Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 225

Lần này thuốc còn đắng hơn hôm qua, vừa vào miệng, Thẩm Loan đã cảm giác

được.

Loại mùi vị này còn khó chịu hơn nuốt Hoàng Liên, bởi vì ngoài đắng ra, lúc

nuốt vào còn rát họng, như mấy chục thanh đao chà qua chà lại cổ họng, cô thật

sự không nhịn được, sặc đến hai má đỏ lên, trong đó còn kèm theo nôn khan.

"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..."

Sắc mặt Quyền Hãn Đình biến đổi, bàn tay để ở sau lưng thon gầy của cô, từng

lần từng lần vuốt xuống, động tác dịu dàng.

Lần đầu tiên phát hiện, cô lại gầy đến như vậy, nơi lòng bàn tay tiếp xúc hầu

như không có thịt, tất cả đều là xương.

Nhà họ Thẩm không cho cô ăn cơm sao?!

Đáng chết!

Nếu để cho Thẩm Loan biết được ý nghĩ lúc này của Quyền Hãn Đình, chỉ sợ

cười đến anh ngạc nhiên, dù sao, trước đó, cô còn gầy hơn nữa.

Trâu Liêm thấy thế, rất có hứng thú đánh giá hai người, lời vốn tới miệng lại

bình tĩnh nuốt về.

Ông có phải gọi là... Gọi là gì nhỉ? Cái từ trên mạng đó...

Thần trợ công!

Đúng rồi, là thần trợ công!

Yên lặng khen bản thân.

"Khá hơn chút nào không?" Lông mày người đàn ông đã nhăn đến có thể kẹp

chết muỗi.

Thẩm Loan một bên ho khan, một bên lắc đầu, cổ họng như bị lửa đốt, vừa đau

lại vừa cay.

"Ngài Trâu, sao lại thế này?Tối hôm qua cô ấy uống thuốc cũng không có phản

ứng lớn như vậy..."

"Thay đổi phương thuốc, phản ứng tất nhiên không giống nhau, bình thường,

uống xong nghỉ ngơi một chút là không sao rồi."

Thẩm Loan nhìn chén nước thuốc dư lại một nửa trong tay, hơi hơi nhíu mày,

sau đó, khẽ cắn răng, ngửa đầu uống cạn.

Động tác nhanh đến Quyền Hãn Đình muốn ngăn cũng không kịp.

"Em..."

Thật đúng là quật cường lại cậy mạnh, nhưng vì sao trong lòng anh lại có loại

khó chịu không nói rõ được? Không hẳn là rầu rĩ, nhưng cảm giác lại rất rõ

ràng.

Ánh mắt tán thưởng của Trâu Liêm dừng ở trên mặt Thẩm Loan, bây giờ cô gái

dũng cảm như vậy không thấy nhiều lắm.

Ánh mắt Lục gia tốt đấy.

Đi lên từ phòng khám ngầm, Thẩm Loan nói lời từ biệt.

"... Cảm ơn chú Lục đã ra tay cứu giúp."

"Chỉ vậy thôi?" Người đàn ông thản nhiên hỏi, ánh mắt nhìn cô lộ ra phức tạp

khó phân biệt.

Thẩm Loan nhướng mày, chẳng lẽ còn có gì nữa?

Cô suy nghĩ trong chớp mắt: "Cũng cảm ơn chú giữ tôi lại một đêm."

"Tôi không muốn cảm ơn."

"Nhưng ngoại trừ cảm ơn, thứ khác tôi không cho được, làm sao bây giờ?"

Quyền Hãn Đình nhìn dáng vẻ vô tội của cô, lập tức giận sôi máu: "Em có,

nhưng cứ giấu giấu diếm diếm!"

Thẩm Loan: "Vậy chứng minh, thứ này rất quan trọng đối với tôi, sẽ không dễ

dàng cho ai."

"Đây là thành ý của em?"

"Chẳng lẽ chú lục lại ép trả ơn?" Thẳng thắn đón nhận ánh mắt của người đàn

ông, Thẩm Loan không tránh không né.

Anh nói một câu, cô có mười câu.

Nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng kia, yết hầu Quyền Hãn Đình giật giật, anh cũng

từng chạm vào đó, đêm ở sơn trang ôn tuyền đó, anh giống như một con sói

hoang không biết mệt mà cứ muốn them...

Thẩm Loan nhìn sự thay đổi trong ánh mắt ngươi đàn ông trong vài giây ngắn

ngủi, thầm nghĩ không ổn, đang muốn lui về phía sau hai bước, lại không ngờ bị

đối phương giữ eo lại trước, một sự ấm áp mềm mại chạm vào môi, mang theo

vài phần dịu dàng lưu luyến.

Mặt cô khẽ biến đổi, muốn đẩy ra, lại nhận ra tay trái không bị thương đã sớm

bị người đàn ông khống chế.

Không thể phản kháng.

Vậy...

Không phản kháng.

Cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, trong mắt không có thẹn thùng, cũng không thấy

ptức giận, từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt thờ ơ, không nóng không lạnh.

Quyền Hãn Đình không tiến thêm một bước nữa, chỉ môi chạm môi như vậy.

Anh đang mơ tưởng, đang thử, hy vọng xa vời có thể nhận được một chút đáp

lại của cô.
Bình Luận (0)
Comment