Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 84

Bàn Nhi vội vàng ho một tiếng, lập tức ngồi thẳng lên.

Thái Tử cũng nghiêng người đi bưng trà trên giường lò.

Bọn người Lý lương viện được hạ nhân dẫn vào, trước tiên phải đi qua một bức rèm bằng chuỗi ngọc thạch, mới có thể đi vào thứ gian. Khi đi qua rèm, Chung lương viện ghé mắt nhìn một chút, nhưng rất nhanh đã bị hai người trên giường thu hút ánh nhìn.

Trên giường phủ một lớp nỉ len màu nâu nhạt, phía trên trải chiếu tre tinh xảo trơn nhẵn như ngọc, ở viền chiếu được quấn dây vàng, đồ tựa lưng và gối dựa hình tròn màu xanh mai cua, phía trên thêu hoa mai trắng, vô cùng thanh lịch và độc đáo. Bàn thấp và mấy cái ghế phía dưới đều được làm bằng gỗ tử đàn, trên đa bảo các bày biện những đồ trang trí khác nhau, mỗi một món đều là vật trân quý khó gặp.

Mấy người này cũng từng đến viện tử của Hồ lương đệ, bố cục lớn nhỏ đều không khác là bao, nhưng chỉ nhìn vật trang trí và cách bố trí trong phòng, thì có thể nhìn ra hai vị lương đệ này ai cao hơn một bậc, Hồ lương đệ là lão nhân ở Đông Cung, còn Tô lương đệ này chẳng qua chỉ mới vào cửa không đến ba năm.

Đến bây giờ, Lý lương viện cũng đã có thể hiểu được tại sao khi vừa nhắc tới Tô lương đệ này, vẻ mặt của Hồ lương đệ lại như nghẹn ở cổ họng như thế.

Nhìn đến tướng mạo, lông mày không vẽ mà đen, môi không tô mà đỏ, sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, đập vào mắt người khác là một đôi mắt đa cảm lấp lánh sáng ngời, cùng với làn da trắng hơn cả sương tuyết.

Chẳng qua cũng chỉ có vậy, Lý lương viện thầm nói trong lòng.

Nàng ta nghe nói Tô lương đệ này xuất thân sấu mã, chỉ coi là một mỹ nhân khuynh thành khó gặp một lần, mới có thể khiến Thái Tử gia mê đắm đến nỗi như si như say, thì ra vẻ ngoài cũng chỉ có vậy thôi.

Rất nhanh, ánh mắt của Lý lương viện đã bị Thái Tử ngồi phía bên trái thu hút.

Cũng chẳng nhìn được mấy lần, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên cả, rõ ràng là nghĩ đến chuyện gì không thể nói ra được.

Thái Tử không khỏi nhíu mày lại, chợt cảm thấy trên tay tê rần.

Lại là bàn tay nhỏ của Bàn Nhi chui từ dưới bàn qua, nhéo trên tay hắn một cái. Ngẩng đầu lên nhìn người kia, đôi mắt đều đỏ lên vì tức, đúng thật là một túi giấm nhỏ. Nhưng nàng thật sự có chút vô lễ, nhìn nam nhân thế mà lại nhìn như thế, cũng không biết lúc trước làm sao vượt qua đại tuyển.

Thái Tử buông chén trà xuống, phát ra một tiếng vang giòn, lập tức đánh thức vô số người.

"Tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến Tô lương đệ."

Bàn Nhi cũng không nói gì.

Thái Tử có chút đau đầu, hơi nhíu mày lại, giơ tay lên một cái.

Bọn họ đều đứng dậy, đứng ở nơi đó, nhìn cũng chẳng ra làm sao. Bàn Nhi mới nói: "Hương Bồ, nhấc ghế đến cho bọn người Lý lương viện ngồi, nói đến là để thăm ta, sao có thể để bọn họ đứng được."

Nhấc ghế đến, rồi lại bưng trà lên, trong phòng yên tĩnh khiến cho người ta có chút xấu hổ.

Lúc này, Phúc Lộc chạy đến giải vây, lão ta đứng ở ngoài cửa bẩm báo: "Chủ tử, Đổng thái y mời tới rồi."

