Thứ nhất, chất lượng giấc ngủ của anh vốn đã không tốt; thứ hai, tim đập quá
nhanh, không thể đi vào giấc ngủ.
Trợn tròn mắt, nhìn ban đêm dần trở thành ban ngày, Quyền Hãn Đình không
hiểu sao lại sinh ra một loại xúc động, hoàn toàn khác với sự tức giận bình
thường khi mất ngủ.
Trên môi dường như còn lưu lại cảm xúc tuyệt vời lúc đó.
Cảm giác như vậy đối với Quyền Hãn Đình mà nói, quá xa lạ, nhưng lại rất mới
lạ.
Kim đồng hồ treo tường chỉ hướng 6 giờ, anh xoay người ngồi dậy, nửa dựa vào
đầu giường, cầm lấy điện thoại gọi một dãy số.
Sau khi kết thúc âm thanh dài dòng buồn chán, đầu bên kia truyền đến một tiếng
"Alo" rất lớn, giọng điệu không được tốt lắm.
"Tam ca, là em."
"Lão lục?" Hồ Chí Bắc đang buồn ngủ ở Anh quốc xa xôi cũng tan biến hết,
tạch một chút từ lên giường ngồi dậy: "Chỗ nào không thoải mái? Mời bác sĩ
Trâu đến xem chưa? Tôi đặt ngay vé máy bay..."
"Không cần, em rất khỏe." Quyền Hãn Đình cắt ngang anh ta.
Hồ Chí Bắc rõ ràng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy cậu gọi điện thoại làm gì?"
Người khác ở Anh quốc, thời gian ở đây cũng chỉ mới rạng sáng, nếu không
phải chuyện đặc biệt quan trọng, Quyền Hãn Đình sẽ không quấy rầy anh ta
ngay lúc này.
"Tam ca, em có vấn đề muốn nhờ anh chỉ bảo."
"Có vấn đề gì?" Kiềm chế kinh ngạc trong lòng, Hồ Chí Bắc cố hết sức giữ
giọng nói của mình thật bình tĩnh.
Có thể để Quyền Hãn Đình dùng từ "chỉ bảo" này, xem ra, vấn đề không phải
đơn giản như vậy.
Ngay lúc Hồ Chí Bắc vận sức sẵn sàng, muốn dùng chỉ số IQ cao ngất của mình
để trả lời một đáp án hoàn mỹ, vấn đề tới—
Quyền Hãn Đình: "Lần trước anh dạy em " mười tám chiêu theo đuổi phụ nữ ",
mấy chiêu còn lại là gì?"
Ách!
Hồ Chí Bắc lập tức há hốc mồm, hoá ra anh ta ấp ủ nửa ngày, làm tất cả công
tác chuẩn bị, kết quả đối phương lại không đề cập tới Ngữ Văn hay Tiếng Anh,
không dính đến thiên văn địa lý, lại hỏi một câu như vậy?
Tam gia muốn hỏi: Lão Lục, cách cậu mở đầu không đúng sao?
Nhưng sự thật chính là như vậy, thực tế Quyền Hãn Đình chậm chạp không đáp
lại, sau đó lại lặp lại vấn đề lặp một lần nữa, Hồ Chí Bắc mới hoàn toàn tin
tưởng không phải lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, hòa thượng Quyền Hãn Đình
này thế mà lại thật sự đang hỏi anh ta làm thế nào —cua, gái!
Thật ra, lúc trước cũng đã hỏi qua.
Lúc đó, Hồ Chí Bắc đang ngồi trên sô pha xem TV, trong lúc vô tình chuyển
sang một bộ phim thần tượng, gần đây còn khá nổi tiếng, nam chính là một bá
tổng lạnh lùng cấm dục cộng thêm EQ thấp, rõ ràng thích nữ chính, lại không
biết theo đuổi như thế nào, làm ra không ít hành động đáng chê cười.
Hồ Chí Bắc không thích loại phim não tàn này, xem vài phút đã nhịn không
được chửi thề, nói nguyên văn như sau—
"Loại đàn ông đần miệng lưỡi kém cỏi, đầu gỗ thế này cũng có thể làm vai
chính sao? Thôi dẹp mẹ đi! Làm theo anh ta như vậy, đừng nói nữ chính không
chấp nhận, người xem cũng thấy nóng lòng thay anh ta."
"Vậy nên làm thế nào?" Lúc ấy, Quyền Hãn Đình ngồi ở bên cạnh uống trà,
thuận miệng nói một câu.
Hồ Chí Bắc cũng không để ý, hắng giọng: "Theo người từng trải kinh nghiệm
phong phú như tôi, tổng kết lại là " mười tám chiêu theo đuổi phụ nữ "..."
Chiêu thứ nhất, vô tình gặp được, lúc nào cũng phải có mặt.
Cơ hội hai người gặp mặt không tính là nhiều, nhưng cũng không ít. Ví dụ như
tối hôm qua, đó là một cuộc gặp gỡ đã định trước, không có cố tình sắp xếp, lúc
duyên phận tới thì ngăn cũng không được.
Chiêu thứ hai, ra tay phải hào phóng, tiền bao yếu cổ.
Đưa căn phòng và gạch tráng men, đủ rộng rãi chưa? Nhưng mà vẫn bị cô từ
chối.
Chiêu thứ ba, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp.
Anh cứu được cô, nhưng cô không lấy thân báo đáp.
Chiêu thứ tư, lúc nào cần bá đạo thì phải bá đạo.
Cưỡng ôm, hẳn là bá đạo nhỉ?
Chiêu thứ năm, lúc cần dịu dàng thì phải dịu dàng.
Anh cũng đã thay cô lau mồ hôi, rửa mặt, chải tóc, vốn đang định giúp cô thay
áo ngủ, nhưng người ta không vui...
Ừm, có chút tiếc nuối.