Rốt cuộc sự việc trải qua như thế nào, Bàn Nhi không biết, chỉ biết là người của Từ Ninh cung tự mình đưa Thái Tử Phi trở về.
Trong tình huống này, nàng không thể giả ngu giả ngây ngốc, chỉ có thể gọi mấy người Tình cô cô đến giúp mình chuẩn bị một chút, đi đến Kế Đức Đường một chuyến.
May mắn thay, nàng đã ở cữ đầy đủ trong một tháng, về sau thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến, cũng không có gì đáng ngại. Bên trong Kế Đức Đường mọi người tụ tập một chỗ, ngoại trừ Thái Tử không có ở đây, những người khác đều tới.
Các nàng cũng không thể gặp được Thái Tử Phi, bởi vì thái y còn đang thăm khám ở bên trong, các cung nữ thái giám ra ra vào vào, trong lòng Bàn Nhi nghĩ rốt cuộc Thái Tử Phi bị thương như thế nào.
Bị gãy chân, đây thực sự chỉ là một câu nói chung chung, nhưng có thể sử dụng một từ trong ngoặc kép, có lẽ là rất nghiêm trọng.
Qua gần một nén nhang, Thái Tử Phi mới sai người gọi các nàng vào, lúc đi vào vừa lúc An ma ma ở Từ Ninh cung chuẩn bị rời đi. Vị An ma ma này là tâm phúc của Thái Hậu lão nhân gia, cho dù là mấy vị đại đầu trong cung nhìn thấy bà ta cũng phải kính ba phần, Bàn Nhi thấy ánh mắt Hồ Lương Đệ lóe lên, suy đoán trong lòng hai người đại khái đang suy nghĩ cùng một chuyện.
"Thái Tử Phi, người hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, qua mấy ngày nữa nô tỳ lại thay Thái Hậu lão nhân gia đến thăm người."
"Ma ma đi thong thả, Phú Xuân mau tiễn ma ma."
Đi ngang qua mọi người, đám người Hồ Lương Đệ, Bàn Nhi đều gật đầu có ý chào An ma ma, An ma ma mỉm cười gật đầu, rồi rất nhanh liền rời đi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, đại khái là mọi người cùng Thái Tử Phi đều không thân cận, trong lúc nhất thời cũng không có người nói chuyện.
Bàn Nhi theo bản năng nhìn Từ Lương Viện, lại từ trên mặt đối phương nhìn thấy một tia xấu hổ, chợt lóe rồi biến mất, Từ Lương Viện rất nhanh đi lên ân cần hỏi han Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi biểu tình nhàn nhạt.
Bàn Nhi thấy hai người ở chung loại trạng thái này, chẳng lẽ giữa hai người xảy ra mâu thuẫn mà nàng không biết, khiến cho hai người náo loạn?
Thật ra cũng không phát sinh mâu thuẫn gì, vẫn là chuyện liên quan đến chuyện của Lưu Thừa Huy.
Sau lần đó Từ Lương Đệ ít khi đến Kế Đức Đường, đương nhiên điều này cũng không liên quan gì đến chuyện Thái Tử Phi tĩnh tâm dưỡng thai không gặp người khác, tóm lại Thái Tử không ở Đông cung, cũng không gây ra mâu thuẫn gì, chỉ là trải qua gần một năm xa cách, rốt cuộc không còn thân mật như ngày xưa nữa.
Lần này sau khi Thái Tử hồi kinh, Từ Lương Viện lại lần nữa trở nên hoạt bát, hai người dường như lại trở về trước như kia, Từ Lương Viện cũng đến Kế Đức Đường nhiều hớn. Nhưng rất nhanh đã xảy ra chuyện Bàn Nhi sinh con, sau lần đó Từ Lương Viện không một mình tớiBàn Nhi sinh con, sau lần đó Từ Lương Viện không một mình tới Kế Đức Đường nữa.
"Một chút chuyện nhỏ, đã làm phiền các ngươi
Kế Đức Đường nữa.
"Một chút chuyện nhỏ, đã làm phiền các ngươi đến thăm ta, được rồi, ta không có việc gì, chân cũng không gãy, chẳng qua là có chút gãy xương, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi, các ngươi đều trở về đi." Thái Tử Phi ngồi ngay ngắn trên giường, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cực kỳ trấn định.
