Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 87

Mấy năm nay Thái Tử cũng thay đổi rất nhiều.

Đầu tiên, hắn càng thêm phần trầm ổn nội tâm, càng phát ra loại cảm giác khiến người khác không thể nhìn thấu so với trước đây. Có lẽ là liên quan đến việc quyền hành trong tay hắn càng ngày càng lớn.

Nam tử Đại Chu sau tuổi ba mươi sẽ bắt đầu để râu, vậy nên Thái Tử cũng để râu ria nhưng lại có cạo bớt một chút, chỉ để lại trên cằm một chút râu ngắn. Do bình thường hay chăm sóc tỉ mỉ nên nhìn vào không có vẻ già đi, mà ngược lại khiến cho dung mạo của hắn càng thêm tuấn tú, đồng thời lại thêm một phần cảm giác xuất trần.

Về phần Bàn Nhi, nhìn chung chính thì cơ thể rất gầy, hai năm nay cũng không thay đổi gì lớn, phong thái vẫn mảnh mai như cũ, nhưng ngược lại đã bớt đi phần nào cảm giác gầy yếu, tăng thêm nhiều phần kiều diễm ung dung.

“Vậy chàng nói xem chuyện này phải làm sao bây giờ? Chàng không biết chứ, vừa rồi Đường Trắc phi đã đích thân tìm đến cửa, ta hạ mình nhận lỗi với người ta là được, nhắc nhiều càng mất thể diện. Chuyện này chính là như thế, nếu như không quản lại nó, thì sau này nó lớn thêm chút nữa, ai biết sẽ gây ra chuyện gì chứ.”

So với người làm nương như Bàn Nhi, Thái Tử tự nhiên xét đến tầng góc độ khác.

“Kiềm Nhi không xấu như nàng nói đâu, nàng nhìn nó nhỏ vậy thôi, chứ thật ra rất có chủ kiến của mình. Trước đây sao nó không gây ra hoạ như thế này? Nếu không phải lần này bị người khác cướp roi thì nó cũng không ra tay đánh người.”

Tốt lắm, ba đứa nhỏ lại cộng thêm cha của chúng nó đều cho rằng không sai, chỉ có người làm mẹ như nàng thấy sai, vậy chuyện này còn nói làm gì nữa?

Bàn Nhi thở phì phò ngồi xuống ghế, Thái Tử cũng đi theo.

“Dù sao chàng cũng là cha nó, nó gặp rắc rối thì chàng thu dọn cục diện, chàng nói không sai thì cứ cho là không sai đi. Hôm nay ta nhìn thấy dáng vẻ kia của Đường trắc phi thì có vẻ như không từ bỏ ý định đâu. Nếu như bị người ta chuyện bé xé ra to thì có thể sẽ gây chuyện cho nương nương không?” Lúc đầu phì phò tức giận, nó đến cuối cùng thì lại thành lo lắng.

Thật ra Bàn Nhi còn muốn nói thêm một câu, liệu có thể gây rắc rối cho Thái Tử không.

Tuy nàng chỉ là dạng phụ nữ trẻ con đứng sau nhà, nhưng hai năm nay ít nhiều cũng biết được chút ít. Theo việc Thái Tử bồi dưỡng ra càng ngày càng nhiều thân tín trong triều thì không thể tránh khỏi việc càng lúc càng sinh ra sự đối lập với nhóm người Tề vương, Sở vương.

Bề ngoài thì là huynh đệ ruột là ai mà chẳng được, nhưng thật ra sau khi dự mấy yến tiệc Bàn Nhi đã có thể nhìn ra, ánh mắt hai người này nhìn Thái Tử hận không thể ăn hắn, những ngày bình thường cũng không buông tha bất cứ cơ hội nào nhằm công kích Thái Tử. Đừng nói có thể khiến chuyện bé xé ra to hay không, mà nhất định là sẽ chuyện bé xé ra to.

Nàng nghĩ Cao quý phi chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này để đứng nói chuyện trước mặt Thành An đế, mà Phó Hoàng Hậu nhất định lại muốn tức giận một trận, nói không chừng Thành An đế còn muốn gọi Thái Tử đến trách cứ. Dù sao thì hắn ta cũng hiếm khi có cơ hội để khiển trách đứa con trai là Thái Tử này.

“Không sao đâu.” Thái Tử bật cười nhéo nhéo gương mặt của nàng, vì sự lo lắng của nàng.

“Thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao.”

