Cô gái mình thích bị nói xấu, là đàn ông thì ai cũng sẽ không ngồi yên, mặc dù
trên danh nghĩa đối phương là trưởng bối, lúc gặp nhau anh ta cũng phải cung
kính gọi một tiếng "chú tiểu Thất", nhưng cũng không được —
"Nói bậy! Loan Loan là cô gái tốt nhất trên đời này!" Đây là lần đầu tiên Hạ
Hoài thật sự tức giận với Lục Thâm.
Cũng nói tiếp, tình cảm của hai chú cháu vẫn luôn rất tốt. Một mặt là tuổi xấp xỉ
nhau, có thể chơi cùng một chỗ; sau đó là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tính cách
đều có chút "Thiếu niên như gió, không kiêng nể gì", vô tư, không quan tâm.
Nếu nói Lục Thâm là đại gia ăn chơi trác táng đến từ Kinh Bình, thì Hạ Hoài
chính là tiểu bá vương của Ninh Thành.
Bình thường khi ở cùng nhau, không nói chuyện làm ăn, cũng không vì xã giao,
mà bàn bạc với nhau chơi thế nào cho vui vẻ, chơi cho thật sảng khoái.
Ngoài mặt là chú cháu, lại hơn hẳn anh em.
Lục Thâm không ngờ Hạ Hoài phản ứng lớn như vậy, lại làm cho cái nhìn đối
với Thẩm Loan tệ hơn vài phần.
Mọi người đều nói hồng nhan họa thủy, lúc trước anh ta còn không tin, thế
nhưng bây giờ lại không thể không tin. Lúc này chỉ mới nói mấy câu thôi,
nhưng cháu trai lớn ngày thường đi theo tung ta tung tăng phía sau anh ta lại lập
tức trở mặt, nếu như tiếp tục mặc kệ, sợ rằng sau này có khả năng sẽ trở mặt
thành thù.
Thẩm Loan... Thẩm Loan... Hồ ly tinh này sao lại phiền như vậy?
Đàn ông còn rất nhiều mà, vì sao tai họa lại rơi xuống mấy người bên cạnh anh
ta? "Trái tim mẹ già" của Lục Thâm thật sự sắp tan vỡ rồi, sợ dê con nhà mình
bị hồ ly lừa gạt.
Anh ta sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
"Tóm lại ai cũng có thể, nhưng Thẩm Loan thì không được!"
"Dựa vào cái gì?" Hạ Hoài không phục.
"Chỉ dựa vào... chú là chú của cháu! Cháu nhất định phải nghe chú."
"Hừ! Lúc chú cướp du thuyền của cháu, lén uống rượu vang, còn cùng Đại Mao
cướp đồ ăn vặt của cháu, sao lại không đề cập tới vai vế? Bây giờ muốn hạn chế
cháu tự do yêu đương lại nói mình là chú? Chú xấu như vậy, sao không lên trời
luôn đi?" Đại Mao là con chó bulldog Pháp mà Hạ Hoài nuôi trong nhà, cả
người phì mỡ, chạy trốn nhanh, ăn cũng nhiều.
Mặt Lục Thâm tối sầm.
Mấy chuyện trong nhà mà cũng lôi ra, xem ra Hạ Hoài định làm phản rồi.
"Tùy chú nói thế nào, cháu cảm thấy Loan Loan còn tốt hơn mấy cô gái khác rất
nhiều, cháu đã quyết định cho dù khó khặn cũng theo đuổi cô ấy tới tay!"
"Hạ Hoài, đầu óc cháu bị lừa đá à?! Nghe không hiểu tiếng người đúng không?"
Giọng điệu trầm xuống, hơi tức giận.
Đầu bên kia không nhanh không chậm: "Cháu hiểu, nhưng cháu không tin.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chú nhỏ, sao chú biết Loan Loan? Vì sao cứ một
mực chắc chắn cô ấy hư hỏng? Trước đây, hai ngừơi gặp nhau rồi sao? Giữa
chuyện này có phải hiểu lầm gì không?"
Lục Thâm bĩu môi, vấn đề của thằng nhóc thúi này cũng không ít, chỉ mới như
vậy mà đã gấp không chờ nổi muốn nói chuyện thay hồ ly tinh rồi?
Đúng là còi chó mà!
"Những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là, cháu không thể bị cô ta
lừa!" Nghiêm túc, nghiêm túc, thậm chí còn đến mức cẩn thận.
Đáng tiếc, Hạ Hoài căn bản không nghe: "Yên tâm đi, cô ấy chắc chắn sẽ
không gạt cháu, hù hì!"
Đến rồi! Lại đàn gảy tai trâu lần nữa.
Cứ như vậy thì nói thêm gì nữa cũng sẽ không có kết quả, Lục Thâm kết thúc
cuộc trò chuyện, lúc này anh ta cần thời gian bình tĩnh lại.
Người đàn ông ngửa đầu dựa vào lưng sô pha, hai mắt bình tĩnh nhìn lên trần
nhà, cả người trong trạng thái trống rỗng, giống như đột nhiên bị ấn nút tạm
dừng.
Bỗng dưng, dường như anh ta nghĩ đến gì đó, lại cầm điện thoại lần nữa, quyết
đoán bấm một dãy số.
Đối phương nhanh chóng chấp nhận, là một giọng nam trầm lẫm, lộ ra một chút
lạnh lẽo: "Cậu Lục"
"Điều tra xem gần đây bất động sản Thiên Thủy có hành động gì không, càng
nhanh càng tốt." Vứt Thẩm Loan và Lục ca của anh ta ra, cũng không đề cập tới
mấy chuyện lộn xộn làm rối loạn quan hệ với Hạ Hoài, lời nói trước đó của cô
có vẻ ý sâu xa, tuyệt đối phải kiểm chứng lại