Nói xong, nàng ta chuyển ánh mắt nhìn lên người Bàn Nhi: "Nhất là Tô Lương Đệ, ngươi vẫn còn đang ở cữ, vẫn là mau trở về dưỡng tốt thân thể của ngươi."
"Tạ Thái Tử Phi thông cảm, chỉ là Thái Tử Phi bị thương, thiếp thân dù thế nào cũng phải tới thăm một chút."
Đều biết rõ lời nói của mỗi người chỉ là hư tình giả ý nhưng cũng không ai nghiền ngẫm sâu xa. Thái Tử Phi cũng không để ý tới, nàng cứ gật đầu qua loa để cho Phú Thu dẫn các nàng đi xuống.
Chờ sau khi các nàng đi rồi, Thái Tử Phi mới lộ vẻ đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ra.
"Thái Tử Phi..." Phú Hạ ở bên đau lòng đến chảy cả nước mắt.
"Được rồi, ta thật sự không có việc gì, không bị gãy chân đã là may mắn, vết thương này thật ra đã là rất nhẹ rồi." Thái Tử phi rũ mi mắt, v.uốt ve cái chân bị thương của mình, dường như đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt đầy suy tư.
Phú Hạ không đồng ý, xương cốt bị đụng một cái đều rất đau, huống chi là còn bị gãy xương, thương gân động cốt một trăm ngày, cổ nhân sẽ không nói sai.
Nhưng nàng ta lại không nói được gì, chỉ có thể yên lặng lau nước mắt, để cho tiểu cung nữ đi thúc giục thuốc giảm đau đã nấu xong.
Bên kia, đoàn người đi ra khỏi Kế Đức Đường.
Bất giác tỉnh dậy, thời tiết dường như trở nên lạnh lẽo, trời đất một mảnh ảm đạm, cho dù là Tử Cấm Thành cũng không khỏi bao phủ một tầng màu vàng xám.
Vốn dĩ Tình cô cô không đồng ý cho Bàn Nhi ra ngoài bởi vì hôm nay gió rất lớn, trước khi đi bà đã dùng áo choàng quấn nàng kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt ở bên ngoài, sau khi đi ra đoàn người liền vội vàng trở về, ai ngờ nửa đường lại bị người từ phía sau gọi lại.
"Tô Lương Đệ, sao lại đi nhanh như vậy? Người khác không biết... còn tưởng muội muội đang vội vàng làm gì đó." Hồ Lương Đệ vẫn ăn mặc rực rỡ như trước, tuy rằng bên ngoài có khoác thêm một cái áo choàng gió, nhưng cũng không bọc kín giống như Bàn Nhi.
Bàn Nhi rũ mắt cười yếu ớt: "Hồ tỷ tỷ thật biết đùa giỡn muội muội, biết rõ rằng hiện giờ muội muội là tình huống gì."
"Cũng đúng, muội hiện giờ vẫn còn đang ở cữ, ngược lại là ta người tỷ tỷ này lại có chút thiếu quan tâm chăm sóc rồi." Hồ Lương Đệ thấp giọng lẩm bẩm, chợt đổi giọng điệu nói: "Thôi, ta cũng chỉ là người ngay thẳng không nói vòng vo, không biết Tô muội muội đối với Thái Tử Phi hiện tại có suy nghĩ như nào?"
Đây là muốn lôi kéo nàng, hay là muốn kéo nàng thống nhất chiến tuyến? Chẳng lẽ Hồ Lương Đệ cũng ý thức được nguy cơ?
Điều này chắc chắn Bàn Nhi sẽ hỏi không ra, nhưng nàng cũng không ngại cùng Hồ Lương Đệ trao đổi, dù sao ở trong cung cũng chưa bao giờ có kẻ thù vĩnh viễn, nàng cùng Hồ Lương Đệ cũng không có mâu thuẫn gì lớn, ít nhất bên ngoài là như
thế.
"Suy nghĩ thì cũng không có gì, muội muội là ngu dốt, suốt ngày nhốt ở trong viện bốn bức tường kia, tin tức cũng không linh thông như tỷ tỷ, nhưng lại cảm thấy, Thái Tử Phi hiện tại càng ngày càng có bộ dáng của Thái Tử Phi, thật ra như vậy cũng tốt, Thái Tử Phi hiền đức rộng lượng, làm thiếp như chúng ta mới có cuộc sống tốt đẹp, tất cả mọi người đều hoà thuận, Thái Tử gia cũng có thể bớt phiền lòng."
