũng không tổn hại gì."
"Nàng cũng không ngốc."
Vốn dĩ sau khi trở về thái tử định sàng lọc người bên cạnh Bàn Nhi một lần, nhưng bên cạnh nàng cũng chỉ có mấy người như vậy, thái tử thấy sau khi trở về nàng cũng luôn không có động tĩnh gì, đang nghĩ ngợi nói thế nào với nàng, không ngờ rằng nàng thong thả sàng lọc người bên cạnh, mà còn là vì để tâm tới một câu hỏi tò mò của cung nữ.
Nhưng nếu như Bạch Thuật thật sự có kiểu tính cách như nàng đã nói, vậy thì quả thật là rất đáng nghi.
"Nàng đã căn dặn Tình cô cô, thì để bà ta đi xử lý là được."
Bàn Nhi ừm một tiếng, có chút không yên lòng.
Giây lát sau, một tay thái tử đè chăn lại, hô hấp bắt đầu trở nên bất ổn.
"Cô biết ngay là nàng không thành thật mà!"
Nàng nằm bên cạnh cười với hắn, mặt ửng hồng, giọng nói nho nhỏ, "Không phải thiếp thân sợ điện hạ nghẹn lâu không tốt cho thân thể sao, không phải trước kia cũng như thế à, đâu có làm sao đâu."