Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

Chương 28

Sở Tiểu Điềm cắn môi.

Cô bỗng cảm thấy mình như một đống phiền phức không biết gì cả.

Trên thực tế, nếu là khách hàng và vệ sĩ đơn thuần, suy nghĩ này của cô mới là không có ý nghĩa, bởi vì hai người vốn là quan hệ thuê mướn.

Nhưng hiển nhiên cô và Đoàn Tiêu không phải quan hệ thuê mướn đơn thuần, thậm chí ngay cả giá tiền trong chuyến đi lần này của anh là bao nhiêu cô cũng không biết.

Không biết có phải Đoàn Tiêu đã nhìn ra suy nghĩ của cô hay không, anh đặt tay lên vai cô, nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nói: “Cô phải nhớ kỹ, lần này tôi là vệ sĩ đồng hành cùng cô, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi đều không rời khỏi cô.”

Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng không loại trừ việc tôi ra ngoài làm một số chuyện. Tôi không đi lâu đâu, chỗ này rất an toàn, không cần lo lắng.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Được, vậy anh cũng phải cẩn thận.”

Đoàn Tiêu vừa đi khỏi, Sở Tiểu Điềm dọn dẹp đồ đạc một chút, cô không thể để bản thân rảnh rỗi vì rảnh thì sẽ dễ suy nghĩ lung tung. Sau khi dọn dẹp xong, cô lấy điện thoại lên mạng, bắt đầu đọc những bình luận được tích góp mấy bữa nay.

Bởi vì đã ba ngày không đọc, ngày hôm sau số lượng bình luận tích lũy đã lên mấy ngàn lượt, cô xem tổng thể một chút, về cơ bản vẫn gần giống như trước kia, nhưng cũng có người đọc phản ánh số chữ mấy hôm nay cô đăng ít hơn một chút.

Cô đọc mãi đọc mãi, bỗng nhiên phát hiện có người donate cho cô rất nhiều.

Bởi vì người đọc từng donate sẽ xuất hiện trên bảng xếp hạng, cô có rất nhiều người đọc cũ có tên bên trên, nhưng dạo này xuất hiện hai cái tên mới, vẫn luôn ở vị trí đầu bảng.

Một người tên “Thừa Nhượng”, một người tên “Triệu Quang Quân”.

Sở Tiểu Điềm: “...”

Khoan, khoan đã, sao cô cảm thấy không đúng lắm nhỉ?

Cô từng thấy tên Triệu Quang Quân này rất nhiều lần rồi.

Trong chương mới nhất, chỉ cần Triệu Quang Quân donate cho cô thì phía sau sẽ có người tên “Thừa Nhượng”, hơn nữa con số vừa hay nhiều hơn Triệu Quang Quân một chút.

Hai người này giống như đang cạnh tranh, để lại bình luận donate cho cô. Cô đang đọc vui thì bỗng nhiên nhìn thấy một bình luận, không ngờ hai người này lại cấu xé nhau trong khu bình luận.

Thừa Nhượng: Nhóc con, tôi biết cậu là ai, có giỏi thì tối nay qua đây solo.

Triệu Quang Quân: Solo thì solo, đứa nào không đi đứa đó làm con!

Sở Tiểu Điềm: “...”

Hai người nói xong, bên dưới có không ít người không sợ lớn chuyện, bảo bọn họ livestream màn solo.

Sở Tiểu Điềm cạn lời hồi lâu, không kìm được mà gửi tin nhắn hỏi Trình Nhượng: Anh Trình, có phải anh donate rất nhiều tiền cho Phạn Âm không?

Trình Nhượng trả lời rất nhanh: Hả? Đúng thế, sao em biết? Em cũng theo dõi truyện à? Mà này, hiện giờ tình hình tụi em thế nào rồi, có tiến triển gì với Sếp chưa?

Sở Tiểu Điềm: “...”

Rõ ràng là câu hỏi rất bình thường, không ngờ cô lại đọc ra được ý khác, hình như là đang hỏi sự phát triển về mặt nào đó giữa cô và Đoàn Tiêu.

… Nhất định là cô nghĩ nhiều rồi.

Trong phòng quá mức yên tĩnh, cô mở TV, đúng lúc đài truyền hình đang phát lại một tin tức, là cảnh phần tử kh*ng b* tấn công người dân trên phố khoảng thời gian trước.

