Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 10

Thẩm Khiêm không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói: “...Không có có gì là không tiện cả.”

Cứ như vậy, Thẩm Loan được ở lại phòng phía Nam của tầng hai.

Điều này cũng thể hiện là cô đã nhận được sự thừa nhận, mặc dù chỉ là sự thừa nhận của Thẩm Tông Minh và Thẩm Xuân Giang.

Căn phòng rất rộng rãi, có cả nhà vệ sinh riêng.

Giường cũng rất lớn, ga trải giường màu xanh lam nhạt, bên trái còn có bàn trang điểm.

Vị trí ở gần cửa sổ có đặt một bộ sô-pha nhỏ màu cam, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đã cảm thấy mềm mại.

Thẩm Loan đứng yên tại chỗ, nhìn một lần, hai lần.

Đến lần thứ ba cô quyết định đổi nó sang một vị trí khác, chuyển nó đến phía cuối giường.

Cô nghĩ, nếu như trải thêm một tấm thảm lông cừu màu trắng, màu cam sẽ được tôn lên càng nổi bật hơn.

Thẩm Loan nhấc mông ngồi xuống, dựa vào lưng ghế.

Ngắm đi ngắm lại căn phòng, như đánh giá một thứ gì đó rất quý giá, nhưng lại lóe lên một tia mỉa mai. Phải biết rằng, kiếp trước dù cô nỗ lực suốt bảy năm nhưng vẫn không thể ở trên tầng hai.

Cốc cốc—

Âm thanh gõ cửa truyền đến.

Thẩm Loan nhướng mày: “Ai vậy?”

“Cô ba, tôi đem hành lý lên giúp cô.”

Cô đứng dậy mở cửa, người nữ giúp việc mang theo một chiếc vali nhựa giản dị đang đứng ở cửa: “Có cần tôi giúp cô sửa soạn quần áo và đồ dùng hàng ngày không ạ?”

“Không cần đâu.” Nói xong liền đóng sầm cửa lại.

Người nữ giúp việc có chút ngây ra, không phải nói là tính cách cô ba rất mềm mại, giống như mỳ vắt sao, sao vừa nãy…

Cô ta không biết nên hình dung như thế nào, nhưng tuyệt đối không hề ôn hòa, thân thiện như trong tưởng tượng.

Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, Thẩm Loan không hề bỏ sót sự kinh ngạc xuất hiện trong mắt của người nữ giúp việc. Nhưng như vậy thì đã làm sao?

Cô diễn kịch trước mặt người nhà họ Thẩm, là vì giấu giếm tài nghệ, nhưng trước mặt người giúp việc mà cũng diễn thì có hơi quá mệt mỏi, quá mất giá rồi.

Những việc vô ích, từ trước đến nay Thẩm Loan không thèm làm.

Trước khi đến những quần áo cũ đã bị cô vứt đi không ít, cho nên vali rất nhẹ.

Đem mấy bộ quần áo đã xử lý ra, gấp gọn gàng rồi bỏ vào tủ quần áo, chỉ chiếm một góc rất nhỏ.

Thật là nghèo.

Thẩm Loan thở dài một hơi.

Chọn ra một cái váy ngủ cầm trên tay, cô dẫm lên giày, lại nhanh chóng cởi bỏ bộ váy trắng, ngâm nga một bài hát thịnh hành mà mấy năm sau mới phát hành, khỏa thân đi vào trong phòng tắm.

Bởi vì vội vàng vào ở, nên “người giúp việc có tâm” vẫn chưa kịp chuẩn bị đồ dùng cá nhân, Thẩm Loan cười lạnh, đẳng cấp của Dương Lam chẳng qua cũng chỉ đến vậy.

So với bản lĩnh che đậy tâm trạng vui mừng tức giận của một chủ mẫu bốn năm sau thì quả là vô cùng non nớt giống.

Cũng phải, lúc này Thẩm Xuân Giang vẫn chưa làm tổn thương đến chân tình của bà ta. Con người mà, phải luôn bị đả kích hết lần này đến lần khác thì mới có thể trưởng thành được.

Cũng may cô đã tự đem theo bàn chải đánh răng, khăn mặt và xà bông, mặc dù hơi cẩu thả nhưng cũng đủ rồi.

Thẩm Loan không tắm rửa quá lâu, cũng không dùng bồn tắm.

