Tây Phường, trong một gian phòng ở tầng cao nhất Hồng Y lâu.
"Sự muội, muội đã thu thập được tin tức gì hữu ích chưa."
Lúc này trong phòng có một nam, một nữ, giọng nói chính là từ phía nam nhân phát ra. Nam nhân thì đứng dựa vào cửa sổ nhưng đôi mắt chưa từng dời đi khỏi nữ nhân dù chỉ là 1 giây, còn nữ nhân thì đang ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lý bản thân.
Nàng đưa tay lên đầu gỡ xuống trăm cài đầu đặt xuống bàn, nếu có Nguyên Anh cảnh tu sĩ ở đây sẽ nhận ra được một giây trước còn là phàm nhân nữ tử bây giờ lại là hàng thật Nguyên Anh cảnh. Nữ nhân này chính là Phượng Cầm.
"Lâm sư huynh không cảm thấy mình quá vội vàng sao? Ta tới đây hai năm cũng chưa tìm được gì, sư huynh chỉ mới tới đây vài ngày thì đòi ta làm được gì đây." Phượng Cầm hờn dỗi.
"Sư muội, ngươi phải hiểu sư huynh không phải muốn khắc khe với muội, nhưng sư tôn bên kia cũng đang bị tông môn áp lực phải tìm cho được Thiên Cơ môn dư nghiệt." Nam nhân khổ não nói.
"Hừ, không phải tông môn với mấy thế lực khác đã thẩm thấu vào được Tinh Kiếm môn rồi sao? Chỉ cần giết sạch đám người Lưu Vân thành sợ gì không tìm thấy tên dư nghiệt."
Nàng tới nơi này đã 2 năm nhưng một cộng lông của Thiên Cơ môn dư nghiệt cũng không thấy, điều này nói rõ trong thành có người âm thầm bảo hộ tên này cộng thêm Thiên Cơ môn là kẻ nổi bật trong việc lẩn trốn, âm thầm tìm kiếm là vô dụng chỉ có nước diệt sạch Lưu Vân thành mới có cơ hội tìm ra.
Nơi này là địa bàn của Tinh Kiếm môn cho dù nàng có mê đảo toàn bộ tam cự đầu gia chủ, thiếu gia thậm chí là bốn phía Lưu Vân thành lớn nhỏ tông môn, nhưng không có được Tinh Kiếm môn cho phép thì cũng chỉ có thể âm thầm tìm kiếm. Huống hồ chưa chắc Tinh Kiếm môn không biết tên kia dư nghiệt lẩn trốn vào Lưu Vân thành?.
"Tinh Kiếm môn nhìn như bị từng thế lực chia nhau thẩm thấu nhưng đó chỉ là người ngoài nhìn vào như thế." Nam nhân thở dài.
"Chúng ta đưa vào người dù có thiên phú tới đâu cũng chỉ cao lắm hiện tại là chức trưởng lão, mà trưởng lão quyền hạn là có hạn chế, tiếng nói của bọn họn còn không bằng tiếng rắm của 2 vị thái thượng trưởng lão cùng Tinh Kiếm môn tạm thời môn chủ." Nam nhân dừng một chút nói tiếp.
"Tên kia dư nghiệt có thể lẩn vào Lưu Vân thành tới giờ bình yên vô sự tám chín phần là ba tên này nhúng tay. Muốn dự vào đám nằm vùng Tinh Kiếm môn giúp cấp ra quyền hạn nhúng tay Lưu Vân thành còn không bằng tự lực mà làm."
"Lư Vũ Hi có thể không lo lắng bỏ nhà ra đi bởi vì hắn để lại 3 con đại cẩu đều không phải dễ đối phó." Đây đều là suy nghĩ của tất cả các thế lực khi đưa người vào Tinh Kiếm môn mấy năm mà vẫn chưa đạt được mục đích.
"À mà theo sư muội đề nghị sư huynh cũng nên phái người theo dõi phủ thành chủ."
"Tại sao ? Theo ta thấy thành chủ Lưu Vân thành chỉ là một người bình thường Ngưng Đan cảnh tu sĩ."
"Sư muội chỉ là cảm giác bọn họ không bình thường thôi." Phượng Cầm tùy ý nói.
