Sau khi biết Tô lương đệ lại mang thai rồi, có người không dám tin, nhưng những người thân thiết thì vui mừng.
Trong đó bao gồm cả Hồ lương đệ.
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng ta thừa nhận loại cảm xúc này có chút hạ thấp bản thân, dường như là bởi vì thua nữ nhân kia, nhưng cũng không thể không thừa nhận oai phong của nữ nhân này quá ghê gớm.
Cũng không biết Thái Tử bị cái gì nữa, rõ ràng trước kia vô cùng nhạt nhẽo, trong một tháng có thể có mười ngày đến hậu viện đã là không tệ rồi, hơn phân nửa trong đó còn bị Thái Tử Phi giành mất, những người khác có thể lâm thượng một hai ngày thì đã là thắp nhang cầu nguyện rồi.
Cái gọi là không lo ít chỉ lo chia không đều, hạn hán chính là hạn hán, Thái Tử Phi không tranh giành được, đừng thấy Hồ lương đệ khiêu khích Thái Tử Phi không ít lần, nhưng trên thực tế nàng ta hiểu rất rõ giới hạn trong đó, giới hạn Phó Hoàng Hậu có thể khoan nhượng, giới hạn Thái Tử có thể khoan nhượng. Nếu như không thể tranh giành với Thái Tử Phi, vậy thì nàng ta là người đứng đầu trong những người khác là được rồi.
Hồ lương đệ còn từng dương dương tự đắc, về sau nhìn thấy cái gì gọi là người khác đều hạn hạn, chỉ có một nơi úng lụt, nàng ta đã hiểu được cái gì gọi là không công bằng.
Nhưng chuyện không công bằng đã xảy ra từ lâu rồi, ngay khi Thái Tử Phi và nàng ta đều mang thai, nếu như có thể làm lại một lần nữa, cho dù khi đang mang thai có phải tranh giành nhau đến nỗi sứt đầu mẻ trán, Hồ lương đệ cũng muốn đi theo nam tuần, đáng tiếc không có cơ hội cho nàng ta làm lại lần nữa.
Một bước tuột lại phía sau, những bước khác đều tuột lại phía sau, bây giờ nàng ta đã suy bại đến mức nhặt đồ thừa của người khác, trái lại vẫn còn dương dương tự đắc. Hồ lương đệ tin rằng người dương dương tự đắc không chỉ có một mình nàng ta, chắc chắn còn có những người khác, cho nên cảm xúc của nàng ta cũng không nghiêm trọng đến như vậy.
Ngày hôm sau cả đám người tề tụ ở Kế Đức Đường.
Thái Tử Phi không có ở đây, sau một lát mới khoan thai đi ra, nói là đi thăm đại công tử và nhị quận chúa.
Không đợi lão nhân như Hồ lương nói chuyện, Lý lương viện - một trong số những người mới bởi vì gan lớn nên thường hay chạy đến chỗ của Thái Tử Phi, cho nên nàng ta cao giọng lên tiếng trước.
"Thái Tử Phi, thiếp thân nghe nói Tô lương đệ nàng ta có thai rồi? Vậy chúng thiếp thân có cần thăm viếng một chút hay không?"
Lần này trong số bốn người mới, hai người được phong lương viện, hai người được phong phụng nghi có cấp bậc thấp nhất, Lý lương viện này chính là một trong số hai vị lương viện đó.
Xuất thân ở phủ công chúa, tổ mẫu là trưởng công chúa Trường Thuận, bởi vì khi còn nhỏ, trưởng công chúa Trường Thuận từng được hoàng Thái Hậu nuôi dưỡng, cho nên có thể xem là người xuất sắc trong số những công chúa khác.
Phò mã của trưởng công chúa Trường Thuận họ Lý, Lý lương viện là con gái của nhị phòng trong phủ công chúa, bởi vì nàng ta được Thái Hậu ban thưởng đến đây, lại là người mà Thái Tử Phi đích thân cầu xin, bản thân Lý lương viện cảm thấy mình là người của Thái Tử Phi, cho nên từ lúc vào Đông Cung đến nay, nàng ta vẫn luôn thường xuyên đến Kế Đức Đường, vào lúc này hỏi ra một câu như thế, cũng không lộ vẻ đường đột.
