Cuối cùng, Hồ Chí Bắc vỗ ngực bảo đảm —
"Tin tưởng anh, chỉ với khuôn mặt kia của thằng nhóc cậu, thì ngay cả du côn
lưu manh có bạn gái cũng phải vội vàng chạy về phía trước. Cô gái nhỏ ấy, đều
thích nhìn mặt, trên mạng gọi là gì nhỉ... Nhan cẩu!"
Đúng, chính là nhan cẩu!
*( Từ này không phải Nhan khống)
Con chó lớn.
Quyền Hãn Đình nửa tin nửa ngờ kết thúc cuộc trò chuyện, lẩm bẩm hai lần
chiêu cuối cùng mà Tam ca nói.
Trí nhớ anh rất tốt, mỗi câu đều có thể kể lại một chữ cũng không sai.
... Nhất định phải miệng đối miệng này, hôn đến mức cô á khẩu không trả lời
được, hôn đến khi cô thở hồng hộc...
Theo miêu tả, trong đầu người đàn ông hiện ra một hình ảnh như vậy, hơn nữa
cực kỳ cảm thấy thẹn thùng.
Hóa ra, anh không chỉ muốn hôn cô, mà còn muốn làm chuyện khác không thể
miêu tả được.
Sau đó, Quyền Hãn Đình nhận ra bản thân....
Năm phút sau, phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, nhưng kỳ lạ là không có
hơi nóng bốc lên.
Bởi vì, tất cả đều là nước lạnh.
...
Bên kia, Hồ Chí Bắc cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại lên trên tủ đầu
giường.
Rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Hít sâu một hơi, lại chậm rãi nhả ra, là một làn khói xinh, dần dần khuếch tán,
cuối cùng biến mất trong không khí.
Lúc này, một bản trắng nõn vươn ra từ trong đống chăn tấm áp, đặt lên bờ vai
trần trụi của người đàn ông.
"Gia ~" Mềm mại lại kiều diễm, quyến rũ vạn phần.
Hồ Chí Bắc bắt lấy tay bỏ vào trong chăn, nhéo nhéo cái mông vểnh lên của cô
ta: "Ngoan, đừng làm loạn, nếu em muốn đến lần nữa, chờ gia làm xong việc
này đã."
Người phụ nữ xoa nhèm đôi mắt buồn ngủ, học dáng vẻ của anh ta ngồi dậy dựa
vào đầu giường, mái tóc quăn màu nâu rối tung trên vai, vừa lúc có thể che
được bộ phận quan trọng, giấu đầu lòi đuôi, càng thêm mê người.
"Gia rất vui sao?"
"Ừ, rất vui."
"Có thể chia sẻ sao?"
Người phụ nữ này theo anh ta mấy năm, Hồ Chí Bắc rất thích, ngày thường
cũng sẵn lòng trò chuyện cùng cô ta: "Anh em thông suốt rồi, định theo đuổi
một cô gái."
"Cho nên gọi đến đây để lấy kinh nghiệm?"
Hồ Chí Bắc nhả ra một làn khói về phía cô ta, động tác tàn bạo: "Sao thế, nghe
giọng điệu này của em, cậu ta không thể hỏi tôi sao?"
Người phụ nữ ngáp một cái, gối đầu trên ngực người đàn ông: "Bản thân mình
cũng là gà mờ, mà còn dạy người khác?"
"Ơ... Sao tôi lại là gà mờ?"
Người phụ nữ bĩu môi: "Là ai trước kia tặng em một bó hoa cẩm chướng? Hoa
đó toàn là trẻ con mua hoa về tặng cho mẹ, anh thì sao, hỏi cũng không hỏi đã
mua đến tặng tôi "
"Khụ... Còn không phải cảm thấy bông hoa kia rất xinh đẹp sao, ai mà để ý còn
có ý nghĩa như vậy?"
"Không biết thì hỏi nhân viên cửa hàng, ngốc —"
Hồ Chí Bắc bắt đôi tay đang làm loạn kia hợp lại: "Gia có ngốc đấy, nhưng
không phải cũng làm em đến gào khóc sao?"
Người phụ nữ: "..."
Anh chàng lỗ mãng hết thuốc chữa, còn muốn nhận đồ đệ, chỉ hy vọng người nọ
bị anh ta dạy bây đừng chạy theo, đến cùng không chỉ bạn gái cũng không đuổi
theo, mà còn lật xe rớt mương...
6 giờ rưỡi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói.
Thẩm Loan xuống giường rửa mặt, chỉ dùngđược một tay cũng không phải dễ
dàng, nhưng hoàn thành những việc cơ bản như đánh răng, rửa mặt thì không
thành vấn đề.
Quần áo thay ngày hôm qua đã không thể mặc được nữa, cũng may, trên người
cô có áo hoodie màu xám cũng xem như vừa vặn, tạm chấp nhận được, đợi đến
lúc trở lại thành phố lại mua.
Thẩm Loan xuống lầu, trong phòng khách không thấy bóng người, cả phòng
yên tĩnh.
Cô ngồi trên sô pha không đến hai phút, đã thấy bác sĩ Trâu cầm hòm thuốc
bình tĩnh bước vào cửa, tia nắng ban mai ở phía sau ông ta chiếu rọi ra một
vòng ánh sáng màu cam, làm ông ta có vẻ ôn hòa lại hiền lành.
"Cô bé, chào buổi sáng."
"Ông lão, chào buổi sáng."
"Tối hôm qua ngủ ngon chứ?"
Rõ ràng là một câu thăm hỏi bình thường, nhưng Thẩm Loan lại nghe ra một
chút ý nghĩa khác, nhưng cẩn thận nhìn lại, vẻ mặt ông lão rất bình thường, ánh
mắt bình tĩnh.