"Được rồi nếu sư muội đã mở lời thì ta cũng sẽ cử người chú ý nơi này."
"Bây giờ đêm đã khuya, Lâm sư huynh không tính rời khỏi sao?"
"Sư huynh muội ta đã lâu không gặp nhau, đêm nay sư huynh không thể ở đây với sư muội được sao?" Nam nhân vừa nói trong người vừa nổi lên một cổ tà hỏa.
"Phượng Cầm cô nương từ trước tới nay chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nếu có người biết muội nơi này có nam nhân ngủ qua đêm, như vậy thì danh tiếng bấy lâu nay của Phượng Cầm còn đâu, điều này cũng sẽ bất lợi cho nhiệm vụ. Xin thứ lỗi sư muội đành phải chối từ." Phượng Cầm cười như không cười nói.
Nhìn thấy thái độ của Phượng Cầm, nam nhân biết nếu mình còn dây dưa không đi sẽ chọc nàng sinh khí, nên đành thở dài từ biệt sau đó phi thân ra khỏi Hồng Y lâu.
Nhìn theo bóng lưng nam nhân, Phượng Cầm nhẹ nói:"Ghê tởm! Đừng để lão nương có cơ hội, nếu không ta nhất định tiễn Lâm Chấn người lên đường."
Lâm Chấn chính là nam nhân thần bí tên, hắn từ lúc nàng gia nhập sư môn đã luôn quấn lấy nàng, một mặt mê luyến nàng không bỏ, sau lưng không biết ngủ với bao nhiêu nữ nhân. Lúc trước ở sư môn còn có sư tôn Lâm Chấn còn không có quá mức.
Nhưng 2 năm nay nàng bị sư tôn giao phó nhiệm vụ tới Lưu Vân thành thì tên cặn bã này có vẻ đã sắp không nhịn được.
"Tìm ra Thiên Cơ môn dư nghiệt tạm thời xếp thứ hai, trước mắt nghĩ cách tiễn tên biến thái này lên đường tránh cho đêm dài lắm mộng, hiện tại cũng xem là cơ hội tốt." Phượng Cầm trầm tư suy nghĩ.
Sáng hôm sau Lưu Bằng đã bị tiếng A Tú kêu ngoài cửa gọi dậy. Hắn lọ mọ ngồi dậy bước ra mở cửa.
"Thiếu gia, hôm nay ngài lại ngủ nướng, bây giờ đã gần qua giờ điểm tâm sáng rồi. Triệu Minh thiếu gia còn đang ở ngự thiện phòng đợi ngài dẫn đi thăm quan Lưu Vân thành kia kìa." A Tú bất lực vừa nói vừa bưng chậu rửa mặt vào phòng Lưu Bằng.
Đợi Lưu Bằng rửa mặt thay đồ xong thì cũng qua hơn nửa giờ đồng hồ.
Khi hắn bước vào ngự thiện phòng phát hiện Thanh Quân chân nhân và Lưu Hùng đã không thấy, có vẻ như 2 người bọn họ có việc nên ăn sáng xong liền vội vàng rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Triệu Minh một mặt nhàm chán đang nhìn hắn.
"Lưu sư đệ cuối cùng cũng tới, huynh ngồi đợi nãy giờ chán chết đi được." Triệu Minh ai oán.
"Haha, còn xin Triệu sư huynh thứ lỗi." Lưu Bằng ngượng ngùng cười.
Tranh thủ ăn xong điểm tâm, hai người vọi vàng đi tới Đông phường.
Trên đường đi Lưu Bằng để ý thấy Triệu Minh trên người không mang bất cứ cái gì ngoại trừ một cái túi vắt bên hong dài khoảng 1 gan tay.
"Triệu sư huynh không phải huynh nói hôm nay tới Vạn Bảo các bán linh thảo sao? Vậy linh thảo huynh cất ở đâu."
Nghe vậy Triệu Minh cầm túi bên hông dơ lên.
"Để ở chỗ này, đây là trữ vật túi, tuy là phẩm cấp thấp nhưng bên trong không gian cũng không nhỏ, để mấy bụi linh thảo vẫn dư sức."
Lưu Bằng bây giờ mới chợt nhớ hiện tại mình đã là tu sĩ không thể luôn dùng phàm nhân tri thức đi suy nghĩ.