Nhưng phàm là nam nhân, chỉ e cũng không chịu được chuyện này.
Cho nên mặc dù ngoài mặt thái tử nghĩa chính ngôn từ, trên thực tế chống cự đến mấy cũng không có nhiều sức lực như vậy.
Cục diện phải tiếp nhận có chút khó coi, thái tử nắm thịt mềm trong tay, hô hấp càng ngày càng gấp rút, đến cuối cùng quân lính tan rã.
Bàn Nhi cũng hít thở kịch liệt, khóe mắt đỏ thẫm, đôi mắt ngập nước, rút một tấm khăn từ dưới gối ra, lau lau tay, mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Thái tử có chút nghiến răng nghiến lợi, còn có chút thẹn quá hoá giận, cắn cắn môi của nàng: "Còn nói nàng không phải là một túi dấm nhỏ, nhất định phải ép khô cô, nàng mới an tâm có phải không?"
Nàng kéo chăn lên, rụt mặt lại, giả vờ ngủ.
Thái tử bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, hắn cách lớp chăn đập vào mông nàng một cái, mới xuống dưới thu dọn. Không bao lâu người đã trở lại, đèn bên ngoài chỉ chừa lại một ngọn, tia sáng lờ mờ.
"Mau ngủ đi." Hắn đắp chăn cẩn thận, còn dịch qua chỗ của nàng.
Bàn Nhi không lên tiếng.
Sau một lát, thái tử mở mắt nhìn xuống, nàng vẫn núp ở chỗ ấy, cũng không ngủ, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Không được phép giở trò xấu nữa." Dừng một lát, hắn nói tiếp: "Qua thêm một tháng nữa, chắc nàng cũng sắp sinh rồi, chờ khi hết ở cữ, cô lại ở cùng nàng."
Nàng vẫn không nói chuyện, chỉ là có chút bực mình mà dụi dụi mặt mình vào người hắn, thái tử kéo nàng lên một chút. Chùm kín trong chăn, cũng không biết là thói quen xấu gì nữa.
Ngày hôm sau Bàn Nhi ngủ đến giờ thìn năm khắc mới dậy, thái tử đã đi rồi.
Rửa mặt dùng bữa sáng, Tình cô cô đến bẩm báo nói Nội Vụ Phủ sắp xếp ma ma đỡ đẻ tới.
Như cái thai của Bàn Nhi ở tháng này, lại còn là song thai, thì nên chuẩn bị công việc chờ sinh từ trước. Mấy ngày nay sau khi làm việc xong, Tình cô cô lập tức dẫn theo bọn người Hương Bồ Bạch Thuật, thu dọn đồ đạc ở chái đông ra ngoài.
Chái đông làm phòng sinh, chái Tây sắp xếp cho bà đỡ ở tạm.
Hai bà đỡ đưa về từ Giang Nam cũng được đưa vào cung, hai người này được coi là bà đỡ giỏi nhất toàn bộ Giang Tô, do Bùi Vĩnh Xương đặc đi tìm rồi đưa tới. Bởi vì với cái thai của Bàn Nhi ở tháng này, thái tử cũng sợ nửa đường hoặc là vẫn chưa chuẩn bị xong gì cả, mà nàng đã lâm bồn rồi, nên dứt khoát đưa người vào cung.
Nhưng dựa theo quy củ, Nội Vụ Phủ cũng phải sắp xếp ma ma đỡ đẻ.
Ngoại trừ ma ma đỡ đẻ ra, còn có mười mấy nhũ mẫu, đều là những người có thân thể khỏe mạnh sữa nhiều, đặc biệt đưa tới để Bàn Nhi chọn.
"Người là do Trương công công đưa tới, nói là những người này nương nương và điện hạ đều đã điều tra rồi, để chủ tử chọn người hợp ý."
Những chuyện này Bàn Nhi đã trải qua, chính là lúc trước khi sinh Tiểu Thập Lục.
Khi sinh Việt Nhi, mọi thứ nàng đều không được làm chủ, cũng vì vậy mà khi sinh Tiểu Thập Lục vô cùng để tâm, nên cũng hiểu rõ một số lề lối trong đó. Nàng bảo Hương Bồ kêu bọn họ tới, chọn ma ma đỡ đẻ trước, hỏi riêng mỗi người một vài vấn đề, chọn ra hai người.