Lúc này mới nâng mắt lên, nói: "Được rồi, các người đều lui ra đi, nếu như muốn thăm người, chờ một vài ngày khi thân thể của Tô lương đệ thoải mái hơn rồi hẵng đến."

Mấy người vừa mới ngồi xuống chỉ có thể đứng lên lần nữa, hành lễ, rồi nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Đi ngang qua Đổng thái y.

Đến khi ra ngoài rồi, Lý lương viện còn quay đầu nhìn lại, dường như nàng ta muốn nói gì đó, nhưng lại bị Chung lương viện kéo cho một cái.

Mãi cho đến khi ra khỏi cửa viện, Lý lương viện mới nói: "Thái y cũng mời rồi, thân thể của nàng ta sẽ không có gì không ổn đấy chứ "

Chung lương viện dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc cũng vô cùng cạn lời nhìn nàng ta, bước sang bên cạnh một bước: "Nếu như ngươi rảnh rỗi quá muốn gây chuyện, thì đừng liên lụy ta. Lý Thuần Nhi, đây là trong cung, không phải ngoài cung, ngươi có thể sửa cái miệng không biết điều của ngươi được hay không?"

Đều là quý nữ trong kinh thành, Lý lương viện là con gái nhà phủ công chúa, Chung lương viện có phụ thân là Hữu Thiêm Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện, đại quan chính tứ phẩm, hai người tất nhiên quen biết nhau, nhưng quan hệ cũng chỉ như vậy thôi.

"Ta chỉ là tò mò, ngươi nói ta như vậy làm gì." Lý lương viện có chút uất ức nói.

"Được rồi, trong viện của ta còn có chút việc, đi trước một bước, không đi cùng các ngươi nữa." Nói xong, Chung lương viện dẫn theo cung nữ bên cạnh vội vàng đi khỏi.

Để lại Lý lương viện rất uất ức, nàng ta tức giận nói với Tiền phụng nghi: "Nhìn xem nàng ta có thái độ gì đây chứ, nào có ai nói chuyện với người khác như thế."

Tiền phụng nghi cười gượng một tiếng, không nói gì, trong lòng lại hạ quyết tâm sau này cũng phải tránh xa Lý lương viện này một chút. Trước kia thấy nàng ta cởi mở, rất dễ thân thiết, bây giờ xem ra hình như não bộ thiếu mất một sợi dây.

Đứng ở cửa viện của Tô lương đệ, lại dám nói có phải thân thể người ta không ổn hay không, nếu như để cho người khác nghe được câu này … Nghe nói Tô lương đệ này rất được Thái Tử sủng ái, lại sinh tường thụy thai long phượng, Hoàng hậu nương nương cũng có chút coi trọng, một người như vậy nếu như thật sự so đo làm khó dễ bọn họ, thì cho dù có mười người như bọn họ cũng chịu không đủ.

Nghĩ đến đây, Tiền phụng nghi nói: "Lý tỷ tỷ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng mau trở về đi thôi."

Trong phòng, khi Thái Tử nghe xong lời Đổng thái y nói 'nôn nghén chỉ là phản ứng bình thường, có thể uống một ít thuốc làm dịu nôn nghén thích hợp, nhưng thuốc có ba phần độc, vẫn là không uống cho thỏa đáng', sau khi đợi ông ta nói xong, thì vẫy tay bảo đối phương lui xuống.

Hắn lật bàn tay qua nhìn một chút, rồi lại nhìn Bàn Nhi một cái, Bàn Nhi lập tức chột dạ.

"Ai kêu nàng ta nhìn chàng như vậy, làm gì có ai nhìn người khác như vậy." Hờn dỗi nói xong, bản thân Bàn Nhi cũng cảm thấy lông tơ trên cánh tay đều dựng thẳng cả lên, thật ra lúc ấy nàng lén nhéo Thái Tử, hoàn toàn không có dùng não, nhưng cũng làm cho tròn việc này.

Thái Tử ý vị vô cùng thâm trường nhìn nàng một cái, Bàn Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt này, đầu óc co lại, người đã nhào tới rồi.

