Hỉ mạch này khiến Bàn Nhi kinh ngạc rất lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Người cũng kinh ngạc giống như nàng còn có Tình cô cô.
Nàng vậy mà mang thai hơn hai tháng cũng không biết!
Tình cô cô đi tiễn thái y, Hương Bồ hầu hạ bên cạnh với vẻ mặt mơ hồ.
Vốn dĩ bọn họ chỉ là những tiểu cô nương chưa thành thân, làm sao hiểu được chuyện này, chỉ từng nghe chủ tử len lén nói với Tình cô cô không cần đến tránh thai gì đó, không ngờ rằng chủ tử lại mang thai rồi?
Tình cô cô trở về, ho một tiếng: "Người cũng đừng quá kinh ngạc, mang thai là chuyện tốt, không phải thái y nói thân thể của người rất khỏe mạnh sao?"
Bàn Nhi cười gượng mấy tiếng, đột nhiên nói: "Vẫn nên gọi Vương thái y tới để chẩn mạch một lần nữa mới yên tâm."
Vị thái y vừa nãy là do Thái Tử Phi mời đến, Bàn Nhi cũng không quen biết, trong cung vẫn nên dùng thái y quen biết thái y thì mới yên tâm hơn một chút.
Tình cô cô kêu Hương Bồ đi mời Vương thái y, một lát sau, nàng ấy không mời Vương thái y tới, mà lại mời Đổng thái y tới. Nói là do hôm nay trong nhà Vương thái y có việc, nên không trực ban.
Đổng thái y cũng không phải không thể dùng, chỉ là… Bàn Nhi đưa mắt nhìn Tình cô cô, bà ta hơi rũ mắt xuống đứng ở đằng kia, dường như không có chút rung động nào, nhưng… ánh mắt của nàng dời xuống, nhìn thấy hai bàn tay của Tình cô cô siết chặt vào nhau dưới tay áo đặt trước bụng.
"Đổng thái y thì Đổng thái y vậy." Bàn Nhi nói.
Hương Bồ ra ngoài đưa Đổng thái y vào trong.
Đổng thái y vẫn giống như trước kia, một thân quan bào quy chế, nghiêng vai vác lấy một hòm thuốc. Sau khi đứng vững, đầu tiên là cung cung kính kính cúi người vái chào Bàn Nhi, sau đó yên lặng đứng bất động.
Cho đến khi Hương Bồ che một cái khăn ở cổ tay Bàn Nhi, ông ta mới khom người tới gần, một tay xắn tay áo, một tay đưa đến.
Không bao lâu, ông ta lui về sau một bước, nói: "Chúc mừng lương đệ, đây là hỉ mạch."
Ngay cả Đổng thái y cũng chẩn ra như vậy, lần này Bàn Nhi sẽ không còn ôm may mắn cảm thấy đó là chẩn đoán sai nữa. Nàng nhìn Tình cô cô một cái, Tình cô cô cũng nhìn thấy ánh mắt này, hơi do dự một chút, bà ta đi qua kêu Đổng thái y ra ngoài, hai người tránh ra bên ngoài thì thầm.
Không bao lâu, Tình cô cô trở về, ghé vào tai Bàn Nhi nói mấy câu.
Ý nghĩa đại khái trong lời nói là, trước nay không có kinh nguyệt suy đoán có phải có thai hay không là không thực tế, phụ nữ cho con cho bú bình thường cũng sẽ không có kinh nguyệt, nhưng không có kinh nguyệt cũng không ảnh hưởng đến việc có thai, bình thường giai đoạn trước khi có thai cũng không ảnh hưởng đến sữa, nhưng dần dần sữa sẽ càng ngày càng ít, mãi đến khi biến mất.
Bàn Nhi lặng lẽ xác nhận trong lòng, gần đây sữa của nàng càng ngày càng ít, nàng còn tưởng rằng…
Thật là! Trong lúc nhất thời Bàn Nhi xấu hổ đến cực điểm, nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi nào gặp người khác về sự ngu xuẩn của mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng động, chỉ trong nháy mắt, Thái Tử đã vào tới.
Hắn đi vài bước lớn đến bên cạnh nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới, thấy Đổng thái y đi đến, thì ngồi xuống bên cạnh Bàn Nhi.
Đổng thái y hành lễ với Thái Tử, Thái Tử kêu ông ta đứng dậy, hỏi: "Thân thể của Tô lương đệ thế nào?"
