Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

Chương 27

Sở Tiểu Điềm không nghe thấy gì cả, nhưng trong giấc mơ cô dường như cảm nhận được một hơi thở khiến cô yên tâm đang vây quanh cô.

Ngón tay cô muốn giữ lấy gì đó trong vô thức, cô cử động, bắt lấy một món đồ.

Đến khi cô tỉnh dậy mới phát hiện, thứ cô nắm trong tay …

Đó là tay áo cùng với một ngón tay của Đoàn Tiêu.

Cô cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, không ngờ Đoàn Tiêu vẫn không hề rụt tay về.

Sở Tiểu Điềm giật mình, muốn buông tay ra nhưng lại sợ làm phiền đến anh. Cô ngước mắt nhìn một cái, Đoàn Tiêu một tay đỡ trán, lông mày hơi nhíu lại, mắt vẫn còn đang tập trung vào “Linh oán”.

Góc nghiêng của anh đẹp đến mức hoàn toàn có thể lên trang bìa tạp chí, nhưng lúc này sự chú ý của Sở Tiểu Điềm không hoàn toàn ở trên gương mặt anh, mà là…

Cô tò mò tiến lại gần nhìn, phát hiện anh đang đọc đến phần cao trào.

Mà trùng hợp phần đó là do cô thức nguyên đêm để viết, bản thân cô tưởng tượng đến nỗi suýt mang bệnh.

Cô nhân lúc Đoàn Tiêu tập trung, nhanh chóng duỗi tay che sách lại: “... Đáng, đáng sợ như thế, đừng đọc được không?”

Cô cố gắng muốn làm ra bộ dáng bình tĩnh, nhưng ánh mắt hơi đáng thương.

Sau đó cô thấy Đoàn Tiêu cong khóe môi, lên tiếng: “Cô vì những thứ này mà sợ đến mức không ngủ được à?”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt: “... Không sợ sao? Tôi cảm thấy viết rất đáng sợ mà.”

Đoàn Tiêu nhìn vào đôi mắt vô tội của cô, phụ họa theo: “Ừ, rất đáng sợ.”

Anh nói đáng sợ nhưng vẻ mặt thì không phải như vậy.

Đáp án có thể thấy một cách dễ dàng.

Cô dọa vô số người đọc phải lấy can đảm mới đọc cuốn sách này, nhưng lại không dọa được Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô nhấc lên, bỏ lại lên người cô và nói: “Đợi tôi đọc hết.”

Sở Tiểu Điềm còn muốn lên tiếng, anh hạ giọng nói: “Nghe lời.”

“... Ồ.”

Được thôi, anh đọc, anh đọc đi.

Sở Tiểu Điềm muốn không quan tâm, nhưng chuyện này là không thể nào. Bình quân cứ mười mấy giây cô sẽ quay sang nhìn anh một lần, mỗi lần đều muốn nói lại thôi.

“Anh đọc xong chưa?”

“Chưa.”

“Đọc nhanh như vậy mà vẫn chưa đọc xong hả?”

“Chưa.”

“Vậy anh…”

“Sở Tiểu Điềm.”

“Hả?” Sở Tiểu Điềm ngồi thẳng người.

Đoàn Tiêu giơ tay chỉ cậu bé có mái tóc vàng kim đối diện: “Nhìn đứa trẻ nhà người ta đang làm gì đi.”

Cô nhìn sang, đó là một gia đình ba người, bố đang ngủ, mẹ chắc đang đọc sách điện tử được tải về điện thoại, cậu bé đang nghịch hai món đồ chơi trong tay, chắc đã chơi chán rồi, bắt đầu kéo áo của mẹ mình, mẹ cậu bé quay sang nói một câu: “Con yêu, ngoan một chút, đừng làm phiền mẹ đọc sách, con chơi một mình đi.”

“Dạ mẹ.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cô là một đứa trẻ hư làm phiền người lớn đọc sách ư?

Nhưng đó là sách của cô mà!