Bên trên không hề che cảnh máu me nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng những người vô tội bị súng bắn nát đầu, chết thảm trên phố. Sở Tiểu Điềm để ý thấy bên trên còn có bóng dáng của vài người Trung Quốc.

Cô xem đến kinh hoàng khiếp vía, không kìm được mà cắn móng tay, lòng thầm nghĩ, Sở Hàn Giang có ở trong đám người này hay không.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Sở Tiểu Điềm đi tới bên cửa: “Ai đấy?”

“Là tôi, Liya.”

Có lẽ Liya là con lai, nói tiếng Trung rất tốt, Sở Tiểu Điềm thấy bên ngoài không có ai khác thì mở cửa cho cô ta: “Có chuyện gì không?”

“Tôi đến xem cô cần gì không?”

“Tạm thời không có, cảm ơn.”

Sở Tiểu Điềm vừa định đóng cửa thì nghe thấy cô ta tò mò hỏi: “Cô và anh Đoàn có quan hệ gì? Thật sự chỉ là khách hàng của anh ấy thôi sao?”

Sở Tiểu Điềm nói: “Vấn đề này chẳng phải rất dễ thấy sao?”

Cô trả lời mơ hồ khiến sắc mặt Liya nghiêm lại.

“Vậy thì tốt nhất dạo gần đây cô đừng ra ngoài, quanh đây rất nguy hiểm, đặc biệt là cô gái yếu đuối không biết gì như cô.”

Liya quay người rời đi, bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm nhớ ra gì đó, cô hỏi cô ta: “Liya, thành phố này có mấy bệnh viện thế?”

“Bệnh viện?” Liya dừng bước, nhìn về phía cô: “Bệnh viện ấy à… Cô không biết dạo này nơi phần tử kh*ng b* thích nổ bom nhất là trường học, bệnh viện gì đó sao? Cho dù cô muốn đi thăm bệnh hay đến khám bệnh thì cũng rất khó được như ý muốn, bởi vì đã bị nổ tung hết từ lâu rồi.”

Sắc mặt Sở Tiểu Điềm bỗng trắng bệch.

Cô đóng cửa lại, chặn tiếng bước chân của Liya ở bên ngoài.

Thực ra, cô nhìn ra được câu trả lời này của Liya có khả năng là lời nói dối rất lớn.

Người phụ nữ này rất kính trọng và sợ Đoàn Tiêu, nhưng lại ngưỡng mộ anh, điều này e rằng rất nhiều cô gái từng tiếp xúc với Đoàn Tiêu đều sẽ như vậy.

Cô không hề sợ Đoàn Tiêu, chỉ là đôi khi thấy hơi căng thẳng.

Liya chắc chắn có thái độ thù địch với cô.

Nhưng cô biết rõ lời Liya nói cũng không hẳn là không đúng, bởi vì cảnh vừa rồi cô nhìn thấy trong tin tức hình như là gần một bệnh viện.

Chưa được bao lâu, lại có người gõ cửa.

Sở Tiểu Điềm giật mình: “Ai đó?”

“Là tôi.” Thực ra Đoàn Tiêu có thể mở cửa, nhưng sợ làm cô giật mình nên mới gõ cửa. Có điều, anh không ngờ vừa vào cửa thì phát hiện cô vẫn bị hoảng sợ, sắc mặt rất khó coi.

“Cô sao thế?”

“Tôi…”

Đoàn Tiêu nhìn mắt cô: “Đừng nôn nóng, từ từ nói.”

Sở Tiểu Điềm hít một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu vẫn lộ ra nỗi hoảng sợ: “Vừa rồi Liya nói với tôi… Cô ấy nói…”

Đoàn Tiêu cau mày, chưa đợi cô nói xong, anh bỏ đồ trong tay xuống, kéo tay cô đi ra ngoài.

Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên đi theo anh: “Đi đâu vậy?”

Đoàn Tiêu không nói lời nào, mở cửa kéo cô đi tới tầng một.

Liya đang cười nói chuyện với ông chủ, thấy bọn họ đi tới mới hơi ngạc nhiên.