Đổng thái y thuật lại lời nói lúc nãy một lần nữa, lại bổ sung kỹ hơn một chút, chẳng hạn như thân thể của Tô lương đệ khoẻ mạnh, không cần uống thuốc dưỡng thai vân vân.
Sau khi Đổng thái y được tiễn đi, Thái Tử nhìn Bàn Nhi, Bàn Nhi cũng nhìn hắn.
Hai người yên lặng nhìn nhau, Bàn Nhi có chút không kìm được nữa, đang định hỏi hắn nhìn nàng như vậy làm gì, hắn đột nhiên duỗi đầu ngón tay chỉ chỉ nàng. Dáng vẻ có chút hận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng lại quá khác với mặt ngoài, đến mức lộ ra vẻ không quá kiên định.
"Nàng đúng thật là làm càn!"
Đây là đang nói gần đây Bàn Nhi thường hay làm trò gây rối, cũng bởi vì nàng gây rối, nên hai người mới không ít lần quậy đến nỗi không biết trời đất gì, nhưng chuyện nàng mang thai cả hai người đều không biết, nếu như trong lúc đó có xảy ra chút chuyện, Thái Tử ngẫm lại trong lòng còn sợ hãi.
"Chuyện này cũng không thể trách ta…" Bàn Nhi nhỏ tiếng phản bác.
Thái Tử trừng mắt nhìn nàng một cái, chỉ nói rõ rằng một người làm mẹ như nàng có thai hay không, bản thân lại không biết?
Bàn Nhi đúng thật là không biết, nàng kéo Thái Tử xuống ghé vào tai hắn nói mấy câu, chờ sau khi nghe xong, Thái Tử cũng không khỏi mặt mo ngượng ngùng: "Thật sự là như vậy?"
Nàng gật gật đầu.
Theo ý muốn lúc đầu, Bàn Nhi không có ý định sẽ sinh thêm một đứa con nữa trong thời gian tới, hai đứa nhỏ này còn chưa nuôi lớn, đâu ra công sức để sinh thêm một đứa. Bên này nàng còn đắc… ý len lén cho con cho bú sữa, kinh nguyệt không đến, ngay cả canh tránh thai cũng giảm bớt, ai ngờ vả mặt lại nhanh chóng đến mức như thế.
Thấy chuyện này có liên quan một chút đến mình như thế, Thái Tử lập tức không còn tức giận nữa.
Hắn nhìn nàng một cái, thật ra dáng vẻ của Bàn Nhi đã khôi phục khi vừa hết ở cữ từ lâu rồi, chỉ là khi đó còn hơi có vẻ nở nang một chút, với việc Uyển Chu và Việt Nhi dần dần lớn lên, nàng cũng trở về dáng vẻ gầy gò như trước kia.
Duy chỉ có bởi vì cho bú sữa, nên ngực lớn hơn rất nhiều so với trước kia.
Tổng thể mà nói, vẫn có chút mỏng manh.
Thái Tử không khỏi có chút lo lắng, cho dù hắn là một nam nhân, cũng biết liên tiếp sinh con sẽ không tốt, mặc dù vừa nãy Đổng thái y cũng không có nói điều gì không tốt, nhưng như vậy cũng không thể giảm bớt nỗi lo lắng của hắn.
"Nàng lại phải chịu khổ rồi."
Nghe thấy lời này, Bàn Nhi có một sự sợ sệt trong thoáng chốc, nhưng cũng có một chút cảm động.
Từ trước tới giờ hắn đều như vậy, cảm xúc nội tâm, khiến cho người ta không thể nhìn thấu những suy nghĩ trong nội tâm của hắn, nhưng hắn lại là một người có tính cách rất chu đáo. Giống như lúc trước nàng mang thai Tiểu Thập Lục, rõ ràng con trai nối dõi của hắn không nhiều, đổi lại là bất kỳ một đế vương nào cũng sẽ không nói ra câu không muốn đứa nhỏ này, nhưng hắn lại nói.
Hắn còn tìm riêng thái y để hỏi, nói với tuổi tác của nàng lúc đó đã không còn thích hợp để mang thai nữa, sợ sẽ làm tổn thương người mẹ, cho nên hắn không hề muốn để nàng sinh con, vẫn là do nàng cứng rắn cố chấp muốn giữ đứa bé lại.
"Điện hạ không cần lo lắng, người nhìn xem lúc trước khi thiếp thân mang thai mấy đứa Việt Nhi không phải rất tốt sao."
Lúc trước Bàn Nhi có thai, Thái Tử gần như tham gia vào toàn bộ quá trình, tận mắt nhìn nàng từ khi bụng nhỏ bằng phẳng, đến lúc bụng lớn hơn một chút xíu, lại đến khi dưa chín cuống rụng.
