"Thật đẹp." Trong mắt anh ta không che giấu sự ngạc nhiên, nhưng...
"Trang điểm có vẻ hơi nhạt rồi."
Hai má vẫn nhợt nhạt như cũ, đôi môi cũng không có huyết sắc.
Chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, sâu thẳm và tĩnh lặng.
Trên thực tế, Thẩm Loan cũng không hề trang điểm, cô chỉ thay váy mà thôi.
Kích thước vừa vặn, dán sát vào cơ thể.
Nghiêm Tri Phản cũng không quan tâm lắm, đi vào phòng chứa quần áo rồi
nhanh chóng bước ra với một thỏi son trên tay.
Anh ta đi tới trước mặt Thẩm Loan, nở nụ cười nhẹ: "Đừng nhúc nhích."
Ánh mắt Thẩm Loan lạnh lùng, lộ ra vẻ phòng bị.
Người đàn ông đưa tay lên nắm chặt cằm cô, Thẩm Loan vừa định chống cự,
anh ta vừa son môi cho cô, vừa bâng quơ mở miệng: "Nếu em không muốn chủ
động nghe lời thì anh không ngại bắt em nghe lời đâu."
Động tác của người phụ nữ cứng lại, cũng không dùng lực, không có ý định
phản kháng nữa.
Nghiêm Tri Phản mỉm cười: "Thật ngoan."
Chất lỏng trơn trượt của son môi tiếp xúc với cánh môi, cẩn thận vẽ hình môi,
tiện thể khiến môi thêm sắc đỏ.
Động tác của người đàn ông vô cùng trúc trắc, rõ ràng là lần đầu tiên làm
chuyện đó, nhưng anh ta lại vô cùng kiên nhẫn.
Sự tập trung trên khuôn mặt và sự nghiêm túc trong ánh mắt giống như anh ta
đang hoàn thành một tác phẩm vĩ đại nào đó.
Từ đầu đến cuối Thẩm Loan đều không có cảm xúc, cô mặc kệ động tác của anh
ta, cũng tiếc lời đáp lại, thậm chí không thèm liếc mắt một cái.
Cuối cùng -
"Được rồi."
Anh ta đặt son môi xuống, cầm chiếc gương lên rồi đưa đến trước mặt Thẩm
Loan.
"Xin lỗi, lần đầu tiên son nên có lẽ chưa được đẹp lắm." Lúc này, rút đi vẻ thâm
trầm cùng sự sắc bén vốn có, anh ta giống như một thiếu niên thẹn thùng thấp
thỏm.
Mong được cảm nhận và đánh giá của cục cưng.
Thẩm Loan từ từ ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp được phản
chiếu rõ ràng trong gương, với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, lông mày đẹp như
tranh vẽ.
"Đúng vậy, vẫn còn thiếu một chỗ." Nghiêm Tri Phản cầm thỏi son lên, dùng
đầu ngón tay chấm một chút rồi nhẹ nhàng chấm lên má người phụ nữ.
Xoa xoa lên má cô, cuối cùng khuôn mặt nhuộm một màu hồng nhạt.
Đây mới chính là "Mặt như phù dung, mày như liễu".
Nghiêm Tri Phản dắt tay cô, cả hai đi từ tầng 2 xuống tầng 1, lúc đi xuống
Thẩm Loan không hề cúi xuống mà ngược lại người đàn ông đã khụy gối vài
lần để nâng váy cho cô.
Ngay cả khi cúi xuống, anh ta vẫn trông như một quý tộc, không bao giờ cúi
đầu.
Trong đại sảnh rộng rãi, lò sưởi đã được thắp sáng, ngọn đèn pha lê tinh xảo,
sang trọng phản chiếu ánh sáng ấm áp, tựa như lưu quang lộng lẫy, rực rỡ lấp
lánh.
Nếu không có tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, không ai có thể nghĩ rằng đây là một
hoang đảo.
Bởi vì sự tinh tế và lãng mạn ấy chỉ có thể xuất hiện ở lâu đài Europa chứ
không phải bất cứ nơi nào liên quan đến những từ như "hoang vu", "bỏ hoang".
Những ngón tay khéo léo của người đàn ông lướt nhẹ lên chiếc máy phát nhạc,
ngay sau đó, khúc dạo đầu của điệu nhảy du dương vang lên trong hội trường.
