Thẩm Loan phát hiện ra rằng Nghiêm Tri Phản dường như đang bận một việc gì
đó.
Sau buổi khiêu vũ trước đó, anh ta đưa cô ra biển, lướt sóng, ngắm bình minh
và hoàng hôn.
Mỗi ngày đều có một hoạt động mới.
Đôi khi, thậm chí buổi sáng có mà buổi chiều cũng có.
Thẩm Loan có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh ta, cũng mơ hồ biết
anh ta đang lo lắng cái gì.
"Muốn xem phim không?" Nghiêm Tri Phản hỏi.
Tuy nhiên, Thẩm Loan cũng không có quyền lựa chọn.
Cuối cùng người đàn ông đã chọn một bộ phim lãng mạn phát hành hai mươi
năm trước: "Kiêu hãnh và định kiến".
Trong gió đêm ở khu vườn, một tấm rèm trắng khổng lồ từ tầng ba của biệt thự
rũ xuống, máy chiếu được đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh hai người họ.
Nghiêm Tri Phản nhẹ ôm Thẩm Loan, ngồi cạnh nhau trên ghế sofa bọc da.
Lấy trời là nhà, biển là phong cảnh.
Ngoài lời thoại trong phim, còn có tiếng sóng.
Nếu chỉ nhìn phía sau, tin rằng ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là một đôi yêu nhau,
tình cảm sâu đậm.
Khi cốt truyện phát triển, cả hai dường như đắm chìm vào nó, không ai lên
tiếng.
Khi bài hát kết thúc phim vang lên, tấm màn đen chùm xuống, những cái tên
của các diễn viên và đoàn làm phim xuất hiện trên đó thì Nghiêm Tri Phản đột
nhiên quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt chuyên chú: "Buồn ngủ không? Xem tiếp,
hay là đi lên lầu nghỉ ngơi?"
Người phụ nữ vẫn không đáp lại.
Anh ta cười: "Nếu còn chưa buồn ngủ, vậy ngồi với tôi một lát..."
Bầu trời đầy sao như thiên hà, sóng biển vỗ vào bờ.
"Tôi đã nhìn thấy gần như tất cả các hòn đảo nhỏ ở xung quanh, nhưng cuối
cùng vẫn quyết định mua cái này. Em có biết tại sao không?"
Không ngoài dự kiến, không có câu trả lời.
Người đàn ông vẫn nói: "Bởi vì từ hòn đảo này, từ vị trí này, là góc nhìn tốt nhất
để ngắm sao."
Thẩm Loan ngẩng đầu lên.
Bầu trời đầy sao lập lòe như chớp mắt.
"Có phải so với biệt thự ở huyện Tương Sơn thì tốt hơn không?"
Huyện Tương Sơn...
Ánh mắt Thẩm Loan khẽ động.
"Còn nhớ Bạch Bạch không?" Anh ta lại hỏi: "Samoyed đó, toàn thân tuyết
trắng, giống như một quả bóng nhung. Nó vốn là quà của tôi tặng cho Tán Tán,
nhưng thật đáng tiếc..."
Bị con hổ do Quyền Hãn Đình gửi đến cắn chết.
"Lúc đó, tôi đang đứng trên tầng cao nhất của biệt thự số 3, vừa vặn nhìn thấy
phòng cà phê của biệt thự số 2, em dùng máy tính làm việc rất chăm chú, còn
Bạch Bạch thì ghé vào bên chân em, Tán Tán ngoan ngoãn chơi đùa. Tôi đã
không chỉ một lần ảo tưởng, một ngày nào đó, tôi có thể lấy thân phận là chồng
để ngồi bên cạnh em, cùng em ngắm hoa ngắm mưa, cho chó mèo ăn, đó sẽ là
một bức tranh tuyệt đẹp."
Thẩm Loan lắc đầu: "Không thể nào."
"Tại sao không thể? Đó không phải là những gì chúng ta đang làm bây giờ
sao?"
Tựa lưng vào biển, ngắm trăng và sao, như một cặp đôi bình thường.
"Chuyện không thể kéo dài, tại sao phải ép buộc?" Thẩm Loan nhìn anh ta,
trong mắt dần dần hiện lên nghi ngờ, Thẩm Khiêm kiếp trước khoác chiếc áo
tao nhã nhất cùng chiếc mặt nạ dịu dàng nhất, nhưng anh ta chưa bao giờ nói
những lời mất lý trí như vậy.
Bày ra âm mưu sau đó ra tay, tính kế người khác, hẳn mới là bộ mặt vốn có của
anh ta.
"Nhưng tôi càng muốn miễn cưỡng!" Anh ta gằn từng chữ một, đôi mắt tối sầm
lại: "Còn chưa thử, làm sao biết được lâu dài không?"
Thẩm Loan cười nhạo anh ta ngây thơ: "Anh trước kia, tuyệt đối sẽ không qua
loa như vậy."
Người đàn ông cười rộ lên, híp mắt nhìn bầu trời đen kịt, trong mắt lộ ra một
bình tĩnh quá mức.
Đối với anh ta mà nói, vạn vật trên đời, những thứ trăng trong gương, hoa trong
nước đều không đáng nói, huống chi là để ý.
Anh ta khẽ thở dài, cười nói: "Từ lâu tôi đã không còn là tôi như trước đây,
giống như..."
Anh ta thu hồi ánh mắt, rơi vào trên mặt Thẩm Loan. Cũng chỉ có lúc này mới
có thể nhìn thấy sự kích động của anh ta.
"Giống như, từ lâu em cũng không còn là em trước đây."
Thẩm Loan nói: "Nghiêm Tri Phản, anh không thể giữ tôi lại."
Anh ta nói: "Thử thêm lần nữa..."
Loan Loan, tôi không muốn buông tay.
Bất kể kiếp này hay kiếp trước, tôi đều không nỡ...