Cũng là Bàn Nhi không chịu thua kém, gần như không có phản ứng gì, nghĩ tới những chuyện này, Thái Tử cũng yên tâm hơn một chút.
"Muốn ăn cái gì thì nói với thiện phòng, thai của nàng vẫn chưa ổn định, tạm thời đừng đến chỗ của Thái Tử Phi thỉnh an."
Thái Tử cũng không nghĩ quá nhiều, hắn cảm thấy với tính ghen tuông của nàng, chỉ e là đi đến hậu viện cũng không thoải mái, đừng thấy nàng ở trước mặt mình lá gan rất lớn, nhưng ở trước mặt người khác lá gan lại nhỏ, nếu như người khác lại nói lời chua chát gì đó, có lẽ nàng cũng sẽ không cãi lại.
Lý do ổn thỏa, vẫn nên ở trong viện dưỡng thai thì tốt hơn.
Bàn Nhi không bài xích chuyện này, nên chấp nhận luôn.
Chuyện Tô lương đệ có thai, rất nhanh đã truyền đến Kế Đức Đường.
Sau khi nghe được tin tức này, Thái Tử Phi im lặng một hồi.
Có đôi khi nàng ta thật sự rất hoài nghi, có những người có phải trời sinh ra đã tốt số hay không, người khác cầu không được, nàng lại liên tục có. Nghĩ đi nghĩ lại tần suất Thái Tử đến chỗ của nàng cũng rất nhiều lần, nên có lẽ điều gì tới thì cũng sẽ tới thôi.
Nàng ta lại nghĩ tới những hành động của Thái Tử từ sau khi người mới vào cửa.
Từ lương viện cho rằng người họ Tô đều là hồ ly tinh, Thái Tử Phi lại tuyệt đối không tin, Thái Tử không phải loại người vì nữ sắc mà không để ý thể diện, e rằng như vậy cũng là đang nói cho nàng ta biết thái độ của hắn.
Mà trong lòng nàng ta lại có chút không cam lòng, biết rõ lại cố ý phạm phải, còn liên tiếp mời thái y đến xem bệnh cho Tô lương đệ, chính là muốn nói cho Thái Tử biết, cho dù chàng che chở cũng vô dụng, ta vẫn có thể ép nàng ta ra ngoài.
Đã sớm biết con đường sau này nên đi như thế nào, nàng ta vẫn là bị làm cho đầu óc choáng váng, cố gắng đối kháng với Thái Tử, đã sợ hãi rồi sao? Ngay sau khi nàng ta tìm Thái Hậu xin người, Thái Tử không để ý thể diện liên tiếp ở lại chỗ của Tô Bàn Nhi kia, nàng ta đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Thái Tử Phi đột nhiên đứng lên, vội vàng đi ra bên ngoài.
Đến trước cửa phòng của đại công tử, bước chân của nàng ta dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục đi vào bên trong.
Tông Đạt ngủ rồi, một đứa bé sắp hai tuổi hẳn là không có nhiều cảm giác như vậy, nhưng thân thể của nó không tốt, bình thường lại ít khi ra ngoài, chỉ có thể buồn bực ở trong phòng, thế là thời gian ngủ chiếm đa số.
Nhìn làn da của đứa con trai nằm trên giường trắng đến mức gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh ở phía dưới, Thái Tử Phi cảm thấy có chút lạ lẫm, nàng ta luôn luôn muốn người phía dưới chuyên tâm hầu hạ, nhưng nàng ta đã bao lâu không nghiêm túc nhìn con trai mình rồi?
Rõ ràng là trước khi Trần ma ma đi, nàng ta đã hứa nhất định sẽ nuôi nấng Đạt Nhi thật tốt, nhưng mấy ngày nay nàng ta lại đang làm gì? Nàng tấp nập lui tới giữa Đông Cung, Từ Ninh Cung và Khôn Ninh Cung, phàm là mỗi khi trong cung có yến tiệc, tất nhiên nàng ta sẽ không bỏ sót, nàng ta hao tổn tâm cơ suy nghĩ làm sao lấy lòng Thái Hậu, như thế nào mới có thể khiến cho mình kiếm được càng nhiều thanh danh.
Nàng phát hiện có thanh danh thật tốt, dựa vào thanh danh nàng ta sẽ có thể đứng ở thế bất bại, nhưng chẳng qua chỉ là một hành động đơn giản của Thái Tử, đã nói cho nàng ta biết, tất cả những gì nàng ta làm đều là uổng phí sức lực.
