Đánh Dấu Liền Vô Địch

Chương 5 - Ngưng Đan Cảnh?

Suốt quãng đường từ chính đường đến phòng cho khách nhân Lưu Bằng trong đầu luôn suy nghĩ một chuyện, đó là tại sao hắn không thể nhìn thấu tu vi lão cha, theo lí thuyết trừ khi lão cha tu vi cao hơn Ngưng Đan cảnh, nhưng trong kí ức tiền thân thì Lưu Hùng chính xác là Ngưng Đan cảnh tu sĩ. Ngay cả bản thân Lưu Hùng cũng tự nhận mình là Ngưng Đan cảnh.

"Lưu Bằng sư đệ, Lưu Bằng sư đệ." Hai tiếng gọi làm cho Lưu Bằng thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Có chuyện gì sao Triệu Minh sư huynh?"

"Sư đệ ngươi đã đứng 1 chỗ suy nghĩ nãy giờ rồi, sư huynh kêu ngươi nãy giờ mấy lần tới bây giờ ngươi mới chịu hồi đáp." Trước mắt Lưu Bằng cho hắn ấn tượng không tệ chỉ có điều thường hay ngây người.

"Thật xin lỗi Triệu sư huynh, chẳng qua có chút chuyện trong lòng nghĩ không thông." Lưu Bằng mặt áy náy đáp.

"Đúng rồi, Lưu sư đệ có biết Vạn Bảo các nằm ở chỗ nào tại Lưu Vân thành không nha?" Triệu Minh hỏi.

Vạn Bảo các?

Lục lọi kí ức một lúc Lưu Bằng mới nhớ tới ở Lưu Vân thành chính xác có một nơi gọi là Vạn Bảo Các nằm ở Đông Phường.

Lưu Vân thành Tứ Phường đều có ý nghĩa khác nhau.

Tây Phường chủ yếu là thanh lâu, tửu quán, khách điếm.

Nam Phường gọi khu dân nghèo đa phần là bình dân bá tánh bình thường ở.

Bắc Phường là nơi cho hào môn thế gia, người giàu, hoặc một ít thương đội có tiền thường đi ngang Lưu Vân thành nên dứt khoát mua lại một chỗ nghỉ chân, nơi này có Tam cự đầu là chủ yếu Thái gia, Trần gia, Tô gia. Nghe lão cha Lưu Hùng nói tam gia đều có Tu giả tọa trấn.

Cuối cùng là Đông Phường nơi tụ tập của toàn bộ Lưu Vân thành tu giả. Trước đây tiền thân chỉ là một phàm nhân lại chủ yếu là đi Tây phường dạo chơi nên đối với Đông phường hiểu biết rất ít, đa phần là nghe lão cha phàn nàn bọn tu giả ở Đông phường mỗi lần thu tiền khó khăn hơn là thu tiền bình dân rất nhiều.

"Tốt quá sư huynh cứ tưởng nơi này không có chứ." Triệu Minh thở phèo nhẹ nhõm.

"Triệu sư huynh có việc gì cần làm sao." Lưu Bằng tùy tiện hỏi một câu.

"Ta trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ ngẫu nhiên tìm được mấy ngọn nhị giai linh thảo, tính toán tới Vạn Bảo các bán lấy chút linh thạch tiêu sài." Triệu Minh giải thích.

Linh thạch chia làm hạ, trung, thượng loại. Đừng nhìn linh thạch phân chia như tu tiên tiểu thuyết nhưng linh thạch ở đâu không có tác dụng tu luyện, nó chỉ giống như đồng, bạc, vàng, thuần túy là đơn vị tiền tệ.

Linh thảo chia nhất giai tới thập giai, lấy thập giai tối cao, phía trên còn có thập nhất giai là chỉ Thất Đại Tổ Căn.

"Ở Tinh Kiếm môn không có nơi chuyên thu mua linh thảo từ tay đệ tử hay sao?" Theo Lưu Bằng biết thì phần lớn tông môn đều sẽ có nơi thu dụng những đồ vật mà đệ tử không cần muốn bán đi, đây là để nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

"Tất nhiên là có nhưng Tinh Kiếm môn, Linh Thảo đường Hà chấp sự là cái quỷ keo kiệt lần nào cũng ép giá đệ tử. Vi huynh thà ôm đống linh thảo chết còn hơn bán cho hắn." Nghe ra được giữa Triệu Minh và Hà chấp sự có ân oán không nhỏ.