Tốt rồi. Đừng thấy Bàn Nhi lo lắng như thế, nhưng nếu như Thái Tử nói chắc như vậy thì nàng cũng sẽ không nghi gì. Nàng biết Thái Tử không phải là người bắn tên không có đích.

“Không lo lắng nữa? Cũng không còn sớm, quay về dùng bữa tối thôi.”

Hai người đi ra ngoài. Trong lúc đó Bàn Nhi sai phó người trong viện của Tông Việt, rồi để ba đứa nhỏ đi cùng bọn họ về Đông Nhất viện dùng bữa tối. Đợi đến khi nàng và Thái Tử về đến nơi, một lát sau ba đứa trẻ cũng đến.

Ở gian ngoài, các nô tài đang bày thiện, sau khi về đến, chuyện đầu tiên ba đứa nhỏ làm chính là rửa mặt và rửa tay.

Trong một thoáng, nhóm cung nữ thái giám ra ra vào vào, Tông Kiềm vẫn chứng nào tật đấy té nước lên người đại ca, đại tỷ. Tông Việt là ca ca nên sẽ chịu đựng, còn Uyển Chu thì không khách khí với nó chút nào, còn đánh mấy phát lên mông nó.

Tông Kiềm chạy đến tìm Bàn Nhi cáo trạng, Bàn Nhi lại chẳng đau lòng cho nó tí nào.

Náo loạn xong thì bắt đầu dùng bữa.

Bây giờ thói quen ăn không nói ngủ không nói của Thái Tử đã bị phá huỷ đến mức thay đổi hoàn toàn. Ba đứa nhỏ cộng lại mới có mười mấy tuổi, bây giờ bắt chúng ăn không nói ngủ không nói thì có hơi sớm. Nhất là Bàn Nhi còn là thủ phạm. Thái Tử không nói nàng, đương nhiên cũng không thể dạy dỗ mấy đứa bé, thế là loại “thói quen” này bị giữ lại.

“Con đến đây ăn cơm, nếu lại chọn mấy đồ không ăn bỏ ra, nương sẽ bảo mọi người cắt nát đồ ăn rồi nấu cháo cho con ăn.”

Tông Kiềm bị hù doạ.

Chính xác mà nói là bị cháo rau doạ sợ. Nó chỉ thích ăn thịt chứ không thích ăn rau, Bàn Nhi vì muốn đối phó với nó, nên bắt người ta nấu cháo để ăn. Mấy nguyên liệu nấu ăn kia đều bị băm nát, nó có chọn cũng không chọn được, lúc ăn vào miệng thì trơn mềm nát nát, đối với Tông Kiềm mà nói… thật là buồn nôn.

Tông Kiềm ăn cơm giống như thể đang ăn độc dược. Uyển Chu nhớ ra nó vừa mới gây chuyện, nên lại gắp một đũa nấm với bắp cải ngọt cho nó.

“Nương bắt đệ ăn là muốn tốt cho đệ, ăn nhiều vào.”

Một bàn mấy người đều đong đầy ý cười trong mắt, duy chỉ có Tông Kiềm là bày ra vẻ mặt đau khổ, giống như hành hình.

Chờ sau khi ăn xong rồi nghỉ ngơi, Thái Tử hỏi việc học của Tông Việt, Tông Việt nói ra từ đầu đến cuối những thứ tiên sinh dạy trong thư phòng hôm nay.

Đừng tưởng nhóm Hoàng tử Hoàng tôn năm tuổi đã đi vào thư phòng, nhưng thực tế đã học vỡ lòng từ sớm. Nếu không có chút cơ sở nào mà tiến vào thư phòng thì chỉ có thể rước lấy trò cười, vậy nên lúc ba tuổi Tông Việt đã học vỡ lòng. Có tiên sinh chuyên môn dạy, nhưng bình thường Thái Tử cũng sẽ dạy một chút.

So với bé trai thì các bé gái được buông lỏng hơn nhiều. Thái Tử chỉ hỏi nữ nhi vài câu về chuyện học, sau đó chính là thời gian hai cha con nũng nịu.

Bàn Nhi cảm thấy Uyển Chu nũng nịu là đang học theo mình. dù bình thường nó có hùng hùng hổ hổ không giống con gái, nhưng thời điểm mấu chốt nàng làm nũng thì Thái Tử cũng dính chưởng, ra dáng một ông cha già vui mừng phấn khởi. Uyển Chu cũng chỉ có nũng nịu với Thái Tử, những lúc nũng nịu với Bàn Nhi rất ít.

