Một cuộc trò chuyện kết thúc không vui.
Thẩm Loan trở về phòng một mình, người đàn ông đứng ở nơi đó, nhìn cô nửa
đỡ nửa ngã đi xa, ánh mắt không rõ.
Nửa đêm.
Ánh trăng vắng lặng.
Thẩm Loan nằm bẹp trên giường, xa xa có tiếng sóng biển, thoang thoảng trong
không khí có mùi muối biển.
Cô vẫn chưa ngủ, yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng, khi cánh cửa mở ra, người đàn ông bước đến mép giường như đêm
qua, lấy thuốc tiêm ra.
Một giây tiếp theo, Thẩm Loan đột nhiên mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông cũng không ngạc nhiên trước sự thức tỉnh
của cô, thay vào đó anh ta rất bình tĩnh, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng.
"Không giả vờ nữa?" Anh ta hỏi.
Thẩm Loan chỉ ngồi dậy, lúc này cô đã lấy lại sức, thoát khỏi trạng thái đi ba
bước thở dốc hai hơi, mắt cô lộ ra vẻ cảnh giác.
Nghiêm Tri Phản không đeo mặt nạ, khuôn mặt lạnh lùng vẫn hiện rõ trong
bóng tối, ánh mắt rõ ràng.
"Đừng ép tôi phải ra tay."
Với giọng điệu bình tĩnh nhất, nói những lời tàn nhẫn nhất.
Thẩm Loan giễu cợt mà nhìn chằm chằm anh ta, tuy rằng ở thế yếu, lại vẫn kiêu
ngạo: "Anh cũng có thể thử xem."
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm, giống như hai vòng xoáy sâu không lường
được.
Lạnh lùng trầm xuống, một mạnh một cứng, ánh lửa bắn tung tóe dưới sự va
chạm của hai tầm mắt.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Tri Phản là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, đồng thời,
anh ta cũng cất mũi tiêm đi.
"Không sao" Anh ta xòe hai tay ra: "Nếu em không thích thì không dùng."
Thẩm Loan: "Hiện tại anh có thể ra ngoài."
Người đàn ông không hề khó chịu, xoay người rời khỏi phòng.
Khi tiếng khóa cửa vang lên lách cách, trái tim Thẩm Loan cũng nhẹ nhàng rơi
xuống đất.
Cô biết, thân ở trong tù, dù phản kháng cũng vô ích.
Một con thuyền có thể cắt đứt mọi suy nghĩ trốn chạy của cô.
Tất nhiên, nếu không thông thuộc địa hình trên đảo lại không có phương tiện di
chuyển, Thẩm Loan sẽ không bỏ chạy.
Đây là phương án cuối cùng.