Uyển Chu chạy vào giống như một cơn gió.
Con bé mới tan lớp nữ học thì nghe nói đệ đệ gặp phải rắc rối, ngay cả hậu viện cũng không vội đi về mà đi đến viện của Tông Việt trước tiên.
Quả nhiên tìm được Tông Kiềm đang ở đây.
Cung nữ Bán Hạ đang cầm túi sách của Uyển Chu trong tay, thở hồng hộc đi theo phía sau con bé, không đuổi theo kịp, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn quận chúa biến mất trước mặt mình.
Nàng ấy vịn đầu gối, muốn cất tiếng gọi quận chúa nhưng nghĩ đến đây là chỗ nào, nên vội kìm nén lại.
“Đệ nói xem đệ chọc vào nó làm gì? Cao quý phi vốn dĩ là người bao che, lại muốn đi tìm Hoàng Tổ mẫu tố cáo, đệ đi đánh nó, không phải là đưa tai cho người ta véo hay sao?”
Uyển Chu còn chưa kịp đứng vững đã lập tức túm Tông Kiềm núp sau lưng Tông Việt ra.
Đừng tưởng Tông Kiềm mới hơn ba tuổi một chút, nhưng không hề thấp, so với đại ca chỉ kém có nửa cái đầu, dáng vẻ kháu khỉnh, lại còn rất khỏe mạnh, nhìn thì đúng là dạng người có thể đi gây chuyện thị phi.
Chẳng qua lúc này thằng bé vô cùng thành thật. Từ lúc nó đánh Tông Thốc xong, đầu tiên là bị đại ca dạy dỗ, sau đó bị đại tỷ dạy dỗ. Nghe nói Tề vương nhà Đường trắc phi đã tìm đến Đông cung, nó sợ bị nương đánh nên nhanh chóng trốn đến chỗ của đại ca, ai ngờ vẫn bị đại tỷ tìm được.
“Ai bảo nó chọc vào đệ chứ, nó cướp mất roi của đệ!” Tông Kiềm thể hiện vô cùng quật cường, điển hình của kiểu: Mặc dù đệ sợ bị nương đánh nhưng đệ sẽ không đầu hàng.
“Nó cướp roi của đệ thì đệ đánh nó luôn sao? Đệ đánh rồi thì cũng thôi đi, đánh ở mấy chỗ không ai nhìn thấy thì không tốt à, lại đánh ngay trước mặt người ta. Đệ sợ không có ai đến cáo trạng đúng không?” Uyển Chu nói với thái độ tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Đức Toàn đứng bên cạnh cúi đầu mím môi cười, Tông Việt cũng đang cười.
Đang cười thì thấy Uyển Chu trừng mắt sang, Tông Việt vội vã trừng mắt nhìn Đức Toàn một cái rồi bước ra xa, nói: “Thôi, rốt cuộc là tỷ đang dạy bảo nó hay là đang dạy nó bày trò xấu. Nếu để cho nương nghe thấy, khả năng sẽ lại muốn phạt tỷ đi luyện chữ đấy.”
Uyển Chu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nương bắt nó đi luyện chữ.
Đừng tưởng con bé nói chuyện như người lớn, nhưng thật ra nó cũng mới chỉ có năm tuổi, mới bước vào nữ học. Tông Việt và con bé là thai đôi, đương nhiên là cũng cùng nhập học, hơn nữa con đọc sách ở trên thư viện.
Theo lệ cũ của Đại Chu, nhóm hoàng tử hoàng tôn khi được năm tuổi thì phải vào thư viện đọc sách, Tông Việt cũng mới nhập học không được bao lâu. Đại ca và đại tỷ đã đi học rồi, không có ai chơi cùng với Tông Kiềm, vì vậy thằng bé gây sự mấy ngày trời, đòi phải tiến vào thư phòng. Việc này Bàn Nhi không tán thành, Thái Tử cũng chỉ coi đây là lời trẻ con nên không để trong lòng, ai ngờ thằng bé này không biết dùng cách gì mà thuyết phục được Tông Việt cùng dẫn nó đến thư phòng.