Bàn Nhi cảm thấy mình đang ghen. Chờ sau khi ba đứa đi rồi, Thái Tử bật cười nhìn nàng một cái, ra vẻ trong lòng cô đều hiểu rõ.

Mấy năm nay, theo chân bọn nhỏ lớn lên, phòng ở của Đông cung cũng thay đổi không ít.

Thái Tử sai người xây thêm mấy viện khác ở phía đông sau Dục Khánh cung, chuyên dùng làm chỗ ở cho nhóm Tông Đạt và Tông Việt. Con trai sau khi vào thư viện đọc sách sẽ chuyển đến phía trước, tránh cho lại cản tay phụ thân.

Sau đó lại xây mấy tiểu viện ở phía Tây Kế Đức đường cho mấy vị quận chúa ở, nhưng cũng đến năm tuổi là sẽ phân viện.

Thật ra với tuổi tác của Tông Kiềm vẫn chưa đến lúc được phân viện, chỉ là từ lúc Tông Việt và Uyển Chu rời khỏi viện là nó không muốn ở một mình. Trong một tháng có hơn nửa thời gian đều đi đến viện của đại ca, đại tỷ ở. Tông Việt và Uyển Chu ghét bỏ sự ganh tỵ của nó nhưng tổng thể mà nói thì vẫn rất chăm sóc cho đứa em này, đi đâu đều dẫn theo nó.

Trong lúc đó, có lẽ là không nói được tận cùng, Uyển Chu thấy sắc trời còn sớm thì không về viện của mình vội mà đi theo hai huynh đệ Tông Việt và Tông Kiềm ở trước mặt.

Còn chưa đến cửa sân trước thì đã thấy hai người đang đứng ở cửa. Chính là Tông Đạt dẫn theo thái giám thân thiết tiến cung.

Tông Đạt năm nay vẫn chưa được sáu tuổi nhưng đã có dáng vẻ con trưởng của Thái Tử. Thằng bé mặt một bộ áo choàng màu xanh, thân dài như ngọc. Đại khái là do gen của Thái Tử rất tốt, mấy bé trai ở Đông cung đều có dáng dấp rất cao, cao hơn nhiều so với bạn đồng lứa, vậy nên Tông Đạt đã có mấy phần phong thái ưu nhã nhẹ nhàng lễ độ, khiến người ngoài nhìn vào như thấy được dáng vẻ còn nhỏ của Thái Tử, chỉ là cơ thể có hơi gầy yếu một chút.

Mà trong chớp mắt, khi Tông Việt nhìn thấy Tông Đạt thì lập tức gọi nó một tiếng đại ca.

Uyển Chu và Tông Kiềm cũng gọi một tiếng đại ca.

“Không sao chứ? Lúc ta quay về chỗ mẫu phi thì nghe được chuyện của Đường trắc phi. Xưa nay Tô lương đệ đều rất nghiêm khắc với Tông Kiềm, Tông Kiềm, đệ không chịu dạy dỗ chứ?

Tông Kiềm nhìn thằng bé một cái, nói câu không có rồi cúi đầu.

“Vẫn phải chịu dạy dỗ nên lúc này tâm trạng của nó không tốt.” Đệ đệ thất lễ, là ca ca đương nhiên sẽ che chở cho nó, Tông Việt có hơi bất đắc dĩ nói với Tông Đạt.

“Tông Kiềm vốn dĩ vẫn còn nhỏ, gây hoạ cũng là chuyện bình thường. Lại nói chuyện này cũng là do Tông Thốc gây chuyện trước. Tông Kiềm, đệ đừng buồn, lát nữa đại ca sẽ sai người đưa roi phụ vương tặng ta lúc trước cho đệ, không phải đệ vẫn luôn thích sao…”

Tông Việt có chút khó khăn nói: “Đại ca, vẫn không cần thì hơn. Mẹ đệ đã tịch thu roi của thằng bé rồi, ca cho nó một cây, không chừng đến lúc đó nó lại gây ra chuyện gì đó.”

Tông Đạt cũng không kiên trì, “Nếu đã vậy thì quên đi…”

Sau đó hai huynh đệ hàn huyên với nhau thêm vài câu, ba người dõi mắt nhìn theo Tông Đạt quay về viện của mình.

Dọc đường quay về viện đều trầm mặc, đợi đến khi vào đến sân, Uyển Chu mới nói với Tông Kiềm: “Bảo đệ đừng có tuỳ tiện rồi, đợi người khác đến cười nhạo đi.”

