Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 11

Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ xua tan một chút mỏi mệt, Thẩm Xuân Giang giương mắt, thấy đứa con gái xinh xắn mới nhận trở về đang đứng trước mặt mình, đầu tóc rối tung.

Trong lúc hốt hoảng, ông ta lại nghĩ tới người phụ nữ kia.

“Sao còn chưa ngủ?” Giọng nói mang theo mấy phần dịu dàng, ngầm có ý quan tâm.

Thẩm Loan nở nụ cười ngại ngùng: “Con… Từ trước tới nay chưa từng ở trong căn phòng xinh đẹp như vậy, có chút không quen.”

Thẩm Xuân Giang sững sờ, thương tiếc sờ tóc cô: “Sau này con chính là con gái nhà họ Thẩm, từ từ sẽ quen thôi.”

“Ba, con rất vui.” Hốc mắt cô gái nhỏ ửng đỏ, cắn cắn môi, cố gắng đẩy lùi sương mù trong mắt, lại không thể kiềm chế được, cuối cùng hóa thành hai hàng nước mắt, chảy qua gò má, rơi xuống mặt đất: “Thật sự thật sự rất vui…”

Người đàn ông lập tức nảy sinh một loại cảm xúc gọi là “thương tiếc”.

Ông ta không thích lừa gạt tình cảm, nhưng giờ phút này, nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của cô gái nhỏ, lại nhịn không được khát vọng thể hiện tình thương của ba, tốt nhất là có thể ôm cô vào trong lồng ngực nhẹ nhàng dỗ dành, giống như đối với đứa trẻ hai ba tuổi vậy.

Đại não nghĩ thế, trên thực tế Thẩm Xuân Giang cũng làm như vậy.

Ngay cả Thẩm Loan lúc được ông ta ôm vào trong lòng ngực, cũng có một giây ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh cô đã thả lỏng cơ thể, như chiếc thuyền nhỏ neo đậu ở bến cảng bình yên, quý trọng như thế, thỏa mãn như thế.

Cái ôm này mang lại cho Thẩm Xuân Giang cảm giác rất khác biệt, là điều mà hai đứa con gái kia không thể cho ông ta được.

Loại cảm giác này… là cảm giác thành tựu, làm ông ta theo bản năng mà phát ra nhiều tình thương của ba hơn.

“Đã là cô gái mười chín tuổi rồi sao còn thích khóc nhè vậy chứ?”

Thẩm Loan ngồi dậy từ trong lồng ngực ông ta, đứng thẳng lại, đôi mắt đẫm nước được khúc xạ sáng ngời dưới ánh đèn, tràn đầy vui sướng, tung tăng như chim sẻ.

“Bình thường con không khóc, nhưng mà ba thật tốt, con… Nhịn không được mà!”

Nói xong, thế mà lại còn mang theo chút ấm ức nức nở.

“Được rồi, sau này ba con chúng ta còn có rất nhiều thời gian ở chung mà.”

“Vâng!” Cô cười rộ lên, hít hít cái mũi: “Vậy… con về phòng trước.”

“Đi đi.”

Nhìn theo bóng dáng thiếu nữ biến mất ở chỗ rẽ lầu hai, Thẩm Xuân Giang thở dài, vốn là ông ta cũng không có nhiều cảm tình với đứa con gái này, dù sao cũng không phải lớn bên cạnh mình từ nhỏ, nhưng không ngờ là cô lại ỷ lại dựa dẫm vào ông ta như vậy.

Thôi, cùng lắm thì sau này quan tâm nhiều hơn vài phần, dù sao cũng là máu thịt của mình.

Thẩm Loan trở lại phòng, vội vàng đặt ly nước xuống, lập tức chui vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cả người một lần nữa mới cảm thấy thoải mái.

Hơi nóng bốc lên, da gà cũng biến mất.

Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên nhịn không được mà cười rộ lên.

Càng cười càng vui vẻ, lại không phát ra chút âm thanh nào, cơ thể không ngừng run rẩy, nếu bị người ta thấy cảnh tượng như vậy có khả năng sẽ cảm thấy cô là người điên.