Chẳng qua chỉ giống như mang theo tiểu tuỳ tùng, lại là đứa trẻ nhà Thái Tử, dù cho các tiên sinh đều biết cũng không có ai nói gì. Tông Kiềm mới đi đến đây lần thứ hai, nó không được vào trong đọc sách mà là ở bên ngoài chơi cùng với mấy tiểu thái giám, chờ đến khi nào nhóm hoàng tôn đến thời gian nghỉ của buổi đọc sách, cửa vào thư phòng sẽ náo nhiệt.
Có mấy tiểu hoàng tôn không chênh lệch nhiều tuổi với Tông Việt, năm nay cũng vừa mới nhập vào thư phòng, vất vả lắm mới nhịn được đến lúc kết thúc, đương nhiên phải ra ngoài hóng gió một chút. Tông Kiềm có cao đến mấy thì khi chen lẫn vào trong nhóm người cũng không dễ thấy.
Đều là mấy đứa trẻ chưa lớn hẳn, mặc dù những đứa trẻ trong cung đều trưởng thành sớm nhưng vẫn có những đứa không hiểu chuyện. Đứa bé lão Ngũ Tông Thốc của nhà Tề Vương nhìn thấy roi trong tay Tông Kiềm rất đẹp thì lập tức muốn cướp roi của nó, ai ngờ roi còn chưa cướp được thì đã bị đ.è xu.ống đất đánh cho một trận.
Nếu như người bị đánh là người khác thì thôi đi, chẳng qua Tông Thốc mới có năm tuổi mà thôi, cũng xem như là một trong những đứa trẻ nhỏ nhất ở Thư phòng. Đều là anh em họ hàng cả, hai đứa trẻ cùng tuổi đánh nhau thì người lớn trong nhà cũng chẳng đi cáo trạng. Ai ngờ sau khi nghe ngóng được là do Hỗn Thế Ma Vương lão Tam của nhà Thái Tử đánh, đứa trẻ kia cũng chỉ hơn ba tuổi một chút. Năm tuổi bị ba tuổi đánh, lần này Tông Thốc không chịu nghe theo, cảm thấy rất mất mặt nên quay về cáo trạng với mẹ ruột là Đường trắc phi.
Đường trắc phi vất vả lắm mới sinh được một đứa con, nhất là đứa con này còn được Tề vương coi trọng, đối xử như trân châu bảo bối, nhìn thấy con mình bị đánh bầm dập mặt mũi, lại còn chạy về khóc lóc kể lể với mình nên lúc này nàng ta đi tìm Cao quý phi để cáo trạng.
Nàng ta chưa biết gì cả đã chọn đi đến Đông cung để đòi công bằng cho con. Bây giờ Thái Tử Phi vẫn còn ngồi ở Kế Đức đường, nhất định phải đợi Bàn Nhi dẫn kẻ đầu sỏ đến để ba mặt một lời.
Uyển Chu thấy đại đệ nói vậy, lập tức trả lời nói: “Đệ không nói với nương, vậy nương chẳng phải không biết sao. Còn tỷ đương nhiên là đang dạy dỗ nó rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã thích chạy loạn khắp nơi cả ngày. Sau này không thể tránh khỏi việc có liên quan với mấy người ở thư phòng, nếu bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ? Nói vậy nhưng tỷ thấy Tông Thốc cũng thật là, đánh nhau đã đủ mất mặt rồi, giờ lại còn đến cáo trạng để cả cung đều biết.”
“Được, cái này ai bảo là dạy dỗ đệ đệ, rõ ràng là đến để bênh vực đệ đệ mà.”
Bàn Nhi đứng ngoài cửa, sau khi nghe thấy, trong lòng rất tức giận.
Bán Hạ và nô tài đi theo bên cạnh Tông Việt còn định đi vào thông báo cho nhóm tiểu chủ tử, nhưng bị nàng trừng mắt liếc một cái thì cúi đầu không lên tiếng.
“Đệ cũng vậy, sao đệ không trông nó chứ? Người là do đệ dẫn đến, vậy mà lại không thèm để ý.” Uyển Chu oán giận nói.