"Ở trong phòng ta, nàng ta cũng dám nhìn chàng như vậy, chàng chỉ có thể cho ta nhìn."

Thái Tử phát ra giọng mũi đầy nghi hoặc, được điều chỉnh nhẹ nhàng, vô cùng từ tính êm tai.

Qua thật lâu Bàn Nhi vẫn chưa thoát ra khỏi ánh mắt này và giọng mũi này, mãi cho đến khi nghe thấy Thái Tử hỏi: "Nhìn cái gì?"

"Nhìn chàng đó, sao chàng anh tuấn dữ vậy." Nàng nói đến nỗi chỉ cảm thấy đây là lấy lòng.

Thái Tử không kìm được, bị chọc cho bật cười, sờ lên gò má của nàng: "Cô nói nàng là một túi giấm, nàng cứ luôn không nhận." Lời này hắn đè ép cuống họng nói.

Nói xong, hắn lại nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi dùng bữa sáng thôi, nếu như thật sự khó chịu, thì đem đơn thuốc mà Đổng thái y để lại đi sắc rồi uống, uống ít một chút, có lẽ cũng không sao."

Ngoài miệng Bàn Nhi đồng ý, nhưng trong lòng hoàn toàn không có ý định uống thuốc kia.

Kiếp trước nàng sinh hai đứa con, có lẽ là chúng quan tâm đến mẹ, hai đứa bé đều không làm ầm ĩ chút nào, nhưng khi con dâu của nàng là Phương Xuân mang thai đứa thứ ba thì bị giày vò rất ghê gớm, ăn cái gì cũng không ngon miệng, ngửi cái gì cũng buồn nôn, vào lúc đấy lại đến mùa hè, mùa hè giảm cân, vậy nên giày vò người ta không nhẹ, về sau là vì chuyển đến Tây Uyển đi nghỉ mát, cuối cùng mới không nôn nữa.

Không ngờ rằng cái thai này của nàng cũng rơi vào mùa hè. Nhưng mà muốn đến Tây Uyển thì đừng mơ nữa, bây giờ Thái Tử đang bề bộn làm quen với chính vụ, làm thế nào cũng không có khả năng rời khỏi Tử Cấm Thành.

Từ sau khi Bàn Nhi được chẩn ra là có thai, thì không đến Khôn Ninh Cung nữa.

Đúng lúc nhìn thấy hôm nay là một ngày trời đầy mây, bên ngoài cũng không có ánh nắng, nàng định đến Khôn Ninh Cung một chuyến.

Vừa vào đến Khôn Ninh Môn, đã nhìn thấy ngũ hoàng tử phi mang theo mấy cung nữ vội vàng ra khỏi cửa cung này, đôi mắt nàng ta hơi đỏ, hình như vừa mới khóc. Khi đi ngang qua Bàn Nhi, nàng ta không nói lời nào, mà chỉ vội vàng gật đầu, người đã đi ra ngoài mất.

Đi vào điện rồi đến Đông Noãn Các, Phó Hoàng Hậu đang nằm nghiêng trên giường để Niệm Thu xoa đầu.

Bàn Nhi đến Khôn Ninh Cung cũng coi như quen đường quen lối, vừa khom gối hành lễ đã được Phó Hoàng Hậu gọi đứng lên, lại ban ghế, ngồi ở phía dưới.

"Trước đó bổn cung còn đang nhắc tới con với Niệm Thu, nói con lại mang thai rồi, thân thể có khoẻ không, thái y nói thế nào, ta nghe Thái Tử nói con nôn rất nhiều?"

Bàn Nhi cũng không che giấu, gật đầu nói: "Con nôn hơi nhiều một chút, nhưng thái y nói đây là chuyện bình thường, có lẽ qua một thời gian ngắn sẽ có thể tốt hơn, cho nên mãi luôn không đến thỉnh an nương nương, hôm nay thấy bên ngoài không quá nóng bức, mới ra ngoài đi một chuyến."

