Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 146

Nửa giờ sau, Thẩm Loan: "Tới rồi."

Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phụ bỗng chốc mở mắt: "Cảm

ơn."

Rồi sau đó không cần phải nhiều lời nữa, sửa sang lại cổ áo, dứt khoát nhanh

nhẹn mà xuống xe, giống như dáng vẻ hùng hổ doạ người ban nãy của Thẩm

Khiêm chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.

Sau khi anh ta rời đi, một tay Thẩm Loan túm lắc tay xuống, ném vào ghế phụ,

sự chán ghét và phẫn nộ trong mắt không cần phải che dấu thêm.

Thẩm, Khiêm!

...

Tám giờ đúng, công ty quảng cáo Minh Á.

"Chào tổng giám đốc Thẩm."

"Tổng giám đốc Thẩm..."

Thẩm Loan cười nhạt gật đầu, đáp lại: "Chào."

"Nhìn đi, lại thay bộ khác, áo cổ chữ V của Altuzarra, với váy bút chì TY-LR,

khí chất một mét tám!"

"Tôi rất tò mò rốt cuộc phòng quần áo của tổng giám đốc Thẩm rộng như thế

nào."

"Liên tục hai tuần không mặc trùng quần áo, thật khiến người khác không thở

nổi."

"Hâm mộ sao? Hâm mộ cũng vô dụng, ăn bữa sáng nhanh lên."

"...... Ôi."

Tám giờ hai lăm phút.

Thẩm Loan đi từ văn phòng ra, đứng ở vị trí ra vào, vừa lúc mặt đối mặt với bàn

lễ tân.

Miêu Miêu thấy cô đảo mắt qua, vội vàng cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm, có

yêu cầu hỗ trợ gì sao?"

"Gọi điện thoại gọi giám đốc Thái lại đây."

"Vâng."

Rất nhanh, Thái Vân vội vàng tới, sao, sao ở cửa công ty? Đánh ánh mắt dò hỏi

hướng tới Miêu Miêu, người sau mịt mờ mà lắc lắc đầu, ý bảo cô ấy cũng

không rõ ràng lắm.

"Tổng giám đốc Thẩm..."

"Bây giờ là 8 giờ 28 phút, cách thời gian vào làm chính thức hai phút..."

Trong lòng Thái Vân lộp bộp, lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên ——

Chỉ nghe Thẩm Loan nói tiếp: "Ba mươi hai nhân viên, bây giờ ngồi trong văn

phòng chuẩn bị bắt đầu công việc chỉ có 25 người, nói cách khác, còn có bảy

người chưa tới. Giám đốc Thái, phiền cô nói cho tôi biết, bảy người này là ai?"

Thái Vân xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, tôi... không biết."

"Không biết?" Hai chữ, Thẩm Loan không cố tình nhấn mạnh, thậm chí còn nhẹ

nhàng bâng quơ lại có thể tạo ra khí thế sấm vang chớp giật ở ngay cửa ra vào,

đổ ập xuống đánh úp Thái Vân, ngay cả Miêu Miêu đứng ngoài trung tâm quỹ

đạo gió lốc cũng không kiềm chế được rùng mình, cắn môi, suýt nữa cắn rách

da.

Thái Vân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau cổ chợt lạnh, một luồng khí lạnh từ

lòng bàn chân xông thẳng lên đầu.

"Cô là giám đốc nhân sự ở Minh Á, không nói đến các tiêu chuẩn mà một giám

đốc nên có, ngay cả quy định cơ bản nhất đến trễ về sớm cũng làm như không

thấy, công ty trả lương cao thuê cô là việc có ích lợi gì? Giá trị của cô cao hơn

những người dọn vệ sinh của tòa nhà này cao hơn chỗ nào?"

Lời này hoàn toàn không khách sáo.

Thái Vân xấu hổ đến phát bực, lòng tự trọng mãnh liệt khiến hai má cô ta đỏ

lên: "Tổng giám đốc Thẩm, chuyện này thực sự tôi không thể trốn tránh trách

nhiệm, nhưng cô cũng không thể lấy chuyện này ra làm nhục tôi."

"Làm nhục?" Thẩm Loan cười lạnh: "Bây giờ vừa đúng tám rưỡi, nếu cô không

biết, để tôi nói cho cô biết, bảy người đến muộn là ai. Lưu Nghệ, Lâm Lệ..." Cô

dùng một hơi đọc ra bảy cái tên, sắc mặt Thái Vân càng ngày càng khó coi, đến

cuối cùng gần như trắng bệch.

Thẩm Loan bước lên, ỷ vào ưu thế chiều cao, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống

đánh giá cô ta: "Bây giờ cô còn cảm thấy đây là làm nhục nữa không? Cũng chỉ

có thể nói là cô tự rước lấy nhục!"

Co thế của Thái Vân loạng choạng, Thẩm Loan thuận tay đỡ cô ta: "Diễn còn

không xong, để tôi nhìn xem."

Đinh ——

Thang máy tới, một người phụ nữ từ bên trong chậm rãi đi ra, âm thanh của

giày cao gót đập vào mặt đất có quy luật mà giàu tiết tấu, không nhanh không

chậm, không vội không từ.

"Tổng giám đốc Thẩm?! Chị Thái?! Hai người..."

Thẩm Loan lạnh lùng đảo mắt qua Thái Vân, người phía sau giống như đột

nhiên hoàn hồn, bỗng dung lưng thẳng tắp, vẻ mặt có phần uy nghiêm: "Lưu

Nghệ, cô đến muộn."
Bình Luận (0)
Comment