Vẻ mặt Tông Việt oan ức: “Lúc đấy đệ không hề dẫn đệ ấy đi, là tự đệ ấy lén lút chạy đến. Lần trước dẫn nó đi cũng là vì nó quá đáng ghét, cứ quấn lấy đệ mấy ngày, đệ thấy nó đáng thương…”
“Đáng thương á? Nó đáng thương chỗ nào?” Uyển Chu ghét bỏ nói.
Một tỷ một huynh đều dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn Tông Kiềm, tiểu tử này cũng không tự giác, không hề cảm thấy xấu hổ chút nào. Có lẽ là đói bụng rồi nên tự mình leo lên ghế cầm bánh ngọt ăn, lại còn không quên uống hai ngụm trà cho bớt dính miệng.
Thật đúng là làm người ta phát sầu!
Uyển Chu và Tông Việt đều nghĩ như vậy, nhưng Nhị đệ là do nương sinh, là ruột thịt huynh đệ cùng một mẹ sinh ra nên không thể không quản được.
“Ăn ăn ăn, đệ không thấy sợ à. Tỷ nói cho đệ biết, đợi lát nữa tỷ dẫn đệ đến thỉnh tội với nương, đệ nhớ phải giả vờ đánh thương một tí, khóc nhiều thêm chút, nói là Tông Thốc đánh đệ trước nên đệ mới đánh lại. Đến lúc đó tỷ với Tông Việt ở bên cạnh van xin giúp đệ, đồng thời ta cũng sai người mời phụ vương đến, có phụ vương bên cạnh, dù thế nào thì nương cũng sẽ nể mặt, không làm quá hung ác với đệ.” Uyển Chu tận tình khuyên bảo.
Bàn Nhi đứng bên ngoài tức đến nổ tung.
Như lời con gái nói, vậy thì lúc bình thường không có Thái Tử ở đây, trong mắt bọn nhỏ nàng chính là một người nương dữ dằn sao?
Bán Hạ mềm nhũn hai chân, trong lòng gào thét không thôi. Quận chúa của tôi ơi, người không thể bớt nói đi sao. Lần này đừng nghĩ xin tha cho Tam công tử, đến lượt người thì ai cầu xin cho đây.
Nàng ấy gấp gáp nháy mắt với Đức Tài đứng bên cạnh. Đức Tài vẫn không hiểu gì cho đến khi nhìn thấy khẩu hình của Bán Hạ mới biết là Bán Hạ muốn bảo hắn ta mau đi tìm Thái Tử gia đến đây.
Đức Tài lắc đầu, Bán Hạ trừng mắt nhìn hắn ta. Sau một phen trừng tới trừng lui, Đức Tài không kìm được mà lén lút bám sát vào tường rồi lủi đi.
Lúc này, Bàn Nhi đã bước vào trong.
Trong tay nàng cầm theo một cây thước, đen mặt bước vào.
“Nương.”
Uyển Chu lập tức ỉu xìu, Tông Kiềm cũng không cứng cổ lên gào cái gì mà “Nam tử hán đại trượng phu, khóc lóc chỉ là mấy chuyện đàn bà con gái hay làm”, còn Tông Việt cũng thay đổi thái độ bình thản, vội vã đứng lên.
“Nương.”
Nhìn ba đứa con đứng thành hàng trước mặt.
Uyển Chu nhìn thì ỉu xìu nhưng thật ra còn đang lén lút nhìn trộm nàng. Tông Việt thì lo lắng nhìn đại tỷ và đệ đệ, chỉ có Tông Kiềm là bày ra dáng vẻ không quan trọng lắm, chỉ có điều nhìn ra được là nó đang cố chống đỡ.
Cơn tức của Bàn Nhi lập tức vơi đi một nửa.
Cho dù như thế nào, tình thân giữa ba đứa nhỏ này vẫn rất đáng khen. Còn nhỏ như vậy mà đã biết phải che chở cho anh em, mặc dù phương pháp che chở này không đúng lắm.