Sau đó là nãi khẩu, chọn nãi khẩu không giống như chọn ma ma đỡ đẻ, ma ma đỡ đẻ phải hiểu biết nhiều, khi gặp tình huống đột ngột xảy ra sẽ không hoảng loạn, nãi khẩu chờ sau này khi đứa bé lớn lên chút, nói không chừng sẽ trở thành nhũ mẫu, tất nhiên phải chọn người mà chỗ đó lớn một chút, diện mạo đoan chính, sạch sẽ gọn gàng, lại tương đối có ý thức trách nhiệm.
Nhưng chỉ từ lần đầu tiên mà đã phán đoán là có phù hợp hay không, rõ ràng là có chút không quá thực tế, Bàn Nhi chọn ra sáu người mà nàng có ấn tượng về lần đầu tiên gặp mặt, rồi bảo Hương Bồ dẫn xuống dưới dàn xếp.
Sau này tất nhiên phải quan sát tỉ mỉ thêm, tạm thời không nói ra rõ ràng.
Trong tiểu viện nhiều người, vì thế mà bắt đầu trở nên náo nhiệt, đồng thời trước mắt còn có tình trạng người bên cạnh Bàn Nhi không đủ dùng.
Nhưng nếu nói đến dùng người, nhìn như đơn giản, thật ra lại phức tạp, thái tử cũng đề xuất cho thêm một số người bên cạnh Bàn Nhi, Bàn Nhi suy nghĩ, nhưng không đồng ý, chỉ quấn lấy Thái tử bảo hắn sai mấy tên thái giám ở Dục Khánh Cung đến làm giúp một số chuyện lặt vặt trước, mấy chuyện thêm người sau này tính tiếp.
Hiện nay tiểu viện tăng thêm nhiều người như vậy, chỉ riêng những ma ma đỡ đẻ và nhũ mẫu này, đã đủ cho Bàn Nhi và bọn người Tình cô cô bận rộn. Bây giờ nàng đang ở thời điểm quan trọng, thay vì mỗi ngày phải đề phòng xem những người mới tới này có phải là do người khác phái đến hay không, chi bằng nên dùng người chặt chẽ còn hơn.
Không giống với những phi tần khác trong cung, Bàn Nhi thích dùng thái giám hơn là dùng cung nữ.
Nói tiếp nữa có thể sẽ có một chút hiện thực và tàn khốc, cung nữ đến năm hai mươi lăm tuổi thì sẽ có thể được xuất cung, có nhà có vướng bận, ràng buộc nhiều tất nhiên dễ dàng bị lợi dụng. Nhưng thái giám thì không như thế, bọn họ đều là những người không có gốc rễ, cho dù có nhà cũng đã bị xoá tên trên gia phả từ lâu, cho tổ tông khỏi phải hổ thẹn, thậm chí là có rất nhiều tiểu thái giám không thể tiếp tục sống cuộc sống bên ngoài nữa, mới được đưa vào cung.
Những người như vậy không có ràng buộc không có vướng bận, chỉ cần ngươi có thể cho hắn thứ mà hắn muốn, so với cung nữ thì dùng đơn giản hơn nhiều.
Không thể không nói, suy nghĩ này của Bàn Nhi lại trùng khớp với Thái tử, bên cạnh Thái tử toàn bộ đều là thái giám, chỉ có mấy cung nữ là có thể nhìn ra thái độ của hắn.
Lần này Thái tử đồng ý với Bàn Nhi, sau khi trở về lập tức giao chuyện này cho Phúc Lộc, kêu Phúc Lộc chọn mấy người đưa đến tiểu viện.
Phúc Lộc tất nhiên là để tâm không thôi, người có thể hầu hạ ở Dục Khánh Cung, lai lịch đều rõ ràng, chỉ là cần phải dạy dỗ, cũng miễn cho khi đưa qua lại chọc giận chủ tử, trái lại còn làm bại hoại thanh danh của bản thân hắn ta.
Mà ở bên kia, Tiểu Đức Tử lại cầu xin Bàn Nhi, nói Phùng thái giám trông coi băng muốn chuyển đến chỗ của Bàn Nhi để hầu hạ.
Thật ra Phùng thái giám đã dùng mánh khóe trên người Tiểu Đức Tử từ lâu, lúc ấy Bàn Nhi còn đang ở Giang Nam, tin tức nàng có thai truyền về, hắn ta đã động tâm tư rồi.