Tông Việt nói: “Tỷ nói với thằng bé chuyện này làm gì, nó còn nhỏ không hiểu được đâu.”

“Nó nhỏ chỗ nào, nó hiểu được nhiều lắm. Mới vừa rồi đại ca bảo muốn đưa roi của huynh ấy cho nó, sao nó không chịu mở miệng đồng ý? Nếu đổi lại là bình thường chỉ sợ nó đã vui mừng hớn hở nhận lấy rồi.

Tông Kiềm quật cường nói: “Đệ không muốn của hắn, muốn của phụ vương cho đệ!”

Nhắc đến chuyện roi này, vẫn là kể chút chuyện xưa…

Hoàng thất Đại Chu ngoại trừ chú trọng việc học của nhóm Hoàng tử hoàng tôn, đồng thời cũng chú trọng võ công và kỵ xạ của bọn họ. Nam đinh năm tuổi sẽ vào thư phòng, buổi sáng đọc sách, buổi chiều sẽ bỏ ra hai canh giờ đến võ đài để sư phụ dạy võ rèn luyện gân cốt và kỵ xạ.

Cho nên sau khi bọn nhỏ năm tuổi, ngoại trừ đưa bút mực giấy nghiên còn phải đưa một cây roi ngựa, dùng để động viên bọn chúng bỏ nhiều công sức hơn.

Lúc Tông Đạt tiến vào thư phòng, Thái Tử cố ý sai người đi tìm da tê giác và gân trâu thượng đẳng để chế tạo hai cây roi da.

Roi da màu đen quấn tơ vàng, tay cầm bằng ngọc đen. Trẻ nhỏ làm sao có thể cưỡng lại được sự dụ dỗ này. Lúc Tông Kiềm nhìn thấy roi của Tông Đạt thì vô cùng thích thú, chờ một cái khác rơi vào tay Tông Việt, nó lập tức đi cầm nhưng không được. Quấn lấy Thái Tử một lúc lâu, Thái Tử mới đồng ý bảo người ta làm một cây.

Có điều làm nhỏ đi một hai cỡ, thích hợp cho Tông Kiềm chơi đùa ở tuổi này, vậy nên trước nay đều coi roi của mình như bảo bối, không thì không đến nỗi đánh Tông Thốc ngày hôm nay.

“Đệ đã không muốn đồ của huynh ấy thì biết điều ít gây rắc rối bên ngoài đi, miễn cho nương lại mất mặt.”

“Biết rồi.” Tông Kiềm ỉu xìu nói.

“Đi thôi. Tỷ cũng nói ít đi vài câu, từ từ dạy dỗ nó là được.” Tông Việt khuyên nhủ.

Uyển Chu nói: “Tỷ cũng không muốn cãi nhau, nhưng đệ thì không nói, nương cũng mặc kệ, đừng để đến lúc nó lớn lên giống như đồ ngốc.”

“Tỷ mới là đồ ngốc!” Tông Kiềm làm mặt quỷ, chạy vụt đi khiến cho nhóm thái giám hầu hạ vội vã đuổi theo.

Tông Việt có chút không biết làm sao: “Từ trước đến nay nương luôn ân cần, lúc trước nương không dạy chúng ta, nhưng chúng ta bây giờ không phải cũng thành dáng vẻ này sao? Hoàn cảnh trong cung như thế, chờ nó lớn thêm một chút nữa, không cần dạy thì cũng tự mình hiểu rõ.”

“Được thôi, đệ nói gì cũng có lý hết, dù sao thời gian nó ở cùng đệ nhiều hơn, đệ vẫn nên dạy cho nó chút gì đi. Tỷ về đây, buổi chiều toát hết mồ hôi, quay về tắm cái đã.”

Nói hết mấy câu này xong, Uyển Chu hùng hùng hổ hổ rời đi.

Còn Tông Việt thì bước vào trong phòng, dự định tự mình dạy dỗ lại đệ đệ.

Sau khi Uyển Chu quay về thì lập tức bảo các cung nữ chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa. Lúc con bé mới bước ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc thì Nhị công chúa Uyển Xu đã tìm đến.

“Ngũ muội, sớm vậy mà muội đã đi ngủ sao?” Thân trên của Uyển Xu mặc áo lụa trắng mỏng Tùng Giang thêu u lan, phía dưới là váy màu hồng phấn. Nữ hài gần mười tuổi đã có dáng vẻ nhã nhặn của thiếu nữ, giữa lông mày giống như Thái Tử Phi, có thể nhìn ra được tương lai cũng là một mỹ nhân.