Theo sự trưởng thành của ba đứa nhỏ, Bàn Nhi cũng nghĩ ra giải pháp làm sao mới có thể dạy được một đám con tốt. Dù sao thì nơi này cũng là hoàng cung, ruột thịt cùng mẹ sinh ra nhưng lại trở mặt thành thủ cũng không phải ít, may sao ở mặt này mấy đứa trẻ không khiến nàng phải lo lắng.
Ngoại trừ chuyện này, những mặt khác đều khiến người ta phải để ý cũng quá nhiều.
Đầu tiên là Uyển Chu, là người lớn nhất trong ba đứa. Mặc dù nó chỉ lớn hơn Tông Việt không đến hai canh giờ, nhưng cũng là đại tỷ. Nhưng mà vị đại tỷ này lại không có một tí dáng vẻ nào của đại tỷ, từ nhỏ đã cho thấy mình cực kỳ bá đạo, rồi đến khi trưởng thành, mấy món châu báu đồ vật bé gái thích thì nó lại không thích, cứ thích múa đao luyện kiếm.
Cũng do Thái Tử nuông chiều, thấy con gái thích thì lập tức tìm sư phụ đến dạy con bé. Trong cung có mấy đứa bé gái lớn như nó, mỗi người đều rất văn tĩnh đoan trang, đã xây dựng được hình thức ban đầu của đại gia khuê tú, còn nó thì lại giống như một đứa nhà quê. Người khác thì theo nương học vẽ hoặc học thêu thùa may vá, còn nó thì lại học dùng roi, học cưỡi ngựa.
Không đúng, gần đây Thái Tử còn tặng cho con bé một con ngựa con đã thuần hoá, làm cho nó sướng đến mức phát điên luôn. Sau khi tan học thì muốn chạy đến chuồng ngựa cưỡi hai vòng rồi mới về, suốt ngày hấp tấp. Mấy bé gái khác thì trắng trắng mềm mềm, chỉ có nó là phơi nắng đen hơn cả bé trai.
Về phần Kiềm Nhi thì càng không cần phải nói. Dù sao trong ba đứa nhóc này thì nàng đau đầu nhất là nó. Nóng nảy lại bướng bỉnh, suốt ngày gây rối không ngừng… Nàng sống cả hai kiếp rồi, thể diện bị mất đều vì đứa nhóc này.
Bàn Nhi nghĩ đến chuyện lúc trước thế mà Đường Trắc phi lại dẫn Tông Thốc đến Đông cung, đồng thời dưới tình huống như vậy mà mời Thái Tử Phi đến trước tiên.
Có lẽ hai năm nay Thái Tử Phi đã đoán được tâm tư của Thái Tử, nên đều đặt tâm tư lên người hai đứa bé này, vì vậy thể hiện ra rất bình thản. Bình thường, lúc đối nhân xử thế cũng công bằng công chính, khiến người ta không tìm được lỗi sai nào.
Xem như cùng là phi tần của Thái Tử thì bình thường hai người không thể không qua lại, nàng cung cung kính kính với Thái Tử Phi, Thái Tử Phi cũng đối xử với nàng không tệ, ít nhất thì bề ngoài vẫn cực kỳ hoà bình.
Nhận ra được Thái Tử Phi của hiện tại ngày càng trầm ổn lão luyện, bởi nếu đổi lại là trước kia, nếu chuyện như này xảy ra, nàng ta không ở giữa châm ngòi thổi gió thì cũng sẽ không nói giúp cho nàng bất cứ câu nào, Nhưng hôm nay Đường Trắc phi tìm đến, lúc nàng đến đó, từ trong giọng điệu của Đường Trắc phi có thể nghe ra được rằng Thái Tử Phi đang đứng về phía Tông Kiềm nói đỡ không ít lời.
Nếu con của mình mà đánh con người khác, nàng không thể không nói xin lỗi khi gặp nhau, đáng tiếc là vị Đường Trắc phi này lại bất ngờ không buông tha, trong lời nói chứa không ít đao kiếm. Cuối cùng đúng là nhờ có Thái Tử Phi giúp đỡ nàng mới mời được Đường Trắc phi rời đi.