“Liya.” Đoàn Tiêu lạnh lùng nhìn cô ta, nói từng câu từng chữ: “Vừa rồi cô đã nói gì với cô Sở, lặp lại lần nữa.”

Sắc mặt Liya thay đổi, tức giận nhìn Sở Tiểu Điềm: “Không ngờ cô lại mách lẻo với anh Đoàn!”

Sở Tiểu Điềm đã bình tĩnh lại, cảm thấy người này hình như hiểu sai gì đó về từ mách lẻo thì phải.

“Tôi mách lẻo đấy.” Cô nhìn Liya, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Sao nào, không được à?”

“Liya.”

Gương mặt Đoàn Tiêu không có biểu cảm gì, nhưng lúc gọi tên cô ta thì giọng điệu khiến người ta rét run.

Mắt Liya đỏ bừng lên: “Tôi không biết cô ấy nhát gan như vậy, tôi chỉ nói bệnh viện gì đó đều bị nổ bom mà thôi…”

Ông chủ nhà nghỉ sững sờ, bỗng chốc nổi giận: “Liya, sao cô có thể nói như vậy, bên trong đó đều là đồng bào của chúng ta đấy!”

Liya ấm ức nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”

“Câu đùa này có thể nói ra tùy tiện được à?” Sở Tiểu Điềm không thể hiểu nổi suy nghĩ của người này: “Bên trong những bệnh viện kia có thể có người nhà, bạn bè, đồng bào của cô và cả những người vô tội nữa, cô nói thế chính là lấy tính mạng của bọn họ ra đùa giỡn đó.”

Liya đã khóc rồi: “Anh Đoàn, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

Liya và ông chủ liên tục xin lỗi, nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của Đoàn Tiêu không hề thay đổi, anh chỉ nói với ông chủ một câu: “Quản lý tốt nhân viên của anh, đừng để có lần sau.”

Tuy không phải lời uy h**p, nhưng Sở Tiểu Điềm nhìn ra được lần sau Liya nhất định sẽ không dám nói lung tung trước mặt cô nữa.

Về đến phòng, Đoàn Tiêu chỉ vào đống đồ anh bỏ xuống và nói: “Cần gì thì nói với tôi, đừng tự đi mua.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu, do dự nói: “Thực ra, tôi không hề tin lời vừa nãy Liya nói, nhưng tôi nhìn thấy tin tức bệnh viện xảy ra chuyện trong TV…”

Đoàn Tiêu nhìn TV vẫn đang mở, chau mày.

“Nghe đây.” Anh bình tĩnh nói: “Tin tức tôi nhận được là bố cô vẫn bình an nghỉ ngơi trong phòng bệnh, tin tức này sẽ không sai được. Hay cô cảm thấy nội dung phát trong thời sự đáng tin hơn lời nói của tôi?”

Nếu như người khác nghe thấy lời này thì chắc chắn sẽ do dự.

Đầu tiên, nội dung phát trong thời sự chân thực hơn mà Đoàn Tiêu chỉ nói ngoài miệng, con người tin vào những gì mình nhìn thấy hơn.

Nhưng Sở Tiểu Điềm không chút do dự lựa chọn tin anh.

“Tôi tin anh.”

Không phải cô không muốn tin nơi bố mình ở bệnh viện xảy ra chuyện kia, mà hiện tại người duy nhất cô có thể tin tưởng chính là Đoàn Tiêu. Cho dù trong thời sự nói cô biết trong số những người Trung Quốc gặp nạn có thể có bố cô, mà Đoàn Tiêu nói cô biết bố cô không hề xảy ra chuyện gì thì cô vẫn sẽ lựa chọn Đoàn Tiêu.

“Bắt đầu từ bây giờ, cho dù xảy ra chuyện gì, người duy nhất cô tin tưởng chỉ có tôi và cũng chỉ có thể là tôi.” Đoàn Tiêu bình tĩnh nói ra sự thật không thể phản bác này: “Nhớ kỹ, trừ tôi ra, đừng tin lời bất kỳ ai.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Được.”

Đoàn Tiêu duỗi tay về phía đỉnh đầu của cô, Sở Tiểu Điềm nhắm mắt lại theo bản năng.

Cô cho rằng Đoàn Tiêu sẽ sờ đầu cô nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý trái tim đập loạn nhịp đến nỗi hoa mắt chóng mặt, nhưng không ngờ Đoàn Tiêu chỉ búng nhẹ lên trán cô: “Ngoan.”