Uyển Chu rời giường sau đó cũng mời Uyển Chu ngồi lên giường, sau đó mới quay người lên giường để cung nữ lau tóc cho mình.

“Buổi chiều muội ra không ít mồ hôi nên quay về tắm rửa trước, tránh cho y phục dính vào người thấy không thoải mái.”

Uyển Xu hâm mộ nhìn chiếc roi Uyển Chu tiện tay đặt trên bàn: “Ngũ muội lại đi luyện cưỡi ngựa sao?”

“Vóc người của muội còn chưa đủ lớn, chỉ có thể cưỡi ngựa rồi bảo tiểu thái giám dắt đi hai vòng. Như vậy cũng là quá đã rồi.”

“Thật tốt.”

Thấy Uyển Xu lộ ra vẻ mặt ghen tỵ, Uyển Chu xem thường nói: “Nếu nhị tỷ muốn học cưỡi ngựa thì có thể nói cho phụ vương nghe, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập.”

Trên gương mặt của Uyển Xu khẽ biến động, nhưng vẫn lắc đầu: “Tỷ không được đâu. Thể cốt của tỷ không được khoẻ mạnh như Ngũ muội.”

Nếu Uyển Xu đã nói không được thì đương nhiên Uyển Chu cũng không khuyên con bé nữa. Dù sao đã nói mấy lần rồi, nói đến mức Uyển Chu cảm thấy chán ghét, nhưng vì cục diện, nó vẫn phải nói.

“Tông Kiềm không sao chứ? Tỷ nghe nói Tô Lương đệ rất tức giận, nàng ta không trách phạt Tông Kiềm chứ?”

“Không có, mẹ muội chỉ là tức giận nhất thời thôi, cộng thêm việc Tông Kiềm còn nhỏ như vậy nên cũng không hiểu chuyện. Phụ vương nói chuyện này không trách Tông Kiềm.”

“Phụ vương biết sao? Vậy là tốt rồi, tỷ còn sợ Tô Lương đệ phạt Tông Kiềm đấy.” Uyển Xu cười nói, rồi đứng dậy, “Nếu đã như vậy thì tỷ yên tâm rồi. Ngũ muội cứ từ từ, tỷ đi tìm đại tỷ trò chuyện.”

“Nhị tỷ, vậy thì muội không tiễn tỷ nữa.”

Chờ sau khi Uyển Xu rời đi, Bán Hạ muốn nói lại gì đó nhưng lại thôi: “Quận chúa, không phải người đã bảo các nô tỳ không được nhắc đến chuyện Thái Tử Điện hạ ở Đông nhất việc với Nhị quận chúa sao.”

“Tỷ ấy không phải muốn biết mẹ có phạt gì Tông Kiềm hay không mà là muốn biết phụ vương biết chuyện sẽ có phản ứng gì, đã vậy ta thì ta sẽ cho tỷ ấy biết.” Giọng điệu của Uyển Chu vô cùng mất kiên nhẫn.

Thật ra con bé biết mình không nên nhắc đến phụ vương, nhưng đầu tiên là Tông Đạt, sau đó là Uyển Xu, ngoài mặt thì là đại ca nhị tỷ quan tâm đến đệ đệ muội muội, nhưng đều có một loại cảm giác khiến người ta không nói nên lời. Chuyện như này không phải xảy ra lần đầu tiên, khả năng là vì lập trường không giống nhau nên suy nghĩ khác biệt, Uyển Chu luôn cảm thấy bọn họ có tâm tư khác.

Với con bé mà nói, chuyện giữa người lớn với nhau không nên dính líu đến mối quan hệ của con trẻ, chỉ có điều con bé nghĩ như vậy không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như vậy. Lại nói mẹ con bé cũng là phi tần được phụ vương lên giấy ngọc đàng hoàng, chỉ vì nhận được một chút sủng ái đã bị người ta đề phòng như vậy thì cũng khiến lòng người không thoải mái.

Suy nghĩ một lúc, Uyển Chu cảm thấy vô cùng đau đầu, lập tức không suy nghĩ gì nữa.

Chờ đến khi tóc đã gần sáng bóng, con bé nghĩ đến lúc phụ vương hỏi chữ của mình, thế là lại để cung nữ đi bày giấy mài mực, nói là muốn luyện chữ.

Đừng tưởng ngoài miệng con bé nói không quan tâm, thật ra trong lòng vẫn không muốn để phụ vương thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment