Đánh Dấu Liền Vô Địch

Chương 4 - Mưa Gió Nổi Lên

Lúc Lưu Bằng đi vào phủ thì thấy Chu quản gia cũng đang từ hậu viện đi ra. Chu quản gia nhìn thấy Lưu Bằng liền vội tiến lên hỏi.

"Thiếu gia, ngài đi đâu nãy giờ mà lão nô tìm không thấy?"

"Ta đi ra ngoài ước hẹn với Vương Toàn. Chu lão ngài tìm ta gấp vậy có chuyện gì sao?"

"Hôm nay không phải ngày Thiếu gia ngài khai mạch sao, lão gia dặn bọn hạ nhân hôm nay không được làm phiền thiếu gia. Lão nô cả ngày nay đi ra ngoại thành nhập chút hàng vừa về tới mới biết A Tú nha đầu này đi làm phiền thiếu gia, không biết có ảnh hưởng gì ngài không" Chu quản gia lo lắng hỏi.

Chu quản gia tên thật là Chu Hạo một đời không vợ không con, Lưu Bằng nghe cha hắn nói từ lúc bọn họ tới Lưu Vân thành thì Chu quản gia đã đi theo nhà họ. Từ lúc sinh ra mẹ đã mất, Lưu Vân thành dù ở nơi hẻo lánh nhưng dân số dù nói là ít nhưng ít so với Thiên Hoàng Giới thôi, nếu đạt ở kiếp trước Lưu Vân thành cũng xem như 1 cái đông dân cư thành phố nên lão cha cũng không có nhiều thời gian bên cạnh hắn.

Từ bé tới lớn Chu quản gia đều phụ Lưu Hùng chăm sóc hắn, tình cảm giữ hai người thân như ruột thịt.

"Chu lão ngài yên tâm, ta đã hoàn toàn khai mạch chính thức là Tu giả."

Nghe Lưu Bằng nói thế Chu quản gia đầy vui mừng liên tục nói tốt, tốt.

"Khai mạch là tốt, từ giờ Thiếu gia cũng như Thành chủ một dạng sẽ làm chân long ngao du cửu tiêu. Chỉ tiếc lão nô bất tài một giới phàm nhân, không thể luôn theo chăm sóc hai người." Chu quản gia năm nay đã thất tuần, hắn biết thời gian bên cạnh lão gia, thiếu gia không còn nhiều nữa.

Lưu Bằng hiện tại cũng không phải cái kia từ bé sống bên cạnh Chu quản gia nhưng hắn cũng không khỏi xúc động.

"Chu lão sao tự nhiên lại nói mấy truyện này, dù như thế nào ngài vẫn mãi mãi là phủ thành chủ Chu quản gia."

"Người già rồi, luôn thích nói lẩm cẩm. Lão nô có mua mấy phần bánh quế hoa của Mai đại thẩm mà Thiếu gia thích ăn nhất, để ở trên bàn tại chính đường. Lão nô còn việc đi trước."

Chào tạm biệt Chu quản gia, Lưu Bằng ghé ngang chính đường cầm lấy hộp bánh quế hoa mang về tiểu viện của mình. Lúc đi về thì hắn thấy A Tú đang đứng trước săn quét nhà liền nói.

"A Tú lại đây thiếu gia biểu."

Nghe thấy A Tú liền lập tức chạy đến chỗ Lưu Bằng.

Lưu Bằng liền mở hộp bánh lấy ra một khây bánh đưa cho A Tú.

"Bổn thiếu gia thấy A Tú làm việc vất vả nên ban thưởng." Lưu Bằng cười nói.

"Không được đâu thiếu gia, đây là bánh mà Chu quản gia mua cho ngài, nô tỳ không dám nhận." A Tú liên tục từ chối nói.

"Cứ nhận lấy, ta vừa ăn ở bên ngoài cùng với Vương Toàn rồi, bánh quế hoa nhiều quá ta ăn không hết với lại bánh này để lâu ăn sẽ không còn ngon, không bằng chia cho người khác."

Đang lúc 2 người đang giằng co thì có một hạ nhân đi vào.

"Thiếu gia, lão gia cho mời, lão gia dặn thiếu gia nhanh chóng tới chính đường có khách nhân đang chờ."

"Ta đã biết." Nói xog quay qua nhét khây bánh vào tay A Tú rồi quay người đi tới chính đường, bỏ mặc A Tú tay cầm hộp bánh quế hoa không biết phải làm sao.

Khi vừa bức vào sảnh chính đường Lưu Bằng đã cảm nhận được một luồn linh lực hướng tới hắn dò xét. Nhìn lại thì có vẻ nó xuất phát từ thanh ly lão giả đang ngồi song song với Lưu Hùng, kế bên thanh y lão giả thì đứng một người thanh niên mặc bạch y, nhìn vẻ ngoài có lẽ cũng cùng độ tuổi với hắn.

Trong lúc thanh y lão giả thăm dò Lưu Bằng thì hắn cùng đang thăm dò hai vị khách nhân này.

Thanh y lão giả nhìn không thấu chắc chắn là Ngưng Đan cảnh phía trên cường giả, còn thanh niên thì giống hắn là khai mạch cảnh nhưng nhìn linh lực dao động mạnh mẽ hơn hắn nhiều, chắc hẳn bước vào Khai Mạch cảnh đã được một thời gian.

Đang lúc Lưu Bằng tính đóng lại Thấu Thị Chi Nhãn thì chợt nhận ra một điều bất thường, lúc nãy khi Lưu Bằng nhìn thanh ý lão giả thì do vị trí nên hắn cũng có liếc nhìn một lúc lão cha nhưng rõ ràng hắn dù thấy được lão cha linh lực dao động nhưng không hề nhìn thấu tu vi lão cha Lưu Hùng.

Không cho đợi cho Lưu Bằng suy nghĩ tiếp Lưu Hùng chợt lên tiếng.

"Tiểu Bằng xem ra con đã khai mạch thành công, đây là cha đã nói với con lão bằng hữu Thanh Quân chân nhân, Tinh Kiếm Môn ngoại môn trưởng lão."

Thanh Quân chân nhân một thân thanh y đạo bào, có thêu hình lá trũ, một bộ râu trắng, hạc phát hồng nhan, nhìn qua như là một người hiền lành lão giả.

Lưu Bằng vội chắp tay trước ngực, hơi hạ đầu cung kính nói.

"Khuyển tử Lưu Bằng, bái kiến Thanh Quân chân nhân."

"Lệnh lang không cần quá đa lễ, dù sao bần đạo cùng lệnh đường là chỗ quen biết lâu năm, được lão bằng hữu tin tưởng giao nhi tử cho bần đạo thì còn gì bằng." Thanh Quân chân nhân ha ha cươi nói.

Có thể nói Thanh Quân chân nhân hiện tại mang cho Lưu Bằng cảm giác là một người không tệ.

"Đây là Triệu Minh Tinh Kiếm môn nội môn đệ tử, lần này bần đạo ra ngoài săn giết ma đạo ma tu, trên đường trở về gặp tiểu tử này làm xong tông môn nhiệm vụ còn chưa chịu trở về nên mới mang hắn theo, kẻo hắn lại đi lung tung."

Thanh Quân chân nhân ở nội môn cũng rất có nhân mạch, trong đó có cả Triệu Minh sư phụ, nên xem như đối với Triệu Minh có chút hiểu biết, con hàng này nhìn như lạnh lùng, nhưng tính tình tương đối ham vui, từ nhỏ là cô nhi được nuôi dưỡng ở Tinh Kiếm môn, đối với thế giới bên ngoài luôn mang tâm tính hiếu kì.

Triệu Minh nghe Thanh Quân chân nhân nói vậy vẫn một mặt lạnh lùng nhưng khuôn mặt ngại ngùng đỏ bừng đã bán đứng nội tâm hắn.

"Tiểu Bằng mang Triệu Minh tới phòng nghỉ cho khác nhân nghỉ ngơi đi, đã đi một quãng đường dài rồi. Cha còn chút việc cần thương lượng với Thanh Quân chân nhân."

"Vâng thưa cha."

Sau đó Lưu Bằng liền dẫn theo Triệu Minh tới phòng khách nhân. Lúc này ở đây chỉ còn lại Thanh Quân chân nhân và Lưu Hùng.

Thành Quân chân nhân đi tới đóng cửa lại, tay cầm bốn tấm phù chú, phất tay lên bay về bốn phía căn phòng, miệng niệm pháp quyết bố trí cách âm trận.

"Đại nhân, tại sao lần này ngài lại muốn đưa Lưu Hằng tới Tinh Kiếm môn tu hành, không phải hơn ai hết ngài hiểu rõ chỉ Lưu Hằng ở bên cạnh ngài mới an toàn." Hai người bây giờ hoàn toàn không còn là cái kia bằng hữu vẻ ngoài.

"Hơn chắc hẳn ngài đã nhìn ra Tinh Kiếm môn không còn là cái kia Tinh Kiếm môn kể từ lúc Lư Vũ Hi đại nhân mất tích không rõ, đám trưởng lão cũng lập trường mơ hồ."

"Ta biết chứ nhưng bây giờ còn cách nào." Lưu Hùng khó xử nói.

"Đại nhân có chuyện gì sao ?"

"Bọn chúng đã biết được nơi ở của ta và tiểu Bằng, lần trước khi đang trên đường trở về ta đã gặp một đám thám tử, dù bọn họ có ẩn dấu cách mấy nhưng ta vẫn nhìn ra trong bọn chúng có kẻ sử dụng Đồng gia công pháp."

"Đồng gia thám tử sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này, điều này nói lên một điều Chân Nhất Điện đã phát hiện ra vị trí của chúng ta." Lưu Hùng từ tốn nói.

"Cuối cùng thì bọn họ cũng tìm ra sao, xem ra Thiên Cơ trận đã bị phá, chuyện này chắc chắn là do cái kia họ Lộ bạch nhãn lang làm." Thanh Quân chân nhân cười khổ nói.

"Điều này là bình thường nếu bọn họ không tìm chúng ta, thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ tìm tới bọn họ, tử thù đã kết không phải ngươi chết thì là ta chết."

"Để Tiểu Bằng đi theo ngươi về Tinh Kiếm môn là cách tốt nhất hiện tại, bọn họ vẫn chưa chú ý tới Tiểu Bằng."

"Việc này chỉ có thể tạm thời giải quyết như vậy, sau khi rời đi nơi này ta sẽ đi hội ngộ với những người còn lại." Lưu Hùng thở dài nói

Thanh Quân chân nhân trầm mặc một chút cũng gật đầu.

Tinh Kiếm môn dù không còn ngày trước phong mang nhưng ngày nào Lư Vũ Hi chưa chết thì bọn họ cũng muốn suy xét hậu quả khi đụng tới Tinh Kiếm môn.

Bình Luận (0)
Comment