Cuối cùng nước mắt chảy ra, cô lấy khăn giấy lau đi, lại tiếp tục cười.

Thẩm Xuân Giang không chỉ mở miệng an ủi, mà còn ôm cô?

Ha ha…

Nhưng mà bốn năm này, tính trẻ con của Thẩm Yên còn chưa hết, Dương Lam không đủ đẳng cấp, ngay cả Thẩm Xuân Giang cũng ngu ngốc ngây thơ như vậy, thế mà lại muốn tìm cảm

giác thành tựu của người làm ba từ trên người cô sao?

Một khi đã như vậy, Thẩm Loan sẽ cho ông ta cảm giác thành tựu!

Cùng lúc đó, phòng ngủ phía tây.

Thẩm Xuân Giang xốc chăn lên, nằm lên giường, đang chuẩn bị nhắm mắt, Dương Lam lại đột nhiên mở miệng:

“Tháng sau là lễ mừng thọ 70 của ba tôi, ông nhớ sắp xếp kế hoạch trước, đừng giống như lần trước, đến lúc mời rượu cũng không thấy người.”

“Ừ.”

Dương Lam buồn bã nói: “Tôi đồng ý để cho đứa con gái kia vào cửa rồi, nếu lần này chút mặt mũi mà ông cũng không cho tôi, thì…”

Người đàn ông bỗng chốc mở mắt, trong bóng đêm làm người ta không nhìn rõ cảm xúc thật: “Ngủ đi, trong lòng tôi hiểu mà.”


Người phụ nữ lúc này mới yên tâm, đôi tay được chăm sóc kỹ càng xoa trên ngực người đàn ông: “Xuân Giang…”

Rất nhanh, trong nhà vang lên tiếng rên rỉ nũng nịu làm người khác mặt đỏ tai hồng.

...

Sáu giờ, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức Thẩm Khiêm.

Anh ta thay quần áo, ra ngoài chạy bộ.

Chân trời hiện lên màu trắng bạc, sương mù ban đêm còn chưa tan hết, mang theo một chút mát mẻ.

Chạy đúng nửa tiếng, anh ta quay lại đường cũ, lúc đi ngang qua vườn hoa thì bước chân hơi chậm lại.

Thẩm Loan cảm thấy căn phòng của mình thiếu chút thú vui gì đó, nếu cô đã ở trong căn phòng đó rồi thì nhất định phải làm mình vui vẻ vừa lòng nhất.

Trên cửa sổ còn thiếu hai châu hoa, nên sáng sớm cô đã tìm thợ trồng hoa.

“Cái này thì sao? Một chút một chút…” Những ngón tay xanh nhạt nhẹ nhàng cầm lấy xúc tu, mềm mại nhỏ nhắn.

“Đây là tơ vàng đào, ở tỉnh Huệ Châu gọi là cẩu hồ hoa, có thể làm chậu cảnh, kết trái còn có thể dùng làm thuốc.” Ông thợ trồng hoa thuộc trong lòng bàn tay.

Thẩm Loan cũng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu.

“Bác Đinh.”

“Cậu cả.”

Thẩm Loan tiện thể nhìn lại, hơi cẩn thận mà siết ngón tay, tựa như vô tình làm ra động tác này.

Thẩm Khiêm liếc mắt một cái, nhanh đến mức làm người khác không bắt được.

“Hoa râm bụt trong phòng tôi đã nở rồi.”

Chú Đinh nhanh chóng hiểu ra: “Lát nữa tôi sẽ giúp cậu đổi chậu mới.”

“Ừ.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Thẩm Loan đuổi theo.

Thẩm Khiêm nghe thấy có tiếng bước chân theo sát sau lưng mình, lại không nghe thấy câu “Dừng lại” hoặc “Chờ một lát”, nên cũng không chủ động quay đầu lại.

Thẩm Loan cứ như vậy mà đi theo anh ta, rất yên tĩnh.

Giống như chỉ là đơn thuần muốn đi cùng.

À, anh ta suýt nữa đã quên đây chỉ là một con thỏ trắng nhỏ, là cô nhóc đáng thương ngay cả lúc nói với anh ra một câu cũng nơm nớp lo sợ.
Bình Luận (0)
Comment