Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 145

Thẩm Khiêm về đến nhà đã gần rạng sáng.

Trong phòng khách chỉ để lại một đèn treo tường, tỏa ra tia sáng mờ mờ ấm áp

trong bóng đêm, chiếu xuống một màu vàng nhạt.

Thẩm Khiêm thay dép, đi đến đầu cầu thang, bất ngờ nghe thấy tiếng động nhỏ

trong phòng bếp, anh ta tiện tay vắt áo khoác ở tay vịn, di chuyển bước chân,

men theo tiếng động.

Trong phòng bếp, ánh sáng lờ mờ hắt ra. Vào phòng bếp, mới thấy cửa tủ lạnh

đang mở rộng, một thân hình mảnh khảnh đứng trước tủ lạnh, đưa lưng về phía

cửa ra vào, đang dùng sức cố vặn mở chai nước khoáng.

Động tác của Thẩm Loan hơi dừng lại, đột nhiên cảm giác có ánh nhìn chăm

chú từ phía sau, bỗng nhiên quay đầu lại, thình lình nhìn thẳng vào đáy mắt sâu

thẳm của người đàn ông.

Ánh mắt giao nhau, hai người đều không nói lời nào.

"Đưa đây." Cuối cùng, vẫn là Thẩm Khiêm mở miệng trước, vươn tay về phía

cô: "Nước khoáng."

Thẩm Loan đã thử vài lần đều không mở được nắp chai, vậy mà anh ta lại có

thể dễ dàng mở nắp: "Uống đi."

"Cảm ơn."

Cô duỗi tay nhận lấy, ánh mắt Thẩm Khiêm đảo qua cổ tay trắng nõn của người

phụ nữ, tinh tế, tinh xảo, lại trống không.

"Không thích lắc tay hả?"

Thẩm Loan hơi ngây người: "Rất đẹp."

"Vì sao không đeo?"

"Làm việc không tiện."

"Bắt đầu từ ngày mai, đeo đi!" Mệnh lệnh không cho phép người khác cãi lại.

Thẩm Loan nhíu mày.

Người đàn ông nhẹ giọng cười, giơ tay vén sợi tóc mái rơi ra cài lại sau tai cho

cô: "Nghe lời."

"Nếu em không?"

Thẩm Khiêm vẫn chưa tức giận, chỉ nói: "Nếu bởi vì làm việc không tiện mới

không đeo, lúc không làm việc có phải nên ngoan ngoãn đeo vào?"

"Anh đang uy hiếp em?"

"Cũng có thể nói như vậy."

"..."

Anh mỉm cười và dùng lực mở bàn tay đang nắm chặt của cô, nhẹ nhàng búng

vào, đôi mắt anh ta dịu dàng: "Loan Loan, anh không muốn nhiều lắm. Em thật

thông minh, chắc là biết nên chọn như thế nào." Nói xong, xoay người rời đi,

bóng dáng dần dần hòa thành một thể với bóng tối.

Thẩm Loan đứng tại chỗ, ánh mắt đen tối không rõ.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Thẩm Loan đến gara lấy xe, mới vừa ngồi lên,

cửa ghế phụ đã bị kéo ra, người đàn ông khom người bước vào, vững vàng ngồi

yên rồi: "Xe này không tồi."

Ánh mắt Thẩm Loan lạnh dần: "Thẩm Khiêm, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Gọi anh."

"..."

"Anh đưa xe đi bảo dưỡng, thời gian còn sớm, không ngại đứa anh trai đến công

ty trước chứ?" Anh ta nhấn mạnh hai chữ "anh trai", giống như cố tình nhấn

mạnh gì đó.

Kẻ điên!

"Còn nữa." Thẩm Khiêm cúi đầu thắt kỹ dây an toàn: "Em không nghe lời anh

nói sao." Cổ tay trắng muốt của cô gái trống không như cũ.

"Loan Loan." Anh ta mở mắt nhìn thẳng, mắt sáng như đuốc: "Anh cũng không

nói giỡn."

Thẩm Loan cắn răng, từ trong túi lấy ra hộp nhung tơ đập vào lồng ngực anh ta:

"Cầm đi -cho anh, tôi không cần!"

Thẩm Khiêm hơi ngớ người, ngược lại thấp giọng bật cười, cảm xúc sung

sướng khiến anh ta càng thêm dịu dàng: "Hóa ra em mang theo..."

Anh ta nhất thời nảy lòng tham lên xe của cô, lắc tay chắc chắn không phải vì

đưa cho anh ta mà cố ý cất vào trong túi, như vậy chỉ có một khả năng ——

"Về sau không cần kiêng dè người trong nhà, ngay cả khi được hỏi, em cũng có

thể ăn ngay nói thật." Thẩm Khiêm lấy "Nước mắt của Ares" từ hộp ra, kéo tay

Thẩm Loan qua tự mình thay cô đeo vào: "Nếu A Yên vô cớ gây sự, anh nhất

định sẽ dạy dỗ nó."

Thẩm Loan cười lạnh: "Dạy dỗ? Bỏ được sao? Đó là em gái ruột của anh."

Người đàn ông đầu cũng không nâng: "Em cũng vậy. Được rồi, thật xinh đẹp."

Khi anh ta thả tay ra, Thẩm Loan cũng rút tay về, những viên kim cươg được rải

trên sợi dây bạch kim, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô chỉ liếc mắt một cái, cũng không hề nhìn nhiều.

Maserati màu đỏ vững vàng lái ra khỏi nhà họ Thẩm, hướng về phía trung tâm

thành phố
Bình Luận (0)
Comment