"Cô cô, thứ này còn phải dùng bao lâu nữa vậy?"
Trong phòng đốt địa long, vô cùng ấm áp, trên giường trải một tấm đệm thêu hải đường hồng, vừa êm ái vừa mềm mại, dường như còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Phía sau tấm màn màu hồng cánh sen, Bàn Nhi co chân ngồi trên giường, chỉ lộ nửa thân thể ra ngoài, còn có một khuôn mặt nhỏ đỏ rực.
"Từ sau khi người hết hạ hồng (chảy máu tử cung) thì bắt đầu dùng, cũng đã hơn một tháng rồi, ít nhất phải dùng đủ hai tháng, người cố gắng kiên trì, dùng thứ này tốt cho người, người cũng đừng ngại xấu hổ, tất cả bản lĩnh của cô cô đều dùng trên người của người cả rồi." Tình cô cô cười nói, trong tay còn bưng một chậu nước, dường như bên trong còn có thứ gì đó.
"Ồ, vậy ngươi đừng để bọn người Hương Bồ vào đây."
"Vâng." Giọng nói mang theo tiếng cười vừa dứt, Tình cô cô bưng chậu nước ra ngoài, trước khi ra ngoài còn chu đáo đóng cửa lại.
Bàn Nhi cầm một hộp ngọc chui vào trong chăn mền, kéo chăn phủ kín cả người mình.
Trùm trong chăn lúng túng một hồi, khi thì thấy nàng nhíu mày, khi thì mặt mũi đỏ bừng, tư thế cũng có chút kỳ quái. Qua thật lâu, cuối cùng nàng cũng khôi phục như thường, lặng yên nằm ở đó.
Một lát sau, dường như nàng lại cảm thấy không đúng, nàng co hai chân lên, sau đó thì bắt đầu hít sâu thở nông, làm theo những gì Tình cô cô đã dạy cho nàng.
Đúng vậy, đây chính là cái mà Tình cô cô gọi là bí thuật, có liên quan đến chuyện chăn gối.
Phụ nữ sau khi sinh con, cho dù vóc dáng khôi phục lại như lúc ban đầu, cũng khó tránh khỏi việc khác biệt so với những phụ nữ chưa sinh nở, bí thuật này chính là để bổ sung những thiếu sót trong đó.
Tình cô cô nói rất hiệu quả, đây là thứ mà những hoa khôi trong thanh lâu phải luyện tập mỗi ngày, kiếp trước Bàn Nhi cũng tự mình len lén luyện tập, quả thật rất hiệu quả. Nhưng bây giờ có Tình cô cô ở đây, thế là còn tăng thêm ít thứ vào bài luyện tập này.
Những thứ này đều là do bà ta đặt mua khi ở Dương Châu, xem ra Tình cô cô rất quan tâm đến Bàn Nhi, lúc nàng mới mang thai đã cân nhắc đến phương diện này.
Bàn Nhi hít vào và thở ra, thỉnh thoảng còn đưa tay lên để giúp điều chỉnh góc độ.
Từ trước đến nay nàng làm việc luôn rất chuyên tâm, tất nhiên không phát hiện bên ngoài ngay cả một chút tiếng động cũng không có, phải biết rằng trong cung mặc dù yên tĩnh, nhưng các nô tài không thể không nói tiếng nào, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy một chút âm thanh, bây giờ tất cả mọi tiếng động hoàn toàn biến mất rõ ràng là có điều bất thường, đáng tiếc nàng đang quá bận rộn.
Thái tử vén rèm lên, thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
Bờ vai trắng mịn của mỹ nhân lộ ra một nửa, áo tơ màu đỏ thẫm trượt xuống khỏi bờ vai, lộ ra cái yếm màu bạch ngọc bên trong, dung mạo đẹp như tranh vẽ, tóc đen da trắng, đôi môi đỏ mọng bị hàm răng cắn chặt, hàng lông mày lá liễu cũng nhíu lại, dường như gặp phải một chuyện gì đó khó xử.
Tiếp tục nhìn xuống dưới, chiếc chăn hải đường hồng che trên thân thể mềm mại vô cùng chặt chẽ, nhưng ở cuối mép chăn lại lộ ra đầu mối. Dưới bắp chân thon thả, là một bàn chân ngọc không to không nhỏ, ngón chân hơi nhếch lên, trên móng tay (?) bôi nước của hoa bóng nước, một màu đỏ mang theo chút trong suốt, có tác dụng dưỡng ẩm, làm nổi bật bàn chân ngọc vô cùng mê người.
