Chiêu thứ sáu, bất ngờ tỏ tình là cách dễ dàng làm trái tim thiếu nữ rung động
nhất.
Tối hôm qua ở phòng tắm anh nói lời đó, còn lúc ra khỏi phòng lại quay lại nói
câu kia, tuy rằng không phải loại lời thoại buồn nôn "Tôi yêu em", nhưng cũng
chắc cũng được xem là tỏ tình nhỉ?
Đáng tiếc, Thẩm Loan không chấp nhận.
Chiêu thứ bảy, thỉnh thoảng thân mật cũng là công thức bí truyền để làm tăng
tình cảm lẫn nhau.
Anh hôn trộm rồi...
Nhưng cũng chỉ có tình cảm của mình anh tăng lên, có lẽ cô cái gì cũng không
biết.
Mấy thứ nhiều vô số kể, Quyền Hãn Đình cảm thấy mấy chiêu này hình như có
chút dùng được, nhưng dường như mỗi chiêu đều không đạt được hiệu quả
mong muốn.
Cho nên, rốt cuộc là mấy chiêu đó không dùng được, hay là anh dùng sai cách
rồi?
Hoặc là... Mười tám chiêu mà anh chỉ dùng bảy chiêu, nên không đủ lực sát
thương?
Quyền Hãn Đình nghĩ, là lúc nhớ tới lão tam.
Cho nên mới có cuộc điện thoại này.
"Còn lại sao, còn lại mấy chiêu?!" Tuy rằng Hồ Chí Bắc tận lực giữ bình tĩnh,
nhưng đột nhiên cao giọng vẫn cho thấy anh ta kinh ngạc và rất kinh ngạc.
"Nói đúng ra, còn lại mười một chiêu."
"Không phải..." Hồ Chí Bắc cảm thấy có thể anh ta đã bỏ lỡ chuyện gì đó đặc
biệt thú vị: "Lão lục à, sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Tôi đang theo đuổi một cô gái." Dừng một chút, lại bổ sung: "Một cô gái rất
khó theo đuổi."
"Ừm... Tôi có thể hỏi tên cô gái này một chút không?"
Quyền Hãn Đình nhíu mày, lập tức cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"
Khóe miệng Hồ Chí Bắc kéo lên, người anh em, cậu cho rằng cách điện thoại,
thì tôi không nghe được giọng điệu cảnh giác của cậu sao? Tôi mẹ nó cũng
không cướp của cậu, cần gì phải biểu hiện lo lắng như vậy?
Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời nói không thể đúng sự thật, Hồ
Chí Bắc cười ngây ngô hai tiếng: "Tôi tò mò mà, muốn biết em dâu rốt cuộc là
thần thánh phương nào, thế mà lại có thể làm cây vạn tuế vạn năm như cậu ra
hoa!"
Một tiếng "em dâu", làm người nào đó nghe thấy cực kỳ dễ nghe, thái độ cũng
theo đó mà hòa hoãn xuống, nhưng vẫn không nhả ra: "Sau này sẽ có cơ hội
gặp."
Hồ Chí Bắc "Ha hả" trong lòng, trước tiên là cậu cần phải theo đuổi được người
ta tới tay, nếu không thì gặp cái rắm!
"Tam ca, anh vẫn chưa nói với em mười một chiêu còn lại..."
Hồ Tam gia xấu hổ.
Lão lục nhà anh ta thật vất vả mới vừa ý một cô gái, lại còn hứng thú bừng bừng
muốn theo đuổi người ta, lúc này cũng không thể nói cho anh "mười tám chiêu
theo đuổi phụ nữ" này thật ra là do anh ta thuận miệng bịa chuyện.
Cần phải nói ra mười một chiêu còn lại cho anh, trong khoảng thời gian ngắn
này đúng là Hồ Chí Bắc cũng không thể tưởng tượng được.
Làm sao bây giờ?
Trên giường lớn phong cách Anh, Hồ Chí Bắc trần trụi nửa người không ngừng
vò đầu.
Đột nhiên, hai mắt sáng ngời —
"Tuy rằng gọi là " mười tám chiêu theo đuổi phụ nữ ", nhưng mười tám là số ảo,
thật ra chỉ có tám chiêu."
"Tám chiêu?" Đầu bên kia, giọng nói chợt trầm xuống, dường như không quá
vừa lòng.
Hồ Chí Bắc ho nhẹ: "Đừng thấy chỉ có tám chiêu, thật ra đó là tinh hoa được cô
đọng lại đấy, bảo đảm cậu làm xong nguyên bộ nhất định sẽ có hiệu quả!"
"Vậy chiêu cuối cùng là gì?"
Hồ Chí Bắc thở phào một hơi, cũng may, hữu kinh vô hiểm (bị hoảng sợ nhưng
không nguy hiểm) mà lừa dối cho qua.
Chợt lặng lẽ cười hai tiếng: "Chiêu cuối cùng sao... rất đơn giản! Đa số phụ nữ
đều rất ngạo kiều, ngoài miệng không đồng ý, nhưng thật ra trong lòng lại rất
vui mừng! Cậu chỉ lo xông lên mà hôn, nhớ kỹ, nhất định phải miệng đối
miệng, hôn đến mức cô ta á khẩu không trả lời được, hôn đến khi thở hồng hộc,
không sợ cô ta không theo!"
Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Anh đang nói... Chơi lưu manh?"
"Không sai! Dù sao cũng có ý này!" Hồ Chí Bắc giơ điện thoại lên, nhịn không
được gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhưng —
Quyền Hãn Đình: "Không ổn."
"Chỗ nào không ổn?"
"Làm như vậy có khác gì mấy bọn du côn lưu manh chứ?"
"Khác rất lớn, du côn với lưu manh có soái như cậu không? Có nhiều tiền như
cậu không?"
"..."