Quyền Hãn Đình nhớ kỹ chuyện trong lòng, xuống lầu hơi trễ, cho nên cũng
không biết được Thẩm Loan và Lục Thâm đã làm loạn một trận.
Anh đứng trước cửa sổ, hơi ngẩn người mà nhìn bóng lưng mảnh khảnh yểu
điệu trong bụi hoa.
Thẩm Loan nhận ra, chẳng những trình độ công nghệ ở đây vượt quá tưởng
tượng, mà ngay cả cây hoa trong vườn hoa cũng không phải những thứ quý giá
bình thường.
Trước mặt cô là một gốc hoa hồng diễm lệ, không giống mẫu đơn, cũng không
phải là thược dược, mà là loại cô chưa bao giờ thấy.
Mọi thứ rất hiếm, hai đời Thẩm Loan cộng lại cũng chưa từng nhìn thấy hoa
như vậy, tất nhiên sẽ thấy làthứ vô cùng quý giá.
Một cơn gío mát thổi qua, cô duỗi tay vuốt lại mái tóc hơi rối, trong lúc nghiêng
người, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy bóng người cao lớn đang đứng yên
ngắm nhìn qua vòng cửa sổ.
Hơi nhíu mày, sau đó lại làm như không có việc gì mà tiếp tục ngắm hoa.
Cô không chán ghét Quyền Hãn Đình, thậm chí trong lòng còn biết ơn, nhưng
"Không chán ghét" này còn chưa đủ để làm cô có tình cảm, thật tình dựa dẫm.
Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, khách quan mà nói, loại yêu đương tiêu
khiển này chỉ có người rảnh rỗi mới ham thích.
Mà thái độ của Lục Thâm cũng chứng tỏ người của Quyền Hãn cũng không
quan tâm chuyện giữa bọn cô có phát triển không, một khi đã như vậy, cần gì
phải cưỡng cầu?
Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ tiếp nhận một người đàn ông trở
thành bạn đời của mình, nhưng trước tiên là, cô có cũng đủ tin tưởng để bắt đầu
một đoạn tình cảm, thậm chí một cuộc hôn nhân.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng không phải thời điểm thích hợp, cho nên, đối với lời
nói dường như để lộ ra ý định theo đuổi của Quyền Hãn Đình, việc duy nhất
Thẩm Loan có thể làm đó là — thuận theo tự nhiên.
30 phút sau, Thẩm Loan đi qua phòng khám và chữa bệnh.
Vào thang máy, người đàn ông theo vào.
Quyền Hãn Đình: "Chào buổi sáng."
Thẩm Loan thấy sắc mặt của anh dường như tái nhợt đơn hơn trước, không khỏi
hỏi: "Tối hôm qua chú Lục ngủ không ngon sao?"
Người đàn ông dừng lại, ánh mắt nhìn đột nhiên thâm thúy hơn.
"Ừ, đúng là ngủ không ngon." Tương đối thẳng thắn.
Thẩm Loan trái lại cũng không tiếp tục truy hỏi, dù sao cũng chỉ khách sáo vài
câu, tựa như các nước phương Tây gặp mặt mặc kệ có biết hay không thì trước
tiên vẫn nói chuyện thời tiết.
Cô bỏ qua, không có nghĩa người đàn ông cũng thế, chỉ nghe thấy một tiếng
cười nhẹ rung lên trong lồng ngực trong anh, giống như tiếng đàn cello cộng
hưởng, rất gợi cảm —
"Em đang quan tâm tôi sao?"
Lỗ tai Thẩm Loan hơi động, cũng không phải thẹn thùng, chỉ đơn thuần cảm
thấy giọng nói của người này rất dễ nghe.
Dễ nghe tới mức nào sao?
Giống như trên mạng nói, lỗ tai muốn mang thai.
Đinh!
Âm thanh nhắc nhở trong trẻo vang lên, phá tan bầu không khí mập mờ nơi đây,
Thẩm Loan cười nhẹ như cũ: "Tới rồi."
Quyền Hãn Đình làm tư thế mời, trong lòng lại buồn bã. Nếu như vừa rồi anh
nắm chắc cơ hội, thì sẽ thực hiện chiêu cuối cùng mà Tam ca dạy anh ngay
trong thang máy...
Thẩm Loan không khách sáo với anh, cất bước đi trước.
Trâu Liêm vừa tắt lửa, thuốc vẫn chưa được đổ ra, lại thấy Thẩm Loan đã tới
rồi, phía sau còn có Quyền Hãn Đình theo sát phía sau.
Từ lúc nào Lục gia đã làmcái đuôi nhỏ củangười ta rồi?
Dù sao, đây cũng làlần đầu tiên Trâu Liêm thấy.
"Lão tiên sinh, thuốc xong chưa?"
"Vừa tắt lửa, còn chưa kịp đổ ra."
Thẩm Loan gật đầu, đứng yên một bên, ngoan ngoãn chờ.
Động tác trên tay Trâu Liêm không ngừng, một bên bớt thời giờ hỏi cô: "Miệng
vết thương cảm giác thế nào? Không chảy máu chứ?"
"Ừ."
Quyền Hãn Đình nghe vậy, giữa mày bỗng nhíu lại: "Sao lại thế này?"
Thẩm Loan không nói gì.
Nhưng Trâu Liêm lại nói thẳng không kiêng dè, không hề dấu diếm mà bán Lục
Thâm.
Khuôn mặt kia của Quyền Hãn Đình lạnh dần xuống với tốc độ dùng mắt
thường cũng có thể thấy được, cuối cùng dường như phủ lên một tầng sương
lạnh.
Thẩm Loan nghĩ, có một máy lạnh bằng người như vậy, mùa hè ngủ ở bên cạnh
anh, chắc là điều hòa cũng có thể giảm nhỉ?