Lúc này ngón chân đó khi thì mở ra, khi thì uốn cong, thái tử đang nghiên cứu bàn chân đó, thì thấy bàn chân nhỏ kia soạt một cái chui vào chăn biến mất không thấy đâu nữa, người trên giường cũng tức thời ngồi dậy.
"Điện hạ, sao chàng lại tới đây? Tại sao vào rồi cũng không lên tiếng, làm ta giật cả mình."
"Doạ nàng rồi sao?" Thái tử ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên mép giường, quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Bàn Nhi bị nhìn đến nỗi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nàng đưa tay kéo y phục trượt khỏi bả vai lên.
"Điện hạ, tại sao chàng tới vào lúc này vậy, không làm việc sao?"
Thái tử nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đang là buổi chiều.
Gần đây vì việc vào triều tham chính mà bận rộn, vừa chứng thực chuyện này không bao lâu, mấy ngày nay tấu chương được phía dưới đưa tới, nội các cũng sẽ đưa một phần trong số đó đến Đông Cung.
Hắn xem tấu chương cả buổi trưa, đôi mắt rất mỏi, nên muốn đến đây thăm nàng, gần đây cũng ít khi ghé qua. Ai ngờ được sau khi tới, đám nô tài bên ngoài ai nấy cũng lén lén lút lút, nàng ở bên trong rõ ràng là chưa ngủ, Pnhưng không biết đang làm cái gì.
"Cô nhớ hôm nay là ngày nàng kết thúc ở cữ."
Bởi vì bản thân đang không chỉnh tề, thế nên Bàn Nhi không khỏi có ý nghĩ không đứng đắn.
Chẳng lẽ là do nàng hầu hạ tốt, cho nên thái tử có chút thèm khát khó nhịn, giữa ban ngày ban mặt đã đến tìm nàng làm chuyện xấu hổ? Nếu là bình thường chắc chắn nàng sẽ không ngại, nhưng bây giờ...
"Trí nhớ của điện hạ thật tốt, nhớ rõ đến như vậy." Nàng cười vô cùng tươi tắn, vô cùng xinh đẹp, trong tay… Lại ôm thật chặt chiếc chăn, cả người cũng cuộn trong chăn, không hề có một chút ý định ra ngoài.
"Uyển Chu và Việt Nhi đâu? Ta nhớ bình thường nàng không có việc gì làm sẽ bế chúng nó tới chơi với mình, tại sao hôm nay không có ở đây?"
"Bọn nó hả? Hai đứa bé đã ngủ rồi, nãi nương đã bế bọn chúng đi rồi."
"Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn ngủ?" Thái tử hỏi.
Thật ra cũng không trách thái tử hỏi như vậy, mặc dù hắn không tận mắt nhìn thấy hai đứa bé chơi đùa và nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần hắn tới, Bàn Nhi đều sẽ nói. Cho nên dần dà thái tử cũng biết hai đứa bé từ sau khi đầy tháng ngủ càng ngày càng ít, trước kia trong một ngày có hơn phân nửa thời gian là đang ngủ, bây giờ ngoại trừ buổi tối ra, mỗi buổi sáng và buổi chiều sẽ ngủ một canh giờ, thời gian khác đều muốn chơi.
Đương nhiên, trẻ con ở tháng này cũng không biết chơi cái gì, nhưng khi chúng ngủ dậy sẽ thích nhìn khắp nơi, nhìn những món đồ vật có màu sắc đẹp mắt.
"Hôm nay có lẽ do buổi sáng chơi mệt rồi, cho nên buổi chiều mới ngủ thêm một lát ấy mà." Nhưng thật ra là vì Bàn Nhi cố ý đuổi hết người ra ngoài, bao gồm cả hai đứa bé.
"Ta thấy nàng cũng mệt mỏi rồi, nàng đang định chợp mắt một lát sao?" Ánh mắt của rơi vào chiếc chăn trên người của Bàn Nhi
"Đúng, đúng vậy."
Thái tử gật đầu, nói: "Vậy ta ngủ cùng với nàng, đúng lúc ta cũng mệt rồi." Nói rồi thái tử cởi y phục của mình ra, tiếp đến là tháo giày, rồi trèo lên giường.