"Nếu như không thoải mái, cũng không cần đến chỗ của bổn cung mãi, để ý đến của thân thể của mình nhiều hơn. Lúc trước khi bổn cung mang thai Thái Tử, cũng nôn rất nhiều, cứ nôn mãi đến khi sắp năm, sáu tháng mới dừng, ăn những thứ có vị chua nhiều hơn, mơ muối hay gì đó, ít nhiều gì cũng có thể giảm buồn nôn, nhưng vẫn phải gắng sức để mình ăn nhiều cơm một chút, nếu không thì người chịu không nổi đâu."

"Tạ nương nương quan tâm, thiếp thân sẽ luôn ghi nhớ." Phó Hoàng Hậu gật gật đầu, giống như đang lảm nhảm việc nhà mà nói tiếp: "Lúc nãy khi con đi vào, có gặp được Thích thị không?"

"Có gặp, chỉ là thiếp thân thấy mắt của ngũ hoàng tử phi hình như có hơi đỏ." Bàn Nhi nói có chút chần chờ.

Nhắc đến việc này, Phó Hoàng Hậu lộ ra thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nàng ta ấy à, bổn cung cũng không biết nói nàng ta như thế nào, sinh ra vốn là một người tính tình mềm mại, Thục tần lại là một người thích gây rối, bây giờ hậu viện của ngũ hoàng tử lại có thêm một người có thể gây rối hơn rồi. Nàng ta bị chọc tức mấy lần, có lẽ không chịu nổi nữa, nên chạy đến tìm bổn cung kể khổ."

Rõ ràng Phó Hoàng Hậu đau đầu có liên quan đến việc này, bà nói chuyện cũng vô cùng kích động.

"Không phải bổn cung nói nàng ta, chẳng lẽ một trắc phi còn có thể leo lên trên đầu nàng ta hay sao, bản thân không giữ được còn có thể oán trách ai đây? Trong lòng nàng ta không thoải mái, thì làm ầm ĩ với ngũ hoàng tử, càng làm ầm ĩ thì nam nhân càng không muốn thân cận với nàng ta, đây không phải hoàn toàn ngược lại. Nàng ta lại có con trai, sau này vương vị do con trai kế thừa, chẳng lẽ còn sợ vị trắc phi kia tạo phản với nàng ta sao…"

Lúc này, Niệm Thu đột nhiên lên tiếng.

"Nương nương, những lời này cũng không phải người chưa từng nói với ngũ hoàng tử phi, nhưng bản thân nàng ta là một người điểm hóa không thấu, người bên cạnh nói cái gì cũng không có tác dụng, người cần gì phải tức giận, vẫn nên uống chút trà cho bớt giận."

Niệm Thu cũng không phải là một người không hiểu chuyện, Phó Hoàng Hậu chợt kịp phản ứng, Bàn Nhi cũng là trắc phi tương đối được sủng ái, nói với nàng những điều này không phải rõ ràng là đang chỉ vào con lừa trọc mắng hòa thượng?

Phó Hoàng Hậu cũng là do tức giận đến nỗi chập mạch rồi, bình thường bà sẽ không như vậy, nên vội vàng che lấp, nói: "Uống trà uống trà, bổn cung nói những lời này, đừng khiến con tức giận theo."

Bàn Nhi giống như không nghe ra cái gì, nhận lấy ly trà cung nữ đưa qua, nếm thử một ngụm cười nói: "Trà này quả thật không tệ, nơi này của nương nương đúng là có nhiều đồ tốt."

"Đây là Ngân Châm mới được tiến cống lên, nếu như con thích, lát nữa bảo Niệm Thu gói một ít lại cho con, nhưng con đang mang thai, nên uống ít trà thôi."

Hai người nói chuyện về trà một lát, sau đó Phó Hoàng Hậu thấy Bàn Nhi không suy nghĩ nhiều về những lời nói lúc nãy, cuối cùng mới yên lòng.

Thật ra Bàn Nhi cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, thứ nhất suy nghĩ nhiều thì cũng vô dụng, thứ hai nàng và Phó Hoàng Hậu cũng không có mâu thuẫn gì, nàng lại đang mang thai, Phó Hoàng Hậu không thể nào mượn lời nói để giáo huấn nàng.