Nghiêm Tri Phản với bộ tây trang cùng đôi giày da, đứng trước mặt Thẩm Loan,
khẽ cười, cúi người giơ tay lên, vẫn cao quý như cũ mà cụp mi xuống.
Quý ông, khiêm tốn, lịch sự nho nhã.
Khoảnh khắc đó, như thể vượt qua dòng sông dài của kí ức, "Thẩm Khiêm" ấm
áp như ngọc ở kiếp này cùng "Thẩm Khiêm" kiếp trước tâm tư thâm trầm, cùng
với "Nghiêm Tri Phản" người đã thay hình đổi dạng sửa lại thân phận và mang
kí ức kiếp trước, rốt cuộc hợp lại một thể trong đầu Thẩm Loan.
Anh ta là anh ấy, lại không phải là anh ấy.
Hai khuôn mặt, lại có ba linh hồn khác nhau, mỗi cấp bậc đều có thể được lựa
chọn để tạo thành một cá thể hoàn chỉnh.
Bí mật lại nguy hiểm, giống như ma, lại tựa như thần, chỉ không giống như
người.
Cho đến khi anh ta mở miệng nói chuyện, mới vỡ lẽ ra cảm giác "không phải
giống tôi" -
"Quý cô xinh đẹp, liệu tôi có thể mời cô khiêu vũ không?"
Không đợi Thẩm Loan trả lời, cũng có thể là anh ta đã đoán trước được cô sẽ trả
lời như thế nào, vậy nên Nghiêm Tri Phản không cho cô có cơ hội lựa chọn.
Anh ta chủ động dắt tay người phụ nữ, đặt vào lòng bàn tay mình, bước theo
nhịp, ưu nhã mà tiến vào sàn nhảy.
Thẩm Loan không thể không đi theo bước chân của anh ta, tiến lên phía trước
hay lui về phía sau, hoặc là xoay tròn nhảy lên.
"Em còn nhớ bản nhạc khiêu vũ này chứ?" Anh ta hỏi.
"Tôi không nhớ."
"Không sao cả..." Vừa nói, người đàn ông vừa cười khẽ, sau đó nhấc bổng cô
lên, ném cô lên không trung rồi nửa người vác cô lên vai như nhào lộn.
Để hoàn thành động tác này, không chỉ cần trọng lượng và độ linh hoạt của
người được nâng mà còn phải kiểm tra sức mạnh cánh tay của người nâng và độ
ổn định của thân thể.
Nghiêm Tri Phản không chỉ hoàn thành nó mà còn hoàn thành nó khá dễ dàng,
giống như...
Anh ta đã luyện tập vô số lần, mà lần này là chính thức biểu diễn trên sân khấu,
màn trình diễn của anh ta càng hoàn hảo hơn.
Tuy nhiên, Thẩm Loan lại chỉ chú ý đến, động tác này...
Giống như rất quen thuộc!
Ở một khoảnh khắc nào đó, một nháy mắt nào đó, cô cũng từng trải qua... Chỉ
là, người cùng cô khiêu vũ chính là – Quyền Hãn Đình!
Đồng tử cô chợt co rút lại, Thẩm Loan đột nhiên nhìn Nghiêm Tri Phản:
"Anh..."
"Nhớ rồi?" Anh ta cười nhẹ và ngắt lời cô, "Nhưng tôi cũng không thích vào lúc
em đang khiêu vũ cùng tôi, còn nhớ thương người đàn ông khác."
Thẩm Loan: "Khúc nhạc này..."
"Đúng vậy, cũng tại yến tiệc ngày đó."
"Ý của anh là gì?"
Người đàn ông mang theo cô đổi bước nhảy: "Không có ý gì cả, tôi chỉ muốn
nhảy một điệu cùng em."
Đẩy ra, kéo cổ tay lại rồi kéo ra, Thẩm Loan bị kéo vào trong lòng ngực anh ta,
giơ tay chống lên ngực người đàn ông.
Hai mắt đối diện nhau, một bên bình tĩnh không chút dao động, một bên dịu
dàng tươi cười.
Lúc này, nhạc khiêu vũ kết thúc, âm nhạc dừng lại.
Nghiêm Tri Phản buông cô ra, lùi lại phía sau nửa bước rồi đứng yên, khom
lưng cúi xuống, một lời cảm ơn của một quý ông, vẽ nên một kết thúc hoàn hảo
cho điệu nhảy.