Không thể không nói, những người xuất thân hoàng gia không giống với tiểu môn hộ bình thường, rõ ràng Lý lương viện không phải có ý này, nhưng lại đưa ra được một cái cớ đường đường chính chính.
Trong lòng Thái Tử Phi biết rõ, bọn họ như thế đều là đang chờ nàng ta làm chủ chứ đâu.
Nhưng tại sao nàng ta phải làm chủ cho bọn họ, mắt sáng có thể nhìn thấy trong thời gian ngắn Thái Tử sẽ không cho nàng ta có con, nàng ta không muốn để Tô Bàn Nhi được hời, nhưng để bọn họ được hời thì nàng ta sẽ có ích lợi gì? Nói không chừng còn gậy ông đập lưng ông, lại gây thù hằn cho bản thân mình.
Nghĩ tới đây, Thái Tử Phi không khỏi có chút mất hết cả hứng.
"Nếu như các ngươi muốn đến thì đến, việc này cũng không cần nói với bổn cung. Được rồi, bổn cung còn phải đến Từ Ninh Cung thỉnh an, không giữ các ngươi lại nữa, ai nấy tự đi làm việc của mình đi."
Cho đến khi Thái Tử Phi biến mất sau tấm rèm, cả đám người đều có chút không dám tin, nhưng đây là Kế Đức Đường, không phải là nơi để nói chuyện.
Khi đi ra bên ngoài, Lý lương viện suy nghĩ một hồi, hỏi Hồ lương đệ: "Hồ tỷ tỷ, tỷ nói xem Thái Tử Phi có ý gì vậy, là kêu chúng ta đi, hay là không đi?"
Hồ lương đệ xoay chuyển ánh mắt: "Các ngươi có đi hay không đi lôi kéo theo ta cái gì. Được rồi, ta còn phải trở về xem hai vị quận chúa, không nói chuyện với các vị muội muội nữa." Nói xong, nàng ta vội vã đi mất.
Lý lương viện lại đi lôi kéo Từ lương viện: "Từ tỷ tỷ…"
"Lý muội muội, ngươi nhìn xem ta đây cũng phải trở về xem đại quận chúa, cũng không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với ngươi, đợi khi nào rảnh rỗi rồi nói tiếp." Nói xong, Từ lương viện cũng đi mất.
Lý lương viện vừa vô tội, vừa ủ rũ, không khỏi dậm chân.
Hà lương viện phụt cười một tiếng.
"Ngươi cười cái gì vậy?"
Hà lương viện thu hồi nụ cười, lại khôi phục dáng vẻ lãnh nhược băng sương như bình thường, rồi đi luôn.
Nhưng làm cho Lý lương viện hận, lại là… dậm chân, lại là vò khăn.
"Lý tỷ tỷ bỏ đi, chúng ta cũng đi nhanh đi, đứng ở đây nữa, quá gây chú ý rồi." Tiền phụng nghi có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn khuyên nhủ. Nàng ta cũng là một trong số những người mới vào cửa lần này, bởi vì quan hàm của phụ thân khá thấp, chỉ được phong làm một phụng nghi cấp bậc thấp nhất.
"Gây chú ý cái gì mà gây chú ý? Ta cũng đâu có nói những lời không thể cho người khác biết!" Lý lương viện trách mắng, quay đầu trông thấy Chung lương viện, vội vàng bước lên phía trước một bước nói: "Chung muội muội chúng ta cùng nhau đi, không để ý tới bọn họ nữa."
Chung lương viện nhìn Tiền phụng nghi mặt thẹn đến nỗi đỏ bừng, cùng với Kiều phụng nghi đứng ở bên cạnh không lên tiếng, nàng ta không hề nói gì, rồi đi cùng với Lý lương viện.
"Chung muội muội ngươi nói xem làm sao bây giờ? Thái Tử Phi mặc kệ, những người khác đều không muốn dính líu, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy? Cũng đã lâu như vậy rồi, Thái Tử gia vẫn không đến phòng của chúng ta…" Nói xong lời cuối cùng, Lý lương viện có chút không nói được nữa, dù sao vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ, những lời này sao có thể dễ dàng nói ra.