Nói xong lời này, Bàn nhi liền gật gật đầu với Hồ Lương Đệ: "Muội muội cũng không nán lại lâu, gió bên ngoài này thật sự lớn đến lợi hại, tỷ tỷ cũng biết muội muội lúc này không thể chịu được gió lớn, muội đi trước một bước."
rất nhanh bóng dáng đoàn người của Bàn Nhi liền biến mất ở cuối tầm mắt đám người Hồ Lương Đệ.
Như Họa mấy người gắng gượng đứng đó bị gió thổi mạnh, không khỏi đều có chút lạnh run, ngược lại Hồ Lương Đệ vẫn như trước vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Đoàn người chậm rãi đi về viện của mình, chờ vào cửa viện, Như Họa mới nói: "Chủ tử, nô tỳ thấy Tô Lương Đệ kia rõ ràng chính là đang qua loa với người, một câu hữu dụng cũng không có."
Hồ Lương Đệ liếc nàng ta một cái: "Ngươi thì hiểu cái gì." Nói xong, bước chân vẫn chưa dừng lại đi vào trong phòng.
Cho đến khi ngồi xuống trong phòng, lại bưng trà nóng trong tay, Như Họa mới tìm được chỗ trống để nói chuyện: "Nhưng nô tài thật sự không nghe ra nàng ta nói cái gì hữu dụng."
"Để ngươi nghe ra, ngươi không phải cũng thành chủ tử rồi sao?" Dừng một chút, Hồ Lương Đệ mới nói: "Thật không nghĩ tới, người này tuy tuổi còn nhỏ một chút, ngược lại là một người thông minh. Nhưng cũng đúng, không thông minh thì đã bị Thái Tử Phi ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi, còn có thể sinh ra điềm lành còn cùng ngồi ngang hàng với ta hay sao? Các ngươi thấy lời nói của nàng ta dường như bình thường không có gì khác lạ, tinh tế cân nhắc một chút là có thể nhìn được ra.
"Nói mình ngu dốt là tự khiêm tốn, suốt ngày ở trong viện bốn bức tường, tin tức không linh thông bằng ta là nói cho ta biết, ta biết, thật ra nàng ta cũng biết. Nói Thái Tử Phi càng ngày càng có bộ dáng của Thái Tử Phi, là nói mục đích đằng sau sự biến hóa này của Thái Tử Phi, bao gồm cả những lời còn lại đều đang phối hợp với câu này ‘Thái Tử Phi hiền đức, đông cung mới có thể hòa thuận, điện hạ mới có thể vui vẻ.’"
"Hiện giờ Đông cung chính là đầu sóng ngọn gió, ta nghe phụ thân nói, bệ hạ đã đồng ý để điện hạ vào triều tham chính, việc này không dễ gây chuyện, ai gây chuyện với ai chính là phạm vào kiêng kị của điện hạ, cho nên gần đây đều yên tĩnh một chút cho ta, nếu ngươi không kiềm chế được tính tình nóng nảy thì ít ra ngoài cho ta, đừng có gây chuyện ở bên ngoài, quay đầu lại nói ta làm chủ tử không che chở cho các ngươi."
Nói đến cuối cùng, ngược lại trở thành khiển trách nô tài, nhưng Như Họa các nàng cũng biết nặng nhẹ, đồng loạt đáp một câu vâng, còn nói nhất định sẽ cảnh tỉnh người phía dưới.
"Nhìn không ra, nàng ta đều biết những tin tức bên này, nữ nhân này không thể khinh thường." Hồ Lương Đệ vuốt móng tay lẩm bẩm nói.
Như Yên ở một bên chen vào một câu: "Vậy chủ tử, sau này chúng ta đối với nàng ta như thế nào?"
Hồ Lương Đệ nghe xong lời này, nhướng mày liếc nàng ta một cái: "Chủ tử của ngươi là Lương Đệ, nàng ta cũng là Lương Đệ, nàng ta có con trai sinh điềm lành, chủ tử của ngươi còn chưa có con trai, ngươi nói ngươi nên có thái độ gì với nàng ta?"