Sở Tiểu Điềm có nỗi khổ nhưng không nói ra được.

Chờ đến khi Đoàn Tiêu dùng tốc độ cực nhanh đọc hết cốt truyện, chắc vẫn còn một ít chưa đọc xong, anh đột nhiên gấp sách lại, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Sở Tiểu Điềm thừa dịp này giấu hai cuốn sách vào trong túi của mình, sau đó lén nhìn sang bên đó một cái.

Đoàn Tiêu đứng ở đó, dường như có người đang nói chuyện với anh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy một chút… Là đồng phục của chị gái tiếp viên hàng không.

Nhưng chưa tới hai phút, Đoàn Tiêu đã quay lại, anh nhìn mặt bàn trống trải, lại nhìn Sở Tiểu Điềm một cái, cô kéo chăn lông lên trên cằm, nhắm mắt lại, cô đang “ngủ”.

Môi cô mím chặt, ngay cả lông mi cũng đang rung lên, chỉ sợ người khác không biết cô đang giả vờ ngủ.

Nét cười xuất hiện thoáng qua trong mắt Đoàn Tiêu, anh lắc đầu, ngồi xuống.

Sở Tiểu Điềm lén lút mở một con mắt ra, anh nghiêng đầu dựa vào lưng ghế, đang nghỉ ngơi.

Một lúc sau, cô không kìm được mà cử động cơ thể, dựa vào bên cạnh anh.

Cô cứ thể ngủ yên ổn hai tiếng đồng hồ, vào lúc cô mơ mơ hồ hồ lại gần ngủ thiếp đi thì máy bay đã đến nơi.

Sở Tiểu Điềm bị Đoàn Tiêu xách dậy.

Cô mơ màng đi theo phía sau Đoàn Tiêu, một chị gái tiếp viên hàng không đứng ở trước cửa chào tạm biệt từng hành khách, khi đến lượt hai người, chị gái tiếp viên hơi khom người với Đoàn Tiêu, sau đó nhìn về phía Sở Tiểu Điềm, nói với giọng điệu rất phức tạp: “Chúc cô tiếp tục may mắn như vậy.”

Sở Tiểu Điềm: “???”

Cô cho rằng hai người đã tới nước K, kết quả lúc xuống máy bay thì nghe thấy tiếng loa phát thanh, Sở Tiểu Điềm mới biết không phải.

“Chúng ta… Không phải đã đến nước K rồi sao?”

Đoàn Tiêu bình tĩnh nói: “Cô cho rằng nước K dễ đi như thế à?”

Sở Tiểu Điềm nghẹn lời: “Vậy chúng ta phải đi kiểu gì?”

“Đi theo tôi, tôi dẫn cô đi.”

Vừa rời khỏi đất nước của mình, Sở Tiểu Điềm gần như không biết gì cả, Đoàn Tiêu bảo cô làm gì cô làm đó, anh đi đâu cô sẽ đi theo sát phía sau.

“Đói không?”

Sở Tiểu Điềm chần chừ một lúc, rồi lắc đầu.

“Cố gắng thêm chút nữa.” Đoàn Tiêu kéo hai vali đi phía trước, anh sải bước rất lớn, nhưng kỳ lạ là vừa hay cô có thể theo kịp tốc độ này. Sở Tiểu Điềm bước chậm thì anh cũng sẽ dừng lại chờ cô đuổi theo.

Cho đến khi anh đi tới phía trước một chiếc xe, tài xế đi xuống mở cửa cho hai người.

Suốt đường đi hai người đều im lặng, xe chạy không bao lâu thì tài xế dừng lại.

Vừa bước xuống xe, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện trước mắt: “Đây là…”

“Chiếc máy bay này mới thật sự là bay đến nước K.”

Đoàn Tiêu thấy cô đứng ngây người ở đó, anh quay đầu lại, dở khóc dở cười nói: “Sao thế, sợ tôi bán cô đi à?”

Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Tôi đâu có đáng tiền.”

Nói xong, cô ý thức được gì đó, bèn cau mày nói: “Không đúng, hiện giờ chắc tôi rất đáng giá, dù sao ngay cả anh mà tôi cũng thuê nổi mà.”

Đoàn Tiêu không lên tiếng, nhưng bước chân lên bậc thang khựng lại rõ ràng.

Máy bay nhìn rất nhỏ, nhưng bên trong lộng lẫy. Sở Tiểu Điềm được sắp xếp ngồi vào ghế, sau đó còn có người bưng nước trái cây cho cô: “Xin chờ một chút, bữa tối sẽ đến ngay.”

Có lẽ Đoàn Tiêu đi gặp mặt phi công, lúc anh quay lại thì thấy Sở Tiểu Điềm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, vẻ mặt rối rắm nhìn thức ăn trước mặt.

“Không hợp khẩu vị à?”

Cô lắc đầu: “Đợi anh ăn chung.”

“Ăn đi.”

Đây là bữa tối đàng hoàng đầu tiên từ lúc hai người ra nước ngoài đến giờ, sau khi ăn xong, Sở Tiểu Điềm còn nhận được bánh ngọt tráng miệng.

“Phải bay bao lâu mới đến vậy?”

“Chưa tới hai tiếng, rất nhanh.”

Cô khẽ chạm nhẹ vào cánh tay của Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của cô: “Sao vậy?”

“... Chiếc máy bay này rất đắt phải không?”

“Yên tâm đi.” Đoàn Tiêu tùy ý nhìn đồng hồ và nói: “Còn chưa đắt đến mức phải bán cô đi đâu.”

Sở Tiểu Điềm: “...” Cô thật sự không lo lắng chuyện này!

Bay chưa tới hai tiếng đã hạ cánh, nhưng tiếp sau đó, Sở Tiểu Điềm biết được bọn họ còn phải ngồi tàu.

Quả nhiên nước K không phải một đất nước có thể đến một cách dễ dàng, dựa vào tình hình bên đó, về cơ bản sẽ không ai ngốc đến mức đi du lịch, cho dù giá tiền rẻ bèo.

Càng đến gần thành phố mà Sở Hàn Giang ở, Sở Tiểu Điềm càng căng thẳng, điều này có thể nhìn rõ thông qua sắc mặt của cô. Cô đã hồi hộp đến mức không thể ăn nổi cơm.

Đặc biệt là khi cô phát hiện gương mặt của Đoàn Tiêu cũng ngày càng nghiêm túc.

Sở Tiểu Điềm đứng trên tàu, cúi đầu nhìn mặt biển, bỗng nhiên cô cảm thấy chóng mặt, khi cơ thể không kìm được mà ngả về trước thì một cánh tay kéo lại.

“Á…”

Sở Tiểu Điềm bất ngờ bị kéo vào lòng người đàn ông, cô giật nảy mình.

Sắc mặt của Đoàn Tiêu không tốt lắm: “Cô muốn nhảy xuống dưới à?”

“Không có! Tôi chỉ hơi chóng mặt.”

Đoàn Tiêu không nói câu nào, nắm tay dắt cô vào trong, rồi nhấn cô lên giường: “Nằm nghỉ ngơi đi.”

Tàu cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng đã tấp vào bờ.

Tuy rằng Sở Tiểu Điềm không say sóng, nhưng là lần đầu tiên cô ngồi tàu lâu như vậy nên sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc máy bay cất cánh.

Lúc bước xuống tàu, cô biết hiện giờ bọn họ đã thực sự ở lãnh thổ của nước K rồi.

Quốc gia có nội chiến, ngay cả không khí cũng khiến người ta cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc, căng thẳng.

Hiển nhiên Đoàn Tiêu đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, xuống tàu đi được một lúc đã có người đưa cho anh một chiếc xe.

“Lên xe đi.” Anh nói: “Tìm nơi nghỉ ngơi trước rồi tính.”