Công tâm mà nói, đều là người Đông cung cả, việc này nhìn thì nhỏ nhưng nói không chừng sẽ bị người ta chuyện bé xé ra to gì đó. Thái Tử Phi giúp nàng nên nàng cũng không thể quở trách gì nhiều. Nhưng ở trong lòng Bàn Nhi lại bất ngờ cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà loại xấu hổ này không nhằm vào bất cứ ai, có lẽ là do bày ra nét xấu xí trước mặt tình địch.
Cũng bởi vậy, chân trước nàng vừa bước ra khỏi Kế Đức đường, chân sau đã lập tức đi tìm một cây thước đến.
Lúc đầu thì nàng định đánh lão Nhị một trận, để nó nhớ lâu, tránh cho sau này gây thêm tai hoạ, nhưng lúc này nhìn thấy ba đứa con đều đứng ở đây, nàng không xuống tay được.
“Thật khiến người ta không bớt lo lắng mà!” Nàng ngồi xuống ghế, vẫn là dáng vẻ tức giận.
Uyển Chu nói: “Nương, người cũng không thể trách Tông Kiềm được. Nếu không phải Tông Thốc chọc vào thằng bé thì nó cũng không đánh người.”
“Đúng vậy, nương, dù sao thì Nhị đệ vẫn còn nhỏ.” Tông Việt cũng khuyên nhủ.
Ngược lại, Tông Kiềm rất có chí khí, thấy đại ca đại tỷ nói giúp cho mình thì có hơi không chấp nhận được, lớn tiếng nói: “Ai làm người đó chịu, nương, nếu người muốn đánh thì cứ đánh, con sẽ không phản kháng.”
Thái Tử vừa đi đến trước cửa đã nghe được câu “Ai làm người đó chịu” rồi nhìn thấy nàng tức giận đến mức mặt mũi biến thành màu đen đang ngồi ở đằng kia như muốn bạo phát, hắn ho một tiếng rồi bước vào.
“Phụ vương!”
Liên tiếp ba tiếng gọi phụ vương là những giọng điệu khác biệt. Mà Tông Kiềm lại nhanh chóng chạy đến trốn sau lưng phụ vương.
Là ai bảo đứa nhóc này chỉ toàn cơ bắp, mà ngược lại, nó thông minh thì đúng hơn. Lúc biết không thể phản kháng thì dứt khoát nhận đánh cho có thể diện, bây giờ có cứu binh đến thì lập tức tỏ ra sợ hãi.
Trong mắt Thái Tử đầy ý cười, nhưng mặt đanh lại: “Lại chọc nương con tức giận sao?”
Tông Kiềm nói: “Nó cướp roi của con nên con mới đánh nó. Kia là roi phụ vương tặng con, dám cướp đi sao, con đánh chết hắn.”
Bàn Nhi thấy dáng vẻ không biết hối lỗi này của thằng bé, lửa giận từ từ nhen lên, cầm lấy thước đi đến.
“Con đi ra đây cho ta.”
Thái Tử giữ chặt nàng, Tông Kiềm vội vã chạy ra ngoài.
Uyển Chu nhìn cha mẹ, rồi lại nhìn ngoài cửa, rồi cũng chạy theo thằng bé ra ngoài.
Tông Việt cũng không nán lại, mà từ từ bước ra.
Trong phòng chỉ còn có hai người là Thái Tử và Bàn Nhi, ngay cả Phúc Lộc cũng trốn ở bên ngoài.
Lão ta bây giờ đã thông minh, vào lúc có chuyện thì trốn xa một chút sẽ không sai, tránh cho việc nếu Tô Lương Đệ làm ra chuyện không khéo léo gì đó, hay là Thái Tử dỗ người nói mấy lời mất thể diện thì lão ta vẫn nên làm cây cột tránh bên ngoài thì hơn. Làm gì cũng không ổn, sau này còn bị chủ tử gõ đầu, không bằng chạy xa từ sớm một chút.
“Chàng như này là đang bao che cho nó!”
“Cô nào có bao che cho nó, tiểu tử này, chạy quá nhanh thôi.” Thái Tử vuốt mũi nói.