Như Yên nhất thời ức chế, ủy khuất nói: "Không phải nô tỳ sợ làm hỏng chuyện, cho nên mới cố ý hỏi thêm một câu."
"Được rồi, không bao lâu nữa người ta sẽ chuyển đến đối diện, về sau đều khách khí một chút, nói không chừng giữa ta và nàng ta còn có thể liên thủ, bằng không cứ theo động tĩnh này của Thái Tử Phi xem ra, ngày sau chúng ta có thể đều phải chịu khổ."
Hồ Lương Đệ cũng không biết, câu nói kia của Bàn Nhi thật ra có một phần kết hợp với một ít chuyện kiếp trước mà nói ra, nàng nào biết được tin tức Thành An Đế đã đồng ý để cho Thái Tử vào triều tham chính.
Mấy ngày nay Thái Tử đến thăm nàng cùng hai đứa bé không ít lần, nhưng phần lớn đều là ban ngày... sau đó, lại vội vã đi tới đi lui, Bàn Nhi có thể nhìn ra hắn rất bận rộn, lại không biết đang bận cái gì.
Thái Tử cũng không muốn nói nhiều với nàng về chuyện này. Nói tóm lại, Thái Tử cũng không phải là người sẽ cùng nữ nhân thảo luận chuyện đại sự triều chính. Các vấn đề cần phải giải quyết của hắn càng nhiều, hắn sẽ đem hết thảy giải quyết xong an bài ở bên ngoài, nàng chỉ cần an tâm ăn uống nuôi đứa nhỏ ăn uống tốt cho đứa nhỏ ăn mặc đẹp, khi hắn đến thăm nàng làm cho tâm tình hắn vui sướng cảm giác được thoải mái là được.
Ở kiếp trước, Bàn Nhi cũng rất hâm mộ con dâu Phương Phụng Sinh của mình.
Phụng Sinh vốn thông minh, lại được gia đình coi như con trai mà nuôi lớn, lúc mới quen biết với Việt Nhi, hai người chính là đấu trí đấu dũng, sau đó mới lưỡng tình tương duyệt cầm sắt hoà minh. Cho nên Ngụy Vương phủ có chuyện gì, Việt Nhi cũng không gạt nàng ta, nàng ta cũng có thể giúp Việt Nhi xử lý một ít chuyện, bất kể là trong cung hay là chuyện triều chính.
Bàn Nhi cảm thấy phu thê nên như thế, mới có thể chân chính đạt tới tâm linh tương thông.
Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, thứ nhất nàng không cảm thấy mình là thê tử của Kiến Bình Đế, cho dù là mười năm sau đó, Trần Hoàng Hậu đã bị đưa đến lãnh cung, bệ hạ cũng sủng ái nàng rất lâu, nàng cũng không có loại ý nghĩ này; thứ hai nàng không phải là đồ vật kia.
Kiếp trước những người ngoài không liên quan nhắc tới Thái Hậu, luôn cảm thấy nàng có thể ngồi vào vị trí này, nhất định là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, rất nhiều người còn chưa gặp nàng, đã sợ tới mức run rẩy, gặp mặt tự nhiên không cần phải nói, lại càng thành thật giống như chim cút.(???)
Thật ra tự hỏi bản thân, Bàn Nhi cũng không cảm thấy mình lợi hại đến mức nào, nàng có thể đi đến bước cuối cùng, có thể là bởi vì vận khí tốt, có thể là nàng am hiểu sâu sắc cách khiêm tốn để bảo vệ tính mạng, nhưng còn có một phần là Kiến Bình Đế cố ý chiếu cố.
Lúc ấy không cảm nhận được, sau đó ngẫu nhiên lẳng lặng quay đầu nhìn lại mấy chục năm, nếu như không có hắn chiếu cố, nàng có thể đã biến mất từ lâu rồi, về phần còn có thể vẫn ở trong cung, tự cho là cẩu thả trốn trong góc lẳng lặng trổ hoa, thu hút sự tán thưởng của những người yêu hoa?