Lau khô người, mặc bộ ngủ bằng vải bông vào, cô xõa tóc ra, mái tóc đen dài vốn thẳng khi bung ra bỗng có cảm giác hơi xoăn lại.

Cả căn phòng, đồ gia dụng cô thích nhất ngoại trừ bộ sô-pha nhỏ kia thì chính là chiếc gương dài.

Đứng yên trước gương, chải chuốt một hồi, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì đáng ngại mới tiện tay lấy một chiếc cốc thủy tinh rồi đi xuống lầu.

Trên chiếc cầu thang xoắn, tình cờ chạm mặt Thẩm Khiêm.



xuống lầu, anh ta lên lầu.


Người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà, rõ ràng là đã tắm rửa rồi, đèn phòng khách chiếu vào sườn mặt của anh ta, làm Thẩm Loan không kìm được nghĩ đến một chữ---

Mạch thượng nhân như ngọc (chỉ một người có vẻ ngoài xinh đẹp).

Cô nhìn đến có hơi ngơ ngẩn, tất nhiên cũng có thể là vì cô ngại ngùng nên không biết mở miệng như thế nào.

Thẩm Khiêm giống như một nhà nghiên cứu hành vi, bất giác thông qua động tác cơ thể của cô gái trẻ phỏng đoán tâm lý của cô.

Vậy mà lại khiến cho anh ta có cảm giác thành tựu.

A!

Cô gái trẻ cuối cùng cũng lấy lại được can đảm, luống cuống gọi một tiếng: “Anh...”

Đầu mũi Thẩm Khiêm có hơi ngứa, khẽ giật mình.

“Ừm.” Âm điệu nhàn nhạt, không khỏi có chút giả dối.

Cô gái trẻ lại không hề biết mình bị khinh thường, ngược lại nhẹ nhõm thở ra một hơi, như là chỉ vì có được một chữ đáp lại của anh ta mà vô cùng vui vẻ.

“Vậy em xuống rót cốc nước...” Cô xoay xoay chiếc cốc thủy tinh trong tay.

Thẩm Khiêm không tiếp tục nhìn cô nữa, trên thực tế, anh ta sớm đã nhìn sang chỗ khác, chỉ là ánh mắt còn chút lưu luyến.

Chỉ gặp nhau trong khoảnh khắc, hai người ai đi đường nấy, hương thơm thoang thoảng trên người cô gái sau khi tắm gội lại ngoan cường chui vào mũi anh ta.

Haizz...lại có thể là mùi xà phòng vô cùng dịu nhẹ.

Thẩm Loan đi đến phòng khách, đứng ở trước bình nước đợi nước nóng, mà tiếng bước chân của người đàn ông dần dần biến mất ở tầng hai, đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Khiêm, cậu ấm nhà họ Thẩm, chủ tịch của tập đoàn bất động sản Thiên Thủy dưới trướng Minh Đạt, nắm trong tay cổ phần nhất định , từ nhỏ đã được ông bồi dưỡng như một người thừa kế, mặc dù chỉ mới 24 tuổi, nhưng năng lực không tầm thường.

Bất động sản Thiên Thủy ngày càng lớn mạnh, đủ để chứng minh đầu óc kinh doanh hơn người của anh ta.

Kiếp trước, cô không chịu nổi sự sỉ nhục của Thẩm Yên, đổ nước lên đầu cô ta, bị anh ta tát cho một bạt tai vang dội, từ đó tai trái mất đi thính giác.

Thẩm Loan đưa tay sờ lên tai trái, cái cảm giác ù ù ấy dường như lại xuất hiện lần nữa.

Cô rùng mình một cái.

Là Thẩm Khiêm, tự tay dạy cho cô bài học đầu tiên ở nhà họ Thẩm.

Kí ức vẫn còn mới mẻ, từ đầu đến cuối cô vẫn “nhớ mãi không quên”, yên tâm, rồi sẽ có một ngày sẽ phải trả lại thôi.

Bỗng nhiên, cửa phòng sách bên trái mở ra, Thẩm Xuân Giang bước ra, mắt hơi nhíu lại, mệt mỏi day day huyệt thái dương.

Thẩm Loan bỗng dưng nở nụ cười.

Bê cốc nước lên, vui mừng đi đến: “Ba—”
Bình Luận (0)
Comment