Chung lương viện cúi đầu cười khổ một tiếng: "Đừng nói là ngươi, có ai trong chúng ta không như vậy, ngươi cũng đừng sốt ruột, chuyện như thế này có sốt ruột cũng vô dụng."
"Nhưng nếu không sốt ruột, chúng ta đều sẽ trở thành trò cười mất. Hồ ly tinh kia không phải biết câu dẫn người khác sao, lần này nàng ta có thai, ta không tin nàng ta còn có thể giữ chặt Thái Tử gia trong phòng của nàng ta mãi được, bây giờ đã là lúc đến lượt chúng ta ra mặt rồi, Thái Tử Phi mặc kệ, bản thân chúng ta phải nghĩ cách."
"Nghĩ cách gì?" Chung lương viện đột nhiên hỏi.
Vừa nhắc tới cách, cả hai người đều không có chủ trương gì hay, dù sao hậu viện Đông Cung quy củ nghiêm ngặt, khoảng thời gian bọn họ vào đây cũng đã thấm sâu trong người.
Hơn nữa, cho dù có cách, cũng sẽ không nói cho đối phương biết. Đừng thấy bọn họ tỷ tỷ dài muội muội ngắn, thật ra có ai không tranh đấu lẫn nhau, những lời xã giao có thể nói, nhưng những lời xuất phát từ tâm can thì bỏ đi.
Bên kia, Tiền phụng nghi và Kiều phụng nghi trở về, hai người ở trong cùng một viện tử.
Khi đi đến đình viện, hai người muốn chia đồ, Kiều phụng nghi đột nhiên dừng bước chân.
"Không phải ta nói ngươi, bớt lo chuyện bao đồng một chút, ngươi cho là người ta tỷ tỷ muội muội với ngươi thì người ta thật sự coi ngươi là tỷ muội sao?"
"Ngươi…"
Mặt của Tiền phụng nghi đỏ bừng lên, tiểu cung nữ bên cạnh nàng ta cũng không tốt hơn nàng ta bao nhiêu.
Nhưng Tiền phụng nghi biết tại sao Kiều phụng nghi lại nói như vậy, khi mới đến đây, hai người ở cùng một viện tử, tất nhiên là tương đối thân thiết, nhưng gần đây trong lòng nàng ta có chút nôn nóng, cứ muốn đi con đường của người khác. Các lão nhân của Đông Cung đều không quan tâm đến những người mới như nàng ta, cũng chỉ có thể chọn một trong hai người Lý Chung, Lý lương viện dễ thân thiết hơn Chung lương viện, nàng ta không khỏi thân cận nhiều hơn một chút, bởi vậy mới lạnh nhạt với Kiều phụng nghi.
Ai biết được hôm nay Lý lương viện lại đột nhiên trở mặt không nhận người quen trước mặt mọi người như thế.
Mắt thấy Kiều phụng nghi đi vào cửa lớn của chái tây, Tiền phụng nghi chỉ có thể xoắn chặt khăn đi trở về.
Tiểu cung nữ bên cạnh nàng ta nói: "Chủ tử người đừng nóng giận, theo nô tỳ thấy Kiều phụng nghi này chính là đang ghen ghét người thân thiết với Lý lương viện. Vừa nãy Lý lương viện liên tiếp bị mất mặt hai lần, trong lòng chắc chắn không thoải mái, mới có thể giận chó đánh mèo với người, khi nào người rảnh rỗi lại đi một chuyến đến chỗ của Lý lương viện, chắc chắn vẫn giống như trước kia."
Cuối cùng, Lý lương viện vẫn quyết định đến Đông Nhất Viện thăm dò.
Tô lương đệ có thai, cùng là tỷ muội, lẽ ra nên đến thăm một chút để nói tiếng chúc mừng, thứ hai cũng là vì từ lúc bọn người Lý lương viện vào cửa đến nay, chưa từng gặp được Tô lương đệ vô cùng đắc sủng trong truyền thuyết kia.
Vì thế, nàng ta không tiếc lôi kéo Chung lương viện và cả Tiền phụng nghi cho đủ số lượng.