Hơn nữa những điều Phó Hoàng Hậu nói là tình hình thực tế, suy nghĩ này là suy nghĩ mà đa số các chính thất đều đang có hiện tại.

Đích thứ không thể nghịch, bất luận là hoàng vị vương vị, hay là người bình thường kế thừa gia sản cũng vậy, đều là đích tử kế thừa trước rồi mới đến trưởng tử, không có đích tử mới cho trưởng tử kế thừa.

Nhưng hoàng gia cũng có chỗ tốt của hoàng gia, ví dụ như ngũ hoàng tử, hắn đã được phong làm Việt Vương, sở dĩ không chính thức gọi như vậy, là bởi vì hắn vẫn chưa xuất cung xây phủ. Vương vị sau này của hắn tất nhiên sẽ do đích trưởng tử của hắn và Thích thị kế thừa, những đứa con trai khác thì được phong quận vương.

Bất luận như thế nào, chỉ cần có thể mang được cái họ Tông này, sẽ không thiếu miếng cơm để ăn quả đúng là thật. Nhớ lúc đầu nàng cũng chỉ mong Việt Nhi có thể được phong làm vương, an ổn làm một vương gia ung dung tự tại của nó là được rồi, đáng tiếc lại không được như mong muốn của nàng.

Ban đêm Thái Tử tới, Bàn Nhi nói việc này với hắn.

Thái Tử trầm ngâm một hồi, nói: "Gần đây lão ngũ quả thật vô lý, thế mà học được cách sủng thiếp diệt thê rồi."

Sau khi nói ra, phát hiện Bàn Nhi không đáp lời, hắn mới phản ứng được Bàn Nhi cũng là thiếp.

Hắn ho một tiếng: "Không thể vơ đũa cả nắm, cô và lão ngũ không giống nhau."

Bàn Nhi miệng không nói gì, trong mắt lại giống như đang nói, có cái gì mà không giống nhau.

"Tình huống của cô và lão ngũ không giống nhau, vương phi của lão ngũ cũng không có phạm sai lầm…"

Nghe được một nửa, Bàn Nhi lập tức từ trên giường đi xuống, đi vào trong phòng, tốc độ nhanh đến mức Thái Tử cũng không phản ứng kịp.

Phúc Lộc đứng bên cạnh cửa như một cây cột, lúc này xoay người sang chỗ khác, hoàn toàn biến mình thành cây cột.

Lúc này chỉ có một mình hắn ta hầu hạ, các cung nữ khác đều đang chờ bên ngoài, Thái Tử cũng không có bối rối như vậy, ngồi một lát, uống mấy hớp trà, đưa tay sờ lên mũi, sau đó cũng đi vào trong phòng.

Đi vào thấy nàng đang nằm trên giường úp mặt vào trong, giống như đã ngủ rồi, nhưng chắc chắn vẫn chưa ngủ.

Hắn đứng đấy, vén màn lên, sau đó ngồi xuống mép giường.

"Ngồi dậy, còn ra thể thống gì."

Cũng không ai để ý đến hắn.

"Cô đâu có nói gì nàng, nàng tức giận cái gì."

Vẫn không có ai để ý đến hắn.

Hắn xoay người tách bả vai nàng ra, nhẹ nhàng tách một hồi vẫn không nhúc nhích, mới phát hiện nàng đang khóc thầm.

Cũng không có tiếng động gì, chỉ là nước mắt rơi trên mặt.

Giọng nói của Thái Tử trở nên gấp gáp, "Ta cũng đâu có nói gì nàng, nàng khóc cái gì."

Chưa nói còn tốt, vừa nói xong Bàn Nhi trực tiếp khóc ra tiếng.

"Tại sao càng ngày càng trẻ con vậy, đã là mẹ của hai đứa bé rồi." Hắn kéo nàng lên, dùng tay lau nước mắt cho nàng nói.

Nàng rầu rĩ nói: "Ta vốn dĩ vẫn còn nhỏ, vẫn chưa mười tám đâu."

Bình Luận (0)
Comment