Sở Tiểu Điềm ôm trán ngẩn ngơ mấy giấy: “... Lúc anh khen Karl cũng như vậy à?”

Đoàn Tiêu cười như không cười: “Cô cảm thấy Karl chỉ hài lòng chuyện này thôi à?”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Cô nhớ lúc có mặt Karl, trên người Đoàn Tiêu luôn mang theo ít thức ăn cho chó hoặc thịt khô làm phần thưởng cho nó.

Nhưng cô thật muốn nói, cô cũng không hài lòng khi chỉ có nhiêu đây!

Đương nhiên chuyện này cô cũng chỉ đành nghĩ thầm trong lòng.

“Tối nay nghỉ ngơi trước, ngày mai tôi liên lạc với người ta đưa chúng ta đến bệnh viện.”

“Được.”

Bữa tối Sở Tiểu Điềm vẫn không có khẩu vị, thức ăn của nước K vốn đã không hợp khẩu vị của cô. Ngoài ra, cũng vì quá mức căng thẳng và lo lắng nên khẩu vị mấy hôm nay của cô cũng không tốt lắm.

Ăn xong thì đi tắm, lúc Sở Tiểu Điềm bước ra, đúng lúc Đoàn Tiêu bưng một mâm thức ăn đi vào.

Trong mâm thức ăn có một dĩa cơm chiên trứng thơm nức mũi.

“Anh muốn ăn khuya à?”

“Cho cô đó.” Anh khẽ nói: “Ăn xong thì ngủ sớm.”

Sở Tiểu Điềm bỗng sững người: “Đây là làm cho tôi sao?”

Đoàn Tiêu không lên tiếng, ngồi trên sofa nhìn điện thoại.

“Có phải anh làm không?” Sở Tiểu Điềm đi qua hỏi anh: “Là anh làm hả?”

“Có liên quan đến việc cô có ăn hay không à?”

Sở Tiểu Điểm ngẩng đầu suy nghĩ, rồi nói: “Chắc là có, dù sao hiện giờ tôi…” Cô chỉ vào dạ dày của mình: “Khẩu vị không tốt lắm.”

Không biết có phải vì mấy hôm nay Đoàn Tiêu gần như chăm sóc cô kỹ càng, còn cả vừa nãy bảo vệ cô trước mặt Liya hay không, Sở Tiểu Điềm cảm thấy gan của mình đã to hơn một chút.

Không, tuyệt đối không chỉ mỗi điểm này. Bởi vì khi Đoàn Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, cô cứ thế nhìn sang với ánh mắt vô tội, mắt chạm mắt với anh hẳn một phút đồng hồ.

Anh không nói thì tôi sẽ không ăn đâu.

Cho đến khi Đoàn Tiêu hạ giọng, nói từng chữ một, từ từ nhả ra tên của cô: “Sở Tiểu Điềm.”

Sở Tiểu Điềm rất quen với giọng điệu này của anh bởi vì mỗi lần anh nói như vậy chứng tỏ cảm xúc của anh không tốt lắm, trong giọng điệu ngoại trừ uy h**p, còn lộ ra vẻ không vui.

Sở Tiểu Điềm lập tức quay người, chạy tới bên cạnh bàn và ngồi xuống: “Tôi ăn ngay đây! Nhất định ăn hết!”

Cô cầm muỗng lên múc một miếng lớn cho vào trong miệng, nhai xong thì nuốt xuống, mắt sáng lên rất nhiều: “Tôi biết rồi, đây nhất định không phải anh làm.”

Đoàn Tiêu im lặng một lúc rồi hỏi: “Tại sao cô chắc chắn như vậy?”

“Bởi vì thực sự quá ngon!” Sở Tiểu Điềm cảm động nói: “Gần đây nhất định có phố người Hoa, phố ẩm thực người Hoa gì đó phải không? Hoặc là chỗ này có ai là đầu bếp năm sao nước Z ẩn nấp chăng?”

Đoàn Tiêu không tỏ thái độ gì: “Ăn chậm chút, đừng để bị nghẹn.”

Sở Tiểu Điềm ăn một miếng mới phát hiện mình đói thật rồi, cô cũng không quan tâm đến việc nói chuyện với anh nữa, mười mấy phút đã ăn xong một đĩa cơm chiên trứng, ăn xong thì hài lòng xoa bụng.

“Ăn xong thì ngủ sớm đi.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Được.”

Cửa phòng ngủ không khóa.

Không chỉ vì cô tin tưởng Đoàn Tiêu, mà làm như vậy Đoàn Tiêu có thể bảo vệ cô tốt hơn, có tình huống gì anh có thể đi vào ngay.

Sở Tiểu Điềm vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì nghe thấy Đoàn Tiêu gõ cửa.

Cô vội vàng đứng dậy mở cửa, Đoàn Tiêu đưa ly cho cô: “Uống xong rồi ngủ.”

Sở Tiểu Điềm cầm lấy ngửi, giật mình phát hiện không ngờ là thuốc trung y mà bác sĩ kê cho cô!

“Có chuyện thì gọi tôi, tôi ở ngay bên ngoài.”

Sở Tiểu Điềm vừa định nói cảm ơn, Đoàn Tiêu đã quay người đi mất.

Buổi tối này là buổi tối duy nhất trong suốt mấy ngày mà cô có thể ngủ say sau khi đã nhắm mắt được hai tiếng đồng hồ, nhưng đến nửa đêm cô vẫn tỉnh dậy một lần. Cô bước xuống giường, bỗng nhiên hơi tò mò Đoàn Tiêu đã ngủ hay chưa, cô mở cửa hé ra, âm thầm nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên Đoàn Tiêu chưa ngủ.

Anh mở đèn rất tối, đang đọc mấy tờ tài liệu không biết là gì dưới ánh đèn.

Dưới ánh đèn u ám, góc nghiêng anh tuấn của anh ẩn mình trong bóng đêm, mắt cụp xuống không có cảm xúc nào, trông lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc.

Cô không dám làm phiền anh, nhưng khoảnh khắc Sở Tiểu Điềm muốn đóng cửa, bỗng nhiên Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên.

Sở Tiểu Điềm đóng mạnh cửa theo bản năng.

Một lúc sau, giọng nói của Đoàn Tiêu vang lên bên ngoài: “Ngủ không được à?”

“Không có… Tôi chỉ đột nhiên tỉnh giấc thôi.”

Đoàn Tiêu khựng lại: “Không cần sợ, tôi ở bên ngoài, không đi đâu cả.”

Sở Tiểu Điềm ngớ người.

Anh cho rằng cô sợ hãi nên ngủ không được sao?

Cô ừ một tiếng, kéo chăn lên tới trên cằm, nhắm mắt lại.

Lần này nhất định sẽ ngủ ngon hơn.

Ngày hôm sau, Sở Tiểu Diềm thức dậy mặc quần áo rồi mở cửa đi ra, cô muốn xem thử Đoàn Tiêu đã tỉnh hay chưa, không ngờ vừa mới mở cửa đã thấy anh đứng trước cửa sổ, anh đang cởi áo.

Anh cởi một chiếc áo thun màu trắng, vừa đúng lúc cởi được một nửa, để lộ ra nửa tấm lưng trần, trên cơ bắp rắn chắc có thể nhìn thấy một số vết sẹo rõ ràng.

Những cơ bắp mạnh mẽ kia không phải luyện tập trong phòng gym có thể luyện ra được.

Sở Tiểu Điềm ngây ra, chờ Đoàn Tiêu cởi áo xong, quay sang nhìn cô, vài giây sau Sở Tiểu Điềm mới nhận ra bản thân đang nhìn gì, cô vội vàng che mắt, quay người đi: “Xin lỗi!”

Sau đó, cô chạy về phòng.

Đoàn Tiêu gõ cửa ở bên ngoài: “Thu dọn xong rồi thì xuống lầu ăn cơm, lát nữa tôi xuống.”

Sở Tiểu Điềm vỗ ngực, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường: “Được.”

Cô hoàn toàn quên mất mình muốn hỏi gì, khi đi ra ngoài lần nữa thì cúi đầu, ngay cả mắt cũng không dám nhìn lung tung. Nhưng Đoàn Tiêu không hề ở bên ngoài, mà ở trong nhà vệ sinh.

“Vậy tôi xuống trước đây.”

Cô vừa mở cửa thì chạy nhanh ra ngoài.

Dưới lầu chỉ có vài người ăn cơm, cho dù là một bữa sáng thoải mái thì trong không khí vẫn tràn đầy mùi vị bất ổn, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng.

Có lẽ là vì không biết khi nào, trong một góc nào đó của đất nước này sẽ xuất hiện chuyện đáng sợ khiến người ta khó lòng dự đoán được.

Đất nước này đã không thể mang đến cảm giác an toàn cho người dân của nó nữa.

Sở Tiểu Điềm ngồi vào chỗ, ông chủ nhà nghỉ đích thân bưng đồ ăn sáng cho cô, dùng thứ tiếng Anh không quá lưu loát hỏi cô: “Cô Sở, tối qua ngủ ngon không?”

“Rất ngon, cảm ơn.”

Ông chủ cười nói: “Bữa sáng cô ăn tạm chút nhé, trước giờ đầu bếp nấu món Trung không tốt lắm. Tối qua anh Đoàn đích thân ra tay làm tôi nghi ngờ con mắt của mình. Cô Sở, cô thật có phúc.”

Sở Tiểu Điềm trợn mắt khó tin.

Hóa ra thật sự là anh làm.

Sở Tiểu Điềm không có tâm trạng ăn nữa, chỉ nhìn chằm chằm cầu thang. Một lúc sau, cô nhìn thấy Đoàn Tiêu đi xuống.

Cô đứng dậy muốn đi về chỗ anh, nhưng bước chân lại dừng lại ở đó.

Đoàn Tiểu thay đồ rồi.

Anh mặc áo khoác gió màu đen, bộ râu vốn đã mọc ra một ít, hiện giờ rõ ràng đã nhiều hơn, lông mày anh đen thui, con ngươi sắc lạnh, mái tóc đen cứng có hơi rối, cả người trông chững chạc hơn bình thường mấy tuổi, nhiều thêm vài phần lạnh lùng và mạnh mẽ.

Anh giống như một người lính đã xuất ngũ có thể rút súng bất cứ lúc nào, tràn đầy khí thế khiến người ta sợ hãi. Cho dù chỉ là người đi ngang qua anh, e rằng cũng đi cách xa theo bản năng, sợ sẽ chọc đến anh.

Sở Tiểu Điềm biết anh còn một tuổi nữa là tròn ba mươi tuổi, nhưng dáng vẻ hiện giờ hệt như đã ngoài ba mươi. Cô là người quen biết anh, cho nên lập tức nhận ra ngay anh làm vậy để ngụy trang.

Anh chỉ cần kìm hãm khí thế của mình, vậy thì trông sẽ như một người bình thường ẩn mình vào đám đông.

Mà anh vẫn rất tuấn tú, cho dù gương mặt kia đã có thêm rất nhiều râu, mấy ngày không cạo, trông anh có hơi mệt mỏi và u ám, cũng là một vẻ đẹp độc đáo hơn.

Vốn dĩ Liya đang dọn dẹp mâm thức ăn của khách hàng khác, xoay người nhìn thấy Đoàn Tiêu thì mâm trong tay rớt xuống đất.

Cô ta cũng không lập tức khom lưng thu dọn nó, mà ngẩn người nhìn Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu đi về phía Sở Tiểu Điềm, im lặng ngồi xuống, dùng tốc độ cực nhanh giải quyết một chiếc bánh sandwich và một ly cà phê đen.

“Cô ăn xong chưa?” Anh hỏi Sở Tiểu Điềm.

Sở Tiểu Điềm gật đầu.

Bỗng nhiên cô xuất hiện ảo giác, cảm thấy Đoàn Tiêu hơi lạ lẫm.

Nhưng giây tiếp theo, cô chắc chắn đó là ảo giác.

Bởi vì Đoàn Tiêu có ngụy trang như thế nào, trông có khó trêu chọc ra sao nhưng ánh mắt anh nhìn cô vẫn giống như ngày thường.

“Đi thôi.” Anh đứng dậy, tiện tay xách theo túi của cô.

“Đi đâu?” Sở Tiểu Điềm vội vàng đi theo.

“Dẫn cô đi tìm bố.”

Bình Luận (0)
Comment