"Ngày mai Lưu sư đệ có rảnh không? Nếu được sư huynh muốn mời sư đệ đi cùng, dù sao ta mới tới Lưu Vân thành, không rành đường cho lắm."

"Dù sao bây giờ bản thân ta đã bước vào cửa tu hành không như trước kia, cũng nên tới Đông phường nhìn một chút." Lưu Bằng thầm nghĩ.

"Đã sư huynh có lời mời tiểu đệ cũng không chối từ. Phía trước chính là khách nhân phòng, sư huynh có việc tìm tiểu đệ thì cứ ra cửa đi về phía bên phải, đó chính là tiểu đệ tiểu viện." Lưu Bằng cười đáp.

"Đa tạ Lưu tiểu đệ, hẹn sư đệ ngày mai gặp."

Từ biệt Triệu Minh, Lưu Bằng một đường quay trở lại trong phòng. Nằm trên giường Lưu Bằng gọi ra hệ thống.

"Hệ thống, ta hoài nghi ngươi đưa cho ta một cái hàng dỏm Thấu Thị Chi Nhãn. Rõ ràng cha ta chỉ là Ngưng Đan cảnh tu sĩ nhưng ta lại không cách nào nhìn thấy cha ta tu vi?" Lưu Bằng chất vấn hệ thống.

"Hệ thống xuất hàng chắc chắn chất lượng, thay vì hoài nghi hệ thống túc chủ nên hoài nghi ngài thân ái lão cha đang lừa gạt mình." Hệ thống không mặn không nhạt đáp.

Dù miệng chất vấn hệ thống nhưng thật ra Lưu Bằng cũng đã nghĩ tới khả năng này ngay từ đầu. Bất quá hắn không hiểu tại sao lão cha lại cần che giấu tu vi bản thân suốt mười mấy năm.

Hắn còn nhớ rõ lão cha từng than vãn rằng Đông phường Dược Tâm cửa hàng quản sự khinh hắn một kẻ Ngưng Đan cảnh thành chủ mà quỵch tiền thuê cửa hàng 1 năm chưa trả.

Bỗng nhiên Lưu Bằng nảy ra một ý nghĩ.

"Chẳng lẽ cha ta là ẩn thế đại lão, vì bị cừu nhân truy sát nên phải che dấu thực lực để lẩn tránh?"

Càng nghĩ Lưu Bằng càng thấy lí do này khá là hợp lí, nhưng nếu vậy thì kẻ thù là ai đây? Với lại chân chính tu vi hiện tại của Lưu Hùng là gì?

Mặc dù trong lòng Lưu Bằng rất muốn có câu trả lời nhưng tất nhiên hắn không thể chạy tới trước mặt cha hắn hỏi được, nếu cha hắn khả nghi thì hắn kẻ hèn Khai Mạch cảnh có thể nhận ra lão cha đang che dấu tu vi thì còn khả nghi hơn nhiều nữa.

Dựa theo hệ thông thuyết pháp thì Lưu Vân thành dù cằn cõi nhưng không có nghĩa là không có người tu hành, trong thành ít nhiều cũng có Nguyên Anh cảnh. Ngoài thành phạm vi ngàn dặm cũng có không ít môn phái có Nguyên Anh cảnh, vậy mà việc Lưu Vân thành thành chủ tu vi Ngưng Đan Cảnh lại không bị lật tẩy.

Nghĩa là trên người cha hắn ít nhiều cũng phải có một môn công pháp che giấu tu vi hoặc một món pháp khí công dụng tương tự.

"Thôi suy nghĩ nhiều làm gì, lão cha che giấu mười mấy năm, ngay cả ta đứa con này đều gạt chắc hẳn phải có lí do." Lưu Bằng tự nhủ.

"Nhưng mà nếu như ngay cả ta cũng không phải lão cha thân sinh đâu."

Cái này cũng có khả năng nha, những nghĩ lại Lưu Hùng khuôn mặt kia cùng hắn Lưu Bằng khuôn mặt, công thêm việc mã gen cũng bị mẹ hắn Lý Ngọc Mai pha loãng thì việc vẫn còn giống 7-8 phần không phải thân sinh thì ai tin.

"Nhưng mà lỡ đâu đó cũng không gương mặt thật cửa lão cha, nếu như là dùng thuật dịch dung ?"

Đêm nay Lưu Bằng cả đêm một bên tu luyện một bên não bổ.

Bình Luận (0)
Comment