Nàng ta là Thái Tử Phi, nàng ta có hiền danh có địa vị, nhưng nàng ta chỉ có một trưởng tử… ốm yếu, mà tạm thời Thái Tử không có dự định tiếp tục sinh thêm một đứa con với nàng ta. Nữ nhân kia cái gì cũng không có, nhưng nàng có được sủng ái, cho nên sinh song thai, bây giờ rất nhanh lại mang thai rồi.
Đã bao lâu nàng ta và Thái Tử không ở cùng phòng, mỗi lần hắn tới Kế Đức Đường đều là dùng cơm trưa, rõ ràng ý vị thâm trường, nhưng đến bây giờ nàng ta mới phản ứng được.
Thì ra là từ đầu đến cuối Thái Tử đều không tha thứ cho nàng ta, hắn vẫn luôn chờ đợi xem nàng ta làm những chuyện gì.
Thái Tử Phi cảm giác rất đau khổ, bởi vì trong lúc nàng ta không hay không biết, rõ ràng Thái Tử đã quyết định một chuyện nào đó, bất luận nàng ta làm cái gì, cũng sẽ không thay đổi, nàng ta chỉ có thể thuận theo ý nghĩ của hắn mà làm tiếp, nếu không thì chỉ có một kết cục.
Đây rất giống như một người ngâm nước, vốn cho là mình đã tìm được cách để nổi lên mặt nước, lại phát hiện căn bản là uổng công, nàng ta chỉ có cam chịu mà thuận theo sợi dây đã thắt trên cổ tay kia, không làm ra bất kỳ kháng cự nào, mới có thể sống sót.
Thái Tử Phi bật khóc.
Nhũ mẫu núp ở một bên run lẩy bẩy, không hiểu vì sao Thái Tử Phi đột nhiên xông tới, tại sao đột nhiên lại khóc.
Rõ ràng đây không phải chuyện tốt, tiến hay lùi đều không được, bà ta chỉ có thể đứng ở nơi đó.
Không biết trôi qua bao lâu, Thái Tử Phi thẳng sống lưng xoay người, đến khi nàng ta xoay người, nước mắt trên mặt đã biến mất từ lâu, giống như bả vai run rẩy lúc nãy chỉ là ảo giác của nhũ mẫu.
"Nhân lúc thời tiết tốt, khi không nóng nực thì đưa đại công tử ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn, đừng để nó ở trong phòng mãi. Còn nữa, nếu như nó muốn đứng, thì để nó đứng nhiều chút, một đứa bé sắp hai tuổi cũng nên học đi rồi."
Nhắc đến đại công tử, rõ ràng nhũ mẫu có nhiều chuyện để nói.
"Thái Tử Phi yên tâm đi, mặc dù đại công tử không thường ra ngoài, nhưng nhị quận chúa đến thăm đại công tử suốt, hai tỷ đệ thường xuyên chơi với nhau nữa, nhị quận chúa cũng nói phải để đại công tử học đi sớm một chút, cho nên bình thường lúc đại công tử có tinh thần, các nô tì đều sẽ đỡ xung quanh đại công tử đứng đứng đi đi, bây giờ đại công tử cũng có thể đi được hai bước rồi."
Rõ ràng đây là chuyện duy nhất trong hôm nay có thể khiến Thái Tử Phi vui vẻ, nàng ta có chút vui mừng gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút tự trách, một người lớn như nàng ta lại không bằng con gái.
Nghĩ tới đây, nàng ta nhớ tới cũng đã rất lâu rồi không đến phòng của nhị quận chúa nhìn một chút, nên sau khi dặn dò nhũ mẫu hầu hạ cẩn thận, thì đi vòng đến phòng của nhị quận chúa.
Nhị quận chúa cũng đã năm tuổi rồi, mùa xuân năm nay mới dời ra từ chái đông, chuyển đến khoá viện nhỏ bên cạnh Kế Đức Đường.
Trong khóa viện nhỏ hai cánh cửa mở ra, một cánh cửa thông với Kế Đức Đường, một cánh cửa thông với hậu hoa viên ở phía sau. Những đứa trẻ trong cung đều trưởng thành sớm, các công chúa hoàng tử năm sáu tuổi đã phải đến cung khác để ở, như vậy cũng là vì có thể để cho con độc lập sớm một chút.
Rõ ràng Thái Tử rất quan tâm đến mấy đứa con gái, mùa xuân năm nay mới vừa lập ra Xử Nữ Học ở phía sau Dục Khánh Cung, chọn hai nữ quan có học vấn không tệ đến đây dạy bảo các con gái đọc sách.
Đại quận chúa và nhị quận chúa đã nhập học, tam quận chúa vẫn chưa đủ năm tuổi, nhưng một thời gian nữa có lẽ cũng phải nhập học rồi.
Khi Thái Tử Phi đến, nhị quận chúa đang ngồi trước thư án nâng bút đồ lên chữ mẫu, rõ ràng với tuổi của nó luyện chữ vẫn có chút phí sức.
Thân thể nó yếu đuối, nhũ mẫu và các cung nữ cũng không dám để nước đá trong phòng, trên trán đã tích một lớp mồ hôi mỏng manh.
Tiểu cung nữ vừa phẩy quạt vừa nói: "Nhị quận chúa người nghỉ ngơi một chút đi, cho dù viết không tốt, tiên sinh cũng sẽ không phạt người."
"Vậy nếu như theo những gì ngươi nói, dù sao viết hay không viết tiên sinh cũng không dám phạt, tại sao không cần đi nữa, vậy phụ vương đặc biệt lập ra Xử Nữ Học dùng để làm gì."
Tiểu cung nữ không nói gì nữa, nhị quận chúa đặt bút xuống, cầm khăn lên lau mồ hôi, ngẩng đầu đã nhìn thấy Thái Tử Phi đứng ở cửa.
"Tham kiến mẫu phi, mẫu phi sao người lại tới đây?" Nhị quận chúa đi vòng qua thư án, đi đến trước mặt Thái Tử Phi hành lễ trước, mới dùng đôi mắt lộ vẻ tò mò nhìn nàng ta.
Nhìn con gái như thế này, Thái Tử Phi cũng cảm thấy rất lạ lẫm, dường như từ lúc con gái biết đi, bắt đầu theo ma ma học quy củ, nàng ta lại mang thai Đạt Nhi, giữa hai mẹ con đã dần dần xa cách.
Nàng ta luôn luôn quá bận rộn, bận rộn dưỡng thai, bận rộn tức giận, bận rộn tính kế người khác, bận rộn kiếm thanh danh tìm chỗ dựa, nhưng duy chỉ có việc không để ý đến hai đứa con của mình.
Con cái mới là gốc rễ của nàng ta, nàng ta đã từng lo lắng nhị quận chúa không sống được, lại lo lắng Đạt Nhi không nuôi được, bây giờ hai đứa bé đều rất khỏe mạnh.
Thật là may mắn hai đứa bé đều rất khỏe mạnh.
"Hôm nay mẫu phi rảnh rỗi, nên đến thăm con. Sau khi đến Xử Nữ Học có thích ứng được không, tiên sinh giảng có thể hiểu được không, mẫu phi đã sai người chuẩn bị một bộ bút mực giấy nghiên,... Vẫn luôn muốn đưa cho con, nhưng lại bận bịu nên quên mất, lát nữa mẫu phi sẽ bảo Phú Xuân đi lấy tới đây."
"Có thật không mẫu phi, lúc đại tỷ nhập học, Từ thứ mẫu cũng cho tỷ ấy một bộ. Nhưng mà đại tỷ chia cho ta một nửa, lát nữa mẫu phi cho con, ngày mai con đi học cũng chia cho đại tỷ một nửa."
Phú Xuân luôn đi theo phía sau vội nói: "Nô tỳ lập tức sai người đi lấy."
Sau khi chúng được lấy tới, nhị quận chúa rất vui vẻ, hai mẹ con cũng đã nói rất nhiều. Đến khi dùng cơm trưa, nhị quận chúa mời Thái Tử Phi ở lại dùng cơm, Thái Tử Phi đồng ý, rõ ràng điều này đã khiến nhị quận chúa càng vui vẻ hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nụ cười.
Nhưng điều này khiến Thái Tử Phi cảm thấy lòng chua xót, còn âm thầm khiển trách bản thân.
Khi dùng bữa, nhị quận chúa có chút do dự nói: "Mẫu phi, thật ra thân thể của đệ đệ không có không khoẻ như người nghĩ, chỉ là thân thể đệ ấy yếu đuối một chút, có thể kêu nhũ mẫu đừng để đệ ấy trong phòng mãi có được hay không."
Suýt chút nữa thì nước mắt của Thái Tử Phi đã rơi ra khỏi hốc mắt, nhưng nàng ta kìm chế được, nói một câu được.