Bàn Nhi đi một chuyến thì hết một năm, trong cung này những nô tài không có chủ tử chính là lục bình không rễ, không thể thiếu những người thấy Tiểu Đức Tử có chút ngứa mắt hoặc những người trước đó từng bị hắn đắc tội, đối với hắn ta lông mày không phải lông mày con mắt không phải con mắt, thậm chí thỉnh thoảng còn thuận tay ngáng chân gây khó dễ gì đó nữa.
Phùng thái giám giúp hắn ta không ít, lâu lâu còn gọi hắn ta đi uống rượu. Giao tình càng ngày càng sâu, đến cuối cùng cho dù Tiểu Đức Tử biết rõ Phùng thái giám có thể sẽ tranh giành vị trí của hắn ta, hắn ta cũng không có mặt mũi đâu mà từ chối.
Vì thế nên đã đến cầu trước mặt Bàn Nhi.
Bàn Nhi khá hiểu rõ Tiểu Đức Tử, chỉ thấy Tiểu Điền Tử bị hắn ta chèn ép đến nỗi không có chỗ mà đứng đứng, có thể khiến hắn ta mở miệng nói giúp, thì đã nói rõ người này là một người tài ba.
Hơn nữa nàng cũng nghe hiểu suy nghĩ của Phùng thái giám, nói muốn đến hầu hạ bên cạnh nàng hầu hạ là nói dối, muốn mượn nàng để đến bên cạnh con của nàng hầu hạ mới là thật.
Nước quá trong ắt không có cá, trong cung này có mấy ai không có một chút tâm tư đâu chứ? Cho nên Bàn Nhi cũng không bài xích chút tâm tư nhỏ này, nàng cũng từng nghĩ sau khi các con được sinh ra, chắc chắn bên cạnh phải có mấy người khiến nàng yên tâm, nhưng với tình huống trước mắt của nàng, là lòng có dư nhưng lực không đủ, căn bản cũng không có cơ hội và thời gian để nàng bồi dưỡng nhân thủ.
Bây giờ có người chủ động đưa tới tận cửa, Bàn Nhi suy nghĩ một hồi, nói muốn gặp người đó rồi nói tiếp.
Cách một ngày, Phùng thái giám đã được Tiểu Đức Tử đưa tới.
Là một thái giám rất trẻ trung, số tuổi không lớn không nhỏ vừa vặn, hơn hai mươi tuổi.
Tại sao lại nói là vừa vặn chứ?
Tuổi quá nhỏ sẽ không đảm đương được mọi việc, còn phải rèn luyện thêm, giống bên cạnh Bàn Nhi dùng Tiểu Đức Tử, là vì tên tiểu tử này đủ lanh lợi, cho dù tuổi của hắn ta còn nhỏ vẫn chưa đủ chín chắn, nhưng có Bàn Nhi tự mình để ý, tất nhiên không sợ hắn ta làm hỏng việc.
Nhưng trẻ nhỏ không giống vậy, trong cung nuôi nấng trẻ nhỏ có phương pháp riêng, mẹ ruột tự tay làm chẳng được mấy việc, đều là sau khi sinh ra được cung nữ thái giám bên cạnh hầu hạ, chuyện cho bú và theo bên mình đã có nhũ mẫu và cung nữ, lại còn thêm một đại thái giám quản sự. Đợi đến khi hơn năm tuổi, thì phải chuyển đến Càn Tây Ngũ Sở tự mình sống ở đó, thế nên bên cạnh càng cần phải có một người có thể đảm đương mọi việc.
Cho nên nói Phùng thái giám đưa tới tận cửa cũng rất đúng thời điểm.
Nhìn hắn ta tướng mạo thanh tú, quần áo sạch sẽ, hai mắt trong trẻo nhưng cũng không quá linh hoạt, nói rõ hắn là một người trong lòng có quy tắc riêng, hơn nữa làm việc tương đối chín chắn.
Dù sao thì ấn tượng đầu tiên hắn ta mang đến cho Bàn Nhi là rất tốt.
Bàn Nhi cũng không mập mờ: "Được thôi, nếu như ngươi đã có lòng muốn đến đây hầu hạ, đợi ta nói với điện hạ một tiếng, rồi ngươi hẵng chuyển tới đây. Tạm thời chỗ của ta vẫn chưa có chuyện gì, ngươi đi theo Tiểu Đức Tử trước, đợi khi có việc ta sẽ tự sắp xếp cho ngươi."