Khi đi thời gian vẫn còn hơi sớm, nhưng đối với những người mỗi ngày đều phải đến Kế Đức Đường để thỉnh an như bọn họ thì đã không còn sớm nữa. Cũng là bọn họ đến không đúng lúc, khi đến Bàn Nhi đang nôn ói.
Dường như đang tỏ rõ cái thai này của Bàn Nhi không thuận, lúc đầu khi chưa biết mình có thai hoàn toàn không có phản ứng gì, ngày hôm trước vừa chẩn ra hỉ mạch, ngày hôm sau Bàn Nhi đã bắt đầu nôn rồi.
Vừa mới bắt đầu cảm thấy có chút buồn nôn, Bàn Nhi vẫn chỉ cho là ăn phải thứ gì nên đau bụng, còn gọi Đổng thái y tới xem bệnh một lần.
Đổng thái y nói nàng không hề có gì bất thường, nôn nghén đối với phụ nữ mang thai thật ra rất bình thường. Được Đổng thái y nhắc nhở như thế, Bàn Nhi mới móc nối chuyện buồn nôn và nôn nghén lại với nhau.
Từ đó một khi đã xảy ra là không thể ngăn cản, thứ thường ngày thích ăn bây giờ cũng không thích ăn nữa, ngửi cái gì cũng có mùi, chuyện đầu tiên làm vào buổi sáng tất nhiên là phải nôn một lần, không nôn hết bữa cơm tối hôm qua ra thì không thôi.
Lần đầu tiên bọn người Tình cô cô trải qua chuyện này, ai nấy đều có chút luống cuống tay chân.
Còn có Thái Tử, buổi sáng hắn thức dậy thấy nàng… có động tĩnh, còn tưởng rằng hôm nay mặt trời mọc ở phía tây, cuối cùng nàng cũng không quậy phá với mình nữa, ý nghĩ này không có kéo dài được bao lâu, thì thấy Bàn Nhi che miệng lại, giống như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, suýt nữa chút thì rơi từ trên giường xuống.
Y phục của hắn còn không có mặc xong, bước thật nhanh tới kéo người kia từ mép giường lên, vừa nhớn nhác gọi người tới, rất nhanh sau đó một đám người đều tràn vào.
Tình cô cô dẫn theo bọn người Hương Bồ, người thì bưng chậu, vừa bưng nước ấm.
Bàn Nhi nôn một trận vào chậu, nôn đến nỗi nước mắt đều rơi ra, cuối cùng cũng nôn xong.
Nàng vừa uống nước ấm vừa thở hổn hển, Thái Tử cau mày, mặt đen giống như đáy nồi. Còn về Phúc Lộc, đã cúi người ra ngoài để sai người đi gọi thái y từ lâu.
Bọn người Lý lương viện lại đến ngay vào lúc này.
"Ta thật sự không sao cả, chỉ là nôn nghén thôi."
Trải qua kinh nghiệm hai ngày trước, Bàn Nhi biết buổi sáng nôn một lần như thế ít nhất có thể khiến nàng chống đỡ thêm một lát nữa, nhân lúc này nàng cũng định đi ăn một ít đồ ăn, nên vội vàng bảo bọn người Tình cô cô giúp nàng mặc quần áo trang điểm, tất cả đều làm thật đơn giản. Đến khi ra bên ngoài ngồi xuống, nhân lúc đang chờ hạ nhân dọn thức ăn lên, nàng mới giải thích với Thái Tử.
Thái Tử rõ ràng không tin, nhưng thái y chưa đến hắn cũng không thể nói được gì, chỉ là mặt của hắn trở nên âm trầm hiếm thấy, cho dù là ai thì cũng sẽ biết tâm trạng của hắn không tốt.
Bạch Chỉ đứng ngoài cửa có chút do dự.
Vẫn là Bàn Nhi nhìn thấy nàng ta, hỏi: "Sao vậy? Có việc gì thì vào đây nói."
"Chủ tử, bọn người Lý lương viện tới thăm người ạ."
"Lý lương viện? Đông Cung có Lý lương viện từ khi nào vậy."
Bạch Chỉ lập tức nhắc nhở: "Chính là mấy vị mới vào cửa kia."
Bàn Nhi lập tức nhìn Thái Tử.