Sở Tiểu Điềm ngồi trên ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn Đoàn Tiêu một cái.

Lúc trên tàu anh đã đổi bộ vest kia thành đồ thoải mái đơn giản.

Sở Tiểu Điềm nhớ lại hai hôm nay anh nghỉ ngơi rất ít, cô gần như không nhìn thấy anh ngủ quá một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian anh chỉ nhắm mắt, im lặng nghỉ ngơi.

Sắc mặt của anh đã không còn ung dung như lúc vừa mới lên máy bay, Sở Tiểu Điềm để ý thấy dưới cằm anh đã lúng phúng râu, khiến ngũ quan vốn sắc nét của anh càng thêm menly rắn rỏi.

Anh vẫn rất trẻ, nhưng quanh người anh lại toát ra cảm giác áp bức mờ mờ.

Cảm giác này có chút giống với lần đầu tiên cô gặp anh.

Cô gần như có cảm giác không thể nào mắt chạm mắt với anh được.

“Không cần căng thẳng.” Đoàn Tiêu đang lái xe bỗng nhiên lên tiếng: “Kỷ lục dài nhất của tôi là gần một tháng không ngủ.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người.

Bởi vì tìm kiếm đề tài viết sách, cô từng đọc rất nhiều tin tức hiếm có, kỳ lạ. Trong số đó, cô từng đọc được có người gần bốn mươi ngày không ngủ, tình huống đó sinh ra vấn đề rất lớn cho cơ quan chức năng của cơ thể người. Người kia là vì thử thách giới hạn của mình, cô không biết Đoàn Tiêu ở tình huống gì mà lại kiên trì lâu như thế.

Là bởi vì nhiệm vụ quan trọng sao? Hay là… Cô không dám nghĩ đến, trên người anh có quá nhiều bí mật mà cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Đoàn Tiêu lái xe rất ổn định, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy có rất nhiều lính mang theo súng đi tuần tra trên đường, mà người dân bình thường rất ít khi ra ngoài, cho dù có ra cũng dùng vải che mặt, đi đường rất vội vã.

“Tại sao bố tôi lại tới chỗ này chứ?”

“Cô hiểu ông ấy được bao nhiêu phần?” Đoàn Tiêu bỗng nhiên hỏi một câu.

Sở Tiểu Điềm hơi mơ màng: “... Tôi cũng không biết, đã rất nhiều năm tôi không gặp ông ấy rồi.”

Trong trí nhớ của cô, Sở Hàn Giang vẫn luôn là một người bố có trách nhiệm, dịu dàng hiền hậu. Tuy rằng, có đôi khi tính cách ông ấy cũng nóng nảy, nhưng chưa từng nổi giận lung tung.

“Tôi nhớ ông ấy quá.” Sở Tiểu Điềm lẩm bẩm.

Xe dừng lại trước một tòa nhà, địa điểm có hơi hẻo lánh. Lúc xuống xe, Sở Tiểu Điềm nhìn thấy mấy người nước ngoài, tóc đen có tóc vàng kim cũng có, không phải là người bản địa nước K.

Đoàn Tiêu xuống xe, xách vali lên và nói với cô: “Đi theo tôi.”

Cho dù anh không nói thì Sở Tiểu Điềm cũng không dám rời khỏi anh nửa bước, cô lạ lẫm với chỗ này, lại không biết ngôn ngữ của nước K, hơn nữa nguy hiểm rình rập khắp nơi, Đoàn Tiêu là người duy nhất cô quen thuộc và tin tưởng.

Đoàn Tiêu dẫn cô đến một nơi giống như nhà nghỉ, nó được mở trong nhà dân, môi trường rất tốt, nhưng người ở đó rất ít.

Quầy lễ tân chỉ có một người trung niên, nhìn thấy Đoàn Tiêu thì nhiệt tình chào hỏi anh.

Sở Tiểu Điềm biết Đoàn Tiêu biết nói tiếng nước K, nhưng không ngờ anh có thể nói tốt như vậy. Hơn nữa, bởi vì tông giọng của anh vốn đã từ tính, trầm thấp, ngôn ngữ nước K phát ra từ miệng anh trở nên êm tai lạ thường.

Ông chủ nhà nghỉ đưa thẻ phòng và chìa khóa cho bọn họ, lúc hai người đi lên tầng hai, bỗng nhiên có một người phụ nữ mặc đồ phục vụ đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Đoàn Tiêu thì mắt sáng bừng: “Anh Đoàn?”

Đoàn Tiêu lạnh lùng gật đầu, quay sang nói với Sở Tiểu Điềm: “Đây là Liya, cô cần gì cứ nói với cô ấy.”

Sở Tiểu Điềm vừa định chào hỏi cô gái tên Liya này thì thấy cô ta chau mày, hỏi Đoàn Tiêu: “Anh Đoàn, cô ấy là ai? Khách hàng của anh à?”

Liya trông rất thân thuộc với Đoàn Tiêu, nhưng thực ra không phải như vậy, cô ta vẫn luôn cho rằng Đoàn Tiêu làm vệ sĩ thì chắc giống với những vệ sĩ được người Trung Quốc thuê kia.

Mà thái độ của Đoàn Tiêu rất lạnh lùng: “Chuyện này không liên quan đến cô, tránh ra.”

Sắc mặt Liya hơi thay đổi, nhưng hiển nhiên cũng có chút sợ Đoàn Tiêu, cô ta nhanh chóng nhường đường cho hai người.

Sở Tiểu Điềm đi theo Đoàn Tiêu vào phòng, chắc là anh đặt căn phòng tốt nhất ở đây. Ngoại trừ bên ngoài có giường, bên trong còn có một phòng ngủ riêng biệt.

“Đứng im, đừng cử động.”

Sở Tiểu Điềm nhìn anh bỏ hành lý xuống, kiểm tra rất nhiều ngóc ngách trong phòng.

Là đang kiểm tra xem có camera hay không sao? Sở Tiểu Điềm tò mò nhìn anh.

Vốn dĩ cô đứng im tại chỗ theo lời anh nói, nhưng không kìm được sự tò mò, bỗng dưng đã đi theo bước chân của Đoàn Tiêu. Vì vậy, khi Đoàn Tiêu kiểm tra đèn trước giường, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Sở Tiểu Điềm đang đứng bên cạnh mình, mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn tay anh.

Đoàn Tiêu: “...”

Sở Tiểu Điềm vội vàng đứng nghiêm, lùi về sau vài bước, trở lại vị trí ban đầu, đồng thời cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh.”

Đôi tay tò mò dựng lên giống như tai thỏ bị anh nhìn sang thì nhanh chóng cụp xuống, ỉu xìu xin lỗi.

“Cô ngủ căn bên trong, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đi.” Đoàn Tiêu dừng lại một lát, dường như nhớ ra gì đó, anh nói: “Tôi ra ngoài một chút.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, trông thấy anh quả nhiên đã quay người muốn ra ngoài, cô vội vàng tiến lên kéo áo của anh: “Anh đi đâu? Tôi không thể đi theo được sao?”

Đoàn Tiêu quay đầu nhìn cô.

Hai hôm nay cô thật sự đã quen đi theo anh rồi, từ máy bay cho đến lên tàu, từ tàu lên xe, lại chạy xe đến thành phố này, gần như nửa bước không rời anh.

“Tôi đi mua ít đồ.” Đoàn Tiêu cụp mắt nhìn cô: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô lại đây đâu.”

Trên thực tế, cũng không có ai yên tâm để cô một mình ở chỗ này. Với bộ dạng này của cô thì ở nơi này cứ như một bé gái có thể bị bắt cóc hoặc đi lạc bất cứ lúc nào, khiến người ta không yên tâm được.

Bình Luận (0)
Comment