Đó đều là chuyện cười, nhìn lại cách bảo vệ tính mạng trước kia của nàng, thật ra vụng về đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng, trong mười năm cuối cùng, Bàn Nhi rất nhiều lần đều muốn hỏi hắn một chút, lúc trước sao lại nhìn trúng lúc nàng còn trẻ tuổi ngây ngốc như vậy, đáng tiếc lời này từ đầu đến cuối không hỏi ra miệng.
Nếu như Thái Tử đã không nói với nàng, Bàn Nhi cảm thấy nàng không cần thiết phải biết.
Ý tứ của Hồ Lương Đệ đã rất rõ ràng, nàng cũng biết được nguy cơ sau khi Thái Tử Phi thay đổi, muốn lôi kéo nàng cùng liên thủ. Nhưng hiện tại nói những thứ này không khỏi còn quá sớm, dù sao Thái Tử Phi dưỡng thương cũng phải mất một đoạn thời gian. Thay vì bây giờ đi lo lắng những chuyện vô vị này, không bằng trước tiên ngẫm lại khi nào thì nàng chuyển viện.
Dù sao chuyển nhà cũng không phải là chuyện nhỏ, qua một thời gian nữa trời sẽ lạnh, đến lúc đó càng không dễ chuyển. Cho nên Bàn Nhi mặc dù còn đang trong phòng ở cữ, nhưng đã lệnh cho Hương Bồ các nàng bắt đầu đóng gói thu dọn đồ đạc.
Trước tiên đem đồ đạc trong khố phòng mang qua, vốn khố phòng của tiểu viện đã không đủ dùng, nhét đến chân người cũng không chen vào được, hiện tại đổi viện, khố phòng trong viện kia rất lớn, còn có hai chỗ, đủ để đặt đồ đạc của nàng cùng hai đứa bé.
Chuyển xong khố phòng chỉ còn một ít thứ lặt vặt, mấy thứ này đều dễ chuyển, cũng chỉ đến hai ngày đã thu dọn xong. Chờ mấy người Hương Bồ bố trí xong chính phòng bên kia, Bàn Nhi hôm đó liền mang theo hai đứa bé chuyển qua.
Thật sự là từ sau khi vào tháng mười, trời càng ngày càng lạnh, trong tiểu viện không có địa long*, chỉ có thể đốt chậu than, nhưng đứa trẻ mới đầy tháng như Việt Nhi cùng Sửu Sửu, chậu than đốt nhiều sẽ cháy, trong viện kia có địa long, sớm chuyển đến sớm an ổn.
*hệ thống sưởi ngầm dưới lòng đất.
Theo lý thuyết, tân gai chuyển nhà mới luôn phải chúc mừng, nhưng mà Bàn Nhi còn chưa ra cữ, đương nhiên là không
làm. Ngược lại các nô tài đều được thưởng thêm một tháng tiền thưởng, coi như là phần thưởng thời gian này vất vả.
Kế Đức Đường đưa tới hạ lễ, tiếp theo là Hồ Lương Đệ, Từ Lương Viện và mọi người đều đưa lễ tới.
Bàn Nhi suy nghĩ một chút, trả lại chút lễ trở về, phần lớn đều là nàng từ Giang Nam mang về một ít đồ chơi địa phương, không có gì đáng giá, nhưng thắng ở chỗ có ý tưởng mới. Lúc trước khi nàng vừa mới hồi kinh, khắp nơi đều mang tặng một ít, lần này lại tặng một ít, nhưng đặc biệt chọn lựa những thứ lần trước không có.
Kế Đức Đường bên kia cũng có một phần, lễ vật ngoại trừ đều có những thứ cơ bản giống đám người Hồ Lương Viện, thì lại tăng thêm một chút, còn cố ý để Bạch Thuật đi cảm ơn Thái Tử Phi đã tặng lễ.
Đây là lần đầu tiên Bàn Nhi tặng lễ cho Thái Tử Phi, trước kia Thái Tử Phi cho nàng đồ đều là thưởng, bây giờ là tặng. Có tặng tự nhiên có hồi đáp, có đi có lại, đồng thời cũng nói rõ thân phận của Bàn Nhi đã thay đổi, xử sự tự nhiên cùng trước kia không giống nhau.
Vào lúc Tử Cấm Thành rơi xuống trận tuyết đầu tiên trong năm nay, cuối cùng Bàn Nhi đã hết tháng ở cữ.