Lần này mặt của Thái Tử cũng không thể đen được nữa, dường như loáng thoáng còn có chút xấu hổ. Là bị ánh mắt của Bàn Nhi nhìn cho xấu hổ.
"Vậy thì gọi vào đây đi." Đôi mắt của Bàn Nhi vẫn nhìn Thái Tử, nói.
"Nàng nhìn cô như vậy làm gì, cũng đâu phải ta gọi bọn họ đến." Thái Tử ho một tiếng, nói.
"Còn không phải là vì Thái Tử gia ở chỗ của ta, nên bọn họ biết rồi mới tới, nếu không phải ta như vậy, không đúng, nếu bọn họ không biết thái tử đang ở chỗ ta, thì người ta cũng không thèm đến chỗ của ta đâu."
"Xem nàng nói lời kỳ quái gì kìa." Thái Tử bị chọc cho bật cười.
Bàn Nhi hừ một tiếng.
"Thật chẳng ra làm sao."
Nghe ra được lời này của Thái Tử chỉ là nói đùa, giọng điệu cũng mềm mại, Bàn Nhi cũng có chút không thuận theo.
"Bây giờ chàng chê ta chẳng ra làm sao? Tại sao trước kia không chê, có phải là thấy ta hoa tàn ít bướm…" Nàng một mặt giả vờ lau nước mắt, một mặt giả vờ khóc ròng nói.
Ấn đường của Thái Tử dựng thẳng, vội nói: "Dừng lại, gần đây nàng lại xem thoại bản gì vậy?"
Những chuyện giống như vậy cũng không phải trước đây Bàn Nhi chưa từng làm, chỉ là trước kia khi ở Dương Châu, gánh hát ở Dương Châu nhà in cũng nhiều, tất nhiên thoại bản cũng nhiều, Bàn Nhi thấy hứng thú, còn lấy ra diễn với Thái Tử.
Màn vừa nãy chính là đang diễn người vợ nghèo hèn, bị trượng phu Trần Thế Mỹ ruồng bỏ.
Bên này Thái Tử hỏi Bàn Nhi xem thoại bản gì, bên kia mấy người đang được đưa vào trong thì bị kẹt lại ở cửa, vào cũng không được, không vào cũng không được.
Loáng thoáng có thể nghe thấy bên trong có tiếng khóc của nữ nhân, còn có tiếng khiển trách của Thái Tử gia.
Đây là Tô lương đệ chọc Thái Tử gia không vui?
"Chính là… mang từ Dương Châu về…" Bàn Nhi thấy không gạt được, chỉ có thể thành thật khai báo, lúc trước nàng mang cả một rương thoại bản từ Giang Nam về.
Chỉ là khi trở về sắp lâm bồn, cũng không có thời gian xem, sau khi sinh con ra lại bận rộn với con, cũng là vì gần đây muốn giết thời gian, nên lấy mấy quyển ra xem.
"Tiểu tinh quái, thật lắm trò, cẩn thận sau này dạy hư Uyển Chu mất." Thái Tử nhéo nhéo gò má nàng rồi nói. Trong lòng Bàn Nhi oán thầm, dạy hư rồi mới tốt, nếu quá ngoan ngoãn thì sẽ bị người ta bắt nạt.
Kiếp trước Bàn Nhi không có con gái, nhưng Kiến Bình Đế có con gái, mỗi đứa đều được dạy thành tiểu thư khuê các, không thể đè ép nữ quan và ma ma trong phủ công chúa, lại không quản được trượng phu nạp thiếp, không ít lần hồi cung kể khổ.
Ngoài mặt Kiến Bình Đế không nói gì, nhưng sau lưng không ít lần nổi giận trước mặt nàng, cho nên từ sau khi sinh hạ con gái, Bàn Nhi đã âm thầm quyết định, sau này nhất định phải dạy con gái mạnh mẽ một chút, dù sao cũng không thể giống như những công chúa trong cung kia, tránh cho về sau xuất giá bị người ta bắt nạt.
Bên này hai người đang nói về tiểu thoại, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, Bạch Chỉ đi vào trước, sau khi đứng vững mới vẫy vẫy tay, bên kia Hương Bồ dẫn cả đám người đi vào.