Phùng thái giám lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: "Tạ ân điển của chủ tử."
Hắn ta cũng là một người có quyết đoán, sau khi trở về thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, mấy tên tiểu thái giám bình thường đi theo hắn ta có chút không thể hiểu được, đang yên lành tại sao lại muốn chuyển đến nơi khác, không được thăng chức trái lại còn bị giáng chức.
Quả thực, Bàn Nhi chẳng qua chỉ là một Phụng Nghi cấp bậc thấp nhất, thái giám hầu hạ bên cạnh nàng ngay cả phẩm cấp cũng không có. Phùng thái giám trông coi băng của Đông Cung, nói thế nào cũng có phẩm cấp, bây giờ từ có phẩm cấp trở thành không có phẩm cấp, không phải là càng ngày càng thụt lùi đấy chứ?
Có người đoán Phùng thái giám đắc tội với người nào đó, cho nên mới bị người ta trừng trị. Cũng có người chỉ đáng tiếc thay hắn ta hoặc là cười trên nỗi đau của người khác, chỉ có những người trong lòng có tính toán mới biết tên tiểu tử này làm cái quái gì, sau lưng âm thầm chửi rủa không ít, tại sao để cho hắn ta giành trước chứ.
Nhưng mà không phải mang hai cái thai sao, bị Phùng thái giám giành một đứa, còn một đứa thì sao.
Đến mức trong mấy ngày liên tiếp, bên cạnh Bàn Nhi xuất hiện rất nhiều người chủ động tiếp cận, không tiếp cận được chủ tử, bọn người Tiểu Đức Tử và Hương Bồ liền trở nên nổi tiếng.
Đó gọi là náo nhiệt.
Đối với những động tĩnh bên cạnh Bàn Nhi, thái tử đều thu hết vào mắt.
Thấy nàng biết bồi dưỡng nhân thủ của mình, Phúc Lộc vốn dĩ vẫn còn có chút thấp thỏm, dù sao Thái tử luôn luôn chán ghét nữ nhân hậu viện duỗi tay quá dài.
Cho nên khi Bàn Nhi mở miệng tìm Thái tử nói muốn chuyển Phùng thái giám qua đây, Phúc Lộc thay nàng vã mồ hôi lạnh đầy người.
Mặc dù mặt ngoài Phùng thái giám không phải người của Thái tử, nhưng nghiêm túc mà nói toàn bộ nô tài trong Đông Cung có ai không phải là người của thái tử điện hạ? Phùng thái giám trông coi băng, nơi này nhìn như không quan trọng gì, nhưng thật ra đều có liên quan đến những nơi khác, không phải là người bình thường có thể ngồi không vững vị trí này.
Tô Phụng Nghi cần một người như vậy làm gì? Có phải là có dã tâm gì không? Muốn ỷ vào việc bây giờ mình được sủng ái, sắp sinh đến nơi rồi mà còn muốn đối kháng với Thái tử phi?
Phúc Lộc suy nghĩ miên man bất định, thậm chí hắn ta còn nghĩ nói không chừng chủ tử sẽ lạnh nhạt với Tô Phụng Nghi một thời gian.
Đây là phương pháp xử sự của thái tử từ trước đến nay, ở vị trí này của hắn, có nhiều chuyện không thể nói quá rõ ràng, cũng chỉ có thể dùng phương thức nào đó để biểu hiện sự bất mãn của mình, lần sau thức thời đương nhiên sẽ không tái phạm nữa.
Ai ngờ Phúc Lộc không đợi được Thái tử lạnh nhạt với Tô Phụng Nghi, trái lại thấy chủ tử có chút vui mừng như khi nhìn thấy thành quả vậy?
Dù sao Phúc Lộc nhìn mà có chút không hiểu.
Ngày hôm đó, lại là ngày Vương thái y đến bắt mạch bình an.
Nhưng Vương thái y không đến, mà là vị thái y họ Đổng kia đến. Nghe Trương Lai Thuận nói Bàn Nhi mới hiểu, thì ra gần đây thân thể của thái hậu có chút khó chịu, Vương thái y tinh thông bắt mạch, cũng là lão nhân của Thái Y Viện, nên bị gọi đến Từ Ninh Cung hầu hạ thái hậu rồi.