Bàn Nhi giống như đang trốn tránh gì đó, lùi về phía sau, nhưng lùi lại cũng cảm thấy làm như vậy quá khiến cho người ta nghi ngờ, nàng vội vàng nằm xuống.
Thái tử kéo chiếc chăn lên, nàng lại giữ chặt chăn không cho hắn kéo.
"Không phải, điện hạ, chàng chờ một lát…"
"Tại sao?"
"Chuyện này…" Bàn Nhi có thể nói bây giờ nàng không thích hợp gặp người khác, trong lòng lại có chút buồn bực đám người Hương Bồ ở bên ngoài, tại sao thái tử tới, cũng không biết thông báo cho nàng một tiếng.
Nàng nào có biết được, mỗi lần nàng và Tình cô cô thần thần bí bí trốn vào trong phòng, rồi đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, dần dà mọi người đều biết đây là điều kiêng kỵ. Tâm trạng tò mò chủ tử làm gì, đều là các suy đoán, lần này sau khi thái tử đến muốn đi vào trong, người trung thành tuyệt đối như Hương Bồ ở bên ngoài đã ngăn cản hắn, đáng tiếc còn chưa ngăn được, thì đã bị Phúc Lộc kéo đi.
"Trong chăn của nàng giấu thứ gì đấy, sợ ta nhìn thấy à?" Nhân lúc Bàn Nhi thất thần, thái tử một bên nói mộ bên kéo chiếc chăn ra, đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đầu tiên là sững sờ, sau đó là đen mặt lại.
"Tô Bàn Nhi, nàng đang làm cái gì đây hả?"
Bàn Nhi vừa muốn che mặt, vừa muốn giải thích với thái tử, nhưng tình huống như thế này nàng cũng không biết giải thích như thế nào cho rõ ràng.
"Điện hạ, chàng nghe ta nói…"
"Nàng muốn nói cái gì?"
"Ta như vậy là có lý do…"
"Lý do gì? Theo cô thấy, nàng chính là gan to bằng trời, đều là do ta suốt ngày dung túng cho nàng, nàng đúng thật là…"
Đại khái thái tử chưa bao giờ tức giận đến như vậy, thật ra cũng không phải không có, chỉ là không phức tạp như vậy.
Chuyện này hoàn toàn làm tổn thương tự tôn nam nhân của hắn, nhưng tâm tính cực kỳ phức tạp khó mà nói rõ, cho nên thái tử mới có thể thất thố như vậy.
Không thể không nói, trước đó Bàn Nhi nghĩ sai, lúc này thái tử cũng nghĩ sai rồi.
"Thật sự là có lý do, chàng nghe ta giải thích." Lúc này cái gì Bàn Nhi cũng mặc kệ, vội vàng dính lên cánh tay của thái tử, ghé vào tai hắn nói mấy câu.
Nàng nói mà gương mặt đỏ bừng, thái tử nghe xong nửa tin nửa ngờ.
"Thật đó, không tin chàng nhìn xem còn có dược cao". Nàng lấy hộp ngọc kia từ trong chăn ra, sau khi mở ra quả nhiên bên trong còn có một bình ngọc nhỏ.
Thái tử cảm thấy có chút khó có thể tin: "Chính là vì?"
Bàn Nhi gật đầu như giã tỏi, "Chính là vì, ta đã dùng rất nhiều lần rồi, cô cô nói dùng thêm một khoảng thời gian thì có thể không dùng nữa."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, ánh mắt của thái tử dần dần thay đổi.
Sau khi xong việc cả hai người đều vô cùng mệt mỏi.
Đặc biệt là Bàn Nhi, cổ họng đều khàn cả rồi. Trên giường cũng là một mớ hỗn độn, ẩn ẩn còn có một chút nước đọng màu trắng rất đáng nghi, thái tử bế Bàn Nhi lên rồi đi vào phòng tắm, không bao lâu đã có người vào phòng để dọn dẹp.
Một trận ầm ĩ này, đến khi kết thúc trời đã tối rồi, dù sao thái tử cũng không có ý định rời đi, sau khi hai người tắm rửa trở về, thì không dậy nữa.
Bàn Nhi còn nhớ tới chuyện lúc trước, vừa là lấy lòng vừa là nịnh bợ vừa là thăm dò, nàng muốn thái tử đồng ý chuyện nàng len lén cho… con bú sữa.