Vì thế Vương thái y nghĩ chỗ của Bàn Nhi không thể thiếu người, nên tiến cử Đổng thái y đến.
Nghe nói Đổng thái y này vô cùng am hiểu nhi khoa và phụ khoa, nhưng bởi vì tuổi tác không đủ lớn, bình thường ở Thái Y Viện những thái y râu ria sắp già cóng kia nổi tiếng hơn nhiều, thái y càng lớn tuổi càng nổi tiếng, cho nên ở Thái Y Viện Đổng thái y không quá được trọng dụng, bình thường đều chỉ xem bệnh cho những phi tần cấp thấp trong cung.
Nhưng Vương thái y đảm bảo cho Đổng thái y, với y thuật của ông ta tuyệt đối có thể chăm sóc cho người ở trong tình huống này như Bàn Nhi, hơn nữa không tốt còn có ông ta (Vương thái y), chỉ là ông ta phải chăm sóc cho thái hậu, không thể bất kỳ lúc nào truyền cũng có thể đến được, mà với tình huống của Bàn Nhi đúng lúc cũng cần có người vừa truyền là đến, cho nên tạm thời dùng trước, không được nữa thì tính sau.
Lời này là do Vương Lai Thuận truyền đến, Bàn Nhi suy đoán có phải là có người cố ý mượn thái hậu để ngáng chân thái tử hay không. Dù sao phượng thể của thái hậu vẫn luôn do Bào Sử Viện chăm nom, từ khi nào mà lại đến lượt của Vương thái y?
Nói như thế nào đây, mặc dù y thuật của Vương thái y tinh thâm, nhưng ở Thái Y Viện vẫn chưa phải là người có vị trí đứng đầu, bằng không thì cũng sẽ không bị phái đi theo Nam tuần. Nói chung Vương thái y cũng hiểu rõ tình huống này, lúc trước mượn thân thể của Bàn Nhi, có ý chủ động lấy lòng thái tử.
Nếu như bản thân ông ta có tình huống như thế, lại bị phái đi hầu hạ thái hậu, cả chuyện này nhìn thế nào cũng để lộ ra một chút kỳ quái. Nhưng Bàn Nhi cũng không nhiều lời, đổi thái y thì đổi thái y vậy, thái tử cũng nói không được nữa mới đổi người khác, nói rõ Đổng thái y này vẫn có thể thử một lần.
Trải qua phen này, khi Đổng thái y đến bắt mạch, Bàn Nhi cũng không khỏi nhìn ông ta thêm vài lần.
Quả thật là trẻ tuổi, ít nhất râu tóc đều đen, tướng mạo cả người nhìn hết sức nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng khi bắt mạch xem bệnh cũng rất tỉ mỉ. Bàn Nhi không biết có phải lúc trước Vương thái y từng tiết lộ tình trạng thân thể của nàng hay không, nói tóm lại ông ta xem bệnh đại khái đều nhất trí với Vương thái y.
Lại đưa ra một số cái nhìn mới, chẳng hạn như gần đây cơ thể Bàn Nhi bị xưng phù trong thời kỳ mang thai, lúc trước nàng không có bị như vậy, bây giờ sưng đến mức giày thêu trước kia đã không mang vào được nữa.
"Vào buổi tối trước khi đi ngủ phụng nghi nên uống ít nước, lát nữa vi thần sẽ kê hai đơn, không phải đơn thuốc, mà là thực đơn, mỗi ngày uống hai lần, không thể uống nhiều, có lẽ là có thể cải thiện."
"Làm phiền Đổng thái y rồi."
"Không làm phiền, vi thần lập tức lui xuống kê đơn, người phải phái người đi cùng ta, một vài kiêng kỵ trong đó vi thần sẽ nói rõ tường tận"
Việc này từ trước tới nay là do Tình cô cô làm, Bàn Nhi nhìn Tình cô cô, ai ngờ dường như không biết bà ta đang suy nghĩ gì, có chút thất thần.
"Cô cô?"
"Chủ tử?"
"Ngươi đi cùng Đổng thái y một lát, ông ấy sẽ nói rõ kiêng kỵ trong thực đơn với ngươi."
"Dạ, nô tỳ lập tức đi ngay."
Sau khi Tình cô cô rời khỏi, Bàn Nhi nhìn bóng lưng của bà ta như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ là quen biết?