"Nếu như chuyện này truyền ra ngoài…"
"Sẽ không truyền ra ngoài đâu, chỉ có bọn người Tình cô cô và Hương Bồ biết, bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài." Bàn Nhi nhanh chóng đảm bảo.
"Vậy được rồi."
Thái tử đồng ý quá sảng khoái, trái lại Bàn Nhi có chút không thể thích ứng, nghĩ đi nghĩ lại kết quả là quan trọng nhất, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Tất nhiên không biết ngày sau người được lợi không phải ai khác, mà chính là cha của đứa trẻ, đương nhiên việc này để sau này hãy nói.
Sau khi nói chuyện phiếm xong, tất nhiên là nói đến chuyện chính rồi.
"Qua hai ngày nữa Lễ Bộ sẽ tới tổ chức đại lễ sắc phong, nàng bảo người bên dưới chuẩn bị một chút."
Bàn Nhi gật đầu.
"Những người được thêm vào viện tử của nàng, ngày mai sẽ được đưa tới."
Bàn Nhi lại gật đầu.
"Nàng phải chú ý, mặc dù những người này ta đã cho người sàng lọc rồi, nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, bảo người thân cận chú ý nhiều hơn…"
Nói đến đây, thái tử có chút muốn nói lại thôi, hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nói ra chuyện nàng sinh non thật ra còn có nguyên nhân khác. Vốn dĩ nàng cũng không phải là một người thông minh trong vấn đề này, từ chuyện những người bên cạnh nàng thường xuyên không tuân thủ quy tắc ở trước mặt nàng là đã có thể nhìn ra. Dù cho để nàng biết, ngoại trừ sợ hãi, sốt ruột, kinh sợ, sợ bị người khác hại, có lẽ cũng không còn biện pháp nào khác.
Nghĩ đến chuyện đã căn dặn Lưu Nguyên chú ý bên này, lại có Phùng Hải ở đây, thái tử cũng cảm thấy yên tâm hơn chút ít.
"Khi nào thời tiết tốt, hãy bế Uyển Chu và Việt Nhi đến cho mẫu hậu nhìn xem, bà ấy vẫn luôn mong nhớ, nhưng thân phận như thế, lại không thể đích thân đến."
Lần trước cũng là lần đầu Phó hoàng hậu nhìn thấy hai đứa bé, chính là khi đầy tháng, Niệm Thu đích thân dẫn người đến bế hai đứa bé đi, ở lại cả một buổi chiều mới đưa trở về.
Bàn Nhi nghe thấy vậy, vô thức muốn gật đầu, chợt lại phát hiện có chút không đúng.
Thái tử bảo nàng bế con đi cho hoàng hậu nương nương nhìn? Tại sao nàng nghe thấy có chút gì đó là lạ vậy?
Cũng không phải nói cái khác, đây rõ ràng là hắn đồng ý cho nàng đến Khôn Ninh Cung.
Phải biết rằng, lúc trước khi Hồ lương đệ mang thai, bởi vì thích đến Khôn Ninh Cung, thái tử đã vô cùng lạnh nhạt với nàng ta, nếu không phải đến thăm tam quận chúa, gần như đều không vào trong viện tử của nàng ta.
Đương nhiên Bàn Nhi biết tại sao thái tử lại như vậy, bởi vì Hồ lương đệ rõ ràng là muốn mượn thế của Phó hoàng hậu để dọa thái tử phi, phá hỏng quy tắc và thể thống của hậu viện.
Nàng cho rằng thái tử là vì không muốn thiếp của mình, đi thân cận với mẹ ruột của mình, dù sao Phó hoàng hậu ngoại trừ có thân phận là mẹ ruột của thái tử ra, còn có thân phận hoàng hậu. Cho nên bà chính là mẫu nghi thiên hạ, còn là mẹ chồng của thái tử phi, một khi bị người khác dựa thế, đối với thái tử phi chính là hai tầng chèn ép.
Giống như Hồ lương đệ lúc trước, Thái Tử Phi tự ngạo thành như thế, còn không phải nén giận làm rất nhiều chuyện không cam tình không nguyện. Ví dụ như lúc trước nàng có thể vào Đông Cung cũng có liên quan đến việc này.
Vậy thái tử còn bảo nàng đến Khôn Ninh Cung? Hơn nữa ý của hắn còn có thể đến không chỉ một lần?
Nàng không nhịn được nhìn thái tử một cái.